-
Chương 2
4.
Vào ngày đại hôn, Giang Cảnh Vân khoác hỷ phục, uống đến say khướt, thất tha thất thểu đi vào tiểu viện của ta.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn không đi tìm Liễu Khanh Khanh mà lại đến tìm ta.
“Ôn Cố… Ôn Cố…”
Cả người hắn đầy mùi rượu, cứ thế ôm chặt lấy ta, giọng nói ngấm hơi men, trở nên trầm khàn vì say:
“Sao hôm nay nàng lại không đến xem ta bái đường thành thân?”
“Ta đợi suốt cả một ngày mà không thấy bóng dáng của nàng.”
“Có phải nàng còn giận ta hay không? Có phải nàng còn oán trách ta đẩy nàng ra nghênh đón quân địch không?”
“Vì sao đã cưới Liễu Khanh Khanh rồi mà ta vẫn thấy không vui vẻ chút nào vậy?”
Ta nhẹ nhàng đỡ lấy Giang Cảnh Vân, rót cho hắn một tách trà nóng.
“Công tử quên rồi sao, thiếp thân phận thấp kém, chẳng qua chỉ là nha hoàn rửa chân được Hầu phủ mua về, tất nhiên không thể đi lên tiền sảnh.”
“Khế ước của thiếp còn đang ở trong tay công tử kia mà.”
Giang Cảnh Vân say bí tỉ, hắn tựa đầu trên bàn, miệng cười tươi nói:
“Ôn Cố, có được khế ước bán thân đó, nàng sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh ta có đúng không?”
Ta khẽ cong môi, rót thêm cho hắn một tách trà:
“Công tử nói phải, nếu có khế ước bán thân, ta sẽ mãi mãi ở bên công tử.”
Ta vừa dứt lời, tách trà trong tay Giang Cảnh Vân đặt xuống bàn.
Nửa người hắn nằm trên bàn, bất tỉnh không còn biết gì nữa
Ta nhấc ấm trà ở trước mặt hắn lên, sau đó đi đổ hết nước trà ở bên trong vào trong chậu hoa bên ngoài cửa sổ.
Một lát sau, ta tìm được một chùm chìa khóa bên hông hắn.
Đó là chìa khóa phòng tối trong thư phòng của Giang Cảnh Vân.
Khế ước bán thân của tỷ tỷ đặt bên trong căn phòng tối đó.
Ta nhân lúc Giang Cảnh Vân ngủ mê, lén lấy khế ước bán thân của tỷ tỷ ra ngoài.
Dưới ánh đèn mờ tối, Giang Cảnh Vân đã ngủ say, ta ném tấm giấy mỏng đã trói buộc tự do cả cuộc đời tỷ tỷ vào trong ngọn lửa cháy.
Những ánh lửa nhảy múa trong bóng tối tựa như những tinh linh hạnh phúc.
Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng được tự do rồi.
5.
Khi còn nhỏ, ta đã biết bản thân là người không có tự do.
Ngày ta và tỷ tỷ chào đời, bà mụ nói cặp song sinh là yêu quái, cần phải dìm ch/ế/t một đứa, nếu không sẽ rước hoạ vào nhà.
Cha ta đã lựa chọn đứa bé có cơ thể yếu ớt hơn là ta.
Ông dùng một tấm chiếu rơm dơ bẩn bọc ta lại, muốn ném ta xuống con sông nhỏ gần nhà.
Mẹ ta mềm lòng, lén đi theo ông ấy ra ngoài.
Sau khi cha ném ta đi, mẹ đã lén lút bế ta về, nuôi ta trong căn hầm u tối.
Trước khi ta hiểu chuyện, trong miệng của ta bị nhét vải bông, tay chân ta bị dây thừng trói buộc.
Bởi vì mẹ sợ tiếng khóc của ta sẽ kinh động đến cha, sợ ông ấy biết ta còn sống sẽ lại dìm ta ch/ế/t.
Ta giống như một con chó nhỏ đáng thương, bị giam cầm trong tấc đất tối tăm ẩm ướt.
Khi đó, ước mơ lớn nhất cuộc đời ta là có thể được chơi đùa nghịch ngợm dưới ánh nắng tươi đẹp, giống như những đứa trẻ khác.
Nhưng mẹ ta nói:
“Nếu con muốn sống thì hãy ngoan ngoãn ở lại đây, ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”
Năm mười tuổi, cuối cùng ta đã được gặp người tỷ tỷ giống ta như đúc ấy.
Tính tình ta ngang bướng nóng nảy, tỷ ấy lại giống như tiên nữ hạ phàm, trong sáng cởi mở, đơn thuần đáng yêu.
Bị nhốt trong căn hầm u tối, thú vui duy nhất của ta là nương theo tia sáng xuyên vào lỗ nhỏ từ vách tường trên đỉnh đầu để đọc sách, học chữ.
Mà trò tiêu khiển tỷ tỷ biết thì lại rất nhiều:
Nào là đấu dế, ném thẻ vào bình, nhảy dây, những trò mới lạ mà ta chưa từng thấy bao giờ, nhưng tỷ ấy đều hiểu.
Ta than phiền với tỷ tỷ:
“Nếu như chúng ta không phải cặp song sinh thì hay biết mấy, muội sẽ không cần phải trốn trong bóng tối, mất đi tự do…”
Ngày đó, tỷ tỷ vì muốn để ta cảm nhận được tự do mà nguyện ở lại trong hầm tối:
“Dù sao chúng ta cũng giống hệt nhau, người khác sẽ không nhận ra được đâu.”
“Sau này chúng ta mỗi ngày một người, muội sẽ không bị giam giữ ở chỗ tối tăm này một mình nữa.”
Tỷ ấy vốn không cần phải làm như vậy, dẫu sao thì người mọi người muốn dìm ch/ế/t là ta mà.
Nhưng tỷ ấy vì muốn để cho muội muội duy nhất của mình nhìn thấy ánh nắng trần gian, tình nguyện đặt mình vào tầng hầm tăm tối.
Đó là lần đầu tiên ta bước ra khỏi tầng hầm, cảm nhận được ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Sau khi mẹ ta biết chuyện, bà vẫn luôn lo sợ cha sẽ nhận ra mánh khóe của tỷ muội chúng ta.
Nhưng ta và tỷ tỷ thật sự rất giống nhau, cha không hề phát hiện ra.
Nhờ có tỷ tỷ, lần đầu tiên trong cuộc đời ta có được tự do.
Sau khi mẹ mất, cha vì cờ bạc quá độ mà khiến cả nhà tán gia bại sản.
Sau đó vì để trả nợ, ông ấy còn nhắm đến đứa con gái ruột của mình.
Thực ra ngày hôm đó người bị cha đưa đến Hầu phủ, ấn dấu tay lên trên khế ước bán thân chính là ta.
Sau khi ấn xong thì ta đã thấy hối hận, bởi vì Hầu phủ rộng lớn kia từ đây về sau sẽ trở thành một lồng giam khác trói buộc ta.
Cho nên, ngày hôm ấy, khi về nhà thu dọn đồ đạc, ta cực kì khổ sở.
Tỷ tỷ nhìn ra được vẻ bất mãn của ta, tỷ nhặt lấy bộ quần áo tỳ nữ mà ta vừa thay ra rồi khoác lên trên người mình:
“Trên khế ước bán thân đó viết tên của ta, đương nhiên người đi là ta mới phải.”
“Tri Tân, tỷ tỷ biết muội thích tự do, tỷ tỷ sẽ không để cả đời muội bị vây khốn trong bóng tối.”
“Đợi tỷ tỷ kiếm được tiền sẽ mua một tiểu viện cho muội, chúng ta rời ra kinh thành, chỉ cần hai chúng ta không đứng cùng nhau, sẽ không biết chúng ta là tỷ muội song sinh.”
“Chúng ta đều phải sống, sống thật tốt, sống thật nhiệt huyết.”
Tỷ tỷ vốn muốn bảo ta đến sống trong ngôi miếu cũ bên ngoài Hầu phủ một thời gian, đợi tỷ ấy có lương tháng sẽ tìm một chỗ cho ta ở lại.
Sau đó, tỷ ấy phát hiện ra đám ăn mày gần miếu đổ nát đó đang dòm ngó ta, thế là tỷ lén giấu ta ở trong rương, đưa vào trong Hầu phủ.
Bởi vì tỷ tỷ chịu khó làm việc, nên vừa vào phủ đã được Hầu phủ phu nhân vừa ý, tỷ ấy được thăng chức làm tỳ nữ nhất đẳng, có được phòng riêng nho nhỏ cho mình.
Từ đó, ta trốn trong tủ ở phòng riêng của tỷ tỷ.
Sau này có được ít tiền tiết kiệm, tỷ tỷ vì làm việc suốt ngày nên bị đau lưng, ta suy xét một phen rồi quyết định ở lại giúp tỷ tỷ.
Thời gian đó tỷ muội ta cũng làm giống ngày trước, mỗi ngày một người, luân phiên nghỉ ngơi, cuộc sống trôi qua khá dễ chịu.
Cứ như thế, mãi cho đến khi tỷ tỷ gặp được Giang Cảnh Vân.
6.
Sau khi tỷ tỷ buông bỏ tình cảm với Giang Cảnh Vân, tỷ ấy muốn cùng ta rời khỏi Hầu phủ.
Thế nhưng, khế ước bán thân của tỷ ấy vẫn còn trong tay Giang Cảnh Vân.
Vì để chuộc thân, ta và tỷ tỷ vẫn luôn liều mạng kiếm tiền.
Nhưng đúng vào thời điểm bọn ta dành dụm gần đủ, gần như sắp có được tự do, Giang Cảnh Vân và Liễu Khanh Khanh lại gặp phải thích khách.
Tỷ tỷ nghĩ đến mối tương tư nhiều năm, vội vàng dẫn theo thị vệ trong phủ đến cứu người.
Ta lo lắng cho an nguy của tỷ ấy nên cũng lén theo ra ngoài.
Nhưng khi ta đuổi đến vách đá, cảnh tượng mà ta nhìn thấy lại là Giang Cảnh Vân vì bảo vệ Liễu Khanh Khanh, đẩy tỷ tỷ ta ra trước để ngăn địch tấn công.
Ta nấp ở phía sau bụi cây, đối mặt với đôi mắt nguội lạnh như tro tàn của tỷ ấy.
Thích khách đạp một cước vào ngực tỷ tỷ, khiến tỷ ấy rơi xuống vách núi.
Cho đến ch/ế/t, ta cũng sẽ không quên được vẻ mặt đau khổ trên mặt tỷ tỷ khi ta tìm được người ở dưới đáy vực.
Phần đầu của tỷ tỷ ta va đập mạnh vào tảng đá, m/á/u tươi đã nhuộm đỏ áo quần.
Xương cốt toàn thân nát gãy hết cả, tỷ ấy đau đớn đến mức không nói thành lời.
Dù rằng như thế, tỷ vẫn cố nâng đôi tay run rẩy lên, đưa hết số tiền dành dụm được cho ta:
“Tỷ tỷ…. tỷ tỷ sợ sẽ không bảo vệ muội được nữa rồi.”
“Sau này muội không cần trốn trong ngăn tủ tối tăm kia nữa, hãy rời khỏi kinh thành, sống cuộc đời của mình đi.”
“Trời cao biển rộng, tự do tự tại, Tri Tân, muội hãy sống thật vui vẻ…”
Nhưng tỷ tỷ không biết, kể từ khi mẹ chúng ta mất, tỷ ấy chính là người thân, người duy nhất đối xử tốt với ta trên cõi đời này.
Giờ đây tỷ ấy mất rồi, ta làm sao có thể sống vui vẻ được nữa chứ?