-
Chương 5
Bọn họ muốn tuyển một biên tập viết kịch ngắn làm việc đúng giờ, thời gian làm việc cũng không nghiêm khắc, có thể mang công việc về nhà xử lý.
“Lương tạm thời là 4000, trừ bỏ những bản thảo được quy định, cô còn có thể tự mình sáng tác bản thảo, nếu thích hợp, chúng tôi cũng sẽ nhận.”
“Nếu bản thảo cuối cùng được xuất bản có tiền lời, cô cũng có trích phần trăm.”
4000 tiền lương, tại Thượng Hải là rất thấp.
Nhưng công việc này.
Với tôi ở hiện tại mà nói, là tuyệt không có chỗ nào chê.
Là cọng rơm cứu đuối duy nhất, tôi nhất định sẽ bắt lấy thật chặt.
Tôi lau khô nước mắt kéo cửa WC ra.
Thịnh Cảnh từ thư phòng ra tới túm chặt cánh tay tôi: “Âu Dương Sắt, hôm nay cô cần phải xin lỗi. Bằng không tôi thật sự một phân tiền phí sinh hoạt cũng không cho cô!”
Tôi nhìn hắn cười: “Không sao cả, tôi tìm được công việc.”
20
Hắn ngơ ngẩn: “Cô đùa cái gì vậy?”
Ngày hôm sau trên đường đưa con gái đi học, tôi nói với con bé rằng mình sẽ đi làm.
“Vậy là mẹ sẽ được bay sao?”
“Ừ. Mẹ sẽ dốc hết toàn lực.”
“Vậy thì, con cũng sẽ cố gắng học tập, con có thể bay với mẹ.”
Tôi còn sợ con gái sẽ nghĩ nhiều, kỳ thật nó còn hiểu chuyện hơn cả tôi nghĩ.
Lại nói tiếp, thời gian công việc tự do. Kỳ thật, nó cần càng nhiều tinh lực.
Tôi phải lập tức nghiên cứu tâm lý người dùng video ngắn, phải biết người xem muốn thấy gì.
Có khi một đoạn đối thoại một trăm chữ, phải sửa đi sửa lại mấy chục lần.
Triều Ca không tồi, nhưng yêu cầu công việc khắc nghiệt.
Tôi viết kịch bản, bị trả về từng lần một.
Đồng nghiệp đều là các cô gái nhỏ trẻ tuổi vừa tốt nghiệp, trong nhà đã có đủ nhà xe, mang theo mộng tưởng tới viết bản thảo.
Tôi một phụ nữ lớn tuổi đã kết hôn, có vẻ không hợp với các cô ấy.
Tôi mỗi ngày đều như đang đánh giặc.
Thậm chí con gái sinh bệnh phải nhập viện, tôi cũng bưng máy tính ở bên cạnh sửa bản thảo.
Thịnh Cảnh vẫn luôn đả kích tôi cản trở tôi.
“Cô thật là suốt ngày chỉ biết ăn chơi.”
“Có thể đừng nghịch di động không, cô còn quản con cái hay không?”
“Có bao nhiêu chuyện, cô từng ngày rốt cuộc đang làm gì?”
“Một công việc lương 4000, mỗi ngày còn muốn lãng phí thời gian, còn phải thuê gia sư cho con gái, tiền kiếm còn không đủ để chi, cô làm như vậy có ý nghĩa sao?”
Đương nhiên là có.
Ý nghĩa chính là một ngày kia, tôi không bao giờ bị anh chỉ vào mũi nói: Cô không xin lỗi, tôi liền không cho cô phí sinh hoạt.
Ý nghĩa chính là, một ngày kia, tôi có thể lên cao, bằng này mang con gái sống thật tốt.
Nhưng hắn không hiểu.
Không, càng phải nói, hắn không tin tôi có thể làm được.
Con gái cũng hiểu chuyện hơn trước: “Mẹ, thuê gia sư mắc lắm, con sẽ cố gắng học.”
Có khi Thịnh Cảnh dạy con gái học.
Thường chưa đến hai mươi phút, hắn sẽ làm con gái khóc.
Hắn tức muốn hộc máu: “Sao tôi có đứa con gái ngu ngốc như vậy?”
Con gái đang im lặng liền khóc.
“Ba, mẹ chưa bao giờ mắng con ngu ngốc.”
Đúng vậy.
Khi tôi bị con gái làm tức giận đến chết khiếp, cũng chưa từng nói con bé ngu ngốc.
Ngày đó Thịnh Cảnh tự nhốt ở trong thư phòng thật lâu, trước khi ngủ nói với tôi: “Trước kia em dạy con gái học, thật vất vả.”
Lời nói ấm lòng này, như là trời nóng đưa cho tôi một ly nước sôi.
Lỗi thời mà phỏng tay, không ai sẽ vui vẻ chịu đựng khi uống xong.
Thịnh Cảnh cho rằng, tôi cảm xúc vững vàng, là không muốn ly hôn nữa.
Hắn dần yên tâm, lại bắt đầu khôi phục bộ dáng trước kia.
Đi sớm về trễ, động chút là tăng ca đi công tác.
Đã hứa cuối tuần dẫn con đi Disney, tới tối thứ sáu liền nói thứ bảy phải gặp khách hàng.
Nhưng hắn không biết, tôi muốn ly hôn.
Bất quá tôi đang đợi.
Chờ chính mình càng cường đại, càng có thực lực.
Hiện tại án binh bất động, bất quá là không muốn lãng phí tinh lực lãng phí ầm ĩ với hắn.
Thời gian quá ít, tôi cần dùng hết toàn lực chạy về phía trước, dùng hết toàn lực làm bản thân phong phú.
Thẳng đến khi, một cây trưởng thành không sợ mưa gió.
Đảo mắt, bốn tháng qua đi.
Con gái nghỉ hè.
Bà nội kêu chúng tôi đưa con gái về, bà và chồng chăm con bé một thời gian.
Lúc gần đi, bà giữ chặt chúng tôi: “Con bé cũng lớn, thừa dịp các con còn trẻ, sinh thêm đứa con trai đi.”
21
“Một đứa quá cô đơn, lại nói, có đứa con trai, con bé về sau cũng có nhà mẹ đẻ chống lưng.”
Tôi cười: “Mẹ, mẹ có thể giúp đỡ tiền cho chúng con, hay có thể chăm con giúp chúng con?”
Thịnh Cảnh nói: “Mẹ cũng là vì tốt cho chúng ta, em thái độ cái gì?”
Hắn hiển nhiên cũng đồng ý với bà.
Tôi khịt mũi coi thường, sinh thêm một đứa, tôi đời này đừng nghĩ đến chuyện cởi trói.
Để hắn xuân thu đại mộng.
Tháng trước, tôi đề xuất viết kịch bản với Triều Ca: Chủ đề là người phụ nữ khốn cảnh của gia đình.
Anh ấy muốn tôi viết tình yêu và hôn nhân ngọt sủng.
Vì có thể thông qua sơ thẩm, tôi đi theo sau anh ấy nhắc mãi nửa tháng, viết không dưới mười lần dàn ý cho anh ấy, thậm chí bị anh mắng tôi là thần kinh.
Nhưng vào ngày chọn đề tài, anh ấy đóng cửa lại cãi một trận với chủ biên.
Từ văn phòng ra, sắc mặt anh rất kém, đem văn kiện ném lên người tôi: “Cô tốt nhất viết ra ngô ra khoai cho tôi, nếu nằm liệt giữa đường, xem tôi có giết chết cô không.”
Tôi thức khuya dậy sớm, nói chuyện phiếm thỉnh giáo với rất nhiều nhóm bà nội trợ ở nhà, sửa chữa kịch bản không biết bao nhiêu lần.
Hiện giờ, dựa theo kịch bản mà màn kịch ngắn đã phát sóng mười ngày.
Mà tôi cũng đã được nhận tiền lương.
Tôi nhìn chằm chằm tiền lương nửa ngày, hốc mắt đỏ.
Triều Ca cười nhạo: “Nhìn cô chỉ có chút tiền đồ thế này, đây chỉ là ít nước, phúc khí của cô còn ở phía sau.”
“Tôi thật sự không rõ, cô viết đến áp lực như vậy, đều là chút chuyện nhà cũng không phải chủ đề kích thích, vì cái gì có hiệu ứng tốt như vậy?”
Triều Ca chưa từng kết hôn.
Cho dù năng lực yêu đương của anh ấy rất mạnh, nhưng đối với hôn nhân vẫn là không đủ hiểu biết.
Tôi cười: “Bởi vì trong hôn nhân của tôi, chưa bao giờ có vị ngọt ngào.”
“Đối với nữ nhân mà nói, là trói buộc là khắc chế, là ẩn nhẫn là tu hành, là vô số lần vì con cái mà thỏa hiệp, là lần lượt thất vọng.”
“Nó làm tôi tức giận, tôi kỳ thật rất khổ sở. Bởi vì các bà nội trợ cũng giống tôi, nên cũng có nhiều người thích chủ đề này.”
Chạng vạng, Thịnh Cảnh gọi cho tôi: “Tối hôm nay đồng nghiệp tụ hội, em cũng lại đây đi.”
Tôi từ công ty trực tiếp chạy tới nơi.
Đẩy cửa ra, trong chớp mắt, bên trong tất cả mọi người ngẩn ra.
Tôi mặc tây trang, mang giày cao gót năm centimet, trang điểm nhẹ.
Không tính là rất đẹp, nhưng hoàn toàn bất đồng với vẻ lôi thôi cùng tùy ý lần trước.
Trọng điểm là, tôi hiện tại trong mắt có ánh sáng.
Lâm Linh vuốt tóc, cười hỏi: “Nghe nói chị dâu hiện tại đi làm ở công ty truyền thông, mới được xuất bản, tiền lương nhất định rất cao đi?”
Phàm là có người có công việc đều biết lễ nghi, tùy tiện hỏi tiền lương, là vô cùng thất lễ.
Tôi còn chưa trả lời, Thịnh Cảnh đã cười mở miệng:
“Một tháng 4000. Còn chưa đủ thuê gia sư và bảo mẫu. Cô ấy cứ muốn nháo như thế. Con cái cùng việc nhà cũng đều mặc kệ, thật là không hiểu nổi.”
Vợ của lão Trương cũng ở đây.
Cô ấy cười với tôi, ôn hòa nói: “Tôi lại cảm thấy có công việc cũng khá tốt, mới vừa khởi bước tiền lương thấp là bình thường, từ từ mà đi tới.”
Lâm Linh thở dài nói: “Tôi nếu có người nuôi, ngày mai sẽ từ chức lập tức. Mỗi ngày ở nhà nằm có người đưa tiền thật tốt nha!”
Tôi đổ chút nước sôi rửa cái ly: “Vậy cô rất mau sẽ có cơ hội.”
Chị Trương rót một ly bia cho tôi.
Tôi giơ cái ly lên, mỉm cười: “Tôi kính mọi người một ly, về sau khả năng rất ít có cơ hội cùng nhau ăn cơm.”
“Bởi vì tôi cùng Thịnh Cảnh, sẽ sớm ly hôn.”
22
Thịnh Cảnh ngây ngốc.
Tôi lấy tiền lương ra đẩy đến trước mặt hắn: “Chúng tôi được phát tiền thưởng quý này, sáu vạn.”
Tính lại, tôi hai vạn bốn một tháng, không khác Thịnh Cảnh là bao.
Mọi người im lặng.
Thịnh Cảnh không dám tin, thậm chí còn nhìn lịch sử giao dịch ngân hàng trong di động, đáy mắt của Lâm Linh hiện lên hâm mộ cùng ghen ghét khó có thể che giấu.
Bữa cơm này tự nhiên tan rã không vui.
Trên xe về nhà, Thịnh Cảnh không nói một lời.
Tôi dựa vào trên cửa xe, xem ánh đèn chảy xuôi.
Khi đi qua một vườn hoa, trong không khí bay tới mùi hương ngọt ngào.
Đêm hè Thượng Hải, mê người như thế.
Thời gian trôi qua, Thịnh Cảnh chung quy vẫn không kìm nén được.
“ u Dương Sắt, hôm nay cô quá mức, làm trò như vậy trước mặt cấp dưới, nói muốn ly hôn, cô rốt cuộc muốn làm sao?”
“Tôi muốn ly hôn, ngày mai chúng ta đi đăng ký đi.”
Nếu không phải cần bình tĩnh chờ kết thúc cuộc hôn nhân đáng chết này, tôi một ngày cũng không muốn chờ.
Hắn bực bội mà nắm tóc: “Cứ như hiện tại không tốt sao? Cô hiện tại thu nhập cũng cao, cô cảm thấy mệt thì chúng ta thuê bảo mẫu……”
“Không, mời bảo mẫu cũng vô dụng, tôi chính là không muốn ở bên anh nữa.”
“Vì cái gì, chúng ta không phải đang tốt sao?”
Tôi lẳng lặng nhìn sắc mặt của hắn đang đỏ lên vì thất thố: “Người cảm thấy tốt là anh, không phải tôi.”
“Tôi và anh đều không bị cha mẹ thiên vị, cho nên lúc trước chúng ta thưởng thức lẫn nhau, đi tới cùng nhau.”
“Khi kết hôn, chúng ta hứa hẹn lẫn nhau, phải luôn sủng ái đối phương, phải cùng trở thành những người ưu tú.”
“Lúc anh chuyển công tác, tiền lương không tăng. Tôi vẫn bên anh, bởi vì tôi cảm thấy lựa chọn của anh là đúng đắn.”
“Tôi cổ vũ anh học thi vào chuyên ngành khác, khi anh học tập, tôi chưa bao giờ quấy rầy anh.”
“Tôi cùng anh đi gặp khách hàng, thêm WeChat của vợ người ta, tận lực đi kết giao.”
Tôi nói từng câu từng chữ: “Tôi hứa hẹn, tôi làm được. Còn anh…… Làm được không?”
“Anh có ở bên tôi không, hiểu cho tôi không, cổ vũ tôi không? Tôi muốn thi bằng lái anh còn không giúp nổi, mỗi lần tôi đi luyện xe anh liền nói mình tăng ca, nói dù sao trong nhà cũng mua không nổi hai chiếc xe.”
“Anh còn cùng cô gái nhỏ trẻ tuổi chơi trò mập mờ.”
Hầu kết của Thịnh Cảnh lăn lên lộn xuống, nghiêm nghị nói: “Là tôi sai rồi, tôi về sau sẽ sửa, em không thích Lâm Linh, tôi quay lại nói với công ty điều cô ấy đi làm hạng mục khác.”
“Chúng ta cũng đã bên nhau mười năm……”
Hắn sớm có thể làm như vậy.
Nhưng nam nhân, một hai phải chờ đến khi khó có thể vãn hồi, mới có thể từ bỏ tâm tư ái muội của bản thân.
Tôi không dao động: “Hôn nhân này, tôi nhất định phải ly.”
Thịnh Cảnh khó thở: “Nếu thật sự ly hôn, nhà ở phải là của tôi, đến lúc đó chẳng lẽ em dẫn theo con gái lưu lạc đầu đường sao?”
Khi vừa tốt nghiệp tới Thượng Hải, chúng tôi hai bàn tay trắng.
Trong hai năm, dọn nhà ba lần, có hai lần là vào lúc nóng nhất của tháng tám.
Chính là bởi vậy, tôi quyết tâm nhất định phải mua nhà.
Thịnh Cảnh biết tôi sợ nhất là chuyển nhà.
Mà tôi cũng rất yêu con gái.
Những người thân cận nhất thường là người nắm vũ khí sắc bén nhất thương tổn mình.
23
Ngoài cửa sổ, từng nhà trong tiểu khu sáng đèn.
Tôi thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “So với thân thể phiêu bạc, tôi càng sợ linh hồn bị giam cầm, tư tưởng tiêu ma.”
“Tôi sợ ở trong hôn nhân như vậy ngày qua ngày, vứt bỏ chính mình, trở nên không có tên, chỉ còn lại một cái xưng hô: vợ của Thịnh Cảnh.”
Thịnh Cảnh không dao động ý định ly hôn của tôi được.
Hôm nay vào lúc ba giờ đêm, tôi vào WC đi tiểu đêm, phát hiện thư phòng còn sáng đèn.
Bởi vì màn kịch ngắn nổi tiếng, công ty bắt đầu coi trọng tôi, tạm tăng lương cho tôi tới 8000, công việc càng bận.
Thịnh Cảnh lại rất rảnh, buổi tối 6 giờ hỏi tôi, buổi tối muốn ăn cái gì.
“Tôi phải tăng ca, không quay về ăn.”
Cuối tuần hỏi tôi muốn đi nơi nào chơi.
“Tôi phải đi công tác, tự anh đi chơi đi.”
Hắn chết sống không chịu đi đăng ký.
Nhưng rất mau điều Lâm Linh đi rồi.
Lâm Linh gửi tin WeChat chất vấn tôi: “Vợ chồng hai người cãi nhau, dựa vào cái gì vạ lây tôi?”
“Cô tìm lầm người, việc này là chủ ý của anh ta.”
Tôi mỗi ngày thúc giục Thịnh Cảnh, hắn nhờ người tới khuyên tôi.
Nhưng hiện tại thu nhập của tôi và Thịnh Cảnh không phân cao thấp, thậm chí chúng tôi giờ đây còn ngang hàng nhau, khả năng mâu thuẫn càng cao.