-
Chương 5 HOÀN
Kết quả của lần tự thôi miên đầu tiên rất tệ, suýt chút nữa tôi đã chìm vào trong ảo cảnh không thoát ra được.
Nếu không phải phía cảnh sát quan tâm sát sao tới tình trạng của tôi thì chắc có lẽ tôi đã chết ở nhà mà không một ai hay biết.
Sau này, tôi thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng cũng tìm ra được cách. Tôi đã lập ra ba thứ đưa vào trong ảo cảnh để bảo vệ cho mình.
Thứ nhất, là bà nội. Dùng lời dặn dò của bà nội, nhắc nhở tôi rằng xung quanh có nguy hiểm, nhất định phải luôn giữ cảnh giác.
Thứ hai, treo một bức tượng Chung Quỳ trước ngực, có thể cho tôi thêm can đảm, gặp nguy không sợ.
Thứ ba chính là, sắp xếp một người mà tôi tin tưởng nhất ở bên cạnh, giúp tôi tìm ra sự thật.
Người này là Tôn Văn Văn.
Cũng chính là cô gái tóc ngắn ngủ bên cạnh tôi trong ảo cảnh.
Vì không muốn làm ảnh hưởng đến tính chân thực trong ký ức, tôi không thể để bản thân biết được đây chỉ là ảo cảnh.
Cho nên tôi đã thay đổi khuôn mặt và tên của Tôn Văn Văn, đưa cô ấy đến bên cạnh mình.
Muốn để cô ấy vào thời khắc quan trọng, “đẩy” tôi một cái.
Trải qua 36 lần tự thôi miên, cơ thể của tôi cũng đã đi đến giới hạn.
May mà trong lần cuối cùng này, rốt cuộc tôi cũng đã tìm ra manh mối quan trọng.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống bàn làm việc, lấy bút ra, viết lại toàn bộ những gì mình đã nhìn thấy trong ảo cảnh vào nhật ký.
Sau khi dừng bút, quyển nhật ký của tôi cũng vừa đến trang cuối cùng.
Tất cả những manh mối lần lượt được bày ra, đều cùng chỉ hướng về một người.
Tôi buông bút xuống, hài lòng nói: “Cuối cùng cũng có thể buộc tội anh ta rồi.”
Tảng đá treo lơ lửng trong lòng tôi đã được đặt xuống, tôi vui vẻ nấu cho bản thân một bữa tối.
Đợi ăn tối xong tôi sẽ đem những ghi chép này đến đồn cảnh sát báo án.
Nhưng khi tôi vừa ăn xong, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Tôi hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa có một giọng nói trầm thấp đáp lời: “Xin chào, hàng của cô đặt đã đến rồi.:
Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít.
Tôi không nhìn rõ mặt của người đó, nhưng vẫn mở cửa cho anh ta: “Vất vả rồi, muộn như vậy vẫn còn làm việc.”
Khoảnh khắc cửa vừa mở, người đàn ông đã lao về phía tôi.
Tôi té bật ngửa xuống đất.
Anh ta đè lên người tôi, giơ con dao găm bén ngót lên, hung hăng nói: “Ai bảo cô lo nhiều chuyện bao đồng, đi chết cùng họ đi.”
Tôi không cựa quậy, lạnh lùng nhìn anh ta.
Giây tiếp theo, một viên đạn bay tới, xuyên qua cổ tay đang cầm dao của người đó.
Người đang ông cứng đờ tại chỗ, dường như không có phản ứng.
Tôi nhân cơ hội thoát khỏi anh ta, chạy ra ngoài cửa.
Rất nhiều cảnh sát đã mai phục sẵn ở cửa từ lâu, họ chĩa súng vào bên trong nói: “Đừng nhúc nhích, bỏ con dao xuống!”
Thấy họ xuất hiện, sự bình tĩnh vừa nãy của tôi lập tức biến mất.
Hai chân tôi mềm nhũn, ngã khuỵ xuống sàn.
Mấy cảnh sát nữ dìu tôi dậy, an ủi tôi: “Đừng sợ, chúng tôi đến rồi, cô làm tốt lắm.”
Tôi nuốt nước bọt: “Trong nhà tôi có gắn sẵn vài cái camera, lần này có thể kết tội hắn được rồi chứ?”
Một cảnh sát nữ gật đầu nói: “Cô yên tâm, lần này hắn chạy không thoát đâu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng tôi đã có thể trả thù cho những oan hồn đã chết thảm kia.
Tôi nhìn tên đàn ông đã bị cảnh sát còng tay lại.
Dáng người cao lớn, mặt mũi bình thường.
Người này không phải Tống Từ, mà chính là chồng chưa cưới của Chu Tinh, Lưu Dũng.
Lúc mới đầu, tôi cũng cho rằng hung thủ giết người là Tống Từ.
Nhưng trong lần thôi miên cuối cùng, tôi đã nhìn thấy một thi thể nam không đầu, có hình xăm trên ngón áp út.
Đó là tên viết tắt của tôi.
Lúc tôi nói chia tay với Tống Từ, anh ấy vì muốn dỗ tôi quay lại nên đã cố ý đi xăm hình xăm này.
Hình xăm không bắt mắt lắm, nếu như không để ý kỹ thì sẽ không nhận ra.
Nhất định Lưu Dũng không biết đến hình xăm này, nếu không, hắn cũng sẽ không nghĩ ra cách đổ tội cho người khác với quá nhiều sơ hở như vậy.
Hắn đã giết Tống Từ, rồi chặt đầu anh ấy.
Sau đó thay quần áo của mình cho Tống Từ, hòng muốn đổ tội cho anh ấy.
Kế đến, Lưu Dũng đã lấy chìa khoá xe của Tống Từ, đem con dao trên xe đi giết chết toàn bộ người trong nhà nghỉ.
Tất cả người dân trong thị trấn không biết rõ sự thật đều cho rằng Tống Từ đã giết người, sau đó sợ tội bỏ trốn.
Thế nhưng chỉ có bên phía cảnh sát biết được sự thật.
Nhưng lúc đó tôi đã mất đi ký ức, không thể làm chứng được.
Thêm nữa trong thôn không có lắp đặt camera, muốn lấy được chứng cứ là một việc rất khó khăn.
Cho nên việc này đã bị kéo dài một thời gian.
Mãi cho đến một hôm, tôi vô tình phát hiện ra có người đang đi theo mình.
Tôi lập tức nói chuyện này cho bên cảnh sát biết.
Cũng chính đêm đó, cửa chính nhà tôi bất ngờ xuất hiện một mảnh giấy.
Nét chữ trên đó được in bằng máy, bên trên viết là “Muốn giữ mạng thì hãy câm miệng lại.”
Tôi bỗng ý thức được tên hung thủ đó vẫn luôn theo dõi tôi.
Nếu như hắn có thể tìm thấy nhà tôi, không chừng trong nhà đã từng bị hắn bước vào rồi.
Để không đánh rắn động cỏ, tôi không chuyển nhà mà vẫn tiếp tục sống ở đây, quyết định phối hợp với cảnh sát để tóm gọn hắn.
Tôi bắt đầu nhìn vào gương, tiến hành thôi miên bản thân.
Khi kết thúc lần thôi miên cuối cùng, tôi cố ý nói ra câu đó chính là muốn hắn ta biết được tôi đã nắm chắc được toàn bộ manh mối, buộc hắn phải lộ diện.
Nhân lúc nấu ăn, tôi bật máy hút mùi trong bếp rồi gọi điện cho cảnh sát. Quả nhiên ngay trong đêm đó, Lưu Dũng đã không thể ngồi yên được nữa.
Hắn giả dạng thành nhân viên giao hàng đến giết tôi.
May mà tôi đã chuẩn bị từ sớm, không chỉ ghi lại được cảnh hắn xông vào nhà giết người, mà còn khiến hắn phải thừa nhận tội ác trước đây của mình.
Thậm chí, còn phối hợp với cảnh sát bắt giữ hắn ta ngay tại chỗ.
Vụ thảm án này cuối cùng cũng đã hạ màn một cách hoàn hảo.
Sau đó, Lưu Dũng đã khai ra nguyên nhân giết người của hắn. Hắn vẫn luôn biết rằng Chu Tinh không thể nào quên được bạn trai cũ của cô ấy, cũng chính là Tống Từ.
Vốn dĩ, Lưu Dũng cảm thấy bản thân có thể lấy được một cô dâu xinh đẹp như vậy, là may mắn của hắn.
Hắn không muốn phá huỷ chuyện tình cảm này, định là sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nhưng hắn lại không ngờ được rằng, Chu Tinh đã lên kế hoạch sẽ giữ mối quan hệ nhân tình với bạn trai cũ sau khi kết hôn.
Lưu Dũng không thể nhịn được nữa, quyết định cho Chu Tinh một cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần Chu Tinh có thể thay đổi suy nghĩ, cùng hắn sống yên ổn một đời, hắn sẽ cho qua chuyện này.
Đêm trước ngày kết hôn, Lưu Dũng đã biết Chu Tinh sẽ hẹn Tống Từ ra gặp mặt.
Hắn đã chuẩn bị sẵn một chiếc rìu, đứng chờ ở trong góc, muốn xem thử liệu Chu Tinh có từ bỏ ý định này hay không.
Tiếc là đã khiến Lưu Dũng thất vọng rồi.
Khi Tống Từ vừa xuất hiện, tâm tình của Chu Tinh hoàn toàn trở nên mất kiểm soát, cô ấy liên tục bổ nhào về phía Tống Từ.
Lưu Dũng đứng cách khá xa, không nghe rõ hai người họ đang nói gì.
Hắn chỉ nhìn thấy Chu Tinh cởi quần áo ra, vồ vập lao vào Tống Từ.
Lưu Dũng nổi điên, cầm lấy rìu bổ nhào tới, giết chết Chu Tinh.
Bất kể Tống Từ có giải thích với hắn thế nào, hôm nay anh ấy đến đây không phải để tìm Chu Tinh nối lại tình xưa, mà là muốn cắt đứt mối quan hệ này với cô ấy.
Thế nhưng Lưu Dũng lúc này đã tràn ngập sát khí, không nghe lọt tai dù chỉ một câu.
Hắn chỉ nghĩ là, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết.
Hắn đã giết chết Chu Tinh, sao có thể để Tống Từ sống được.
Thế là hắn cầm hung khí trong tay mình, chém về phía Tống Từ.
Tống Từ hoảng sợ né tránh, nhưng bởi vì trong tay không có vũ khí, không phải là đối thủ của Lưu Dũng, bị hắn hung hăng chém đứt một cánh tay.
Tống Từ tuyệt vọng hét lớn: “Những người bạn của tôi đều biết tôi đến đây, nếu anh giết chết tôi, anh cũng chạy không thoát đâu.”
Tống Từ đã nói dối, anh ấy lặng lẽ đến đây, vốn không có người nào biết.
Sở dĩ anh ấy nói vậy, chỉ vì muốn khiến Lưu Dũng từ bỏ ý định giết mình.
Nhưng chẳng ngờ, Lưu Dũng nghe xong càng quyết tâm không để một ai còn sống sót.
Hắn không chỉ giết chết Tống Từ, mà còn giết hết đám bạn của chúng tôi.
Tối đêm đó, trong thị trấn Thanh Hà có tổng cộng chín người chết.
Không có ai nghi ngờ Lưu Dũng, bởi vì ở trong làng hắn nổi tiếng là người hiền lành, tính tình dịu dàng lại lương thiện.
Nói đến những điều tốt mà hắn làm có thể kể suốt mấy ngày mấy đêm.
Hắn từng cứu người bị đuối nước, được giới truyền thông đưa tin rầm rộ.
Một người tốt đến như vậy, sao lại có thể là kẻ sát nhân điên cuồng chứ?
Có lẽ lúc Lưu Dũng còn là người tốt, hắn cũng không thể ngờ được có một ngày bản thân sẽ cầm vũ khí giết người.
Nhưng sự thật chính là thế đấy.
-------------
Qua lâu như vậy, rốt cuộc vụ án cũng đi đến hồi kết.
Lưu Dũng đã nhận được hình phạt thích đáng.
Vong hồn của những người bạn đã chết của tôi cuối cùng cũng được an nghỉ.
Hôm nay, tôi mua quà biếu, đi thăm bà nội mình.
Bà nội nấu một bàn thức ăn, vẫn là hương vị thời thơ ấu của tôi.
Lúc ăn cơm, tôi đã nói lại chuyện này cho bà.
Bà nội gật đầu, lại kể tôi nghe chuyện về Lục Thí Phụ.
Tương truyền, trong nước tôi có một địa danh tên là Sùng Châu, xuất hiện một loài quái vật, tên gọi Lục Thí Phụ.
Lục Thí Phụ này biến hoá khó lường, không phải người cũng chẳng phải quỷ, thuộc về một loại yêu quái trên vùng núi hoang vu.
Ban đầu, không có Lục Thí Phụ tồn tại trên đời.
Nhưng kể từ khi một người đàn ông tốt bụng nhân từ họ Lưu bắt đầu thay đổi tính nết, lấy trộm thanh đao chặt đầu của đao phủ để chém chết vợ mình thì Lục Thí Phụ đã được sinh ra…….
Tôi nghĩ, tất cả đều là cơ duyên trùng hợp vậy.
Lưu Dũng là một người đàn ông tốt, đã lấy trộm con dao của Tống Từ, giết chết vợ chưa cưới của mình.
Hắn biến thành quái vật, cuối cùng, chết dưới kiếm của Chung Quỳ.
Tôi nhìn tượng Chung Quỳ đeo trước ngực, tâm trạng phức tạp.
Bà nội khẽ sờ vào trán tôi rồi nói: “Nhóc con, lần này con làm rất tốt, nếu như ông nội con bọn họ biết được, nhất định cũng sẽ tự hào về con.”
Tôi ngước mắt nhìn ba bức di ảnh đen trắng được đặt bên cạnh bàn cơm.
Lần lượt là ông nội, ba và mẹ tôi.
Họ ở trong ảnh đều mặc đồng phục cảnh sát, toát lên vẻ kiên cường, chính trực.
Kể từ sau khi ông nội hy sinh, bà nội vẫn luôn thờ tượng Chung Quỳ.
Lúc tôi còn nhỏ, bà đã dạy tôi phải dũng cảm, học theo đạo của Chung Quỳ, không sợ hãi trước ma quỷ thế gian.
Tôi của bây giờ, mặc dù có lúc cũng yếu đuối.
Có điều tôi nghĩ, ba mẹ cũng là người, họ cũng có lúc sẽ sợ hãi nhưng khi họ liều mạng cứu người, họ vẫn chọn con đường hy sinh.
Tôi là con cháu đời sau của họ, tôi tin rằng một ngày nào đó bản thân cũng sẽ giống như họ vậy, mang trong mình thanh kiếm có thể bảo vệ lẽ phải, diệt trừ cái ác.
(Hết)