-
Phần 4 END
19.
Tôi theo bản năng nhắm mắt lại.
Phập——
Tiếng dao găm đâm vào da thịt.
Nhưng tôi lại không cảm nhận được đau đớn.
Mở mắt ra thì thấy cánh tay bị thương Giang Tập Nghiêu. Sau đó anh ta ôm lấy tôi lăn sang một bên.
Anh ta ôm chặt lấy tôi, cơ thể cùng giọng nói đều không kiềm được run rẩy: “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi tới chậm.”
Chúng tôi quen biết chưa lâu, nhưng dù biết được bố mình có con riêng bên ngoài anh ta cũng không biểu lộ cảm xúc gì ra.
Mà lúc này đây nhìn khuôn mặt anh ta tôi lại thấy được vẻ sợ hãi và hối lỗi.
Trước đến nay đều là tôi quan tâm người khác.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bố mẹ qua đời, tôi cảm nhận được sự quan đến từ người khác.
Trong lòng cảm thấy ấm áp khó tả.
Chờ cảnh sát khống chế được nam chính thứ tám, tôi mở miệng an ủi Giang Tập Nghiêu: “Không sao đâu, mọi chuyện ổn thỏa hết rồi.”
Lúc này anh ta mới phản ứng lại, buông tôi ra.
Khi cởi sợ dây thừng trói tôi, cả hai chúng tôi đều đỏ mặt không dám nhìn đối phương.
Không khí vi diệu nhưng lại làm lòng người vui vẻ.
Sau khi ghi lời khai ở đồn cảnh sát xong trời đã tối muộn.
Tôi nói với Giang Tập Nghiêu: “Cảm ơn anh, chuyện hợp tác của chúng ta bây giờ đã kết thúc.”
“Nhanh như vậy?” Anh ta bật thốt lên.
Không khí lại nhanh chóng rơi vào yên ắng.
Không biết vì sao tôi cũng có phần không nỡ, nên tôi nói: “Vậy chúng ta đi dạo bên hồ thêm một lát?”
“Được.”
Gió bên ngoài hơi se lạnh, Giang Tập Nghiêu khoác áo khoác của anh ta cho tôi.
Tôi đi trước, anh ấy bước theo sau.
Đến lúc tôi quay đầu lại thì thấy anh ấy đang từng bước từng bước giẫm lên dấu chân của tôi.
Trái tim bất chợt rung động nhanh chóng bị tôi đè ép xuống.
20.
Sau hai tháng đã có phán quyết của nam chính thứ tám.
Anh ta vốn dĩ là tội phạm bị truy nã nên bị phán tử hình.
Trong vụ án bắt cóc tôi, anh ta chịu phần lớn trách nhiệm nên Phương Tân Nguyệt chỉ bị tạm giam 3 năm.
Tôi mở trang cuối của quyển vở, gạch đi tên của nam chính thứ tám.
Hiện tại còn lại hai người.
Thời gian thấm thoát, nửa năm sau tôi tham gia kỳ thi đại học.
Hôm thi kết thúc tôi gặp lại Giang Tập Nghiêu - người đã lâu tôi không gặp.
Anh ta vẫn đẹp trai như vậy, hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn.
Anh ta cầm một bó hoa, lúc tôi ra khỏi trường thì thì tặng cho tôi.
Những thí sinh khác đều có gia đình tặng hoa.
Mà tôi, cũng có bó hoa thuộc về chính mình.
Tôi mời anh ta ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong anh ta nói với tôi: “Tôi định ra nước ngoài tiếp tục học lên cao.”
Giây phút nghe thấy lời này lòng tôi bỗng trống rỗng.
Tôi giấu đi cảm xúc khác thường nơi trái tim, đang định mở miệng.
Giang Tập Nghiêu lại nói: “Nếu em muốn tôi ở lại, tôi sẽ ở lại.”
Lúc này trong mắt anh ta nồng đậm tình cảm.
Đều là người trưởng thành, tôi biết anh ta muốn nói gì.
Giang Tập Nghiêu thật sự rất ưu tú, ưu tú tới mức tôi khó lòng không rung động.
Thế nhưng tôi hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn anh ta: “Chúc anh tiền đồ như gấm.”
Cô bé lọ lem gả cho hoàng tử chỉ tồn tại trong truyện cổ tích.
Tôi và Giang Tập Nghiêu không cùng một thế giới.
21.
Tôi như ước nguyện bước chân vào được cánh cửa đại học.
Tuy chỉ là một trường thường nhưng đó cũng là kết quả tốt nhất sau một năm gian nan nỗ lực của tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ khoảng thời gian chuẩn bị cho kỳ thi, tôi chỉ ngủ năm tiếng mỗi ngày, tóc rụng từng mảng lớn. Nhưng tôi vẫn cứ cố gắng, cũng cảm ơn chính bản thân đã cố gắng.
Lên đại học, một giây tôi cũng chẳng dám lơ là.
Ngoài việc học tôi còn tìm hiểu những kỹ năng khác và còn tập đầu tư một ít.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đầu quân cho công ty mà tôi đã từ bỏ ở kiếp trước, có thể gọi đó là Bá Nhạc của tôi.
Kiếp trước tôi được lãnh đạo công ty đánh giá cao nhưng bởi vì bằng cấp và tầm nhìn hạn chế nên mọi thứ đổ sông đổ bể.
Bây giờ tôi không cần lo đến chuyện bằng cấp, hơn nữa năng lực của tôi cũng đã được nâng cao.
Lần này tôi lại tiếp tục được lãnh đạo để mắt.
Không có sự dị nghị của đồng nghiệp như trước.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc nên tôi được chuyển thành nhân viên chính thức và tham gia vào các hạng mục quan trọng trong công ty.
22
Lần nữa nghe được tin tức của Phương Tân Nguyệt là vài năm sau.
Cuộc sống tốt đẹp đủ đầy đã sớm khiến tôi quên bén chuyện của cô ta.
Vậy nên khi nhìn thấy hình ảnh cô ta gầy trơ xương trên sóng truyền hình, tôi đã không thể nhận ra cô ta ngay ngay được.
Nhìn đến năm chữ “người phụ nữ họ Phương” tôi mới nhận ra cái người người không ra người ma không ra mà chính là cô ta.
Nhưng cô ta c h ế t rồi.
Nguyên nhân là do cô ấy hẹn hò với mấy người đàn ông cùng lúc rồi theo thói ong bướm lả lơi khiến họ bực dọc, họ phẫn nộ nên đẩy cô ta từ lầu cao xuống.
Kết quả này làm tôi có hơi sững sờ.
Giống như lẩn quẩn một hồi cuối cùng lại trở về quỹ đạo.
Nhưng lần này người bị đẩy xuống lầu lại là cô ta.
Từ những bóng mờ trong ảnh tôi xác định được nam chính thứ tư và nam chính thứ bảy đều ở trong đó. Tôi mở quyển vở đã bám bụi nhiều năm lật sang trang cuối cùng.
Lần này thay vì gạch thêm vài dòng nữa tôi trực tiếp xé luôn trang đó xuống, đốt nó.
“Đang đốt gì đó?”
Chồng tôi đi đến, từ sau lưng ôm lấy tôi.
Tôi gặp anh ấy lần đầu trong một hạng mục của công ty. Tôi với anh ấy giống nhau, tuy rằng cả hai gia đình đều không khá giả nhưng vẫn rất chăm chỉ, rất nỗ lực.
Quan trọng nhất là anh ấy yêu tôi, cũng bao dung tôi.
“Đốt đi quá khứ không muốn nhớ lại của em.”
Anh ấy không hỏi nhiều chỉ kéo tôi ra ngoài: “Hôm nay đã đồng ý ở bên chồng yêu dấu của em, không được đắm chìm trong công việc nữa.”
“Được.”
Tôi cười trả lời.
Đi theo anh ấy ra ngoài.
Nắng đầu xuân thật ấm áp.
Lúc này tôi mới nhận thức rõ hơn.
Thế giới của chúng ta không phải một cuốn tiểu thuyết mà là có rất nhiều cuốn tiểu thuyết trong thế giới chúng ta. Mọi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời của bản thân, đều có thể viết từng chương trong cuộc đời của chính mình.
HẾT.