• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nữ chưởng môn Lưu Ly (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

Ta vĩnh viễn nhớ rõ nỗi đau đớn thấu x ương kia. Nguyên thần vỡ tan, tiên mạch bị c ắt đ ứt.

Đại sư huynh nắm thanh thần kiếm tượng trưng cho thân phận chưởng môn, cười ngông cuồng.

"Tiểu sư muội, ngươi ngày ngày mang theo nỗi hận, không thể học được hai chữ 'khoan thứ'. Nhưng họa không tới con cái, ngươi lại tự tay giet người vô tội. Đã như thế, hôm nay ta vinh đăng chưởng môn, tất nhiên là không thể lại lưu lại một tai hoạ như ngươi!"

Dứt lời, hắn liền lấy tu vi tu luyện nhiều năm của bản thân dẫn dắt. Nguyền rủa ta đời đời kiếp kiếp không nhập luân hồi, vĩnh viễn rơi vào địa ngục A Tỳ, nếm hết muôn vàn khổ sở.

Đây là ký ức cuối cùng của ta khi ý thức tiêu tán.

2.

“Giết cả nhà ngươi chính là cha ta, không liên quan gì đến ta, cầu xin ngươi cho ta một con đường sống, cầu xin ngươi..."

Giọng nói Thẩm Thư Ý cầu xin tha thứ, lại vang lên bên tai ta. Nhưng nàng ta, rõ ràng bị ta giet rồi mà?

Ý thức của ta dần hồi phục, mới ý thức được một sự thật có vẻ hoang đường. Đó chính là......Ta đã trọng sinh, trọng sinh về tới ngày t àn s át Thẩm gia.

Mười một người Thẩm gia, trong đó mười người đã thành vong hồn dưới k iếm của ta.

Chỉ có tam tiểu thư Thẩm Thư Ý được Thẩm Nguyên yêu thương, được bọn họ giấu trong ngăn tủ, ý đồ có thể tránh thoát một kiếp.

Nhưng ta nhiều năm tu luyện tiên thuật, cảm quan đã sớm khác với người thường, bởi vậy không cần tốn nhiều sức đã tìm được Thẩm Thư Ý bị giấu đi.

Nàng ta quỳ xuống đất, nhìn m áu tươi đầy đất. Thì ra vẫn có chút cốt khí, mắng ta á c đ ộc t àn nh ẫn.

Nhưng khi nhìn thấy ta cầm trường kiếm trong tay, nhắm ngay ngực nàng ta, lại khom lưng, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin ta buông tha nàng ta.

Kiếp trước, ta không chút do dự cầm k iếm ch ặt đầu nàng ta, đưa nàng đi gặp Diêm Vương.

Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới - -Đại sư huynh Phương Văn Châu, lại bởi vậy mà nhận định tâm địa ta á c đ ộc, tùy ý giet hại người vô tội, hơn nữa còn s át h ại Thẩm Thư Ý, người mà hắn nhận định là lương thiện từ tận đáy lòng, mới dùng phương thức tàn nhẫn như vậy đoạt đi tính m ạng của ta.

Sống lại một đời, đối mặt với Thẩm Thư Ý đau khổ cầu xin, ta vẫn không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp dùng k iếm trong tay ch ặt đầu của nàng.

Tiếng thét chói tai chỉ trong nháy mắt đã im bặt. M áu tươi nóng hổi b ắn ra, có một ít b ắn lên mặt ta, nóng bỏng nhưng chưa bao giờ nóng bằng trái tim ta lúc này.

Thù hận nhiều năm cuối cùng đã kết thúc vào ngày này. Trong lòng ta quả nhiên là rất vui sướng.

Mà đầu Thẩm Thư Ý lúc này đang lăn trên mặt đất, nhiễm bụi bậm, không còn xinh đẹp như lúc còn sống, một đường lăn tới dưới chân Phương Văn Châu khoan thai đến chậm.

Hắn cúi xuống nhìn cái đầu kia, khi thấy rõ khuôn mặt kia, đột nhiên mở to hai mắt.

“Tiểu sư muội, ngươi......”

Phương Văn Châu nắm chặt trường k iếm trong tay, như là đang cố gắng khắc chế, nhưng vẫn khó nén rung động cùng tức giận trong lòng.

Ta làm như không nhìn thấy, vẫn chậm rãi lau chùi vết m áu trên k iếm.

Dùng m áu tươi của kẻ thù nuôi dưỡng Đoạn Thủy Kiếm của ta, quả nhiên là có thể làm cho linh khí của nó càng lúc càng dồi dào.

Ta quay đầu nhìn hắn, cười: "Đại sư huynh, ta vừa báo xong thù lớn, chẳng lẽ ngươi không thấy vui thay ta sao?”

Phương Văn Châu lại mím môi, như là đang cân nhắc dùng từ. Hắn kiêng kỵ ta, hiện giờ lại càng càng căm hận ta, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể không lấy lòng ta.

Sau một lúc rối rắm, hắn cuối cùng……vẫn giống như kiếp trước, lộ ra tâm tình tức giận.

"Tiểu sư muội, ta biết ngươi tâm tâm niệm niệm báo thù. Nhưng người giet cả nhà ngươi là Thẩm Nguyên, ngươi cũng chỉ cần giet một mình Thẩm Nguyên là được, cần gì phải liên lụy người vô tội?"

Kiếp trước, ta bởi vì thù lớn được báo, vui buồn thất thường nên lao lực quá độ.

Bởi vậy cũng không muốn cùng đại sư huynh tranh luận quá nhiều. Chỉ thản nhiên bỏ lại một câu: "Bọn họ đều đáng chet.”

Những lời này, căn bản cũng không có gì sai. Nhưng lúc trước Thẩm Nguyên chẳng qua chỉ là một tên ăn mày, không chỉ không có vật gì trên người, còn mắc bệnh nặng, vốn là chịu không nổi qua mùa đông kia.

Là phụ mẫu ta quá mức thiện lương, không nhìn ra tâm địa đ ộc á c của hắn, thậm chí còn hảo tâm cho hắn cơm ăn và áo mặc.

Nhưng Thẩm Nguyên lại nổi lòng tham, giet mười một người Tống gia ta!

Vô tội? Cái gì gọi là vô tội? Ai mà không vô tội chứ?

Khi đó, tiểu muội ta chỉ mới ba tuổi, là một đứa bé ngây thơ đáng yêu. Muội ấy đem bánh ngọt trong tay đưa cho Thẩm Nguyên, nhưng Thẩm Nguyên lại dùng trường thương đ âm muội ấy, đ âm thủng bụng, khiến muội ấy m ất m áu đến chet!

Tiểu muội ta chẳng lẽ không vô tội sao?

Mẫu thân ta đang mang thai sáu tháng, đệ đệ trong bụng đã đủ tháng, cả nhà chúng ta đều chờ đợi đệ ấy ra đời.

Nhưng Thẩm Nguyên lại dùng lưỡi dao trong tay, r ạch bụng mẫu thân ra, hết sức tàn nhẫn!

Mẫu thân tôi không vô tội sao?

Người thân của ta đều chet thê thảm như thế, chẳng lẽ bọn họ không vô tội sao?

Mà Thẩm Nguyên......Lại dùng tiền tài c ướp được từ nhà ta, cưới vợ nạp thiếp, kéo dài dòng dõi.

Có lẽ, trong những năm tháng sau này, hắn cũng từng dùng tiền bạc của nhà ta cứu trợ dân chúng nghèo khổ, cũng từng ra đường phát cháo, cũng từng được mọi người gọi là đại thiện nhân.

Nhưng, vậy thì sao? Phụ mẫu ta trời sinh tính tình lương thiện, hàng năm không biết đã cứu bao nhiêu người, nhưng vẫn chịu đủ tra tấn mà chet.

Dựa vào cái gì hung thủ chỉ làm chuyện tốt hai năm đã được nhận định là cải tà quy chính, nên cho bọn họ một con đường sống, nên để cho cha mẹ ta chet vô ích!

Không, ta không đồng ý! Cho nên- -Thẩm Thư Ý được phụ mẫu giáo dưỡng vô cùng tốt, đương nhiên cũng phải gánh chịu tội nghiệt do phụ mẫu nàng mang đến.

Điều kiện tiên quyết họa không tới con cái, là con cái không nhận lợi ích gì!

Bạc nhiễm m áu tươi Tống gia ta, toàn bộ đều bị Thẩm Nguyên c ướp đi mới có thể nuôi dưỡng kim tôn ngọc quý của mười mấy người Thẩm gia này.

Mà nếu đã trả thù thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, một người cũng không để lại!

Nếu không, không phải là lưu lại tai họa ngầm cho mình sao? Ta cũng không ngốc như vậy.

Thẩm Nguyên cũng hiểu đạo lý này, cho nên nhiều năm qua đều phái cao thủ giang hồ truy sát ta.

Nhưng hắn không biết...Ta đã sớm bái nhập tiên môn, tu tập tiên thuật, trở thành đệ tử tiên môn.

Ta cũng hiểu đạo lý này. Cho nên đối với Thẩm Thư Ý đau khổ cầu xin, ta không có chút dao động, quyết đoán ra tay kết liễu nàng ta.

Chỉ là đời này, sau khi đại sư huynh nói xong lời khiển trách kia, ta cũng không lập tức đáp lại, chỉ chậm rãi đi tới trước mặt hắn, dùng mũi kiếm chỉ vào đầu Thẩm Thư Ý trên mặt đất, cố ý khiêu khích hắn.

“Thâm thù đại hận của Tống gia ta, ngay cả sư phụ cũng chưa từng can thiệp, chỉ nói nhân quả luân hồi, báo ứng khó tránh.”

Ta dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Chẳng lẽ…..Sư huynh cảm thấy, sư phụ cũng là người quá mức á c đ ộc mới có thể dung túng đệ tử duy nhất là ta, trên tay nhiễm m áu tươi của nhiều người như vậy sao?"

Sau khi rời khỏi sư phụ, Phương Văn Châu lòng đầy lửa giận, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Kiếp trước, ta cũng là đến trước khi chet mới biết được.

Phương Văn Châu từng xuống núi trừ yêu, và có duyên gặp Thẩm Thư Ý vài lần, gặp qua một nữ tử "vô tội lương thiện" như vậy, có lẽ hắn đã phát sinh tình cảm.

Nhưng hôn ước giữa ta và hắn, là sư phụ đã định ra từ sớm. Hắn nằm mơ cũng muốn kế thừa chức chưởng môn.

Nhưng hắn chỉ là đệ tử của trưởng lão, làm đệ tử chân truyền của trưởng lão. Mà K iếm Tông có chín vị trưởng lão, mỗi vị trưởng lão đều có đệ tử chân truyền của mình, cũng dốc hết tất cả truyền thụ cho nhau.

Bởi vậy, còn lại mấy vị sư huynh kia, tư chất tiên thuật đều không thua kém hắn, thậm chí có người còn giỏi hơn hắn, Phương Văn Châu làm đại sư huynh cũng không có quá nhiều ưu thế.

Mà đệ tử chân truyền duy nhất của chưởng môn chính là ta. Cho nên chỉ có cưới ta, được sư phụ ta ủng hộ, Phương Văn Châu mới có khả năng lớn trở thành chưởng môn mà hắn luôn mơ ước.

Bởi vậy lễ thành thân chưa tới, cho dù trong lòng hắn có bất mãn với ta nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Ly Ưu, ngươi đã báo thù xong, vậy mau theo ta về Linh Sơn, chưởng môn muốn gặp ngươi.”

Giọng điệu của Phương Văn Châu nghe không ra vui buồn, nhưng hẳn vẫn còn tràn ngập oán khí đối với ta, nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, bởi vậy cũng không còn thân thiết gọi ta là tiểu sư muội như trước nữa, mà là gọi tên sư phụ đặt lại cho ta.

Ly Ưu, thoát khỏi thù hận và muộn phiền, đây là lời chúc phúc lớn nhất của sư phụ dành cho ta.

Về phần cái tên lúc trước, đã sớm cùng sự thù hận này chôn vùi trong hận ý.

Mà lần này trở về Linh Sơn, bởi vì thù lớn của ta đã được báo, không còn tâm ma nữa.

Sư phụ cũng sắp phi thăng, cần phải truyền thừa vị trí chưởng môn, và cũng muốn tận mắt nhìn thấy ta lập gia đình.

Lần này sẽ nhắc lại hôn ước của ta với Phương Văn Châu.

Đây cũng là mưu kế của Phương Văn Châu, hắn không thể chờ được nữa, cho nên tự mình tới xin mệnh lệnh của sư phụ mệnh lệnh, đón ta trở về Linh Sơn.

Ai ngờ rằng lại để cho hắn tận mắt thấy cảnh này, khiến hắn nghĩ ta vô cùng đ ộc á c.

Ta lau khô máu tươi trên k iếm, lộ ra nụ cười không khác biệt gì so với trước kia, sau đó cùng hắn sóng vai mà đi.

“Được, đại sư huynh, chúng ta về Linh Sơn.”

Chỉ là lúc này đây - -

Mạng đại sư huynh, ta muốn.

Vị trí chưởng môn, ta cũng muốn!

3.

Năm bảy tuổi, khi ta vừa tới Linh Sơn, Phương Văn Châu vẫn đối xử với ta rất tốt.

Nhưng về sau, sư phụ trước mặt mọi người tuyên bố ta sẽ là đệ tử chân truyền duy nhất của người, Phương Văn Châu, người luôn hết lòng quan tâm và chiếu cố ta, đã không còn thân thiết với ta như trước nữa.

Nhưng khi lớn lên, Phương Văn Châu trong ký ức của ta lại càng dịu dàng với ta hơn. Thậm chí còn tốt hơn hồi nhỏ.

Mười năm đồng hành bên nhau, tâm tư thiếu nữ rốt cục vẫn là không giấu được. Sự phụ làm chủ, ngày đó định ra hôn sự cho hai chúng ta.

Ta hạnh phúc tận đáy lòng.

Mà Phương Văn Châu, cũng quỳ gối trước mặt sư phụ thề, đời này sẽ thật lòng đối đãi ta. Là rất thật lòng.

Thật lòng mà nói, ngày đại hôn bỏ thuốc trong rượu của ta, phong tỏa tất cả linh lực của ta, sau đó đ ập n át nguyên thần của ta, lại ch ặt đ ứt tiên mạch của ta, nguyền rủa ta rơi vào A Tỳ Địa Ngục, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.

Chân tâm như vậy, thật sự là làm cho người ta cảm động. Ta nghiêm túc nhìn Phương Văn Châu trước mặt.

Đời này lại cho ta thêm một kẻ thù. Trước khi nhìn thấy sư phụ, Phương Văn Châu ít nhiều vẫn có chút nhịn không được.

“Tiểu sư muội, ta và ngươi sắp thành hôn. Ngày sau hy vọng ngươi có thể làm thê tử hiền lương thục đức, trong tay đừng dính m áu tươi. Nếu không vị trí chưởng môn phu nhân này, sợ rằng sẽ khiến mọi người khó phục.”

A, uy hiếp ta sao? Cho rằng cuộc đời này ta không phải hắn thì không còn ai khác, bởi vậy mới lấy tình cảm ra uy hiếp, khiến ta từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Cho dù hắn đã quyết định sẽ giet ta vào ngày đại hôn. Nhưng nếu có thể sớm áp chế uy phong của ta, cũng có thể thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.

Ta không nói gì, hắn liền cho rằng ta đang sợ hãi, trong mắt càng thêm đắc ý, lại lải nhải không ngừng: "Nếu ngươi nhu thuận nghe lời, sư huynh vẫn sẽ đối xử tốt với ngươi, để cho ngươi trở thành chưởng môn phu nhân được tôn kính nhất của Tiên môn. Nhưng nếu vẫn không học được khoan dung nhẫn nhịn, đức hạnh không tốt, làm sao có tư cách có thể cùng ta sánh vai mà đi?"

Đùa hả! Hình như hắn đã quên, bởi vì có hôn ước với ta, hắn mới có tư cách ngồi lên vị trí chưởng môn.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn mượn thế của ta. Cho nên khi gặp sư phụ, ta không vòng vo dài dòng, nói thẳng với sư phụ ta muốn từ hôn.

“A Ưu, vì sao con muốn từ hôn?”

Sư phụ hiện tại đã đạt tới giai đoạn hoá Thần, chỉ còn một bước nữa là có thể phi thăng thành Tiên.

Người có linh cảm mình sắp phi thăng, mới gấp gáp muốn sớm nhìn thấy cảnh ta thành thân.

Nhưng hôm nay ta mở miệng câu nói đầu tiên chính là từ hôn, người rốt cuộc vẫn có chút nghi hoặc.

Phương Văn Châu đứng ở một bên, ban đầu lòng tràn đầy chờ mong, nhưng sau khi ta nói ra câu nói kia thì trừng to hai mắt, trong mắt toàn là vẻ hoảng hốt mờ mịt.

“Tiểu sư muội, sao đột nhiên lại muốn huỷ hôn? Tất cả sư huynh đệ trên dưới Linh Sơn đều biết hôn sự sắp tới của ta và muội, muội không hiểu chuyện như vậy sẽ khiến chưởng môn mất mặt!”

Hắn cố gắng dùng sư phụ để áp chế ta, khuyên ta đừng náo loạn nữa.

Ta trực tiếp quỳ xuống bên cạnh sư phụ, nhu thuận mở miệng: "Hôm nay con đã báo được thù, đoạn ân oán này xem như xong. Nhưng đại sư huynh nói, ngày sau hắn trở thành chưởng môn, thì tay con không được nhuốm m áu tươi nữa, phải làm một thê tử hiền lương thục đức, nếu không sẽ không xứng với danh tiếng chưởng môn phu nhân.”

Lúc ta nói những lời này, luôn không ngừng quan sát vẻ mặt của sư phụ. Đúng như trong dự liệu, sắc mặt sư phụ bắt đầu trở nên có chút khó coi, ánh mắt nhìn về phía Phương Văn Châu cũng mang theo một chút bất mãn.

Người tu tiên, vốn không phân biệt nam nữ. Nữ tử cũng có thể leo lên vị trí chưởng môn, bảo hộ sự vinh nhục của tông môn.

Bởi vậy nữ tử đã sớm không cần đến tam tòng tứ đức của thế gian. Mà cái gọi là hiền lương thục đức kia, bản thân nó cũng chính là một loại gông xiềng.

Càng miễn bàn ta tu luyện tiên thuật vốn là vì muốn trừ ma, trong tay làm sao có thể không nhiễm m áu tươi?

Trừ phi...Ta vĩnh viễn nhốt bản thân ở ngọn núi này, chỉ chuyên tâm làm một thê tử tốt của Phương Văn Châu, từ nay về sau không được hỏi đến thế tục, làm một kẻ bù nhìn không có gì khác biệt với nữ tử thế gian.

Nhưng nếu như vậy, sư phụ cần gì phải vất vả mang ta lên núi, dạy ta tiên thuật chứ? Người vốn ôm kỳ vọng rất lớn đối với ta.

Ta tiếp tục nói: "Con đã nghĩ kĩ rồi, nếu đã vậy thì cứ dứt khoát hủy bỏ hôn ước này. Đại sư huynh hẳn là thích một nữ tử hiền lương thục đức, nhưng con thật sự học không được dáng vẻ này. Con muốn thay sư phụ bảo vệ Linh Sơn, muốn tiếp tục trừ Ma Vệ đạo..."

“Tiểu sư muội!” Phương Văn Châu cuối cùng nhịn không được, mở miệng c ắt đ ứt lời ta.

Sư phụ nhíu mày, đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu của ta, phát ra giọng nói không rõ hỉ nộ: "Văn Châu, ngươi làm đại sư huynh thì càng nên hiểu rõ tông môn tổ huấn của ta. Bất kể là nam hay nữ thì đều là người tu tiên, lấy trừ Ma Vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, trong tay tất sẽ nhiễm tà ma m áu tươi. Nhưng ngươi đã thích nữ tử hiền lương thục đức, vậy sẽ không thể kết lương duyên cùng A Ưu của ta. Hôn sự này, vẫn là bỏ đi!"

Sư phụ từ trước đến nay luôn đối xử bỉnh đẳng với các vị sư huynh, không có người nào thân thiết hơn người nào, cũng không có người nào xa cách hơn.

Chỉ là bởi vì quan hệ của ta, mới chăm sóc đại sư huynh nhiều hơn một chút. Nhưng dù sao ta cũng là được sư phụ nuôi lớn.

Tất cả những gì ta học được hôm nay đều do chính tay người dạy. Sư phụ muốn vĩnh viễn bảo vệ Linh Sơn, cũng muốn nhân gian không còn yêu tà quấy phá.

Cho nên ta thân là đệ tử của người, tự nhiên cũng kế thừa ý chí của người, cống hiến cả đời mình để trừ Ma Vệ đạo, bảo vệ mọi người.

Nếu như làm trái ý chí đó, vậy hôn sự này nhất định phải cân nhắc lại.

Sắc mặt Phương Văn Châu trắng bệch, lúc này quỳ rạp trên mặt đất: "Đệ tử nhất thời vọng ngôn, cũng không hề cảm thấy tiểu sư muội có chỗ nào không tốt, đời này chỉ muốn cưới một mình tiểu sư muội làm vợ, kính xin chưởng môn không huỷ bỏ hôn sự này!"

Ta lạnh lùng nhìn, trong mắt hắn là vẻ hoảng hốt luống cuống, cảm thấy rất vui sướng.

Phương Văn Châu ơi là Phương Văn Châu, mới có vậy đã hoảng hốt rồi sao?

Ta từ trước đến nay là một người có ân báo ân có oán báo oán, kiếp trước ngươi cho ta bao nhiêu thống khổ, ta sẽ trả lại gấp bội.

Hôm nay, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

4.

Hôn sự này rốt cuộc cũng không huỷ bỏ.

Phương Văn Châu là đệ tử chân truyền của đại trưởng lão, trước đó hắn cũng không phạm sai lầm gì lớn dù sao cũng phải giữ thể diện cho đại trưởng lão.

Nếu nói huỷ là huỷ, vậy khác gì đánh vào mặt trưởng lão. Bởi vậy chỉ là tạm hoãn hôn sự.

Nhưng từ "tạm hoãn" từ trước đến nay dất xảo diệu, ba tháng là tạm hoãn, ba năm cũng là tạm hoãn.

Ta chờ được, nhưng Phương Văn Châu không chờ nổi.

Bởi vậy vào ngày đó sau khi ta đưa ra đề nghị từ hôn, Phương Văn Châu liền thay đổi thái độ, không còn thuyết giáo và uy hiếp ta như trước kia, lại một lần nữa biến thành đại sư huynh ôn nhu săn sóc.

Dù ta muốn linh hoa trên Nam Hải Doanh đảo, hoặc là những thứ kỳ lạ cổ quái ở nhân gian, chỉ cần ta lộ ra nửa phần thích thú, trong thời gian ngắn nhất hắn nhất định sẽ lấy được, sau đó cố ý đến trước mặt các sư huynh đệ tỷ muội, tự tay giao món đồ đó cho ta.

Ta không nhận, coi như không nhìn thấy hắn. Một đám sư huynh đệ tỷ muội đều cảm khái tình nghĩa đại sư huynh đối với ta thâm hậu, nhưng đối với ta thì lại bất mãn vì ta đề cập đến chuyện từ hôn.

“Đại sư huynh đối với sư tỷ tốt như vậy, tại sao tỷ ấy lại muốn từ hôn?”

“Có lẽ sư tỷ cảm thấy mình là đệ tử chân truyền duy nhất của chưởng môn, tính tình có hơi kiêu căng một chút, muốn lựa chọn kỹ phu quân tương lai.”

“Nói cũng có lý...... Dù sao đại sư huynh ôn nhu thiện tâm như vậy, lại chỉ đối tốt với một mình sư tỷ. Nếu đổi lại là ta, đã sớm cảm động đến rơi lệ rồi.”

Đệ tử mới nhập môn, chỉ nhìn thấy Phương Văn Châu đối xử tốt với ta, càng cảm thấy ta là một người kiêu căng.

Trong đó một vị nữ đệ tử, vừa dứt lời là lấy tay lau lau nước mắt vốn không tồn tại.

Ta bất ngờ xuất hiện bên cạnh nàng, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ, thản nhiên mở miệng: "Đã vào tông môn ta, thì phải lấy hàng yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, che chở thương sinh thiên hạ. Chuyện nhi nữ tình trường, vốn dễ gây nhiễu loạn lý trí. Nếu sư muội dễ dàng bị cảm động như vậy, không bằng sớm xuống núi, tìm một nam nhân gả đi?”

Nàng nghe ra được lời nói trào phúng của ta. Nhưng ngại thân phận sư tỷ của ta, đỏ mắt, bộ dáng ấm ức.

Phương Văn Châu "trùng hợp" đi ngang qua, ôn nhu mở miệng: "Vị tiểu sư muội này chỉ là cảm thán giữa chúng ta tình nghĩa thâm hậu, A Ưu, muội cần gì phải trách móc nặng nề như vậy chứ?"

Nữ đệ tử kia vừa nghe lời này, liền lộ vẻ mặt cảm kích đối với Phương Văn Châu.

Ta ôm trường kiếm trong tay, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa hai người: "Tình nghĩa thâm hậu? Các sư đệ sư muội đều nói tính tình ta lãnh đạm, không bằng hai người các ngươi một đôi, một người tràn ngập nhu tình, một người lại dễ dàng bị cảm động. Với lại ngươi không phải muốn có một thê tử ôn nhu hiền thục sao? Ta thấy vị tiểu sư muội này rất thích hợp, không bằng hai người các ngươi vui vẻ kết giao, thế nào hả?"

Ta cố ý mở miệng trêu ghẹo. Sắc mặt Phương Văn Châu thay đổi, không còn bộ dáng hiền lành lúc trước, nhanh chóng nói: "Nàng ta cùng lắm chỉ là một nữ đệ tử mới nhập môn, làm sao có thể so sánh với muội? A Ưu, trong lòng ta chỉ có một mình muội mà thôi.”

Không ai muốn làm nền cho người khác. Bởi vậy khi Phương Văn Châu nói những lời này ra khỏi miệng, vẻ mặt cảm động của nữ đệ tử kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy phẫn nộ.

"Đại sư huynh muốn dỗ sư tỷ thì dỗ đi, tội gì phải lấy những sư đệ sư muội mới nhập môn như chúng ta làm nền?”

“Sao lại không thể so sánh? Đều là đệ tử tông môn, còn phải phân ba bảy đẳng? Hay là sư huynh cảm thấy, chỉ có sư tỷ bái nhập môn hạ của chưởng môn, mới xứng lọt vào mắt huynh?"

Lời nói của nữ đệ tử này thật sự rất sắc bén. Ta thích rồi đó!

Mấy sư đệ sư muội nhập môn khác cũng đều ngầm hiểu mà trầm mặc, xem như ngầm thừa nhận lời của nữ đệ tử kia.

"Ta, ta không có ý đó..." Sắc mặt Phương Văn Châu càng lúc càng khó coi.

Ngậm miệng lại, mặt mày đầy vẻ do dự. Vừa muốn lấy lòng ta, lại muốn tạo hình tượng tốt trong đám đệ tử mới nhập môn.

Nhưng ta càng muốn làm bọn họ đối đầu nhau, làm cho hắn chỉ có thể chọn một trong hai, x é n át bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia của hắn! Nhưng...... như vậy còn lâu mới đủ.

Ta bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước lúc động phòng hoa chúc, Phương Văn Châu từng lấy ra một chiếc khăn, trên khăn thêu một chữ "Ý" nho nhỏ, là Thẩm Thư Ý lúc trước quen biết tặng.

Khi đó hắn đã nói, bởi vì ghi hận ta giet Thẩm Thư Ý nên mỗi ngày đều mang chiếc khăn này trên người, nhắc nhở bản thân mình rằng khi vinh đăng chưởng môn vị, sẽ giet ta báo thù cho Thẩm Thư Ý.

Ta hơi ngẩng đầu, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, vừa hay để cho người ta nhìn thấy hình dáng của chiếc khăn kia, cũng phải để cho các sư huynh đệ tỷ muội này nhìn xem, đại sư huynh đối với ta tình thâm nghĩa trọng, lại ngày đêm cất giấu đồ vật thiếp thân của một nữ tử khác là như thế nào?

Tay ta giấu ở phía sau, len lén kết ấn. Lại giả bộ đứng không vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Phương Văn Châu vốn muốn lấy được hảo cảm của ta, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Lúc hắn đưa tay đỡ ta, ta liền nhanh chóng dùng pháp thuật lấy được chiếc khăn kia.

“Đây là cái gì?” Ta cầm khăn trong tay, vờ như trong lúc hoảng loạn không cẩn thận đụng phải.

Mà đại sư huynh thuở nhỏ đã không cha không mẹ, sau khi được sư phụ nhặt được liền mang về tông môn giao cho trưởng lão nuôi nấng, thêm vào đó làm chất liệu của chiếc khăn này cũng là loại vải mới có khoảng hai năm nay, tuyệt đối không thể là đồ vật mẫu thân hắn để lại.

“Chiếc khăn này, thoạt nhìn có vẻ là vật của nữ tử, chẳng lẽ không phải sư tỷ tặng sao?” Một nữ đệ tử khác đúng lúc mở miệng.

“A Ưu, trả lại cho ta!” Sắc mặt Phương Văn Châu thay đổi, ý đồ đoạt lấy khăn từ trong tay ta.

Nhưng ta vốn đã có phòng bị, đương nhiên không để cho hắn thực hiện được, thậm chí còn cố ý làm như trượt tay, ném khăn cho một vị sư muội gần đó.

Tiểu sư muội cầm khăn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chữ "Ý" thêu phía dưới.

“Trên khăn thêu chữ “Ý”, cũng không phải tên của đại sư tỷ mà?”

Chỉ một câu, đám người bọn họ lập tức n ổ tung. Lúc trước những đệ tử nói ta tính cách lãnh đạm, gi ẫm đ ạp lên tâm ý của đại sư huynh, đột nhiên ý thức được --

Cũng không phải sư tỷ lạnh lùng, mà là sư huynh hiểu rõ tâm tư mình, lại còn muốn giả bộ ái mộ sư tỷ.

"A, thì ra tâm đại sư huynh đã có người! Trong lòng có nữ tử khác, sao còn không chịu đồng ý từ hôn với sư tỷ?”

Nữ đệ tử lúc trước bị Phương Văn Châu làm mất mặt, giờ nhìn thấy chiếc khăn kia đương nhiên sẽ không buông tha cho Phương Văn Châu.

Bởi vậy sau một hồi chuyện, ấn tượng của mọi người đối với Phương Văn Châu trong nháy mắt đã thay đổi lớn.

Hình tượng tốt đẹp mà hắn muốn tạo ra trước mặt các sư đệ sư muội, xem như đã bị hủy hết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom