-
Chương 3
9.
Khi ba tôi nghe thấy tiếng kêu thì vội vã chạy đến, Phương Phi Viễn đang đè Lý Phi Minh xuống đất và đấm vào mặt của Lý Phi Minh.
Ba tôi nhìn thấy thì rất lo lắng.
Ông ta vội vàng chạy tới đá Phương Phi Viễn ra, rồi ôm Lý Phi Minh vào lòng: "Con trai, con trai, tỉnh lại đi!"
Miệng và mũi Lý Phi Minh chảy m.áu, gần như h.ôn m.ê.
Ba tôi nổi giận: "Gọi 120! Phương Phi Viễn, co.n m.ẹ m.ày, m.ày đợi đấy!"
Phương Phi Viễn bị vệ sĩ của ba tôi đè xuống, anh ta giơ bàn tay đang chảy m.áu lên: "Chính Lý Phi Minh đã dùng bút đâ.m con trước!"
Ba tôi hét lên: "Em trai mày chỉ mới 12 tuổi thôi!"
Lúc này Lý Phi Minh đã tỉnh táo, khóc nức nở một cách yếu ớt trong vòng tay của cha tôi: "Ba đối xử với con tốt hơn anh trai, cho nên anh trai mới không vui, nên mới tức giận với con…"
Ba tôi tức giận đến mức đỏ mắt, ông ta bế Lý Phi Minh lên, trừng mắt nhìn Phương Phi Viễn, sau đó xoay người chạy đến xe cứu thương bên ngoài.
Vệ sĩ và bảo mẫu vội vã rời đi cùng ông ta.
Chỉ có Phương Phi Viễn đứng im tại đó.
Anh ta cầm lấy bát trái cây trên bàn ném về phía đám bạn học đang tụ tập xung quanh: "Nhìn cái gì, cú.t hết đi!"
Các bạn học s.ợ h.ãi bỏ chạy, Phương Phi Viễn đứng tại chỗ thở hổn hển, một lúc sau anh ta ngước mắt lên nhìn sang một bên: "Sao cậu vẫn đứng ở đây?"
Người ở lại không rời đi, tất nhiên là tôi.
Tôi từ từ đi về phía trước, nhẹ nhàng vỗ lưng của Phương Phi Viễn: "Ông Lý quá bất công với cậu, cho dù Lý Minh Phi là con trai ruột của ông ấy, ông ấy cũng không nên thiên vị như vậy."
Hình tượng của Phương Phi Viễn trong mắt mọi người vẫn luôn là con trai gia đình giàu có, mọi người đều cho rằng anh ta là con riêng của ông Lý, kính trọng anh ta ba phần.
Nhưng sau khi bước vào ngôi nhà này, sự khác biệt giữa con trai riêng và con trai ruột trở nên rõ ràng.
Lúc này, bị tôi chọc đúng vào nỗi đau, tay Phương Phi Viễn r.un r.ẩy dữ dội, anh ta hung tợn nói: "Một đứa đi.ên bị th.iểu năng trí tuệ, thế mà ông ta lại nâng niu trong lòng bàn tay như một bảo vật!"
Tôi khẽ thở dài: "Không có cách nào, ai bảo việc kinh doanh gia đình là của ông Lý chứ, ông ấy họ Lý, cậu họ Phương, cho dù m.áu mủ cũng có sự khác biệt."
Phương Phi Viễn nghiến răng căm hận: "Cậu thì biết cái gì? Cậu không biết gì cả! Nếu không phải mẹ tôi giúp ông ta, ông ta đã phá sản từ lâu rồi. Doanh nghiệp của gia đình này đáng lẽ phải mang họ Phương mới đúng!"
Tôi lập tức chen vào: "Đúng vậy, mặc dù tớ là người ngoài, nhưng tớ cũng thường xem tin tức, nói ông Lý luôn dựa vào người vợ đảm đang như chủ tịch phu nhân mới có thể lại kiếm bộn tiền."
"Nhưng trên thế giới này, có quá nhiều truyện là bản sao của ông Quách Đông và con sói*, những người đã nhận được sự trợ giúp của cậu không những không cảm kích cậu, mà còn cắn trả sau khi giành được quyền lực…" (*đây là câu chuyện về việc giúp người hại ta của Trung Quốc)
Tôi nói nhỏ, thấy ánh mắt Phương Phi Viễn càng ngày càng tàn nhẫn.
…
Mẹ, con vẫn nhớ hồi con còn rất nhỏ, mẹ đã mua dế cho con.
Những con dế đó được nhốt trong các lồng khác nhau, con nghịch ngợm bỏ chúng vào một hộp giày. Kết quả là ngày hôm sau tất cả những con dế đều ch.ết.
Lúc đó, con đã khóc và rất buồn, mẹ đã dạy con nên giữ chúng ở riêng, nếu không chúng sẽ chiến đấu với nhau.
Bây giờ, con không phải là cô bé sẽ khóc lóc vì cái ch.ết của những con dế.
Con sẽ để "dế" của mình chung lại với nhau và xúi giục chúng cắ.n nhau.
Thì ra cảm giác nuôi trùng lại hạnh phúc như vậy.
Mẹ đoán xem, ai trong số họ sẽ ch.ết trước đây?
......
Lý Phi Minh nằm viện, tôi ở lại trong biệt thự với Phương Phi Viễn.
Là người duy nhất ở bên cạnh anh ta trong giai đoạn khó khăn, sự tin tưởng của Phương Phi Viễn dành cho tôi nhanh chóng trở nên sâu sắc hơn.
Thậm chí anh ta còn nói: "Chiêu Chiêu, sau khi tôi thừa kế tài sản của gia đình, tôi sẽ cưới cậu làm vợ của tôi."
Tôi ngạc nhiên, xúc động: "Không sao, tớ không quan tâm cậu có thừa kế tài sản gia đình hay không, chỉ cần trái tim cậu thuộc về tớ là đủ rồi."
Đến đêm, Phương Phi Viễn muốn ở bên cạnh tôi.
Nhưng tôi nói tôi phải về nhà: "Mẹ tớ đang đợi tớ ở nhà."
Anh ta hơi sững sờ: "Mẹ? Cậu không phải là trẻ mồ côi sao?"
"Đó là mẹ nuôi của tớ." Tôi giải thích với anh ta.
10.
Lúc đầu Phương Phi Viễn vẫn không đành lòng buông tôi ra: "Cậu nói dối đúng không? Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc cậu có bất kỳ người mẹ nuôi nào."
Nhưng ngay sau đó, một chiếc sedan trắng như tuyết dừng lại bên ngoài biệt thự, một người phụ nữ mặc một chiếc váy lụa bước xuống, xinh đẹp tao nhã: "Là Tiểu Viễn đúng không? Chiêu Chiêu phải về nhà với cô rồi, ngày mai để bạn ấy đến đây với cháu nhé."
Phương Phi Viễn đành phải buông tay.
Ngồi trong xe của mẹ nuôi, bà xoay vô lăng, nhẹ giọng nói: "Trở về học viện Tinh Lan à?"
Học viện Tinh Lan là nơi tôi lớn lên, nó là một tổ chức phúc lợi bán công cộng và bán lợi nhuận. Ngày tôi rơi xuống sông, chính hiệu trưởng của học viện Tinh Lan đã cứu tôi.
Bà ấy tên là Thẩm Bắc Ninh, bà ấy là một người phụ nữ hiền lành ít nói, nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn. Bà ấy quen biết với rất nhiều người có thế lực, tất cả những thông tin tôi cần đều là do bà ấy giúp tôi tìm hiểu.
Hiện tại, tôi rất mệt mỏi, chỉ muốn trở về căn phòng nhỏ của mình ở Học viện Tinh Lan và ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng tôi biết là không thể.
Công cuộc trả thù của tôi còn lâu nữa mới thành công, tôi không có tư cách để nghỉ ngơi.
Vì vậy, tôi lắc đầu nói: "Đi đến bệnh viện."
Trong phòng bệnh, Lý Phi Minh không chịu nằm yên ở trên giường.
Ngay khi thấy tôi bước vào thì cậu ta lập tức bật dậy: "Sao giờ chị mới đến?"
Tôi liếc nhìn tay cậu ta, thầm rùng mình.
X.ác ch.ết của những con chim bị l.ột da xếp thành một hàng, m.áu từ trên bàn chảy xuống đất.
Thằng nhóc này quả thực là một con qu.ỷ.
Tôi cố kìm nén sự khó chịu, bình tĩnh nhìn Lý Phi Minh: "Anh trai em không cho chị đến gặp em."
Lý Phi Minh tức giận túm lấy tôi, máu trên tay nhuộm đỏ váy: "Anh ta là cái thá gì mà cũng xứng tranh giành với tôi."
"Tất nhiên anh ấy không xứng." Tôi thì thầm: "Nhưng mẹ em thích anh ấy."
Lý Phi Minh tức giận đến mức đá văng bàn: "Mẹ tôi là một thứ rác rưởi, bà ta còn nói tôi không bình thường! Tôi là do bà ta sinh ra! Bà ta còn nói tôi là một tên bi.ến th.ái!"
Tôi cúi mắt xuống, bình tĩnh nhìn cậu ta đá đấ.m.
Phương Tuyết đã sinh ra đứa trẻ này, nhưng bà ta không yêu cậu ta nhiều như vậy.
Lý do rất đơn giản, ba tôi không biết gì về chuyện hội chứng siêu nam này, nhưng Phương Tuyết biết.
Bà ta biết đứa trẻ này khủng khiếp như thế nào, nhưng bà ta không có lựa chọn nào khác vào thời điểm đó.
Chỉ có một mình bà ta thì không thể giết được mẹ tôi, cũng như không thể xử lý hậu quả một cách đàng hoàng được.
Bà ta chỉ có thể dựa vào bào thai nam này để khiến ba tôi đứng về phía bà ta.
Tuy nhiên cái gì cũng có cái giá của nó, bà ta phải chịu cái giá tương ứng là giữ lại con qu.ỷ này.
Nhìn Lý Phi Minh trước mặt, tôi nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, mẹ em thích Phương Phi Viễn, nhưng ba em chỉ yêu em."
Khi Lý Phi Minh nghe thấy lời này, tâm trạng của cậu ta hơi tốt lên một chút: "Đương nhiên, em mới là đứa con ruột thịt của ba em, còn cái loại ngh.iệt ch.ủng như Phương Phi Viễn đó không có một chút quan hệ gì với ba em cả."
11.
"Nhưng Phương Phi Viễn… Hình như anh ấy không thích ông Lý, cũng không thích em." Tôi dẫn dắt từng chút: "Phi Minh, ba mẹ và em vốn dĩ là một gia đình ba người hoàn hảo, Phương Phi Viễn hoàn toàn thừa thãi."
Lý Phi Minh được tôi nhắc nhở, hai mắt mở to, đồng tử giãn ra đầy hưng phấn: "Đúng vậy, nếu không có Phương Phi Viễn, em sẽ là đứa con duy nhất của mẹ em, dù bà ta không thích em thì cùng phải thích!"
Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn, cố gắng hết sức phớt lờ những con chim bị lột da trên bàn, sờ đầu Lý Phi Minh.
"Cứ làm bất cứ điều gì mà em muốn."
"Chị sẽ luôn luôn ủng hộ em."
Ngay khi tôi vừa nói xong, điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.
Khi tôi mở điện thoại ra, là tin nhắn mẹ nuôi gửi cho tôi.
"Con phải cẩn thận."
"Phương Tuyết quay về rồi."
Vốn dĩ Phương Tuyết đang đi nghỉ mát với một nhóm phu nhân giàu có.
Kết quả khi nghe tin hai con trai của mình xảy ra chuyện, bà ta đã nhanh chóng dừng chuyến du lịch rồi vội vã trở về.
Khi bà ta về đến nhà, Lý Phi Minh đã được xuất viện, còn tôi thì đang dạy kèm bài tập về nhà cho cậu ta.
Trong khoảng thời gian này, Lý Phi Minh không chỉ cải thiện được điểm số mà còn ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ba tôi rất hài lòng, còn tăng phí dạy kèm của tôi lên.
Phương Phi Viễn rất bất mãn vì tôi phải dạy kèm cho Lý Phi Minh. Nhưng tôi đã lên tiếng rằng mình không còn lựa chọn nào khác, cộng với sự ủng hộ của ông Lý, Phương Phi Viễn cũng không có cách nào.
Tất cả sự oán hận của Phương Phi Viễn đều bộc phát ngay khi Phương Tuyết trở về.
Anh ta đi tới kể cho Phương Tuyết nghe toàn bộ quá trình Lý Phi Minh đột nhiên dùng bút đâm vào tay anh ta trong bữa tiệc sinh nhật.
"Tay con không thể cầm bút trong một thời gian dài, có lẽ con sẽ không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay…"
Khi Phương Tuyết nghe thấy lời này thì lập tức tăng xông, bà ta tức giận đi đến phòng đọc sách tìm Lý Phi Minh.
"Phi Minh, sao con có thể…"
Chưa kịp nói xong thì bà ta đã nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh.
Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy một cơn s.ợ h.ãi xen lẫn o.án giận dâng lên trong mắt Phương Tuyết, bà ta gần như hét lên:
"Tại sao lại là m.ày?!"
Tiếng hét của Phương Tuyết khiến ba tôi và Phương Phi Viễn đang ở dưới lầu hoảng hốt.
Khi họ chạy tới thì thấy Phương Tuyết đang túm cổ áo tôi và đẩy tôi vào tường.
Phương Phi Viễn giật mình, vội vàng chạy tới, cố gắng kéo Phương Tuyết ra: "Mẹ, mẹ làm cái gì đấy?"
Phương Tuyết quay mặt lại, sắc mặt trắng bệch như giấy, đồng tử giãn ra, âm thanh phát ra từ cổ họng không giống giọng người: "Con không nhận ra cô ta là ai sao?"
Ba tôi cau mày: "Đây là bạn học của Phương Phi Viễn, cũng là gia sư của Tiểu Minh, em à, bây giờ trông em giống như co.n m.ụ đi.ên vậy!"
Trong những năm qua, mối quan hệ giữa ba tôi và Phương Tuyết đã không còn mấy tốt đẹp.
Hồi đó, Phương Tuyết xinh đẹp rạng rỡ, dáng người duyên dáng khiến ba tôi mê mẩn.
Mười hai năm trôi qua, dung mạo của Phương Tuyết đã không còn như trước nữa.
Ngoài ra, một mặt thì quả bom hẹn giờ là Lý Phi Minh mắc phải hội chứng siêu nam đang hà.nh h.ạ bà ta ra, mặt khác, thầy phong thủy được mẹ nuôi Thẩm Bắc Ninh thuê đã nói với Phương Tuyết rằng có những hồn ma nữ đang ám ảnh bà ta. Phương Tuyết bị tra tấn, trong những năm gần đây, bà ta ngày càng trở nên th.ần ki.nh hơn.
12.
Lúc này, bà ta chỉ vào tôi, ngón tay r.un r.ẩy: "Lão Lý, đây là Lý Kiều Kiều, anh không nhận ra nó là Lý Kiều Kiều sao?"
Sắc mặt của ba tôi thay đổi, ông ta quát "Em đang nói cái gì vậy?! Phương Phi Viễn, mau đỡ mẹ con xuống, bà ấy cần uống thuốc."
Phương Tuyết đẩy Phương Phi Viễn đang đỡ bà ta ra, giọng sắc bén nói: "Lão Lý, anh nhìn kỹ đi, nó giống hệt Ngô Mạn!"
Giọng của bà ta chắc chắn đến nỗi ba tôi phải nhìn tôi.
Tôi bình tĩnh điều chỉnh biểu cảm của mình, bày ra vẻ ho.ảng lo.ạn, bối rối. Ba tôi nhìn hồi lâu, chỉ nhỏ giọng thở dài: "Phương Tuyết, mấy năm nay, bệnh suy nhược thần kinh của em càng ngày càng nghiêm trọng rồi. Em phải uống thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ — chỉ là gương mặt của Ngô Mạn quá đại trà mà thôi, cô gái trông giống cô ấy không có một ngàn thì cũng có tám trăm.
Phương Tuyết lắc đầu thật mạnh: "Không, lão Lý, anh phải tin tưởng trực giác của em."
Phương Tuyết hung hăng quay đầu nhìn tôi, hai mắt trợn to: "Tôi không quan tâm cô là ai, bây giờ cô phải lập tức rời khỏi đây. Nếu cô để tôi gặp lại cô thì đừng trách tôi th.ô l.ỗ với cô."
Dù sao Phương Phi Viễn cũng là con ruột của Phương Tuyết, anh ta biết chuyện bên trong vụ án năm đó, cho nên cũng bắt đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt không thể tin được.
Tôi biết lúc này cầu xin người khác cũng vô dụng, Phương Phi Viễn sẽ không chống lại mẹ mình, ba tôi cũng không có lý do gì để bảo vệ một gia sư.
Cho nên ánh mắt tôi hướng về phía Lý Phi Minh.
Tôi khẽ thở dài, thu dọn đồ đạc rồi tiếc nuối nói: "Phi Minh, xin lỗi, chị không thể tiếp tục dạy kèm bài cho em được nữa, hy vọng sau này sẽ có một gia sư tốt hơn chị đồng hành cùng em."
Lý Phi Minh ngồi trên ghế không nói một lời, sắc mặt cực kỳ u tối. Ánh mắt cậu ta nhìn Phương Tuyết giống như kim bạc tẩm độc, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Khi cậu ta sinh ra, vụ án giết vợ lừa lấy tiền bảo hiểm này đã được giải quyết, vì vậy cậu ta không biết bất cứ cái gì về chuyện này.
Cho dù cậu ta biết thì với độ ích kỷ và biến thái của Lý Phi Minh, cậu ta cũng có thể sẽ không để trong lòng. Huống chi cậu ta hoàn toàn không biết gì cả, hai cái tên xa xôi Ngô Mạn và Lý Kiều Kiều cũng không thể khơi dậy bất kỳ sự đồng cảm nào từ cậu ta.
Cậu ta chỉ biết những thứ mình thích đã bị Phương Tuyết cưỡng ép lấy đi.
"Mẹ." Lý Phi Minh buồn bã nói: "Con thích chị Chiêu Chiêu, con muốn chị ấy ở lại."
Phương Tuyết chỉ liếc nhìn Lý Phi Minh một cái, càng chán ghét sự biến thái trên mặt của đứa nhỏ này, bà ta quay đầu sang một bên, không nhìn Lý Phi Minh: "Không, chuyện này không thể thương lượng."
Lý Phi Minh âm thầm siết chặt nắm đấ.m.
Cậu ta nhỏ giọng nói: "Anh trai thích cái gì, mẹ cũng đều mua cho anh ấy, còn con thích cái gì thì mẹ đều muốn lấy nó đi."
Cậu ta không nói còn tốt, ngay khi cậu ta nói ra, Phương Tuyết nổi hết da gà lên.
Tôi đứng bên cạnh, trông giống như một người ngoài, nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạo.