-
Truyện 3: Chương 1
1.
Bạn cùng phòng của tôi, bạch phú mỹ Hồ Tiểu Mạn, người đã lâu không quay lại trường học, nay đột nhiên trở về.
Cô ấy nói cô ấy vừa quen được một người bạn trai rất tốt, muốn đãi chúng tôi một bữa chúc mừng.
Khi tôi và người bạn cùng phòng khác của mình là Trần Linh đến nhà hàng, Hồ Tiểu Mạn đã ở đó.
Cô ấy vui mừng vẫy tay chào chúng tôi:
"Sao bây giờ hai cậu mới đến?"
Trần Linh nhìn điện thoại, nói: "Không muộn, vừa tan học là chúng tôi liền tới đây."
Hồ Tiểu Mạn cười: "Hahaha, đó là bởi vì tôi quá nóng lòng không chờ được muốn giới thiệu bạn trai với mọi người."
Cô tựa vào tay mình, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: "Chu Tụng An quả thực là người tốt nhất mà tôi từng gặp."
Tôi và Trần Linh nhìn nhau, cả hai đều có chút ngạc nhiên.
Không có nguyên nhân nào khác, Hồ Tiểu Mạn xuất thân từ gia đình giàu có, dung mạo lại xuất sắc.
Là một bạch phú mỹ điển hình, cô ấy có cá tính mạnh mẽ và kiêu ngạo.
Trước đây Hồ Tiểu Mạn đã có nhiều bạn trai, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thấy một người nào có thể khiến cô ấy say mê và nghiêm túc đến vậy.
Trần Linh nói đùa: "Cậu đã gặp được tình yêu đích thực chưa?"
Hồ Tiểu Mạn ngượng ngùng cúi đầu: “Gặp được anh ấy là điều hạnh phúc nhất đời tôi. Cho nên hôm nay tôi mời mọi người ra ngoài ăn cơm, làm chứng cho tôi.”
Vừa nói, cô vừa giơ chiếc nhẫn trên ngón tay mình lên.
Nó không quá lớn, bạn vẫn có thể tìm thấy nó nếu quan sát kỹ bằng kính lúp.
Tôi nén cảm giác kỳ quái trong lòng, kinh ngạc: “Cậu kết hôn sớm vậy sao?”
Cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học, sao đột nhiên lại gấp đến thế?
Hồ Tiểu Mạn có chút xấu hổ: “Anh ấy tốt như vậy, chỉ sợ bị người phụ nữ khác cướp đi.”
Tôi: "……"
Trần Linh: "..."
Tại sao một tiểu thư kiêu ngạo nay đột nhiên trở thành một con dở chỉ vì tình yêu?
Sự khác thường của Hồ Tiểu Mạn khiến tôi đầy tò mò về Chu Tụng An, một người đàn ông tốt đến mức nào mà khiến cô ấy trở nên như thế này?
Trần Linh hỏi tôi: "Sao cậu lại ở đây một mình? Bạn trai cậu đâu?"
Hồ Tiểu Mạn: “Anh ấy ra ngoài gọi điện thoại.”
Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong mắt đột nhiên sáng ngời: “Anh ấy quay lại rồi!”
Cô vẫy tay về phía đó: "Anh yêu!"
Sau khi nghe những lời Tiểu Mạn nói, Trần Linh và tôi vô thức quay đầu lại nhìn.
Tôi thấy một người đàn ông đứng ở cửa nhìn xung quanh, hắn ta cao 1m6, cân nặng gần như tỉ lệ thuận với chiều cao.
Mái tóc dầu được chải chuốt kỹ, các đường nét trên khuôn mặt của hắn đều như bị ép lại với nhau.
Hắn liếc nhìn về phía chúng tôi, rồi chậm rãi bước đến.
Tôi tự động phớt lờ hắn, tiếp tục tìm kiếm hình bóng Chu Tụng An trong miệng cô ấy.
Trần Linh bối rối: "Ở đâu? Tại sao tôi không tìm thấy?"
Hồ Tiểu Mạn tức giận nói: "Ồ, các cậu đang nhìn cái gì vậy? Không thấy được bạn trai của tôi to lớn như vậy sao?"
Cô đứng dậy đi tới đón hắn, trực tiếp nắm lấy tay người đàn ông hình cầu, sau đó ngồi xổm xuống tựa đầu vào bờ vai mập mạp của hắn ta.
Mỉm cười hạnh phúc.
"Để tôi giới thiệu, đây là bạn trai của tôi Chu Tụng An."
Tôi: "……"
Trần Linh: "..."
Hồ Tiểu Mạn giới thiệu với Chu Tụng An: "Hai người này là bạn cùng phòng thời đại học của em, Trần Linh và Vân Như Ý."
2.
Bữa ăn này khiến tôi có cảm giác như đang ngồi trên kim châm, có vị như nhai sáp.
Không phải tôi không tin trên đời này có tình yêu đích thực, chỉ là tình yêu đích thực ít nhất cũng có nhan sắc để thu hút lẫn nhau.
Nhưng còn Chu Tụng An thì sao?
Lúc này hắn đang ngồi đối diện với tôi và Trần Linh, sau khi ăn xong miệng đầy dầu.
Hồ Tiểu Mạn dùng khăn giấy lau miệng, nói: "Anh yêu, ăn từ từ, đừng để bị nghẹn."
Cảnh tượng này rất cay mắt.
Trần Linh thăm dò hỏi: “Tôi muốn hỏi, anh Chu hiện đang làm công việc gì?”
Chu Tụng An ngừng ăn thịt, đập bàn: "Ý cô là gì!"
Trần Linh giật mình, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Chu Tụng An vẫn đang hét lên: "Cô biết hiện tại tôi không có việc làm, phải nhờ Tiểu Mạn giúp đỡ nên cô cố tình hỏi chuyện này để làm tôi xấu hổ?"
Trần Linh bối rối: “Ý tôi không phải vậy.”
Chu Tụng An tức đến hộc máu, trực tiếp duỗi tay muốn đánh cô: "Tôi nghĩ cô coi thường tôi!"
Lòng bàn tay mập mạp của hắn ta sắp rơi vào người Trần Linh, giây phút ấy, tôi liền đưa tay ra nắm lấy cổ tay hắn ta.
Lòng bàn tay của hắn miễn cưỡng dừng lại trên đỉnh đầu của Trần Linh. Chu Tụng An vùng vẫy trong giây lát, lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy.
Sau đó hắn ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: “Anh Chu, có phải anh hơi nhạy cảm quá không?”
Trần Linh sợ hãi đến mức mắt cô ấy đỏ hoe, bàn tay run rẩy giữ vào góc áo tôi.
Bầu không khí rất khó xử, những vị khách ngồi ở bàn bên cạnh đều nhìn sang.
Hồ Tiểu Mạn tỉnh táo lại, nhanh chóng đưa tay gỡ tay tôi ra khỏi cổ tay Chu Tụng An.
Cô ấy xoa xoa cổ tay đỏ ửng do bị tôi nhéo của Chu Tụng An.
Vẻ mặt cô có vẻ đau khổ: "Anh yêu, anh không sao chứ? Sao mặt anh đỏ hết vậy?"
Cô ấy bất mãn quay lại nhìn tôi: “Như Ý, sao cậu gay gắt thế?”
Chu Tụng An rút tay lại, tức giận nói: "Hồ Tiểu Mạn, bạn của cô vừa coi thường tôi!"
"Hôm nay tôi tới ăn bữa này là để cho cô mặt mũi!"
"Thật là thất vọng."
Nói xong, hắn hất tay Hồ Tiểu Mạn ra, đứng dậy đi vào toilet.
Vừa rời đi, Hồ Tiểu Mạn lập tức lạnh lùng: "Cậu có ý gì? Tại sao lại muốn làm khó bạn trai tôi như vậy?"
Trần Linh vừa định giải thích thì lại bị cắt ngang.
Hồ Tiểu Mạn nhìn tôi: “Như Ý, sao vừa rồi cậu lại tiếp xúc thân thể không cần thiết với bạn trai của tôi thế?”
Tôi: "……"
Hồ Tiểu Mạn: “Tôi biết bạn trai của tôi rất tốt, ghen tị hay ghen tị với tôi cũng không sao, nhưng cũng không thể quyến rũ anh ấy!”
Trần Linh nhìn tôi.
Sau đó rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Thế giới này điên hết rồi sao?
Tôi không để ý đến sự điên cuồng của Hồ Tiểu Mạn, tự mình đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
3.
Ở trước cửa nhà vệ sinh, Chu Tụng An đang đứng trước gương đùa nghịch vài sợi tóc.
Nhìn thấy tôi, hắn ta khịt mũi lạnh lùng:
"Đừng nghĩ rằng xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho cô. Chờ khi trở về tôi sẽ nói Tiểu Mạn tuyệt giao với các cô."
Tôi đứng phía sau, duỗi tay đặt lên vai hắn:
"Anh cho rằng, tôi và Hồ Tiểu Mạn giống nhau, sẽ bị anh dùng bùa phép lừa gạt à?"
Chu Tụng An chấn động, toàn thân run rẫy, cả đống thịt mỡ trên cơ thể cũng run theo.
Hắn theo bản năng muốn chạy, nhưng thân thể cơ hồ không nhúc nhích được.
Hắn mở miệng, giọng nói không còn kiêu ngạo như trước, thậm chí còn có chút sợ hãi: "Cô là ai?"
Tôi nhìn hắn qua gương, không nói gì.
Tôi là ai? Tôi là người vợ của vị Long Vương cuối cùng trên thế gian này, đồng thời tôi đã sống hàng trăm năm để thu phục yêu sư.
Tôi nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở Chu Tụng An ngay từ khi hắn ta bước vào nhà hàng này.
Tôi gắt gao ấn chặt hắn, nhỏ giọng nói: “Trời trong xanh, ba ngọn đèn sáng…”
Thân thể của Chu Tụng An bắt đầu run rẩy, giọng nói có chút thống khổ: "Chờ đã! Chờ một chút ..."
Nhưng ngay khi lời niệm chú sắp xong, tôi đã bị đẩy ra khỏi phía sau.
Hồ Tiểu Mạn tức giận chỉa tay vào tôi: "Hừ, Vân Như Ý, tôi biết cậu nhất định phải lòng bạn trai tôi!"
"Theo bạn trai của tôi đến tận nhà vệ sinh, cậu muốn gây rối đúng không?"
Nhiều vị khách tụ tập xung quanh hóng chuyện.
Đôi mắt ngạc nhiên của họ đảo qua nhìn lại giữa ba chúng tôi.
Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng thì thầm của họ.
"Khẩu vị thật mặn nha ..."
"Rốt cuộc tôi thua kém chỗ nào?"
"Này người anh em nào lên cứu hai cô gái còn lại đi."
...
Tôi cảm thấy như danh tiếng cả đời của mình sắp bị hủy hoại ở đây.
Chu Tụng An lúc này vẫn đang đổ thêm dầu vào lửa, hắn chỉ vào tôi với vẻ mặt xấu hổ và khó chịu: "Cô ấy vừa chạm vào mông tôi!"
Tôi: “……"
Hiện trường bỗng nhiên trở nên rất hỗn loạn.
Tôi xắn tay áo muốn xé miệng lợn của Chu Tụng An, trong khi Hồ Tiểu Mạn duỗi móng tay dài ra để cào vào mặt tôi.
Trần Linh chạy đến ở giữa chúng tôi can ngăn.
Những người ăn dưa nhìn náo nhiệt xung quanh vẫn còn hét lớn: “Mau lên!”
Tôi hít một hơi thật sâu, thoát ra khỏi vòng chiến, chỉ vào Chu Tụng An, cố gắng bình tĩnh nói với Hồ Tiểu Mạn: "Bạn trai của cậu là một con lợn."
Hồ Tiểu Mạn liếc nhìn tôi: "Tôi nghĩ vì cậu không ăn được nho lại bảo nho chua!"
Cô nắm lấy tay Chu Tụng An và xoay người đi.
"Quả nhiên, đồ tốt nên giấu ở nhà."
Tôi nhìn theo bóng lưng họ bước đi một cách vô cảm.
Trần Linh khó chịu đi tới: "Như Ý, sao qTiểu Mạn trở nên như thế này?"
"Không phải cậu ấy trúng tà chứ?"
Đây không phải trúng tà, mà là trúng yêu thuật.
Cô ấy không biết rằng người bạn trai mà cô si mê thực sự là một con lợn.
4.
Trước khi trở lại trường học, tôi liền nhận được tin nhắn từ Tưởng Thiếu Thiên.
[Chị Như Ý! Chị mau xem tường thổ lộ của trường mình đi!]
Tôi chưa kịp nhìn thì Trần Linh đã chìa điện thoại ra trước mặt, nó gần như đập vào mặt tôi.
"Như Ý! Cậu mau xem đi!"
Ai đó đã đăng lên tường thổ lộ một đoạn video, số lượt thích và bình luận không ngừng tăng lên.
Trần Linh vẻ mặt lo lắng: "Vừa rồi có người cùng trường chúng ta tới nhà hàng, hắn quay video rồi gửi đi khắp nơi!"
Đoạn video kết thúc đột ngột khi Chu Tụng An chỉ vào tôi và nói rằng tôi đã chạm vào mông hắn ta.
Chỉ cần xem video này, tôi đã biến thành một người phụ nữ đáng khinh, có sở thích kỳ lạ và thích đào góc tường của bạn cùng phòng.
Các bình luận liên tục nhảy lên.
Tôi tuỳ ý liếc mắt nhìn một cái.
[Thật thú vị!]
[Vân Như Ý ngày thường rất lạnh lùng, tôi không nghĩ khẩu vị cậu ta mặn như vậy!]
[Tôi nghĩ rằng tôi có hy vọng, hahahahaha]
[...]
Bình luận nhiều vô số kể, một số bảo vệ tôi, một số như quần chúng ăn dưa, một số mang tính chất khiêu dâm.
Tôi ngoảnh mặt đi, quay người nhìn ra ngoài xe.
Trần Linh hơi bất an: "Như Ý, cậu có ổn không?"
Tôi: “Không sao đâu.”
“Mình chỉ đang suy nghĩ một vấn đề thôi.”
Trần Linh tò mò: “Vấn đề gì?”
Tôi nhìn cô ấy, nhếch môi: “Nói cho mình biết, nấu thịt lợn như thế nào là ngon nhất?
...
Xe dừng trước cổng trường. Sau khi cùng Trần Linh xuống xe, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy. "Cậu về nghỉ ngơi trước đi. Chắc tối nay mình phải ra ngoài làm chút việc rồi."
Cô nhìn thấy Tưởng Thiếu Thiên đang đợi ở một bên, suy nghĩ vài giây gật đầu.
"Vậy cậu ở ngoài nhớ chú ý an toàn nhé."
Trần Linh không biết thân phận thực sự của tôi, nhưng cô ấy không bao giờ hỏi nhiều vì tin tưởng vào tôi.
Sau khi cô ấy vào trường, Tưởng Thiếu Thiên đến.
"Em đã kêu người xóa tất cả bài đăng trên tường thổ lộ rồi."
"Chị Như Ý, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tưởng Thiếu Thiên là hậu duệ của gia tộc họ Tưởng ở Phượng Hoàng Cổ Trấn, là một trong mười giáo phái tâm linh hàng đầu, ông nội Thiếu Thiên đưa cậu đến cùng tôi luyện tập và trau dồi kỹ năng.
Chiếc xe thể thao mui trần của cậu đậu ở bên đường, tôi bước tới xe, nhấc chân nhảy vào.
"Đi thôi, vừa đi vừa nói.”
Khi xe dần dần tiến vào đại lộ, tôi kể cho cậu ấy nghe toàn bộ câu chuyện.
Tưởng Thiếu Thiên: "Chu Tụng An là một con lợn yêu sao?"
Tôi trầm ngâm một chút: "Yêu khí trên người hắn ta nói với chị như thế, nhưng ..."
Tưởng Thiếu Thiên quay đầu lại, liếc nhìn tôi: "Nhưng?"
Tôi: "Nhưng chị luôn cảm thấy rằng có gì đó không đúng."
Tưởng Thiếu Thiên không quá để ý: "Nếu có vấn đề gì, đợi tìm được Chu Tụng An sẽ biết."
Vừa bẻ lái, chiếc xe thể thao lao tới một ngã tư vắng vẻ rồi rẽ sang một con đường khác.
Tôi dùng tay kết trận, mảng cầu hồn màu vàng hiện ra lờ mờ.
Trước đây tôi đã để lại dấu vết trên người Chu Tụng An ở cửa nhà vệ sinh của nhà hàng, nên bây giờ rất thuận tiện tìm thấy hắn ta.
"Tìm chỗ đỗ xe ở ngã tư phía trước, hai chúng ta đi bộ tới."
Chiếc xe thể thao màu vàng của cậu quá bắt mắt, có thể dễ dàng gây chú ý cho người khác.
Khu vực này là khu giàu có nổi tiếng, an ninh cũng khá nghiêm ngặt.
Tôi đứng cách khu dân cư không xa, cúi đầu suy nghĩ. Tưởng Thiếu Thiên đỗ xe đi tới, thắc mắc: “Chị còn chờ gì nữa?”
Tôi: "Tiểu khu này có rất nhiều bảo an. Chị đang nghĩ xem có cách nào vào được không."
Tưởng Thiếu Thiên trầm mặc một lát, sau đó trực tiếp nắm lấy cánh tay của tôi, đi tới.
Bảo vệ ở cửa vươn đầu nhìn xem, sau đó lập tức cười nói: "Anh Tưởng, anh đến đây muộn thế à?"
Tôi:"……"
Tưởng Thiếu Thiên dẫn theo ta nghênh ngang đi vào tiểu khu.
Cậu ấy giải thích: “Ông nội đã cho em một số bất động sản ở Phượng Hoàng cổ trấn”.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thiếu Thiên là người ở đây.
Cậu ấy khiến tôi trông giống như một tên ngốc…
5.
Chúng tôi lần theo sự chỉ dẫn của trận pháp tìm hồn, chẳng mấy chốc đã đến trước một tòa nhà.
Tôi nhìn thấy hai bóng người, một nam một nữ đứng ở cửa âu yếm nhau.
Tưởng Thiếu Thiên: "Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An?"
Tôi gật đầu.
Thật khó để nói đó có phải là Hồ Tiểu Mạn hay không, nhưng dáng người mập mạp rất dễ nhận biết.
"Cứ từ từ đã, chờ cho bọn họ tách ra trước."
Mười phút sau.
Hai người họ vẫn bám lấy nhau, càng ngày càng dính chặt hơn.
Tưởng Thiếu Thiên: "Em không thể chịu đựng được nữa."
Nhìn thấy miệng lợn của Chu Tụng An chuẩn bị hôn môi Hồ Tiểu Mạn, trán tôi giật giật. “Chị cũng không thể chịu đựng được nữa.”
Vừa dứt lời, tôi đã bị Tưởng Thiếu Thiên đẩy ra khỏi bóng tối, do quán tính nên tôi lao về phía trước vài bước.
Cuối cùng, Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An cũng dừng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi đứng cách họ hai mét, nghiến răng chào: "Chào buổi tối, thật trùng hợp."
Sắc mặt Hồ Tiểu Mạn trong nháy mắt thay đổi, tức giận lao về phía tôi: "Vân Như Ý! Cậu cư nhiên đã theo tôi đến tận đây!"
"Cậu từ bỏ suy nghĩ đó đi. Tôi không bao giờ để cậu cướp Chu Tụng An đi đâu!"
Đôi mắt cô ấy đỏ ngầu, vẻ mặt rất hung dữ.
Chu Tụng An nhìn thấy vậy liền quay người bỏ chạy. Tôi hét lên: "Tưởng Thiếu Thiên! Đi ngăn hắn lại!"
Tôi vừa nói, Tưởng Thiếu Thiên đã nhanh chân nhảy ra ngoài đuổi theo Chu Tụng An một cách nhanh chóng.
Hồ Tiểu Mạn muốn nhào về phía tôi, giương nanh múa vuốt định đánh tôi.
Tôi cau mày, cắn đầu ngón tay, vắt ra một giọt máu, nhanh chóng lau lên mí mắt Hồ Tiểu Mạn.
"Yêu tà! Mau biến đi!"
Động tác của Hồ Tiểu Mạn cứng đờ, vẻ mặt trở nên có chút choáng váng. Tôi để cô ấy ngồi dưới đất: “Cậu nên tỉnh táo lại đi.”
Sau đó, tôi lao về hướng phía Tưởng Thiếu Thiên và Chu Tụng An.
Tôi đuổi theo không bao lâu, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn.
Chỉ thấy hắn đang ôm đầu nằm dưới đất, Tưởng Thiếu Thiên cưỡi lên người hắn, liên tục đấm đá.
"Con lợn béo chết tiệt! Sao ngươi có thể làm hại cô bé như thế!"
"Ngươi con mẹ nó đồ thiếu đạo đức!"
Hắn ta bị đánh đến mức phải hét lên.
Tưởng Thiếu Thiên nhìn tôi, cảm thấy có chút tự hào: "Chị Như Ý, chị nhìn xem, con lợn yêu này còn không đánh lại em!"
Chu Tụng An gào khóc: "Tôi không phải là lợn yêu! Tôi không phải!"
Tôi ngồi xổm xuống nhìn, lấy chiếc gương trừ yêu trong túi ra giơ trước mặt hắn ta. Tưởng Thiếu Thiên thấy tôi im lặng, liền lo lắng: "Làm sao vậy?"
Tôi nhìn lên: "Hắn ta không phải yêu."
Tưởng Thiếu Thiên: "A? Gương này có bị hư không vậy?"
Vừa rồi tôi chợt nhớ ra cảm giác quen thuộc mơ hồ đối với Chu Tụng An từ đâu đến...
Tôi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều: "Trước tiên đưa hắn về Tưởng gia."