-
Truyện 1: Chương 4 END
11.
Tôi cười: "Thả mày rồi sau đó mày lại làm hại tính mạng của nhiều người như vậy à?"
"Mày trông xấu như thế nhưng suy nghĩ rất đẹp đấy."
Vẻ mặt nó trầm xuống: "Cô có cần phải ép tôi đến mức vậy không?"
Tôi không hề dao động, chỉ nói: "Thật ra tao có hơi tò mò, vì sao mày không trực tiếp hút luôn tinh hồn của Dương Nhạc San, như vậy chẳng phải tu vi của mày sẽ khôi phục nhanh hơn à?"
Nó nhíu mày, nhìn tôi không nói gì.
Vẻ mặt phức tạp như vậy xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của một thằng nhóc lại có vẻ hơi không nhất quán.
Tôi bừng tỉnh, có hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ mày nhìn Dương Nhạc San rồi lại nhớ đến chị của mày à?"
Cơ thể chuột quỷ cứng đờ, sau đó hai mắt đỏ bừng, răng nanh trong miệng cũng mọc ra: "Tôi không hề!"
"Không được rồi!" Tưởng Thiếu Thiên thấp giọng nói: "Đây là muốn ma hoá à?"
"Vân Như Ý, vừa rồi cô vừa nói gì với anh ta thế?"
"Câm miệng!" Tôi trừng mắt liếc nhìn anh ta: "Không nhiều không ít."
Nhưng chỉ có một sợi yêu phách, lại nhập ma thì phải làm sao?
Tôi móc một cái gương từ trong túi ra, dùng một ngón tay làm bút, lấy máu làm mực.
Một luồng ánh sáng phát ra từ gương, chiếu thẳng vào con chuột quỷ.
Sắc mặt con chuột quỷ thay đổi lớn, nào còn muốn việc tấn công tôi, tránh thoát khỏi tôi rồi muốn nhảy ra khỏi cửa sổ để chạy.
Nhưng vào lúc ánh sáng vàng chiếu vào, rốt cuộc nó cũng không thể động đậy được nữa.
Một sợi đen ngoằn ngoèo tróc ra từ cơ thể nhỏ của cậu nhóc từng tí một.
"Vãi thật!" Tưởng Thiếu Thiên khiếp sợ nhìn qua: "Gương phục yêu? Sao lại ở chỗ cô?"
"Đây chính là món đồ mà mười giáo phái đã tìm trăm năm qua!"
Tôi nhìn anh ta một cách kỳ lạ: "Ngày thường lúc chải đầu trang điểm tôi đều dùng cái gương này, giờ anh mới để ý à?"
Tưởng Thiếu Thiên: "..."
Anh ta im lặng một lúc, vẫn không nhịn được đi lên, quan sát kỹ hơn.
"Rốt cuộc cô lấy ở chỗ quái nào thế?"
Tôi cong môi, có hơi ngượng ngùng: "Đây là tín vật đính ước mà chồng tôi cho tôi."
Tưởng Thiếu Thiên: "...”
Trong giây phút yêu phách của con chuột quỷ đó hoàn toàn rút đi, đứa nhóc hoàn toàn mất ý thức, cơ thể gục xuống.
Tưởng Thiếu Thiên nhanh tay nhanh mắt bắt được cậu nhóc, sau một lúc kiểm tra mới thở phào nhẹ nhõm.
"Còn tốt còn tốt, chỉ bị ngất đi thôi."
Sau khi tia yêu phách đó rời khỏi cơ thể vẫn còn muốn chạy, tôi dùng một tay để bắt nó lại.
Còn chưa kịp lấy túi Càn Khôn ra.
Đột nhiên có tiếng đập dữ dội ngoài cửa.
"Hai người rốt cuộc là ai! Mau mở cửa ra!"
"Vừa nãy ở toà đối diện, tôi thấy hai người đánh cậu nhóc trong nhà này!"
"Còn không mở cửa thì tôi sẽ báo công an đấy!"
Tưởng Thiếu Thiên nhìn tôi, sau đó yên lặng vén áo của cậu nhóc đang hôn mê bất tỉnh lên.
Một vùng xanh tím.
Tôi có hơi xấu hổ gãi đầu: "Nhìn nghiêm trọng vậy thôi chứ thật ra cũng khá nghiêm trọng đấy."
Tưởng Thiếu Thiên gầm lên: "Cô đang nói tiếng người đấy à!"
Cả hai đều im lặng.
Một lát sau, anh ta lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.
"Alo! Ông nội ơi! Cứu cháu!"
12.
Ngồi trong cục cảnh sát, Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi một chuyện.
"Rốt cuộc cô đã nói gì với con chuột quỷ kia để nó bị kích thích thành như vậy?"
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngửa đầu tựa vào tường, nhắm mắt lại.
"Chậc." Tôi thở dài: "Không biết phải nói thế nào."
"Để tôi kể cho anh một câu chuyện, có lẽ là khoảng 110 năm về trước..."
Có lẽ là khoảng 110 năm về trước, ở miền Đông của Hoa Quốc.
Có một nơi tên là làng Ngư Môn.
Trong làng có một người tá điền họ Diêu, một gia đình bốn người, cuộc sống tuy khổ sở nhưng gia đình hoà thuận vui vẻ.
Nhà họ Diêu có một trai một gái, con gái Diêu Nhạc mười lăm tuổi, con trai Diêu An mười tuổi.
Địa chủ lớn nhất ở địa phương tên là Điền Sâm, trong nhà có hai trăm mẫu đất, mảnh đất nhà họ Diêu nằm trong tay Điền Sâm.
Trong mấy năm đó, ông trời thưởng cho lương thực để ăn, mùa màng bội thu.
Họ nghĩ đến việc cho con trai nhỏ đến trường tư thục để đọc sách.
Cha Diêu hành động rất nhanh, chỉ một chút tiền đã chuẩn bị được quan hệ tốt.
Hai chị em Diêu Nhạc, Diêu An có quan hệ tốt, hôm Diêu An khai giảng, Diêu Nhạc cố ý đưa cậu đi, dẫn cậu đến tận cửa trường tư thục.
Trường tư thục cách khá xa, ngày thường mỗi tuần Diêu An chỉ về nhà một lần.
Mỗi lần Diêu Nhạc đi đón cậu, đều tiện đường mua bánh đường cho cậu rồi tận tình che lại, chờ đến khi cậu đi từ trường tư thục ra thì bánh đường vẫn còn nóng.
Đến giờ tan học, Diêu An đi từ trường tư thục ra.
Diêu Nhạc liếc thấy có một vết thương nơi khoé mắt của cậu: "Mắt em bị sao vậy?"
Diêu An nghiêng đầu sang một bên, ồm ồm nói: "Không cẩn thận nên bị ngã."
Diêu Nhạc biết cậu không nói thật nhưng cũng không hỏi lại nhiều.
Mắt của Diêu An là bị tiểu thiếu gia nhà họ Điền, Điền Kim Sơn đánh.
Cậu ta vẫn luôn khinh thường mấy đứa từ gia đình nghèo.
Từ trước đến nay luôn bắt nạt.
Hai chị em không nói lời nào khi đi bộ về nhà, khi đi qua một đồng ruộng lớn, đột nhiên nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt vang lên.
Lá gan Diêu An lớn nên nói thẳng: "Chị ở đây chờ để em qua đó nhìn."
Diêu Nhạc chưa kịp ngăn cản thì cậu đã chạy vài bước vào đám cỏ lau bên bờ ruộng.
Diêu An đi theo tiếng động rồi nhìn khắp nơi nhưng cũng không phát hiện ra cái gì, đến khi muốn xoay người lại, đột nhiên trong đám cỏ lau có một bàn tay vươn ra bắt lấy mắt cá chân cậu.
Diêu An hoảng sợ, ngã thẳng xuống đất.
Lần này, cậu đã hoàn toàn thấy rõ đó là thứ gì.
Mặt Điền Kim Sơn toàn là máu, hơi thở thoi thóp bắt lấy mắt cá chân cậu, hơi thở mong mong: "Cứu tôi, cứu cứu tôi."
Diên An duỗi tay kéo cậu ta theo bản năng nhưng rồi lại nhớ đến dáng vẻ bắt nạt mình khi ở trường tư thục của cậu ta.
Có một cuộc chiến trong lòng.
Đúng lúc này cậu nghe thấy tiếng hét của chị: "Tiểu An! Em quay lại đây nhanh! Không còn sớm nữa rồi!"
Cậu không kịp nghĩ nhiều, đá tay Điền Kim Sơn ra, rồi chạy về phía bờ ruộng.
Có lẽ Điền Kim Sơn tự ngã, có lẽ là bị kẻ thù đánh.
Nhưng toàn bị chuyện này không liên quan đến cậu, cậu chỉ đi ngang qua thôi.
Diêu An nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi về đến nhà, cậu lại càng bất an hơn, cậu cảm thấy, trong nhà sẽ phải trải qua chuyện lớn gì đó.
Đêm hôm đó, đèn đuốc làng Ngư Môn sáng trưng, Điền đại địa chủ có lẽ đã huy động hơn nửa người trong thôn ra ngoài để tìm người.
Phải đến nửa đêm gần sáng, tiếng ồn trong làng mới dần dần nhỏ xuống.
Lúc cha Diêu ngáp dài trở về, Diêu An vẫn còn chưa ngủ, cậu đi lên đón: "Cha ơi, đã tìm được Điền Kim Sơn chưa?"
Cha Diêu nhắm mắt lại nằm ngay lên giường.
"Tìm được rồi, người nhà họ Điền tự tìm thấy trong đám cỏ lau."
Diêu An lại hỏi: "Cậu ta thế nào rồi ạ?"
Cha Diêu nhìn cậu một cách kỳ quái: "Cha có nhìn thấy đâu? Người nhà họ Điền che kín mít rồi nâng về nhà."
"Chắc là không có chuyện gì."
Nghe xong, Diêu An có hơi hoảng hốt về phòng mình.
Cha đã nói là không có chuyện gì thì chắc chắn không có chuyện gì rồi.
Cậu không ngủ cả đêm, ngày hôm sau giúp việc đồng áng, thiếu chút nữa ngã xuống ruộng, bị cha cậu quở trách.
Hai ngày sau, Diêu An lại phải về trường tư thục.
Diêu Nhạc đưa cậu đến cửa trường tư thục, nhét bánh đường trong ngực vào tay cậu: "Em đọc sách cho tốt, tuần sau chị lại đến đón em."
Chỉ là một tuần tiếp theo, Diêu An không thể đọc sách cho tốt được, vì cậu phát hiện Điền Kim Sơn vẫn luôn không đến học.
Mà tuần sau, Diêu An cũng không thể chờ đến lúc Diêu Nhạc đón cậu về nhà.
Hôm đó trời đổ một cơn mưa rất to.
Diêu An đội mưa về nhà, vốn muốn tra hỏi chị gái, nhưng vào nhà lại phát hiện một tấm lụa đỏ chói.
Còn có cha đang nằm trên giường với hai chân thối rữa.
Cậu không tìm thấy chị của cậu.
Ba ngày trước, cha Điền đang làm đồng ở rìa đồng ruộng, gia đình chủ bảo ông giúp nâng bó củi.
Lúc ba Diêu nâng bó củi vô tình bị bó củi rơi xuống đùi, khiến hai chân bị gãy ngay tại chỗ.
Tuy nhà họ Điền cho tiền nhưng căn bản không đủ để chữa bệnh.
Diêu Nhạc quá tức giận nên đã tự đi qua đó.
Lần qua tìm này lại không trở về nữa.
Diêu An hoảng hốt, chất vấn mẹ đang đứng bên cạnh: "Chị đâu rồi ạ?"
Cha Diêu hét lên: "Con bé tự muốn có ngày lành nên qua đó, con quản con bé làm gì?”
Mẹ Diêu thở dài, kéo Diêu An ra ngoài: "Chị con gả sang nhà họ Điền để xung hỉ rồi."
"Xung hỉ á?" Diêu An khó có thể tin nổi: "Xung hỉ cho cái gì?"
Mẹ Diêu nói: "Lần trước thiếu gia nhà họ Điền gặp nạn, nghe nói tuy hiện tại đã không sao nhưng cơ thể vẫn luôn không tốt."
"Nhà họ Điền mời đại tiên đến xem, nói là phải cưới vợ xung hỉ mới được."
"Chị con tự nguyện gả đi, chúng ta cũng không cản được."
Diêu An chỉ cảm thấy cả bầu trời như sụp xuống: "Chị con sẽ không đồng ý!"
Cậu biết chị cậu đồng ý vì cái gì, chị ấy chỉ đồng ý gả qua thì nhà họ Điền mới có thể đưa tiền chữa chân cho cha cậu!
"Kiệu của con bé đi qua được một lúc rồi." Mẹ Diêu vỗ vai cậu: "Hiện gại con đi vòng qua đường nhỏ này, nói không chừng là có thể thấy con bé."
Bà nói xong, Diêu An nhanh chóng nhảy qua bờ ruộng, chạy qua con đường nhỏ.
Nhà họ Điền ở trong thị trấn rất xa, chờ đến khi chạy không ngừng nghỉ đến đó, vừa nhìn thấy cỗ kiệu hồng thì nó đã bị nâng vào nhà họ Điền.
Làm cho cậu không thể ngờ tới đó là cỗ kiệu vừa mới vào thì cửa nhà họ Điền đã bị đóng chặt lại.
Không chỉ như thế, cậu còn phát hiện ngoài nhà họ Điền không có một tấc lụa đỏ nào được treo lên, cơ bản là không giống như đang làm chuyện vui.
Diêu An sinh nghi ngờ, ở ngoài đợi một lúc mà không thấy bất cứ một vị khách khứa ra vào nào, rốt cuộc nhịn không được nên leo vào từ sân sau nhà họ Điền.
Diêu An cẩn thận mò đến nhà chính, sau đó, cậu đã thấy được cảnh mà cả đời cậu không bao giờ có thể quên được.
Diêu Nhạc, chị của cậu mặc áo cưới màu đỏ thẫm bị trói lại rồi ấn xuống đất.
Đối diện với cô ấy là một khối bài vị.
Ở trên viết tên của Điền Kim Sơn.
Điền Kim Sơn đã chết từ sớm!
Nhà họ Điền lừa chị cậu gả vào để xung hỉ nhưng trên thực tế là dùng chị cậu để làm lễ minh hôn với Điền Kim Sơn!
Diêu An giận đến mức không thể kìm lại mà xông ra ngoài: "Chị ơi!"
Nhưng cậu chỉ là thiếu niên mười tuổi.
Diêu An nhanh chính bị người nhà họ Điền giữ lại, Điền Sâm đi từ trong nhà chính ra.
Buồn bã liếc nhìn cậu: "Mày là Diêu An à?"
"Là mày hại chết con trai tao đúng không?"
Diêu An vừa sợ vừa giận: "Tôi không hề!"
Điền Sâm giơ tay tát cậu một cái: "Có người tận mắt nhìn thấy mày chạy từ đám cỏ lau ra, còn muốn cãi à!"
"Bịt miệng nó lại, để nó tận mắt nhìn thấy chị nó và con trai tao động phòng!"
Diêu An bị người ta đè xuống.
Ngay giây phút này cậu hiểu rõ, chân của cha, hay việc chị gái xung hỉ đều là âm mưu!
Là do nhà họ Điền đang trả thù!
Cậu nhìn chị cậu bị người ta ấn xuống bái thiên địa với tấm bài vị.
Cậu nhìn chị cậu giãy giụa rồi bị người ta nâng vào quan tài đỏ thẫm.
Cậu nhìn họ đóng những cái đinh dài vào quan tài đỏ thẫm màu đỏ.
Tiếng móng tay Diêu Nhạc cào vào quan tài luôn vang vọng bên tai cậu.
Cậu điên cuồng phản kháng, nhưng không thể làm gì được.
Cậu tận mình nhìn thấy chị cậu chết trong quan tài.
Sự trả thù của Điền Sâm còn lâu mới kết thúc.
Ông ta đi ra trước mặt Diêu An, đá vào Diêu An như đang đá vào một đống thịt thối.
"Ném nó vào ổ chuột cho chuột ăn đi."
Diêu An bị người ta kéo chân, kéo cả một đường đến ổ chuột.
Nơi này là thiên đường của chuột, bất cứ một sinh vật gì bị ném vào ổ chuột, không đến nửa canh giờ đã bị gặm đến chỉ con xương trắng.
Lúc ném cậu xuống người đó còn thở dài: "Ai bảo nhà mấy người chọc vào nhà họ Điền?"
"Trước mắt chỉ sợ là nhà cậu sẽ bị đốt sạch sẽ."
"Cậu cũng an tâm mà đi thôi."
Diêu An nằm trong hố, ngón tay bị chuột cắn một miếng, đau đớn đến mức làm cậu hoàn hồn.
Oán khí lửa giận bừng lên trong đáy lòng cậu.
Cậu không thể chết được.
Cậu không thể chết như vậy được!
Cậu phải báo thù!!
Diêu An ném hết mấy con chuột đang bò lên người, mới ném xuống, sau đó lại có con khác bò lênz
Vòng đi vòng lại.
Trong ổ chuột có một con chuột già, là con chuột có tu vi lớn nhất.
Kích thước của nó lớn gấp mười lần so với con chuột bình thường.
Diêu An phản kháng làm cho nó thấy hứng thú, nó muốn tự mình trêu đùa món ăn này...
13.
"À! Tôi biết rồi!" Tưởng Thiếu Thiên ngắt lời tôi: "Vậy con chuột già đó chính là chuột quỷ! Có phải nó muốn giúp Diêu An báo thù nên cô buông tha cho nó không?"
Tôi xoa thái dương, đánh anh ta.
"Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy? Làm gì có nhiều yêu quái hào hiệp trượng nghĩa như thế?"
Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt: "Hả?"
Tôi một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Con chuột già đó định ăn Diêu An, nhưng nó xem thường oán khí của Diêu An, vô tình không để ý sau đó bị phản phệ."
Tưởng Thiếu Thiên khiếp sợ: "Cho nên cuối cùng Diêu An đã ăn con chuột quỷ, sau đó trở thành chuột quỷ mới!"
Tôi gật đầu: "Đối đầu nhau!"
"Buổi tối hôm đó, trên dưới một trăm người nhà họ Điền đều bị chuột cắn chết."
"Chung quy Diêu An vẫn vì chị cậu ta, báo thù cho gia đình cậu ta."
Lúc đó tôi đi ngang qua Ngư Môn, nghe nói chỗ đó bị chuột phá hoại nên lại kiểm tra.
Diêu An xin tôi tha cho nó một mạng, nói sau này sẽ không hại người nữa.
Tôi thấy cuộc sống của nó khốn khổ nhưng vẫn còn một ít nhân tính, nên mềm lòng cho cậu ta chạy.
Nhưng không ngờ rằng, hơn một trăm năm qua đi, chuột quỷ chung quy vẫn là chuột quỷ.
"Chị của nó chết vì minh hôn nhưng nó lại dùng cách như vậy để hại nhiều người như thế.”
Tưởng Thiếu Thiên quay đầu nhìn tôi: "Vân Như Ý, cô nói đó vẫn là Diêu An à?"
Tôi cũng quay đầu nhìn anh ta: "Ai mà biết được?"
"Còn nữa..."
Tôi lại đánh một cái nữa: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Không được gọi thẳng tên riêng của chị đây! Không biết lớn nhỏ!"
Tưởng Thiếu Thiên ôm đầu: "Chị Như Ý! Tôi sai rồi!"
14.
Cuối cùng Tưởng Thiếu Thiên gửi sợi yêu phách cuối cùng của chuột quỷ về nhà họ Tưởng, tôi ở cửa lớn nhà họ Tưởng chờ anh ta.
Lúc này Tưởng Thiếu Thiên đang lắng nghe lời mắng mỏ của ông nội anh ta.
Rốt cuộc thì tôi cũng vừa mới tố cáo anh ta xong.
Đang cúi đầu chơi điện thoại, đột nhiên ở đằng trước có một cái bóng đen rũ xuống.
"Chào người đẹp, có thể thêm WeChat không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt này, không khỏi mỉm cười: "Xin lỗi, tôi kết hôn rồi."
Người đàn ông sửng sốt, liếc mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rõ ràng là không tin.
Khi đang muốn mở miệng một lần nữa, Tưởng Thiếu Thiên chậm rãi đi ra ở đằng sau.
"Người anh em này, cô ấy thật sự kết hôn rồi." Anh ta bĩu môi: "Hơn nữa chồng cô ấy còn rất hung dữ! Sẽ ăn thịt anh đấy!"
Tôi sửa lại cho đúng: "Hiện tại anh ấy đã thay đổi rồi, không còn ăn nữa."
Người đàn ông đã hoảng sợ nhìn chúng tôi sau đó quay đầu rời đi.
Tôi nghe thấy anh ta nhỏ giọng nói thầm: "Bị điên rồi."
……
Trên đường về trường học, chúng tôi đi ngang qua khu dân cư của Dương Nhạc San.
Tưởng Thiếu Thiên túm tay áo tôi: "Cô nhìn kìa."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Dương Nhạc San đang dắt một cậu nhóc nhỏ đi ra khu dân cư.
Trong tay Dương Nhạc San xách một túi đồ ăn, cậu nhóc tung tăng nhảy nhót, trông rất ấm áp.
Tưởng Thiếu Thiên nói: "Dương Nhạc San nhận nuôi cậu bé rồi."
Tôi sửng sốt: "Chắc là mất không ít thủ tục nhỉ?"
Tưởng Thiếu Thiên cười ha ha: "Nhà họ Tưởng đã ra tay nên khá nhẹ nhàng."
Tôi: "Không tiện thể giúp đỡ một ít à?"
Tưởng Thiếu Thiên: "... Quên rồi."
"Lần sau tìm lý do nhân đôi học bổng của Dương Nhạc San vậy."
Tôi "chẹp": "Đôi khi cũng có thể làm rút thăm trúng thưởng."
"Cô nói đúng đấy."
Siêu xe nhà Tưởng Thiếu Thiên đưa chúng tôi về trường.
Bước vào trường, nhìn những khuôn mặt của thiếu niên thiếu nữ tràn ngập thanh xuân xung quanh, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian."
Tưởng Thiếu Thiên vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại đột nhiên nói.
"Không chắc lắm đâu."
Bước chân tôi hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh ta.
Anh ta giơ điện thoại về phía tôi: "Vừa rồi ông cụ có gửi tin nhắn đến, nói hồ ly xuất hiện..."
Tôi im lặng nhìn anh ta vài giây.
"Vậy nên tiếp theo chúng ta phải đi..."
Tưởng Thiếu Thiên: "Thành phố Tô An."