-
Truyện 1: Chương 2
4.
Tôi vô tình ngủ quên mất rồi, người lớn tuổi nên thường thích ngủ.
Nhưng lần này không tỉnh giấc không được, có người đến để đào mộ tôi lên.
Âm thanh móng vuốt cào cào vào quan tài vô cùng chói tai.
Tôi nhìn chằm chằm vào nắp quan tài trên đầu, trong lòng vô cùng kích động.
"Cuối cùng cũng đến!"
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, đột nhiên nắp quan tài mở ra.
Ánh trăng mờ chiếu sáng con quái vật trước mặt tôi.
Nó là thứ mặt chuột thân người, đầu có lông màu trắng, trông vừa xấu xí vừa đáng sợ.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn đâm thẳng vào cổ tôi, tôi thò tay ra bóp cổ nó.
Mắt chuột quỷ đỏ bừng trợn ngược, lúc thấy mặt tôi, đồng tử bỗng co rút.
Tôi nhìn nó rồi nhếch miệng cười: "Bắt được mày rồi đồ chuột thối."
"Một trăm năm trước cho mày chạy chứ bây giờ để tao xem mày chạy đi đâu?"
Tiếng thét chói tai của con chuột quỷ vang lên bên tai tôi: "Đồ bà già chết tiệt, sao bà vẫn còn sống!"
Nó dùng sức để thoát ra rồi nhảy ra từ nắp quan tài.
Sao tôi có thể buông tha cho nó dễ dàng như vậy được, hai chân đạp nhẹ xuống đáy quan tài, bay lên rồi tóm lấy cái đuôi dài nhỏ của nó.
Thất gia và mấy người đi theo đứng phía dưới, sợ ngây người.
Rõ ràng, họ vội vàng đến đây để giải quyết hậu quả của chuột quỷ cho tốt.
"Chuột... chuột tiên?"
Tôi đạp thẳng con chuột quỷ xuống đất: "Chuột tiên á?"
"Một con chuột thối trốn trốn tránh tránh trong khe cống ngầm gần trăm năm mà cũng muốn xưng tiên à?"
Chuột quỷ nghe xong những lời này, cả cơ thể bắt đầu run rẩy.
Mắt nó đỏ ngầu như máu, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi giẫm thẳng vào mặt nó: "Còn nữa! Chị đây ghét nhất là việc người khác nói chị đây già nhé!"
Chuột quỷ bị tôi đè lại nên không thể động đậy được.
Hai tay tôi kết ấn, trận bát quái màu vàng hiện lên trong lòng bàn tay tôi.
Chuột quỷ phát ra tiếng kêu chói tai: "Hạ Thất! Mày không đến giúp tao à! Tao chết thì mày cũng đừng mong được sống!"
Hạ Thất đang sợ hãi đến mức choáng váng hoàn hồn, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt không hề có sợ hãi.
Ông ta cầm lấy cái xẻng dưới đất và đập thẳng về phía tôi.
Tôi nghiêng người né tránh, đạp một phát cho Hạ Thất bay ra ngoài.
"Đừng có cản đường!"
Nhưng chỉ cần khoảnh khắc này thôi cũng đủ để chuột quỷ thoát khỏi tay tôi.
Nó cố hết sức để chạy thật xa, cực kỳ đắc ý nói: "Vân Như Ý! Bà cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Dứt lời, bốn chân của nó chạm đất, nhanh chóng bỏ chạy về phía rừng rậm.
Tôi nheo mắt, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, cắn ngón tay để lên tấm bia rồng trước ngực.
Máu tươi dính vào tấm bia rồng màu xanh rồi nhanh chóng bị hấp thụ gần như không còn.
Tôi khẽ hét lên: "Chồng ơi giúp em!"
Một tiếng rồng gầm lên vang ra từ tấm bia rồng, sau đó có một bóng rồng đen nhanh chóng thành hình, lao về phía chuột quỷ đang chạy trốn thục mạng…
5.
Tôi quay lại nhìn về phía Hạ Thất, ông ta ngã vào một đống ngôi mộ lộn xộn, nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
"Cô... cô muốn làm gì?"
Tôi đi đến trước mặt ông ta, nhấc chân giẫm lên ngực ông ta.
"Nhiều năm như thế, ông dùng việc làm minh hôn để lừa gạt người trong thôn dụ dỗ thiếu nữ để đi chôn sống, rồi giúp cái tên chuột quỷ kia hấp thụ tinh hồn của thiếu nữ vào lúc nửa đêm."
"Hại nhiều thiếu nữ vô tội như vậy rồi thì Hạ Thất, ông không sợ bị nghiệp quật à?"
Sắc mặt Hạ Thất có hơi dữ tợn, cũng không biết nghĩ tới điều gì, lại giật khoé miệng nở nụ cười: "Nghiệp quật á?"
"Bốn mươi năm qua, Hạ Thất tôi đây sống trong nghèo túng, bị người khác coi thường khắp nơi, nếu không phải được chuột tiên coi trọng, thì tôi đâu có được nở mày nở mặt như bây giờ!"
Ông ta càng nói càng kích động, cơ thể bất giác run rẩy, tôi thấy trong mắt ông ta hiện lên tia sáng màu đỏ, không khỏi nhíu mày.
Đây là…
"Tất cả là tại cô!" Hai tay của ông ta biến thành móng vuốt rồi đập về phía tôi: "Tất cả là do cô huỷ hoại!"
"Đi chết đi!"
Tôi nhìn dáng vẻ điên cuồng này của ông ta, thẳng tay ngắt Thanh Tâm quyết rồi vỗ vào ót ông ta.
Hạ Thất nhanh chóng bất động.
Tôi chậm rãi rút ra một sợi chỉ đen không ngừng vặn vẹo.
"Tên chuột quỷ này thực sự sẵn lòng để một tia yêu phách của mình lên người ông à?"
Tôi có hơi ghét bỏ cầm tia yêu phách đó lên rồi bỏ vào trong túi Càn Khôn.
Vừa cất xong đã nghe thấy tiếng thét truyền ra từ trong khu rừng, sau đó là một cơn gió thổi qua, bóng rồng đen cắn một con lông trắng rất to quay trở lại.
Nó thả con chuột lông trắng xuống trước mặt tôi, sau đó thuận thế xoay quanh cánh tay tôi.
Con chuột lông trắng đã không còn sống, tôi nhìn nó một lát rồi đưa tay sờ vào con rồng đen vô hình.
"Đốt đi."
Rồng đen xuỳ nhẹ, phun ra một ngọn lửa từ trong miệng vào thi thể của con chuột lông trắng.
Chỉ trong một khoảnh khắc nó đã hoá thành tro bụi.
Hạ Thất và những người khác nằm lộn xộn ngổn ngang dưới đất, không có ý thức.
Rồng đen di chuyển lên xuống, tôi vỗ về: "Bây giờ là xã hội văn minh, thật sự không thể tuỳ tiện ăn thịt người được."
Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi áo của Hạ Thất ra, đi lên trên núi, đứng ở chỗ cao nhất mới tìm được một ít tín hiệu, sau đó bấm 110.
"Alo? Tôi muốn báo cảnh sát."
"Ở phía cực đông của thành phố Nam Giang có một thôn Thạch Bàn, nơi này có người lừa bán mấy cô gái trẻ."
"Vâng, vậy mọi người mau chóng đến đây đi."
"Tôi là ai á? Tôi là cô gái trẻ bị lừa bán."
6.
Xe cảnh sát đến lúc trời vừa tờ mờ sáng.
Người trong thôn đang say giấc nồng bị bắt phải dậy.
Lúc cảnh sát tìm được tôi, tôi đang nằm ngủ trong quan tài, nghe thấy tiếng tôi mới bò từ bên trong ra.
Nữ cảnh sát tuổi không lớn lắm bị tôi doạ cho mặt mũi trắng bệch.
Cô ấy vừa liếc nhìn tôi, vừa nhìn về phía Hạ Thất không biết đang sống hay đã chết.
Vẻ mặt càng thêm sợ hãi.
Tôi sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhào vào ngực cô ấy với đôi mắt đỏ hoe: "Á á á, chị cảnh sát, mọi người đến rồi! Tôi sợ chết khiếp!"
Nữ cảnh sát nhanh chóng thả lỏng, cô ấy vỗ lưng tôi: "Không phải sợ, không phải sợ."
Hạ Thất vừa có tí ý thức, run rẩy chỉ tay vào người tôi, hai mắt trợn ngược rồi lại hôn mê bất tỉnh.
...
Vụ án này phải xử lý trước sau rất lâu.
Tất cả những thành viên liên quan đến vụ án ở thôn Thạch Bàn đều bị bắt.
Nghe nói hiện tại, tinh thần của thủ phạm chính là Hạ Thất có hơi không bình thường, luôn thì thầm một mình rồi nói mấy điều kỳ lạ.
Một lúc thì nói nhìn thấy chuột to, một lúc lại quỳ xuống đất dập đầu hô chuột tiên vạn tuế, một lúc sau lại trốn trong góc tường nói rồng đen muốn ăn thịt ông ta.
...
Khi tôi bước ra sau khi hỗ trợ điều ra lần cuối, bên ngoài đã có hai người chạy thẳng đến để chào đón.
Một người là Trần Linh, bạn cùng phòng đại học của tôi, còn một người là bạn tôi Tưởng Thiếu Thiên.
Trần Linh kéo tôi nhìn từ trên xuống dưới, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
"Như Ý! Cậu làm mình sợ muốn chết!" Cô ấy vỗ tôi một phát: "Đêm đó mình đã nói là muốn đi với cậu đến cửa hàng tiện lợi mà cậu không cho, kết quả là bị người ta bắt cóc rồi mất tích nhiều ngày như thế!"
"May mà cậu không sao, nếu không mình sẽ cắn rứt lương tâm cả đời mất!"
"Mình không thể tưởng tượng được một người dịu dàng yếu ớt như cậu đã trải qua những ngày qua thế nào!"
Vốn dĩ tôi thực sự chỉ muốn im lặng đi một chuyến đến đây, có thể là do trời đất đưa đẩy làm cho tôi phát hiện ra tung tích của chuột quỷ.
Có lẽ đánh chết Trần Linh thì cô ấy cũng không ngờ lần bắt cóc này có liên quan đến tôi.
Lúc này cô ấy đang vô cùng sợ hãi, ôm tôi thở dài than ngắn.
Tròng mắt của Tưởng Thiếu Thiên sắp lòi ra ngoài luôn rồi: "Dịu dàng yếu ớt? Cô nói cô ấy á?"
Tôi liếc nhẹ anh ta, anh ta nhanh chóng không nói gì nữa.
"Tiểu Linh, mình có hơi đói bụng." Tôi vỗ Trần Linh.
Cô ấy sửng sốt, vội vàng nói: "Mình đi mua chút gì đó cho cậu ăn, cậu ở đây chờ mình một lúc nhé."
Dứt lời, cô ấy nhanh chóng chạy vào siêu thị bên cạnh.
Tôi lấy túi Càn Khôn đang đeo trên thắt lưng cho Tưởng Thiếu Thiên: "Cầm lấy, về Phượng Thành rồi xử lý."
Tưởng Thiếu Thiên đưa tay nhận lấy, lắc lắc.
"Chỉ có một ít yêu phách thôi à? Không phải, con chuột quỷ đó đã hấp thụ bao nhiêu tinh hồn của thiếu nữ rồi, chẳng lẽ mới có tí tu vi như vậy thôi à?"
Tôi ho nhẹ, có hơi không tự nhiên quay đầu đi.
Tưởng Thiếu Thiên nhanh chóng phản ứng lại, bật thốt: "Lại bị người đó nhà cô ăn hết rồi à?"
Tôi không thèm để ý chút nào: "Anh ấy bị phong ấn lâu như vậy mà không thể đi ra đã rất khó chịu rồi, ăn ít đồ ăn vặt thì có làm sao?"
Tưởng Thiếu Thiên hét lên kỳ quái: "Ít đồ ăn vặt á? Cô gọi cái này là ít đồ ăn vặt á?"
Tôi liếc nhìn phía sau anh ta: "Tiểu Linh, cậu quay lại nhanh thế?"
Trần Linh đưa đồ đang cầm trong tay cho tôi: "Cậu vừa mới nói ít đồ ăn vặt gì đấy?"
"Cơ thể Như Ý đang bị yếu, anh cũng đừng đưa cô ấy đi ăn những thứ đồ ăn vặt lộn xộn đó."
Tưởng Thiếu Thiên: "..."