-
Truyện 5: Chương 2
6.
Cốt yêu dù sao cũng là yêu.
Thời gian cốt yêu mượn xác càng lâu, tổn hại đối với người càng lớn.
Để cứu mạng nhỏ của Trần Tư Tề, chúng tôi chỉ có thể đồng ý yêu cầu của hắn.
Trước khi đi tìm một bức tượng gốm khác, trước tiên tôi ở trong phòng của Tưởng Thiếu Thiên ngủ một giấc.
Cho đến khi mặt trời lên cao, tinh thần mới tràn đầy năng lượng sống lại.
Tưởng Thiếu Thiên đeo đồ đạc đi tới: "Chúng ta đi đâu tìm?"
Tôi nhìn vào căn phòng bên cạnh: "Đi theo Hà Sinh là được, nếu như hắn có thể tìm thấy bức tượng gốm của cậu, chắc chắn cũng có thể tìm thấy bức tượng gốm kia."
Nói xong, tôi gọi một tiếng: "Hà Sinh, mau ra đây, chúng ta phải đi thôi."
Vài phút sau, cửa phòng mở ra.
Hà Sinh mặc một bộ áo dài màu xanh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất tao nhã.
Tôi đỡ trán: "Quần áo này từ đâu ra?"
Tưởng Thiếu Thiên ngáp một cái: "Tối qua hắn cứ nài nỉ em mua cho hắn."
"Hắn nói vợ hắn rất thích nhìn hắn mặc đồ màu xanh."
Hà Sinh cười, đi tới chỗ chúng tôi.
"Được rồi."
……
Tưởng Thiếu Thiên làm tài xế, Hà Sinh ngồi ở ghế phụ chỉ huy cậu ta đi lòng vòng trong thành phố.
Tôi nằm ở hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không biết đã qua bao lâu, xe dừng lại.
Tôi lau nước miếng ở khóe miệng: "Đến rồi? Đi thôi, xuống tìm đồ vật đi."
Hai người phía trước không nhúc nhích.
Tôi sững sốt một chút: "Sao vậy? Sao không đi?"
Tưởng Thiếu Thiên từ từ giơ tay, chỉ về phía trước: "Chị, nhìn xem hắn đưa chúng ta đến đâu ..."
Tôi nhìn theo hướng tay của cậu ta, đồng tử co lại đột ngột -
Viện bảo tàng thành phố Phượng Thành.
7.
Đứng trước cửa viện bảo tàng, lòng tôi như có hàng vạn con lạc đà chạy qua.
Tượng gốm mà Hà Sinh muốn ở ngay trong viện bảo tàng, tôi lấy ở đâu cho hắn đây?
Ba người chúng tôi đứng ở chỗ này đặc biệt kỳ lạ.
Có người qua đường nhìn chúng tôi vài giây, sau đó đi tới hỏi: "Các bạn muốn vào viện bảo tàng à?"
Tưởng Thiếu Thiên gật đầu.
Người đó còn nói thêm: "Về đi, viện bảo tàng mấy hôm nay có chuyện rồi, tạm thời không thể mở cửa được đâu!"
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên liếc nhau, cậu ta vội vàng hỏi: "Chuyện gì thế?"
Người đó ghé sát lại, thấp giọng nói: "Cách đây một tuần, nhân viên trực đêm nghe thấy tiếng khóc trong viện bảo tàng, hôm sau hắn đã nghỉ việc, trong một tuần tiếp theo, mọi người đều nói nghe thấy tiếng khóc trong viện bảo tàng, còn nghe thấy tiếng cầu cứu!"
"Nói chung là rất ma quái! Giám đốc bảo tàng thực sự rất áp lực, mấy ngày nay đã đóng cửa, không biết khi nào mới mở cửa được nữa!"
Hắn lại nói thầm vài câu rồi bỏ đi.
Tưởng Thiếu Thiên quay đầu hỏi tôi: "Tiếp theo phải làm sao đây?"
Tôi còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy tiếng của Hà Sinh vẫn luôn im lặng bên cạnh.
“Tôi phải vào." Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào viện bảo tàng, "Tôi có thể cảm nhận được, bức tượng đất của tôi ở bên trong."
Tôi mấp máy miệng, "Bây giờ không được, quá thu hút chú ý rồi."
"Tìm một chỗ để đợi trước, đợi đến tối rồi chúng ta sẽ vào."
Hai người không có ý kiến, chúng tôi đi dạo quanh đó một chút, sau đó tùy tiện tìm một quán trà nhỏ ngồi cả chiều.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, đèn đường bên đường đều sáng lên.
Nhân viên quán trà đi tới nhẹ nhàng nhắc chúng tôi, bọn họ nên ngừng hoạt động.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh không biết lần thứ bao nhiêu, vỗ vai Tưởng Thiếu Thiên:
"Đi thanh toán, chúng ta phải làm việc rồi."
Ra khỏi quán trà, chúng tôi dùng một số thủ đoạn nhỏ, lợi dụng bóng tối để xâm nhập vào viện bảo tàng.
Tưởng Thiếu Thiên có chút do dự, "Chị Như Ý, chúng ta như vậy sẽ không bị camera nhìn thấy sao? Có cần đeo mặt nạ không?"
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, "Camera ở đây bị hỏng rồi."
Cậu ta sững sờ, "Chị làm à?"
"Không phải tôi." Tôi nhìn xung quanh viện bảo tàng đen như mực, "Là thứ bên trong làm camera hỏng."
"Mọi người cẩn thận một chút, viện bảo tàng này rất kỳ lạ!"
8.
Hà Sinh không thể cảm nhận được vị trí chính xác của bức tượng gốm, chúng tôi chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm từng tầng một.
Viện bảo tàng thành phố Phượng Thành tuy không lớn, nhưng bên trong vẫn có rất nhiều hiện vật.
Tưởng Thiếu Thiên tìm kiếm được một lúc thì bắt đầu tham quan như du khách.
"Waa, lò đốt nắp tai rồng bằng đá phượng hoàng này đẹp quá!" Cậu ta nói xong rồi lại lắc đầu, "Đáng tiếc đáng tiếc, có một vết nứt, không được hoàn mỹ."
Cậu ta lại đi đến hiện vật tiếp theo, tán thưởng: "Cái chén trà Diệu Biến Thiên này cũng rất đẹp!"
"Ồ? Sao cũng có một vết nứt chứ?"
Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt một lúc, lại nhìn chiếc chén Ngọc Lưu Ly bên cạnh, phía trên cũng có một vết nứt.
"Chị Như Ý!" Tưởng Thiếu Thiên gọi tôi một tiếng, "Chị xem mấy hiện vật này, có chút không ổn!"
Tôi trầm giọng nói: "Tôi đã nói là có gì đó không ổn rồi."
"Tầng này có rất nhiều hiện vật, nhưng không có một linh khí nào."
Cái gọi là linh khí, thực chất là vật phẩm đã qua tay nhiều người, chịu ảnh hưởng của khí tức con người mà tu luyện thành linh trí, chúng không có hình dạng thực, có thể tùy ý biến đổi theo hình ảnh trong ký ức của mình.
Toàn bộ những hiện vật này đều có một vết nứt, chỉ có một khả năng duy nhất ——
Chúng đã mất linh khí.
Đang nói chuyện thì đột nhiên từ phòng triển lãm trên lầu truyền đến tiếng khóc của một đứa trẻ.
Không suy nghĩ thêm nữa, tôi dẫn đầu đi lên lầu: "Đi lên xem!"
Chúng tôi nhanh chóng đến tầng hai, di chuyển theo hướng phát ra tiếng khóc.
Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một cặp tượng thiếu niên và thiếu nữ bằng gốm tráng men đậu xanh mạ vàng.
Tôi nhìn vào hiện vật trong lồng kính, thần sắc hơi trầm xuống, hai tay kết ấn.
"Thiên pháp thanh thanh, địa pháp linh linh, âm dương kết tinh, thủy linh hiện hình!"
Tôi lấy ra bên hông một lá bùa vàng đập trực tiếp vào lồng kính.
Ánh sáng vàng lóe lên, bên trong dần dần hiện ra một bóng dáng nhỏ bé.
Tưởng Thiếu Thiên chỉ tay vào trong, thần sắc kinh ngạc: "Chết tiệt, chết tiệt, bên trong có người!"
Hà Sinh giải thích: "Đây là linh khí."
Chỉ thấy một cô gái nhỏ nửa trong suốt buộc bím tóc bay trên tượng thiếu nữ, há to miệng đang khóc.
"Đừng khóc nữa." Tôi nhíu mày giơ tay vỗ vỗ vào lồng kính, "Cô kể cho tôi nghe trước, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô bé mở to mắt nhìn tôi, sửng sốt ba giây, vươn tay nhỏ mũm mĩm chỉ vào lối đi bên cạnh.
"Anh trai em bị bắt đi rồi! Mau đi cứu anh trai em đi!"
Tưởng Thiếu Thiên vội hỏi: "Bị ai bắt đi?"
Cô bé vừa khóc vừa nói: "Là một linh khí, rất hung dữ..."
Tôi quay đầu chạy theo lối đi bên kia: "Dù là yêu hay quỷ, chúng ta đuổi theo xem không phải là biết liền sao?"
9.
Linh khí của tượng thiếu niên bị bắt đi, tôi niệm chú Tầm Linh Quyết rồi đuổi theo nó dọc theo hành lang đến tận cuối.
Thứ đó như khói như sương, một cục đen kịt, mang theo thứ gì đó chạy thục mạng.
"Tôi đi trước! Cậu đi theo sau!" Tôi giao cho Tưởng Thiếu Thiên một câu rồi tăng tốc lao lên.
Cuối cùng, tôi chặn nó lại trong một gian trưng bày ở tầng bốn của bảo tàng.
Đó là một linh kiếm độc ác, có lẽ vì trước đây đã giết quá nhiều người, linh kiếm này hung dữ hơn linh kiếm bình thường.
Nó dần dần hút lấy linh lực của linh khí tượng thiếu niên, liên tục cường đại sức mạnh của mình.
Dĩ nhiên đã bắt đầu bị quỷ hóa.
Những chuyện kỳ lạ ở bảo tàng thời gian này hẳn là do nó gây ra!
Cậu bé mặc quần đùi không ngừng giãy dụa, tiếng khóc càng ngày càng yếu, thân thể cũng trở nên ngày càng trong suốt.
Tôi lao thẳng về phía đó.
Lúc cách đám khói đen chỉ một mét, tôi lập tức đánh ra một lá bùa vàng: "Yêu ma lui ra!"
Đám khói đen như bị bỏng, phát ra một tiếng thét chói tai.
Tôi duỗi tay vào đám khói đen, vớt linh khí tượng thiếu niên đang yếu ớt ra ngoài.
Lại lấy lại tinh thần, đám khói đen kia đã không thấy bóng dáng.
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Chạy cũng nhanh thật!"
Tưởng Thiếu Thiên cuối cùng cũng đuổi kịp.
"Chị Như Ý, chị đi nhanh quá..."
Cậu ta thở hổn hển ngồi dưới đất, tôi nhét linh khí tượng thiếu niên vào trong lòng ngực: "Đi thôi."
Lúc đi ngang qua bên người Tưởng Thiếu Thiên, tôi dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Hà Sinh đâu?"
10.
Hà Sinh mất tích, có lẽ ngay từ đầu hắn đã không theo kịp.
Lúc chúng tôi đưa linh khí của thiếu niên vào pho tượng thiếu niên để nuôi dưỡng, cô bé lại xuất hiện.
Thưởng Thiếu Thiên hỏi cô bé có biết Hà Sinh đi đâu không.
Cô bé suy nghĩ một lúc: "Anh ấy hỏi em về phòng trưng bày tượng gốm, hẳn là đã đi đến đó rồi."
Tưởng Thiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm: "Đi tìm tượng gốm à? Thế không sao đâu."
Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy nguyên thân của kiếm linh ở đâu?"
Kiếm linh bị thương, cần trở về để nuôi dưỡng linh thể.
Cô bé sợ sệt chỉ lên phía trên: "Có lẽ ở phòng trưng bày vũ khí tầng ba."
Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: "Chị Như Ý, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Là đi tìm Hà Sinh và tượng gốm, hay đi trừ bỏ kiếm linh làm ác?
Đây là một câu hỏi hay.
Cẩn thận suy nghĩ, tôi quyết định: "Đi trừ bỏ kiếm linh trước."
Nhưng chờ lúc chúng tôi lên tầng ba, tìm thấy phòng trưng bày vũ khí, lại trực tiếp trợn tròn mắt.
Cho dù tôi có chụp bao nhiêu lá bùa, nơi này cũng không tìm thấy một linh khí nào.
"Sao lại thế?" Tưởng Thiếu Thiên khiếp sợ, "Thứ vừa nãy bắt linh khí thiếu niên không phải là kiếm linh ư?"
Tôi nhíu mày, suy nghĩ một lúc.
"Cũng không hẳn."
Tưởng Thiếu Thiên nghi ngờ: "Cái gì cơ?"
"Có thể là khí linh ngụy trang thành kiếm linh cũng không chừng." Tôi giải thích, "Khi tu vi của khí linh đạt đến một mức độ nhất định là có thể làm được."
Khí linh bị thương không ở đây thì có thể ở đâu?
Tôi ngẩng đầu nhìn, trong bảo tàng này còn có văn vật nào hung dữ hơn mấy vũ khí này sao?
Đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng thượng vọng xuống một tiếng thét kinh hoàng.
Tưởng Thiếu Thiên biến sắc: "Là Hà Sinh!"