-
Truyện 5: Chương 1
1.
Bạn học Lục Khả gần đây rất vui vẻ.
Lúc hỏi lý do, cô ấy nói bà nội của cô ấy liệt giường suốt ba năm, vậy mà có thể đứng lên đi lại!
Cô ấy gặp tôi ở cổng trường, vừa lúc chúng tôi đều đang chờ người, cho nên bắt đầu trò chuyện.
"Như Ý, bác sĩ nói việc bà nội tớ có thể đứng dậy trở lại thật là một phép màu!"
Tôi mỉm cười: "Việc đó thật sự quá tốt."
Cô ấy tiếp tục kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về bà nội của cô ấy.
Chúng tôi vừa nói chuyện một lúc thì một chiếc xe dừng lại trước mặt.
Cửa sổ phía sau xe hạ xuống, một bà lão có vẻ mặt nhân hậu hiền từ, bà ấy gọi một tiếng: "Tiểu Khả!"
Vẻ mặt Lục Khả mừng rỡ: "Tớ phải đưa bà nội đi khám lại ở bệnh viện đây! Như Ý, tớ đi trước nhé."
Tôi nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt lại rơi vào người bà nội cô ấy, nhíu mày.
Hình như có gì đó không ổn…
Sao lại có cảm giác như có yêu khí như có như không vậy?
"Nghĩ gì vậy!", không biết từ lúc nào Tưởng Thiếu Thiên đã đi đến bên cạnh tôi.
Cậu ta nhìn theo ánh mắt của tôi, đúng lúc thấy Lục Khả lên xe.
Rồi sao đó bà lão ngồi ghế sau mỉm cười với cậu ta.
Tưởng Thiếu Thiên có chút ngượng ngùng đáp lại.
Tôi thu hồi tầm mắt: "Không có gì, đi thôi."
…
Đêm khuya thanh vắng, mấy cuộc gọi liên tiếp của Tưởng Thiếu Thiên đánh thức tôi..
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Tốt nhất là cậu có việc!"
Giọng Tưởng Thiếu Thiên có chút run: "Chị Như Ý ơi, cứu em với, có một người lạ đi vào nhà em!"
Một loạt quạ đen bay qua đầu tôi.
Tôi rất muốn mắng người, nhưng đành nhịn xuống: "Tôi không hứng thú đến đời tư của cậu, cảm ơn."
Tưởng Thiếu Thiên không nói gì, mà trực tiếp gửi cho tôi video giám sát ở phòng khách nhà cậu ta.
Trong video, một bộ xương người trắng toát đang đứng ở trung tâm phòng khách tối tăm, nó nhìn xung quanh một lúc, sau đó chậm rãi đi về phía một căn phòng.
Nó dừng lại ở cửa phòng, đưa tay... xương, gõ cửa.
Ngón tay xương va chạm vào cửa, đêm tối tĩnh lặng phát ra tiếng "cạch cạch", rất là quỷ dị.
Nhưng lúc này, suy nghĩ của tôi có chút lệch lạc.
Bộ xương này, không ngờ còn rất lễ phép.
Còn nữa... thật con mẹ nó lộ liễu!
Tưởng Thiếu Thiên sắp khóc rồi: “Đạo hạnh em quá thấp, căn bản không thu phục được nó, chị Như Ý mau đến cứu em đi!"
Tưởng Thiếu Thiên là một trong mười đại linh thuật, đệ tử của gia tộc Tưởng ở Phượng Thành. Có chút đạo hạnh, nhưng không nhiều lắm.
Cho đến nay đều là đi theo sau tôi để tích lũy kinh nghiệm.
Tôi xem lại video đó một lần nữa.
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Từ trên giường bò dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy đến nhà Tưởng Thiếu Thiên.
2.
Tôi tên là Vân Như Ý, là một pháp sư trừ yêu.
Cách đây một tuần, một trong mười môn phái linh thuật, gia tộc Ô ở Hạnh Thành thông báo một tin tức.
Nói là một con cốt yêu do gia tộc họ trấn áp đã trốn thoát.
Đến nay tung tích không rõ.
Hóa ra nó thực sự chạy đến Phượng Thành!
Ha ha, thật là không tốn chút công sức nào.
Cốt yêu, như tên gọi của nó, là một loại yêu quái được tạo thành từ xương.
Nó cũng được coi là Bạch Cốt Tinh, cố gắng ăn thịt Đường Tăng, bạch cốt tinh là một trong những yêu quái nổi tiếng nhất.
Truyền thuyết kể rằng cách đây hơn một nghìn năm, một trận dịch bệnh bùng phát ở Hạnh Thành, khiến nhiều người chết, không ai dám bước chân vào thành một bước.
Những người chết vì dịch bệnh không được mai táng, phơi thây ngoài đồng hoang, dần dần biến thành bộ xương.
Oan hồn bám vào bộ xương, hấp thụ tinh hoa ngày đêm, cứ thế mãi, liền hoá thành yêu.
Lúc đó, Cốt Yêu hoành hành ở Hạnh Thành, hầu như không có người sống sót.
Mười môn phái linh thuật phái người đến tiêu diệt trấn áp.
Lúc đó gia tộc Ô cũng bắt đầu dần dần di cư đến Hạnh Thành.
Cho tới nay, cốt yêu luôn do gia tộc Ô chịu trách nhiệm thu phục trấn áp.
Phải nói đây là lần đầu tiên có chuyện cốt yêu trốn thoát.
Còn cố tình tới tìm Tưởng Thiếu Thiên.
Có chút mới lạ.
Tôi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng đến được tầng dưới khu chung cư của Tưởng Thiếu Thiên.
Đang chuẩn bị lên lầu, Tưởng Thiếu Thiên lại gọi điện thoại tới.
"Chị Như Ý! Chị đến chưa hả?!"
Tôi thở hổn hển: "Còn ở dưới lầu."
Tưởng Thiếu Thiên kinh ngạc: "Vậy ai đang gõ cửa chứ?"
Cái quái gì thế này.
Tôi vừa đợi thang máy, vừa mắng: "Cậu ngốc à? Cốt yêu đó!"
"Không phải!" Tưởng Thiếu Thiên vội la lên, "Cốt yêu đang gõ cửa phòng em, nhưng cửa chính nhà em cũng bị gõ."
Tôi: "???"
Thang máy đến rồi.
Tôi cúp máy ngay lập tức: "Chờ tôi một phút, tôi đến rồi."
"Ting——"
Giọng nữ máy móc vang lên trong thang máy: "Đã đến tầng 18."
3.
Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, thấy ba người trẻ tuổi ăn mặc thời trang đứng trước cửa nhà của Tưởng Thiếu Thiên.
Hai nam một nữ.
Ồ, là bạn bè của Tưởng Thiếu Thiên thường xuyên chơi cùng nhau.
Đi gần hơn, tôi nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
"Tưởng Thiếu Thiên sao còn chưa mở cửa? Đang ngủ à?"
"Không thể nào, cậu ta chính là một con cú đêm mà!"
Có người nhìn thoáng qua di động: "Còn mười phút nữa là sinh nhật của cậu ấy rồi, chúng ta có thể đến đúng giờ để chúc mừng sinh nhật cậu ấy không nhỉ?"
Thì ra là cố ý chạy đến đây để chúc mừng sinh nhật cậu ta…
Có tâm, nhưng lại không đúng lúc.
Vào lúc này, gần đến nửa đêm, âm khí rất nặng.
Tôi nhanh chóng bước tới, định lên tiếng khuyên họ rời đi.
Nhưng lại nghe thấy một tiếng "rắc"——
Cửa chính được mở từ bên trong.
"Cuối cùng cũng mở cửa rồi, thằng nhóc này!"
Bọn họ cười đùa muốn xông vào.
Tôi nhíu mày.
Không ổn! Đây không phải Tưởng Thiếu Thiên mở cửa!
Trong phòng lóe lên một tia sáng trắng.
Tôi nhanh chóng chui giữa ba người, đôi tay kết ấn, khẽ quát một tiếng: "Quỷ dữ lui đi!"
Ánh sáng vàng chợt lóe lên!
...Không có gì xảy ra.
Có chút xấu hổ.
Ba người kia đồng thời nhìn tôi: "Cô là ai?"
Tôi còn chưa nói gì, cửa phòng của Tưởng Thiếu Thiên đã được mở ra.
Cậu ta cẩn thận đưa đầu ra ngoài, nhìn thấy chúng tôi đứng ở phòng khách, xúc động đến mức nước mắt muốn trào ra.
"Chị Như Ý!"
Cậu ta chạy như bay lại đây, ôm chầm lấy tôi run bần bật.
Tôi cau mày, hất cậu ta ngã xuống đất.
"Thiếu Thiên... Đây là bạn gái của cậu?"
"Thằng nhóc này, hóa ra cậu có bạn gái rồi..."
Ba người kia ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Tưởng Thiếu Thiên vừa nghe lời này, mặt bị doạ tái mét.
“Không không không, các cậu đừng nói lung tung, đây là chị gái của tớ! Tớ có anh rể rồi!”
Cậu ta nói xong mới đột nhiên phản ứng lại.
Hoảng sợ quay đầu nhìn tôi:”Chị Như Ý, cái… thứ đó đâu?”
Tôi lập tức lập một Tầm Linh Trận, dò xét toàn bộ căn nhà một lần.
Trầm giọng nói: “Vẫn ở đây.”
Mặt mũi Tưởng Thiếu Thiên tái mét, không tự chủ được lùi lại gần tôi.
Bộ dạng này của cậu ta làm ba người bạn kia có chút không hài lòng.
“Tưởng Thiếu Thiên, cậu thật thiếu ý tứ, chúng tớ đến đây để chúc mừng sinh nhật cậu, sao cậu lại không vui chút nào?”
“Đúng vậy, cậu đối xử với chị gái mình cũng thật chu đáo quá rồi.”
“Hay là chúng tớ không phải bạn cậu?”
Tưởng Thiếu Thiên lập tức đau đầu.
Cậu ta không thể không phân tâm dỗ dành bọn họ mau chóng rời đi.
“Thật sự rất xin lỗi, tớ và chị gái tớ có chuyện quan trọng cần bàn bạc, hôm nào tớ nhất định sẽ mời các cậu ăn cơm! Địa điểm do các cậu quyết định!”
Ba người kia hai mặt nhìn nhau, mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cũng không biết nói gì.
“Vậy được rồi.”
“Vẫn là chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
“Mai gặp lại nhé.”
Bọn họ vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.
Tưởng Thiếu Thiên đang định thở phào nhẹ nhõm, tôi lại trực tiếp tiến lên, chặn trước mặt ba người họ lại.
“Đợi đã.”
Tôi duỗi tay đóng cửa lại.
Ánh mắt quét qua trên người ba người họ từng người một.
“Tự mình đi ra đi, đừng ép tôi dùng Phục Yêu Kính chiếu từng người một.”
“Ta sợ cái thân hình nhỏ bé của ngươi chịu nổi được đâu.”
4.
Ba người nhìn nhau, trên mặt tràn đầy mờ mịt.
Một người trong số họ quay sang nhìn Tưởng Thiếu Thiên, dơ tay chỉ lên đầu mình: "Thiếu Thiên, chị gái cậu hình như nơi đây có chút không ổn."
Tưởng Thiếu Thiên cũng khiếp sợ nhìn tôi: "Chị Như Ý, chị nói gì vậy?"
Tôi kéo cậu ta ra sau vài bước
Nghiêng đầu nói nhỏ bên tai: "Cốt yêu rất giỏi về thuật nhập hồn, nó sẽ bám vào sống lưng của người sống, kiểm soát hành vi của người sống."
"Vừa mới bước vào cửa, cốt yêu đã không thấy tung tích, theo lý mà nói, tôi sẽ không thể không cảm nhận được gì."
"Cho nên tôi đoán, nó bây giờ đã nhập vào một trong mấy người bạn của cậu."
Tưởng Thiếu Thiên nghe vậy thì kinh hãi, lập tức bước tới chặn ở trước cửa.
Tầm mắt của cậu ta quét qua ba người: "Chị gái tớ nói đúng, bây giờ các cậu không thể đi đâu cả."
Cậu ta không chỉ đóng cửa lại, mà còn tìm ra mấy sợi dây da định trói bọn họ lại.
Ba người kinh hãi: "Tưởng Thiếu Thiên! Cậu điên rồi à?”
Ánh mắt động tác của bọn họ không có một tia sơ hở.
Tôi thở dài một hơi, ngăn Tưởng Thiếu Thiên lại.
"Được rồi, Phục Yêu Kính cũng không thể dọa được nó, chứ đừng nói chi mấy sợi dây da rách của cậu."
"..."
Tôi hắng giọng một cái, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa.
"Nếu ngươi không muốn đi ra ngoài, thì chúng ta trực tiếp nói chuyện điều kiện đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
“Dù sao ngươi cũng phải nói ra, chúng tôi mới giúp được ngươi chứ."
Ba người kia cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, dường như cũng rất mờ mịt.
Nhưng chẳng được bao lâu, một cô gái trong số họ kêu lên: "Trần Tư Tề, cậu cười cái gì thế?"
Một người khác cũng hoảng sợ nhìn về phía thiếu niên kia: "Cậu cười trông thật quái dị..."
Trần Tư Tề không thèm để ý họ, quay đầu nhìn về phía tôi: "Đại sư Như Ý đúng là hào phóng."
Tôi nhìn hắn không nói gì.
Tưởng Thiếu Thiên cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Cậu ta lấy lại tinh thần, lắp bắp chỉ vào Trần Tư Tề: "Là hắn! Hắn ở kia kìa! Chị Như Ý mau thu phục hắn đi!"
Tôi mấp máy khoé miệng, bảo Tưởng Thiếu Thiên đưa hai người kia đi ra ngoài.
Cũng không phải tôi không muốn thu phục, mà thực sự là không thu phục được!
Cốt yêu khó giải quyết nằm ở chỗ, một khi nó đã bám vào xương sống của người sống, tương đương với việc nhập thành một với người đó.
Bất kỳ pháp thuật hay pháp khí nào cũng không có tác dụng.
Cổ đại loạn lạc thì còn dễ nói, trực tiếp giáng một gậy chết tươi, chết một người còn hơn chết cả đám.
Lúc đó, người bị cốt yêu bám vào cũng đã bị coi như đã chết.
Trước đó tôi nói dùng Phục Yêu Kính cũng chỉ là để hù doạ nó mà thôi.
Nhưng bây giờ là thời hiện đại, vô duyên vô cớ giết một người thì sao đây?
Tôi không muốn bị mời đi uống trà.
Tôi có chút bất lực mà nhìn Trần Tư Tề.
Trần Tư Tề nhẹ mỉm cười với tôi, ngay sau đó khom lưng chắp tay chào: "Tiểu sinh Hà Sinh, bái kiến cô nương."
Ồ.
Thoạt nhìn là một con cốt yêu già rồi đấy .
5.
Lúc Tưởng Thiếu Thiên trở về, Trần Tư Tề vừa mới giới thiệu bản thân xong.
Tôi tóm tắt lại một lần nữa cho cậu ta.
"Hắn tên là Hà Sinh, là một tú tài cách đây một nghìn năm."
Dứt lời, tôi nhìn về phía Hà Sinh: "Nói đến đây, tôi muốn hỏi ông một chuyện."
Hà Sinh gật đầu: "Cô nương cứ hỏi."
Tôi ngước mắt nhìn hắn: "Chuyện bà nội bạn học Lục của tôi, có phải do ông giở trò quỷ không?"
Hắn cười cười: "Đúng vậy."
"Bà ấy bị liệt nhiều năm, dĩ nhiên dầu hết đèn tắt, tôi dùng thuật gắn xương cho bà ấy thêm vài ngày vui vẻ, đây là một việc tốt."
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Bây giờ thì sao?"
Cốt yêu rời khỏi thân thể, bà nội của Lục Khả bây giờ lại biến thành bộ dạng gì?
Hà Sinh thở dài: "Không còn nhiều thời gian nữa rồi."
Im lặng một lúc.
Tôi hỏi hắn: "Ông đến đây, là muốn tìm thứ gì?"
Hắn cười: "Tôi đến đây, là muốn tìm một thứ."
"Thứ gì?"
Hà Sinh nhìn Tưởng Thiếu Thiên: "Vị công tử này mấy ngày trước có phải mang về một bức tượng gốm không?"
Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt.
"Tượng gốm?"
Cậu ta suy nghĩ một lúc, đi thẳng vào phòng ngủ của mình, từ tủ quần áo trong phòng ngủ lấy ra một chiếc hộp.
"Cái này hả?"
"Một tuần trước tôi đi tham gia một buổi đấu giá, nhìn thấy một bức tượng gốm hoa văn, thấy đẹp mắt nên mua về."
Cậu ta bê hộp đến, mở ra trước mặt chúng tôi.
Bên trong là một bức tượng hoa văn sống động như thật, màu sắc hình dạng vẫn được bảo quản nguyên vẹn, thực sự rất đẹp.
Hà Sinh si mê nhìn nó: "Chính là thứ này... nó là của tôi."
Sắc mặt Tưởng Thiếu Thiên sầm xuống: "Cái gì của ông?"
"Đây là thứ tôi bỏ ra hai trăm vạn mua!"
Hà Sinh nhìn cậu ta: "Không, từ một nghìn năm trước nó là của tôi, tôi chỉ làm mất nó thôi..."
Tôi nghe bọn họ cãi nhau đến đau đầu, không nhịn được hét lên: "Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa!"
Tôi chỉ vào Tưởng Thiếu Thiên: "Cậu, đưa thứ này cho hắn, tí nữa tôi sẽ đến nhà họ Tưởng giải thích với ông nội cậu."
Tôi lại chỉ vào Hà Sinh: "Ông, nhận lấy bức tượng gốm này, rồi mau chóng lăn ra khỏi người Trần Tư Tề đi!"
Lăn ra ngoài rồi, tôi sẽ thu phục ông!
Đã nửa đêm rồi, buồn ngủ chết đi được...
Nhưng ai ngờ tôi vừa dứt lời, liền nghe thấy bọn họ đồng thanh nói: "Không được."
Tôi ngẩn ngờ, quay đầu nhìn Hà Sinh.
Tưởng Thiếu Thiên cũng quay đầu nhìn hắn: "Tôi không đồng ý thì tính, ông không đồng ý làm gì chứ?"
Hà Sinh mỉm cười với chúng tôi.
Hắn chỉ vào bức tượng gốm: "Bức tượng gốm này vốn dĩ là một đôi, nhưng hiện tại chỉ còn một cái, mong Như Ý cô nương và vị công tử này giúp tôi tìm lại cái còn lại."
Hừ.
Hắn còn hất hàm ta đây.
Tôi đang định nổi giận, nghe thấy hắn lại nói thêm một câu:
"Nếu không, tôi sẽ ở trong người vị công tử này mãi mãi không đi."
Không chỉ hất hàm ta đây, hắn còn đe dọa người ta nữa chứ!