-
Truyện 4: Chương 3
9.
Khi tôi mang theo Trần Linh ra khỏi nơi đó, bầu trời bên ngoài đã thay đổi.
Bầu trời vốn đầy nắng giờ đây u ám, như thể trời sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Lúc này ở yêu giới, tình huống này chỉ có thể biểu thị tâm tình của chủ nhân yêu giới đang không tốt.
Chúng tôi chạy ra khỏi sân và gặp được Minh Uyên, anh ấy đang mặc đồ tân lang, trông khá đẹp trai.
Anh ấy đang cầm trên tay hai hình người bằng giấy mềm nhũn.
Minh Uyên nhanh chóng đến bên cạnh tôi và nói: “Em cẩn thận một chút, những người giấy bắt đầu tấn công con người rồi.”
Anh ấy vừa nói xong, lại có thêm nhiều người giấy xuất hiện từ mọi hướng, bọn họ duỗi móng tay sắc nhọn, nhếch môi, bắt đầu lao về phía chúng tôi.
Tôi và Minh Uyên bảo vệ Trần Linh ở phía sau, dùng hai tay thi triển thuật pháp, mỗi người đều thể hiện thần thông của mình.
"Mọi vật đều sùng bái thần lửa, xung quanh hết thảy yêu ma quỷ quái đều biến thành cát bụi!"
Vô số lá bùa màu vàng lập tức bốc cháy và bay nhanh về phía những người giấy.
Lá bùa màu vàng được gắn trên trán người giấy, ngọn lửa trong nháy mắt bao trùm cơ thể chúng.
Sau một loạt tiếng hét chói tai, người giấy đã biến thành tro bụi.
"Chết tiệt... thật tuyệt vời." Trần Linh ngơ ngác trốn sau lưng tôi, đôi mắt mở to.
Minh Uyên cũng sử dụng hỏa công, hiệu quả rất rõ, những người giấy đó trong lúc nhất thời khó có thể lao tới.
Đám người giấy tuy yếu nhưng lại nhiều không chịu nổi.
Khi một người giấy ngã xuống, hàng nghìn người giấy lập tức đứng dậy.
Thể lực của chúng tôi cũng bắt đầu cạn kiệt.
"Hahahahaha!" Tiếng cười dữ tợn và nham hiểm vang lên từ phía trên.
Tôi nhìn thấy một con chồn nhảy lên mái nhà, đứng như người, tay bắt chéo sau thắt lưng.
"Cho các ngươi khi dễ ta! Còn cướp đi nương tử của ta!” Hắn duỗi tay chỉ vào tôi, “Giấy binh nghe lệnh! Xé xác người phụ nữ kia cho ta!”
Hắn vừa dứt lời, ngay lập tức số lượng người giấy đã tăng gấp đôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ sớm bị bọn chúng xé xác.
"Minh Uyên, chờ một lát."
Tôi ngẩng đầu nhìn con chồn đáng ghét đó: “Muốn bắt giặc thì phải bắt được vua, em trói hắn lại trước!”
Tôi ném một nắm bùa màu vàng ra, quét sạch những hình giấy trước mặt, giẫm lên bàn đá ngoài sân, rút sợi dây trói yêu ở thắt lưng ra, ném nó về phía con chồn.
Tiếng cười của con chồn đột ngột dừng lại, hắn quỳ xuống đất bằng bốn chân, vô thức muốn chạy trốn.
Nhưng sợi dây buộc trói yêu của tôi nhanh hơn, đầu kia của sợi dây leo lên hai chân sau của hắn, thuận thế đem hắn trói chặt lại.
Tôi nhảy lên nóc nhà, ngồi xổm trước mặt hắn, dùng tay đánh vào đầu hắn: “Ngươi không phải rất đắc ý sao?
"Cười đi, cứ cười đi!"
Hắn ta giãy dụa: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng đánh ta!”
"Nếu không, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không yên!"
"Ồ." Tôi bật cười, sau đó duỗi tay ra tát hắn ta lần nữa.
Không khí im lặng trong giây lát.
Con chồn nhỏ mở to mắt nhìn tôi, mấy giây sau hắn mới mở miệng khóc...
Tiếng khóc của nó vang vọng khắp cả căn nhà.
Người giấy ngừng tấn công, ngơ ngác đứng đó, cơ thể run rẩy, sau đó xoay người bỏ chạy về mọi hướng.
Nhưng ngay lập tức, họ biến mất mà không có dấu vết.
Trần Linh từ sau lưng Minh Uyên thò đầu ra: "Này, tại sao bọn chúng lại chạy trốn?"
"Cha! Có người đánh con!” Con chồn nhỏ khóc đến tê tâm liệt phế, “Cha, người mau mau cứu con với!”
Minh Uyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tôi: “Như Ý, xuống đây nhanh lên!”
Tôi không hỏi nhiều, xách theo con chồn nhỏ trong tay nhảy xuống.
Ngay khi tôi tiếp đất, mặt đất phía sau liền bắt đầu rung chuyển dữ dội.
"Động đất sao?!" Trần Linh lảo đảo, nắm lay tay tôi mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Tôi tựa hồ cũng nhận thức được, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Minh Uyên.
Tôi nhìn thấy một bóng người to lớn chậm rãi nhô lên khỏi mặt đất, cái bóng to lớn che khuất ánh sáng, toàn bộ sân trong nháy mắt đều trở nên tối tăm.
Hai con mắt hắn giống như đèn lồng từng chút một mở ra, cảm giác áp bức đột nhiên tăng lên!
Trần Linh tay run run: "Thật lớn... Con chồn lớn quá!"
Minh Uyên trầm giọng nói: "Đây chính là cao thủ của yêu giới."
10.
"Cha!"
Con chồn nhỏ lúc này đã ngừng khóc, giơ móng vuốt múa một cách phấn khích.
Cái bóng khổng lồ duỗi móng vuốt về phía tôi: "Trả lại con trai cho ta."
Tôi toàn thân run rẩy, ném con chồn nhỏ bị trói như bánh bao lên không trung, giơ chân đá hắn ra: “Trả lại cho ngươi!”
“A——”
Cái bóng màu vàng hét lên vẽ thành một đường cong duyên dáng trên không trung.
Trần Linh: “Cứ… để hắn đi như thế này?”
Tôi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, tiểu tử này sức chiến đấu gần như bằng không, không có gì phải sợ.”
Con chồn nhỏ lấy lại được tự do, lập tức lại hung hãn, đứng trên đầu cái bóng khổng lồ nhảy nhót.
"Cha! Hãy giết con đàn bà hôi hám đó để trả thù cho con! Đưa nương tử của con về đi, con còn chưa vào phòng tân hôn với cô ấy mà!"
"Còn anh chàng xinh đẹp kia, vừa xinh vừa khó chịu, cha giúp con lột da anh ta, con muốn có vẻ đẹp đó."
Cái bóng khổng lồ dùng trái tay kéo hắn ta ra khỏi đầu và giẫm nát hắn dưới chân.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Minh Uyên nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh: “Hoàng Tiên."
"Đã lâu không gặp.”
Tôi có chút kinh ngạc quay lại nhìn Minh Uyên: "Cái gì? Có phải là Hoàng Tiên mà anh đã từng kể với em không?"
....
Rất lâu trước kia, Minh Uyên chưa bị phong ấn.
Khi đó, anh thường đưa tôi đi ngắm núi, sông hồ, kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện.
Có lần chúng tôi đi ngang qua một ngọn đồi hình bán nguyệt, Minh Uyên nói với tôi rằng thần núi ở đây là một con chồn.
Chồn hiểu rõ nhân tính và có thể tu luyện thành người.
Khi tu vi của nó đạt đến một trình độ nhất định, nó có thể hỏi người dân địa phương.
"Bạn có nghĩ tôi trông giống con người không?"
Quá trình này được gọi là xin con dấu.
Nếu bên kia trả lời "Giống" thì đã vượt qua bài khảo nghiệm và có thể biến hình thành người.
Nhưng nếu đối phương trả lời “Không giống” thì mọi nỗ lực trước đó sẽ trở nên lãng phí và nó sẽ phải tu luyện lần nữa.
Vị Hoàng Tiên này tu vi rất cao, nhưng lại kém may mắn.
Tu luyện mấy trăm năm, khảo nghiệm mấy chục lần, nhưng lần nào cũng thất bại.
Sau này, ông Trời không chịu nổi nữa nên đã phong hắn làm thành thần núi.
Người dân địa phương gọi hắn là "Hoàng Tiên".
Tính đến bây giờ, hắn đã tu luyện mấy ngàn năm, khó trách có thể tu luyện đến ra giới.
11.
"Long Vương Minh Uyên?" Hoàng Tiên nhìn chằm chằm Minh Uyên, giọng điệu trêu chọc: "Ngài không bị phong ấn à?"
Minh Uyên cười cười: “May mắn, có thể tự do một chút.”
Hoàng Tiên ghét nhất có người ở trước mặt hắn nói hai chữ “May mắn”
Hắn nghe vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
"Minh Uyên, ta không muốn đối đầu với ngươi, ta có thể thả ngươi cùng tiểu nương tử của ngươi đi."
"Nhưng cô ta." Hoàng Tiên quay đầu nhìn chằm chằm Trần Linh, "Cô ta không thể rời đi."
Trần Linh sợ hãi đến suýt ngất đi.
Tôi nắm chặt tay cô ấy, ngước lên và hỏi: "Tại sao không?"
Hoàng Tiên cười toe toét: "Cô ấy là con dâu tôi chọn cho con trai mình, đương nhiên không thể rời đi."
Tôi sửng sốt một lát, cảm thấy có chút buồn cười: “Con dâu? Ngươi đã hỏi mong muốn của cô ấy chưa?
“Tôi không muốn làm con dâu của ông.”
Hoàng Tiên ngữ khí thay đổi: "Mong muốn?"
“Vậy khi con người phá núi dọn đường và giết hại mọi sinh vật trong núi rừng, họ có hỏi chúng ta về mong muốn của mình không??”
Khí thế xung quanh hắn thay đổi: “Núi Bản Cung nơi ta ở đã bị san bằng, ta mang theo sinh linh trong rừng nhiều lần di chuyển, cuối cùng mới có thể tìm được một nơi tốt để sinh tồn."
"Nhưng chỉ hai mươi năm nữa, nơi này lại trở thành đồ vứt bỏ đi, trở thành cổ trấn để du lịch, những máy móc khổng lồ đã phá hủy núi rừng, thậm chí còn làm bị thương đứa con trai vừa mới hoá thành hình của ta!"
Tất cả chúng tôi đồng thời nhìn về phía con chồn nhỏ ngốc nghếch.
Mặt hắn đầy nước mũi vẫn đang vùng vẫy dưới móng vuốt của Hoàng Tiên
Giọng nói Hoàng Tiên đau lòng: “Nó là đứa con tài năng nhất của ta. Sau khi tu luyện trăm năm, nó đã thành công vượt qua bài khảo nghiệm và hóa thành hình người. Tuy nhiên, để cứu một tiều phu bị lạc trong rừng, nó đã bị người khác làm bị thương và xem như một con quái vật có hại. Tu vi trăm năm vị huỷ hoại trong một giây, não bị tổn thương, việc tu luyện buộc phải dừng lại."
"Hiện giờ, ta chẳng qua thưởng cho hắn để hắn cưới vợ, ta có cái gì sai?"
Hắn nói rất chính đáng, như thể chúng tôi là kẻ ác đã phá hoại hôn nhân của người ta.
Tôi nhếch môi: “Một?"
"Trịnh An Kỳ thì thế nào? Cô ấy là cô gái đầu tiên ngươi bắt được. Tại sao ngươi lại muốn hại cô ấy?"
Hoàng Tiên hừ lạnh một tiếng: “Cô ta không trong sạch, làm sao có thể xứng với con trai ta?"
"Ta lấy đi hai phần hồn của cô ta, chỉ là hình phạt nhỏ mà thôi."
Tôi cau mày khi nghe những gì hắn nói.
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy nó rõ ràng.
Con chồn này chỉ thích buộc tội người khác dựa trên đạo đức cao cả mà không hề nhắc đến lỗi lầm của chính mình.
Bảo đáng thương, cũng thật đáng thương, nhưng bảo đáng giận, cũng thật đáng giận.
Bây giờ Trịnh An Kỳ vẫn đang nằm trong bệnh viện, chỉ sau một đêm tóc cha mẹ cô ấy đã bạc đi một nửa, ai sẽ gánh chịu nỗi đau khổ cho họ?
Trần Linh cũng bị lời nói của hắn kích thích, lắc đầu thật mạnh: "Tôi không muốn! Tôi không muốn!"
Cô sợ hãi, lùi lại từng bước, quay người chạy về phía cửa.
Cô không biết yêu giới là cái gì, cũng không biết mình căn bản trốn không thoát.
Lúc này cô chỉ muốn tìm cho mình một lối thoát.
Hoàng Tiên vung tay lên hướng về phí Trần Linh.
"Tiểu bối vô tri!"
Tôi nheo mắt: "Trần Linh! Dừng lại!"
Trần Linh căn bản nghe không tôi nói gì, chỉ cắm đầu chạy về phía trước
Hoàng Tiên vung bàn tay to lớn xuống đất, chỉ trong chốc lát, Trần Linh đã bị hắn ta tóm vào tay.
"A! Cứu mạng!"
"Hỏng rồi!"
Tôi rút sợi dây trói yêu ra, dùng hết sức ném về hướng mà lòng bàn tay to đang rút lại của hắn, vào giây phút cuối cùng sợi dây trói yêu đã tóm được mắt cá chân đang run rẩy của Trần Linh.
Tôi kéo đầu kia của sợi dây, bay lên.
Dưới tác dụng của quán tính, Hoả Lôi Ấn trong tay tôi thành hình ngay trước khi tôi chuẩn bị va vào bọn họ.
“Dừng lại!” Theo tiếng gầm của tôi, Hỏa Lôi Ấn chính xác bắn vào chân Hoàng Tiên.
Hắn ta hét lên, móng vuốt của hắn bung ra vì đau đớn.
Tôi ôm eo Trần Linh, ném thẳng về phía Minh Uyên: “Chăm sóc cô ấy.”
Sau đó xoay người lao về phía Hoàng Tiên.
Mẹ kiếp, nãy giờ tôi đã ghét cái lão già này lắm rồi.