-
Truyện 1: Chương 1
- Tác giả
- Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Huyền Huyễn
- HE
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 20C
- Lượt đọc
- 1,872
- Cập nhật
1.
Là một sinh viên đại học bình thường, tôi đã bị bắt cóc trên đường đi du lịch.
Lúc này tôi bị người ta trói chặt tay và bị đẩy vào một căn nhà tranh tối tăm.
Đóng cửa lại, tiếng nói chuyện truyền vào từ bên ngoài.
Giọng bà cụ có hơi kích động: "Thất gia, đã tìm được vợ cho Diệu Tổ nhà tôi chưa?"
Cái người tên Thất gia đó hừ lạnh: "Đã tìm được rồi, mệnh cách của con nhóc kia cực kỳ quý giá, quá đủ để cưới cho Diệu Tổ nhà bà."
"Đi chuẩn bị nhanh lên, trong đêm mai phải làm minh hôn cho nó!"
Bà cụ liên tục lên tiếng: "À! Tôi đi ngay đây!"
...
Tiếng nói chuyện bên ngoài nhỏ dần, tôi dễ dàng thoát khỏi sợi dây, sờ hai lần lên cái khoá sắt đang treo trên cánh cửa gỗ.
Cả căn phòng bị đóng kín không một kẽ hở, chỉ còn một cái cửa sổ nhỏ được mở trên cửa chính.
Tôi trải rơm xuống đất và nằm lên trên đó.
Tấm bia rồng đeo trên ngực bắt đầu hơi nóng lên, toả nhiệt, tôi thò tay cầm lấy nó.
Thấp giọng nói: "Không sao cả, để xem rốt cuộc họ muốn làm cái gì."
Bia rồng dần mát trở lại, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ. Chưa kể là ngủ trên rơm còn rất thoải mái nữa.
Tôi ngủ một giấc đến khi bầu trời tối đen, vừa thức giấc chưa được bao lâu đã nghe thấy ngoài cửa có người đến.
Người đó cẩn thận từng li từng tí mở cửa sắt nhỏ ra, trên đó xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bụi bẩn.
Tôi nhảy ra từ bên cạnh, cô bé bị tôi làm cho giật mình rồi ngã xuống đất.
Nhóc này có hơi ngốc.
Cô bé đứng lên, đưa màn thầu đang cầm trong tay cho tôi: "Ăn cơm đi."
Tôi không cầm lấy mà hỏi cô bé: "Em là ai?"
Mặt cô bé vô cùng bẩn, ngược lại đôi mắt cực kỳ sáng, giọng nói rất nhỏ: "Em là Chiêu Đệ."
Tôi lại hỏi cô bé: "Vậy em có biết chị là ai không?"
Cô bé gật đầu: "Em biết, chị là vợ của Diệu Tổ, là em dâu của em."
Tôi: "..."
Thấy tôi không nói lời nào, cô bé ghé vào cửa sổ nhỏ rồi nhìn xuống chỗ tôi: "Trông chị đẹp thật đấy, chị tên là gì?"
Tôi cười: "Chị tên là Vân Như Ý."
Cô bé suy nghĩ: "Chưa từng nghe nói đến."
Nhóc này không có mắt nhìn, tôi tuỳ tiện nói ra vài câu mà cô bé đã nói ra hết rồi.
Ngôi làng vùng sâu vùng xa này tên là thôn Thạch Bàn.
Nhà cô bé đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, cô bé còn có một người em trai tên là Từ Diệu Tổ, năm nay vừa tròn mười ba tuổi.
Một tháng trước, Từ Diệu Tổ đi lên núi chơi với mấy đứa nhóc trong thôn, đến khi bầu trời đen kịt cũng không thấy về.
Mấy đứa nhóc đi cùng với thằng bé đều nói nó đã về nhà rồi.
Vợ chồng nhà họ Từ vô cùng sốt ruột, đây là bảo bối mà họ ngậm trong miệng cũng sợ tan.
Họ gọi nửa thôn lên núi tìm người.
Tìm suốt ba ngày, cuối cùng cũng tìm thấy thi thể của Từ Diệu Tổ dưới dòng suối ẩn nấp trong khe núi.
Thi thể ngâm mình trong nước, cả cơ thể sưng vù, trắng bệch.
Vợ chồng nhà họ Từ bị kích thích đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Từ Diệu Tử bị đột tử, phải nhanh chóng được an nghỉ, nếu không thì gia đình sẽ không được yên!
Vậy nên mặc dù người nhà họ Từ không muốn thì họ vẫn phải vội vàng chôn cất cậu ta vào ngày thứ ba sau khi tìm thấy thi thể.
Tuy vội vàng nhưng không hề qua loa.
Cha của Từ Diệu Tổ cố ý mời Thất gia, vị thần sống nổi tiếng trong phạm vi một trăm dặm.
Thất gia đích thân lo liệu từ việc lau cơ thể đến chôn cất, từ việc lớn đến việc nhỏ.
Nhưng dù cho có để ý như vậy thì mười ngày sau vẫn xảy ra một chuyện...
2.
Cơn mưa to đột nhiên xuất hiện cuốn trôi con đường xuống núi và cũng cuốn trôi mất ngôi mộ mới của Từ Diệu Tổ.
Đêm đó, tất cả những loại gia súc trong nhà họ Từ đều chết chỉ trong một đêm.
Người nhà họ Từ quá sợ hãi nên đã xin Thất gia đến một lần nữa.
Thất gia đi từ trên núi xuống, sắc mặt rất khó coi: "Cây già đã xuyên thẳng vào quan tài, người chết dính đại hung [1]."
[1] Đại hung: xui xẻo
"Oán khí của Diệu Tổ nhà ông quá nặng chỉ sợ là muốn thành hung thần."
Từ Đại Hải, cha của Từ Diệu Tổ vội vàng nói: "Mong tiên sinh chỉ đường!"
Thất gia đi vòng quanh nhà chính, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Từ Đại Hải.
"Mấy người đã từng nghe đến minh hôn chưa?"
3.
Vì xoa dịu oán khí của Từ Diệu Tổ, người nhà họ Từ quyết định tổ chức một cái minh hôn cho cậu ta.
Tốt lắm, tôi chính là đứa xui xẻo phải kết hôn minh hôn với cậu ta.
"Món hàng phải bù thêm tiền [1] này! Ai cho mày nói mấy câu đó với cô ta!" Từ Đại Hải nổi giận chạy đến, sau đó túm tóc Từ Chiêu Đệ rồi cô bé đi.
[2] Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái lấy chồng; cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa)
Xuyên qua cửa sổ nhỏ, tôi nhìn thấy Từ Đại Hải tát cô bé vài cái.
Lúc gần đi, ông ta đau buồn liếc nhìn tôi, sau đó đóng cửa sổ nhỏ lại.
Căn phòng tối sầm lại một lần nữa, tôi chớp hai mắt rồi lại nằm xuống.
"Ngủ tiếp vậy."
...
Vừa tỉnh dậy, tôi bị người ta trói chặt lại và khiêng lên trên núi.
Tôi nghe thấy những người đang khiêng tôi nhỏ giọng thì thầm.
"Sao cô ta không nhúc nhích thế nhỉ? Chẳng lẽ là đã chết rồi à?"
"Không nói chính xác được, tôi xem tin tức thấy đều nói hiện tại sinh viên rất dễ bị chết."
Tôi: "..."
Tôi phối hợp vùng vẫy vài cái, hai người đó nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.
"Nghe nói việc minh hôn này phải chôn sống, lần trước nhà họ Từ có người chết nên Thất gia đã rất tức giận!"
Họ cho rằng chuyện dùng người sống để minh hôn là chuyện bình thường.
Tôi càng nghe thì sắc mặt càng tối sầm lại.
Họ không sợ bị nghiệp quật à?
Lảo đảo đi được hơn một tiếng thì cả đoàn dừng lại.
Có người đi đến trước mặt tôi, đi vòng qua tôi rồi thấp giọng lẩm bẩm gì đó.
Người đó vừa dứt lời thì tôi bị người đó nâng lên rồi để vào trong quan tài.
Quan tài bị đậy nắp lại từng chút một, tôi kéo miếng vải đen đang bịt trên mặt xuống.
Tấm bia rồng đang đeo trước ngực lại nóng lên.
Cảm nhận được cái cảm giác quấn quanh eo vô cùng quen thuộc đó làm tôi không nhịn được thở dài một hơi.
Thò tay lên vuốt lớp vảy lạnh lẽo của nó vài lần.
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận mà."
"Em đã kết hôn rồi, sao có thể kết hôn với thằng nhóc con nữa được chứ?"
"Được rồi được rồi, bây giờ là xã hội văn minh, không thể ăn thịt người được, chỉ là mấy đứa nhóc sáu, bảy mươi tuổi thôi mà, tức giận với họ làm gì?"
...
Tấm ván quan tài bị đinh đóng chặt lại, nâng lên một cái rồi rơi xuống đất.
Có lẽ là nửa tiếng sau, tôi không còn nghe thấy bất cứ một âm thanh nào từ bên ngoài nữa.