-
PHẦN III END
8.
Tạ Nghiêu mới thành lập câu lạc bộ, bận tối mày tối mặt.
Còn chúng tôi sau khoảng thời gian truy quét mạnh mẽ, gần đây công việc lại có chút nhàn rỗi, đội trưởng nói dạo trước tôi bận quá nên cho nghỉ ba ngày, bảo tôi về nhà bồi đắp cho người nhà.
Tôi lén đến câu lạc bộ của Tạ Nghiêu, muốn cho cậu ấy một bất ngờ.
Nhân viên lễ tân lễ phép hỏi tôi có hẹn trước không, tôi trả lời: “Tôi không.”
“Rất xin lỗi chị, nếu không hẹn trước thì chị không thể vào ạ.”
Tôi từ miệng nhân viên lễ tân biết được, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến tìm Tạ Nghiêu, từ sau khi cậu ấy lộ mặt trên livestream đã hấp dẫn một lượng lớn fan hâm mộ.
Tôi lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tạ Nghiêu, cậu ấy rất nhanh ra đón tôi, mang tôi giới thiệu cho tất cả mọi người trong câu lạc bộ: “Đây là bạn gái tôi.”
Nhân viên lễ tân vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi chị, em không biết.”
Tôi cười nhẹ, bảo cô ấy không cần để trong lòng.
“Đây là chị dâu đúng không ạ, vẫn luôn nghe anh Nghiêu nhắc đến chị, rốt cuộc cũng được gặp người thật rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh Nghiêu đúng là không gạt chúng ta, chị dâu thật xinh đẹp.”
Tạ Nghiêu trừng mắt, chàng trai vừa nói chuyện: “Không phải chứ anh Nghiêu, em khen chị dâu một câu anh cũng nuốt không trôi à.”
Mọi người đều bật cười.
Tạ Nghiêu mang tôi đi tham quan câu lạc bộ, phong cách thiết kế khá đơn giản trang nhã: “Chị, em có chuẩn bị một phòng cho chị.”
“Cho chị?”
Cậu ấy gật đầu, nắm tay tôi mở cửa đi vào, đập vào mắt tôi là văn phòng của Tạ Nghiêu, ở bên trong có một căn phòng nhỏ, trong tủ nhét đầy các loại đồ ăn vặt, trên giường là thú bông.
Tạ Nghiêu ôm tôi từ phía sau: “Chị, sau này chị có thể ở đây nghỉ ngơi chờ em tan làm.”
Tôi nhìn căn phòng ngủ hường phấn, đây là thẩm mỹ của trai thẳng sao?
“Chị không thích à?”
“Thích, đương nhiên là chị thích rồi.”
Tạ Nghiêu vui vẻ cười, khóe mắt cong cong.
“Chị dâu, bên ngoài có người tìm chị ạ.”
Tôi hoang mang, sao lại có người đến câu lạc bộ của Tạ Nghiêu tìm tôi?
Tôi đi ra ngoài, thấy Thẩm Diễn đang ôm một bó hoa hồng lớn, lòng tôi có dự cảm không lành.
“Thẩm Diễn, anh có bệnh à?”
Anh ta trực tiếp quỳ một chân xuống đất: “Nhiêu Nhiêu, lúc trước là anh sai, trong thời gian xa em anh đã ý thức sâu sắc được sai lầm của mình, em cho anh một cơ hội làm lại được không?”
Anh ta vừa nói xong, bên cạnh liền có người ồn ào: “Tha thứ đi, tha thứ đi.”
Tôi nhìn đám người qua đường ra sức biểu diễn, cười lạnh: “Diễn viên quần chúng mỗi ngày được trả mấy trăm vậy?”
Những lời Thẩm Diễn đã chuẩn bị sẵn để nói bị nghẹn lại.
“Thẩm Diễn, lúc trước anh đi với người khác cắm sừng tôi, bị tôi bắt quả tang tại chỗ, sao giờ anh còn mặt mũi nói ra mấy câu này vậy?”
Anh ta dường như đã đoán trước được tôi sẽ nói vậy, cực kỳ thành khẩn xin lỗi tôi.
“Chuyện trước kia đều là anh sai, anh xin nhận mọi hình phạt của em, chỉ cần em có thể cho anh một cơ hội.”
Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn dàn diễn viên quần chúng.
“Chị đẹp ơi tha thứ cho anh ấy đi, con người nào phải thánh nhân, ai cũng có lúc sai lầm. Chị cho anh ấy một cơ hội đi.”
“Đúng vậy.”
Tôi cười cười không nói chuyện.
Chưa tới vài phút sau, bé lễ tân đã mời các bác gái đang khiêu vũ gần đó đến đây, tôi kể tóm tắt lại câu chuyện một lần, các bác gái lòng đầy căm phẫn.
“Không thể tha thứ, cái loại đàn ông cặn bã ngoại tình này gặp đâu diệt đó.”
Thẩm Diễn không ngờ tôi sẽ gọi nhiều người đến như vậy, trong lúc nhất thời hoảng loạn không biết phải làm sao.
Tôi quét mắt về phía mấy người được Thẩm Diễn thuê: “Mấy người chủ trương tha thứ phải không, nếu đã vậy, tôi xin chúc các người đều bị cắm sừng và sống hạnh phúc.”
“Đã ngoại tình còn dám vác mặt tới cầu xin tha thứ, đúng thật là sống lâu thì loại ch.ó má gì cũng có thể gặp.”
“Đúng vậy, bà xem bộ dáng thằng đó kìa, nhà ai mà gả con gái cho nó đúng là xui tám kiếp.”
Các bác gái bà một câu tôi một câu, Thẩm Diễn không chịu nổi, mặt lúc đỏ lúc trắng, không còn nhuệ khí như lúc đầu.
Tôi nhìn Thẩm Diễn, thong thả nói ra kế hoạch của anh ta: “Tạ tổng cho anh bao nhiêu tiền mà khiến anh bán mạng làm việc cho anh ta thế này?”
Ánh mắt Thẩm Diễn lóe lên, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em nói linh tinh gì vậy? Tạ tổng gì, anh không quen.”
“Nếu anh nói không quen thì để tôi cẩn thận nhắc cho anh nhớ. Lần này anh xuất hiện trước mặt tôi, thực tế là vì Tạ Sâm bảo anh làm vậy, anh ta cho anh một số tiền, bảo anh dùng bất cứ biện pháp gì cũng phải kéo tôi quay lại.
Chỉ cần hai chúng ta có thể hòa hảo như trước đây thì Tạ Nghiêu sẽ quay về Tạ gia, tôi nói đúng không?”
“Bộp bộp bộp!” Cách đó không xa truyền đến tiếng vỗ tay, là Tạ Sâm.
Anh ta vẫn luôn theo dõi tình huống ở đây, ánh mắt nhìn về phía tôi có ý tán thưởng: “Tạ Nghiêu cũng không nhìn ra, sao cô đoán được?”
“Đây không phải chuyện quá đơn giản sao, chỉ cần cẩn thận quan sát là có thể phát hiện ra điểm khác thường, đặc biệt là anh đã chọn một người đồng đội óc heo quá, khả năng diễn xuất của Thẩm Diễn thực sự là kém vô cùng, đã rất nhiều lần tôi muốn vạch mặt anh ta, nhưng tôi cũng muốn nhìn xem để khiến tôi và Tạ Nghiêu chia tay, anh có thể làm đến mức nào.”
Thẩm Diễn chỉ tay vào tôi, thẹn quá hóa giận: “Cô!”
Tạ Sâm ra hiệu cho người đi theo thanh toán tiền cho anh ta để anh ta rời đi.
“Năng lực trinh sát của cô Ôn quả thật không tồi, ba tôi muốn gặp cô.”
Tạ Nghiêu nghe vậy kéo tôi ra sau lưng bảo vệ: “Tạ Nghiêu, nếu chúng ta quyết định ở bên nhau thì vấn đề này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”
Tôi nhéo nhéo cánh tay cậu ấy.
“Không được, ông già kia nói chuyện rất khó nghe, em không muốn chị phải chịu bất cứ tổn thương nào.”
Tạ Sâm: “……”
Câu này toàn bộ Tạ gia chắc cũng chỉ có mình Tạ Nghiêu có gan nói ra.
“Chị tự có cách của mình.”
Trong vườn hoa biệt thự Tạ gia.
Một ông lão đang tỉa cây, nghe thấy tiếng bước chân không thèm quay đầu lại, nói với giọng không mấy thân thiện: “Ở bên ngoài làm khùng làm điên lâu như vậy, mày có nhớ mày còn một người ba, còn một cái gia đình không?”
Hai người gặp mặt, bầu không khí căng thẳng, Tạ Sâm mở miệng làm dịu lại.
“Ba, không phải ba vẫn luôn ngóng Tiểu Nghiêu về sao, giờ nó về rồi, ba cũng đừng nặng lời với em ấy nữa.”
Tôi nắm ống tay áo Tạ Nghiêu giật giật: “Ăn nói cẩn thận.”
Tạ Nghiêu không tình nguyện nhưng thái độ cũng không tệ: “Tìm con về có việc gì?”
“Không có việc gì thì mày không về thăm ba mày được hay sao?”
Ông Tạ đưa kéo cho người giúp việc, ánh mắt dừng trên người tôi cẩn thận đánh giá: “Cô chưa dứt khoát với bạn trai cũ mà đã dây dưa với con trai tôi, tôi sẽ không bao giờ đồng ý cho cô vào cửa.”
Tạ Sâm ho nhẹ một tiếng: “Ba, kế hoạch của ba bị cô Ôn phát hiện rồi, cô ấy đã vạch trần mục đích quay lại của Thẩm Diễn.”
Mặt ông Tạ hiện lên một tia xấu hổ, nhanh đến mức khó ai nhận ra: “Thì sao?”
“Bác, hôm nay cháu đến đây không phải là muốn bác ủng hộ, cháu chỉ muốn nói với bác, Tạ Nghiêu không phải người kém cỏi như bác nghĩ, cậu ấy ở trong ngành của mình tỏa sáng rực rỡ, đã trở thành thần tượng của nhiều người.”
Ông Tạ khinh thường: “Ngành của nó? Chơi game mà cũng coi là ngành nghề chính thống được à?! Thật mất mặt.”
Thấy hai người sắp cãi nhau, Tạ Sâm nháy mắt với tôi, ý bảo tôi khuyên Tạ Nghiêu đừng đối nghịch với ông Tạ.
“Bác, vậy cháu chỉ có thể nói là hiểu biết của bác còn quá ít.”
Tôi ra hiệu cho Tạ Nghiêu, cậu ấy lấy ra một túi tài liệu: “Đây là công ty do con thành lập.”
Cậu ấy đưa qua, ông Tạ không cầm, vẫn là Tạ Sâm tiến lên nhận lấy xem xét, lúc đầu anh ta không để ý lắm, xem xong vẻ mặt đầy khiếp sợ.
“Ba, ba mau xem này, chúng ta hiểu nhầm Tạ Nghiêu rồi, năng lực của Tạ Nghiêu thực sự không thua kém bất kỳ ai trong Tạ gia, em ấy tự mình thành lập công ty riêng.”
Ông Lão nhận tài liệu nhìn sơ quá, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc khó giấu nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh.
“Thế này mới đúng là con trai Tạ gia chứ, nhưng phải nhớ đừng vì ít thành tựu này mà đắc chí, vẫn phải học hỏi anh con nhiều.”
Khóe miệng tôi không nhịn được giật giật hai cái, hình như tôi đã hiểu sao quan hệ giữa Tạ Nghiêu và ba cậu ấy lại không tốt rồi.
Ông Tạ nói chuyện thực sự quá khó nghe!
Ông Tạ liếc mắt nhìn tôi, lập tức trở nên nghiêm túc: “Người một nhà chúng tôi chuẩn bị cùng nhau dùng bữa cơm, mời cô Ôn về cho.”
Tôi lập tức nóng lên: “Bác Tạ, bác không nói chuyện bình thường chút được sao? Rõ ràng muốn gần gũi với con trai lại còn giả bộ thờ ơ, sao cứ phải khẩu xà tâm phật như vậy.”
Ông Tạ bị tôi chọc giận, làm gì có ai dám nói thẳng với ông ấy như vậy?
“Làm càn!”
Tạ Nghiêu kéo tôi ra sau lưng, tư thế như sẵn sàng bỏ đi bất cứ lúc nào.
Tạ Sâm cũng mở miệng khuyên bảo: “Ba, con thấy cô Ôn nói cũng có lý đấy, mấy năm nay ba đều đợi ngày Tạ Nghiêu trở về, giờ nó về rồi ba lại như vậy, chẳng lẽ ba muốn nó lại đi tiếp mấy năm không thấy mặt hay sao?”
Ông Tạ thở phì phò rời đi, điều này nghĩa là ông ấy đã mềm lòng.
Tôi nhìn Tạ Nghiêu, cười ra tiếng.
9.
(Lần đầu gặp gỡ của tôi và Tạ Nghiêu)
Lần đầu gặp mặt của tôi và Tạ Nghiêu là ở một quán cà phê, hôm đó trời mưa lớn, cậu ấy mặc một cái áo thun mỏng manh, đứng ở cửa quán cà phê run bần bật.
Tôi nhờ người phục vụ mời cậu ấy vào, thanh toán hóa đơn cho cậu ấy.
“Cám ơn chị.”
Ấn tượng đầu tiên là thật ngoan, không biết nếu yêu thì sẽ thế nào.
Trong lúc tôi đang thất thần, cậu ấy túm lấy ống tay áo tôi nói bằng giọng đáng thương: “Chị ơi, em không có chỗ nào để đi, chị có thể thu nhận em mấy ngày được không? Tìm được chỗ để đi em sẽ lập tức dọn ra ngoài.”
Hốc mắt cậu ấy đỏ bừng, khiến tôi không thể nhẫn tâm từ chối, nhưng dù sao cậu ấy cũng là đàn ông…
Tạ Nghiêu thấy tôi do dự, lập tức giở chiêu lạt mềm buộc chặt, cậu ấy buông tay tôi ra: “Em xin lỗi chị, em đường đột quá.”
Vậy là tôi chép miệng một cái đưa cậu ta về nhà.
Lúc đầu cậu ấy cư xử rất ngoan ngoãn chừng mực, hơn nữa nấu ăn con rất ngon, tôi cảm thấy như mình nhặt được bảo bối.
Cho đến một ngày, một tên tra nam tôi gặp khi đi xem mắt cứ đeo đuổi tôi không bỏ, anh ta muốn hẹn tôi đi ăn, còn động tay động chân với tôi.
Một màn này bị Tạ Nghiêu nhìn thấy, đó là lần đầu tiên tôi nhận ra hóa ra cún con cũng biết cắn người.
Đối phương nhất định không buông tha muốn kiện Tạ Nghiêu, mặt cậu ấy lại không hề hoảng loạn, chẳng sợ chút nào.
“Chị đang lo cho em à?”
Cậu ấy ở nhà chỉ mặc áo sơ mi, xương quai xanh lộ ra qua hai cúc áo để hở, mũi tôi nóng bừng lên: “Em, em mặc quần áo tử tế vào.”
Tạ Nghiêu cười khẽ, đưa khăn giấy cho tôi: “Chị, em thích chị.”
Đêm đó diễn ra thế nào tôi cũng không nhỡ rõ, khi tỉnh lại nhìn người nằm bên cạnh, mặt tôi không kiềm được đỏ bừng lên, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện cậu ấy đ.á.nh người.
Tạ Nghiêu dựa vào đầu giường nói: “Xử lý xong xuôi rồi ạ.”
“Bồi thường bao nhiêu?” Tôi nghĩ biện pháp duy nhất để giải quyết chuyện này chính là bồi thường tiền.
Tạ Nghiêu cười: “Bồi thường rất nhiều rất nhiều, giờ em hết tiền rồi, chị sẽ không cần em nữa sao?”
Tôi nói “đương nhiên sẽ không”, khi đó tôi tin tưởng cậu ấy hoàn toàn, không nghi ngờ gì.
Cho đến một hôm tôi tan làm sớm đến câu lạc bộ tìm Tạ Nghiêu, vô tình nghe thấy mấy người bọn họ đang nói chuyện.
“Lúc trước anh Nghiêu theo đuổi chị dâu cũng thật quá trâu bò, còn cố ý đến trước quán cà phê dưới nhà chị dâu diễn cảnh khổ sở đáng thương, cuối cùng được chị dâu mang về nhà như ý nguyện.”
Lúc đầu tôi hơi lắp bắp kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười.
Hóa ra, chuyện tình yêu của chúng tôi, cún con đã ủ mưu từ lâu.
(Hoàn)