-
Chương 4
7.
Tỷ muội tốt nhất? Ta không khỏi có chút thất thần. Kiếp trước ta thật sự tin tưởng những lời này.
Ba tuổi ta tiến cung làm thư đồng, Yên Nhiên khi đó cùng tuổi với ta, lần đầu tiên gặp mặt nàng kéo ta đang thấp thỏm bất an cười nói: "Mẫu phi nói sau này ngươi sẽ luôn ở bên ta, cho nên từ giờ trở đi chúng ta chính là bằng hữu."
“Ngươi đừng sợ, ở trong cung này có ta bảo vệ ngươi!"
Lúc sáu tuổi vào ngự thư phòng hoàng gia, lại quen biết Bùi Hoài. Ta cùng Yên Nhiên gặp rắc rối, đều là hắn đi theo phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm.
Những vấn đề chúng ta học không được, cũng đều được hắn giải đáp. Rõ ràng là thanh mai trúc mã, tình cảm hai đứa nhỏ vô tư, rốt cuộc là thay đổi từ lúc nào đây?
Thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn là thơ. Càng trưởng thành, Bùi Hoài càng phong thần tuấn tú, trở thành thiếu niên nổi danh ở kinh thành.
Ta cùng Yên Nhiên cũng thường lén thảo luận, các thiếu nữ đều thích Bùi Hoài, nhưng Bùi Hoài luôn nhìn Yên Nhiên với ánh mắt khác, Yên Nhiên cũng rất hưởng thụ “sự ưu ái đặc biệt" này.
Nàng luôn ở trước mặt ta phàn nàn về những việc Bùi Hoài làm cho nàng, một chữ cũng không đề cập tới mình có thích Bùi Hoài hay không.
Mà Bùi gia chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để cho hắn cưới Công chúa, bởi vì Phò mã không được tham gia triều chính, thời điểm hôn sự của chúng ta được định Yên Nhiên còn rất mừng cho chúng ta, sau đó liền xảy ra chuyện.
Ta tự trách lại áy náy, ngày ngày tiến cung gặp Yên Nhiên, mặc cho nàng đánh chửi phát tiết cũng không hề oán hận, chỉ xem như tâm tình nàng không tốt.
Nhưng nàng cố ý giày vò ta, bạt tai, phạt quỳ, đánh lòng bàn tay đều là chuyện thường như cơm bữa.
Bùi Hoài vẫn luôn lạnh nhạt với ta, mặc cho ta giải thích thế nào cũng vô dụng.
Sau đó lời đồn nổi lên bốn phía, ta cũng không gặp lại Yên Nhiên, nàng ngay cả hỏi ta một tiếng cũng không có, đã nhận định là ta làm.
Hai chữ ‘tin tưởng’ này là thứ ta khát vọng nhất đời trước. Đáng tiếc mãi cho đến cuối cùng cũng không có được.
"Yên Nhiên, nếu như đổi chỗ, hôm nay người bị h ủy dung chính là ngươi, có người nói là ta làm, ngươi sẽ tin sao?"
Yên Nhiên vội vàng kéo tay ta: "Ta biết ngươi bản tính thiện lương, không làm ra chuyện ác độc như vậy, huống chi giữa ta và ngươi lại không có thù oán gì, đáng để ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy?"
“Nếu là có liên quan đến Bùi Hoài thì sao?”
Yên Nhiên sửng sốt, cuống quít giải thích: "Miên Miên, ta chưa bao giờ thích Bùi Hoài, cho tới nay chỉ coi hắn là ca ca, là chính hắn muốn thân cận với ta, ta cũng rất phiền chán."
“Nếu ngươi thích, ta sẽ đi thỉnh phụ hoàng tứ hôn cho các ngươi, hai tỷ muội ta và ngươi tội gì vì một nam nhân mà trở mặt với nhau?"
Ta không khỏi buồn cười. Thì ra, trong lòng nàng đều rõ ràng, ta căn bản không có lý do hại nàng.
Nhưng kiếp trước, nàng cứ như vậy kiên định định tội cho ta, có lẽ nàng chỉ là không cam lòng vì cái gì mà mặt của mình bị hủy, mà ta lại không có tổn hại gì.
Nếu không thể để cho ta gánh vác thống khổ, không bằng đem ta cùng kéo vào vũng bùn.
Ta nhìn góc áo phía trước chầm chậm nói: "Bùi Hoài thích ngươi như vậy, ngươi thật sự không thích hắn chút nào?"
Hai mắt nàng tỏa sáng kiên định nói: "Hắn chỉ là con trai của quan văn, làm sao xứng đôi với ta? Phụ hoàng đã sớm nói, muốn gả ta cho con trai Trấn Nam Vương làm thế tử phi, ta mới không muốn gả cho một nam nhân không bằng ta."
“Miên Miên, ngươi tin tưởng ta, ta thật sự không có hại ngươi, với thân phận của ta, muốn hại ngươi cần gì vòng vo như vậy?"
Nàng có chút sốt ruột bắt đầu nói không lựa lời: "Cho nên, ngươi có thể nói rõ ràng với mọi người được hay không, chuyện này thật sự không có liên quan tới ta?"
“Ta tin ngươi.”
Ta nghiêm túc gật đầu: “Lời đồn đãi không phải ta truyền đi, ngươi nói những thứ này ta sao lại không biết chứ? Giữa ta và ngươi lại không có tranh chấp, ta cần gì truyền những lời đồn đãi này?"
“Vậy sẽ là ai..."
Yên Nhiên bối rối, đứng tại chỗ thì thào tự nói: "Ngươi không biết bây giờ ngôn quan mắng ta như thế nào, tâm tư ác độc, ỷ sủng mà kiêu, ức hiếp thần tử..."
“Mẫu phi vì chuyện này cũng bị phụ hoàng mắng mỏ thậm tệ, Trấn Nam vương phủ cũng nghe được tiếng gió mịt mờ truyền thư đến hỏi thăm, phụ hoàng nói chuyện này nếu không giải quyết tốt, hôn sự của ta sẽ đưa cho Tam tỷ tỷ. Miên Miên, ngươi giúp ta đi.”
Nàng bỗng nhiên phục hồi tinh thần: “Không phải ngươi rất quen thuộc với Tiêu Khác sao? Ngươi cầu xin hắn giúp ta điều tra, rốt cuộc là ai đối xử với ta như vậy có được hay không?"
Thật ra chuyện này cũng không khó tra."
Ta ghé sát tai Yên Nhiên thấp giọng nói: “Ngươi nghĩ xem, ta bị hủy dung, ngươi bị hủy danh dự, hai chuyện này kết hợp với nhau, rốt cuộc ai sẽ được lợi?"
"Còn có, Trấn Nam Vương phủ xa như vậy, lúc này mới bao lâu thời gian, ai có thể nhanh như vậy đã truyền tin tức tới bên kia?"
“Giống như là...... Người truyền tin tức sớm đã biết sẽ xảy ra chuyện......”
Yên Nhiên giống như đã thức tỉnh.
“Bùi Hoài, hôm nay hắn còn đưa thư cho ta, nói hắn muốn cưới ta.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Ta sẽ không gả cho hắn!"
“Cho dù nam nhân khắp thiên hạ đều chet sạch, ta cũng không cần hắn!"
"Cứ để hắn xuân thu đại mộng đi!"
Ta hài lòng nhìn vạt áo kia run rẩy, hiển nhiên hắn đang tức giận không nhẹ.
“Ngươi về trước đi, nhiều lời cũng vô ích, vẫn là suy nghĩ kĩ nên xử lý lời đồn đãi này như thế nào đi, tóm lại ta nhất định là tin tưởng ngươi.”
Yên Nhiên cảm động cầm tay ta: "Cảm ơn ngươi, Miên Miên.”
“Chúng ta là tỷ muội, không cần khách khí như vậy.” Ta mỉm cười.
8.
Sau khi Yên Nhiên đi, ta ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Quả nhiên, chuyện nàng ngày đó ở cửa phủ bức bách phụ thân quỳ không dậy lại một lần nữa truyền khắp kinh thành, không chỉ như thế, phụ thân dứt khoát cáo bệnh không vào triều.
Hoàng thượng một ngày ba lần phái thái y đến xem, phụ thân cũng cho thái y khám, thuốc cũng đã uống, chỉ là không xuống giường được.
Nghe nói Hoàng thượng mỗi ngày đều mắng chửi Yên Nhiên và mẫu phi của nàng. Ta ngược lại rất tò mò Bùi Hoài sao còn chưa có động tĩnh.
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, đi một vòng lớn như vậy chính là vì muốn cưới Yên Nhiên, hôm nay biết Yên Nhiên không có khả năng gả cho hắn, hắn chẳng lẽ còn không nắm chắc?
Hôm nay, ta vừa tháo trâm cài chuẩn bị ngủ, song cửa sổ khẽ nhúc nhích, một bóng người từ cửa sổ mở ra trực tiếp nhảy vào.
Ta sợ tới mức muốn hét lên, một bàn tay lạnh lẽo che miệng ta lại.
“Là ta.”
Ta nghe giọng thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn Tiêu Khác: "Sao ngài...”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân thể hắn nghiêng người ngã xuống giường hôn mê.
Lúc này ta mới phát hiện y phục trên người hắn tất cả đều là m áu, có chỗ còn dính liền với da thịt, thật là đáng sợ.
Đêm hôm khuya khoắt, ta cũng không dám làm lớn chuyện, đành phải gọi Xuân Đào vào, sai người rửa sạch vết thương thay quần áo sạch sẽ cho hắn, sau đó nhanh chóng cho người đi thông báo cho phụ thân, thuận tiện mời đại phu tới cửa.
Những vết thương này của Tiêu Khác không biết là từ đâu tới, chưa nói tới ta không có kinh nghiệm xử lý vết thương, chỉ sợ có người tới cửa lục soát, cũng không thể để cho ta đội cái nồi này, tốt xấu gì cũng phải để cho phụ thân biết mới được.
Lúc phụ thân tới thổi râu trừng mắt, nhưng vẫn không ném người ra ngoài, chỉ bảo hạ nhân đưa Tiêu Khác đến sân của mình.
Lúc đi còn không quên dặn dò hạ nhân chớ nói lung tung, tránh làm hỏng thanh danh của ta, về sau không dễ lập gia đình.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, ta nghe thấy một tin sốc.
Yên Nhiên bởi vì lời đồn, bị Hoàng Thượng cưỡng chế lên núi lễ Phật cầu phúc, kết quả tối hôm qua chùa miếu đột nhiên bị trộm, trong lúc hỗn loạn Yên Nhiên bị bắt đi.
Sáng sớm hôm nay, Bùi Hoài ở trên triều đình chủ động xin đi giet giặc muốn cứu Yên Nhiên về. Hoàng thượng đáp ứng.
Sau khi Tiêu Khác tỉnh lại thì ra sân, phía sau còn có phụ thân.
Không biết có phải ta nhìn lầm hay không, trong đôi mắt hoa đào luôn liễm diễm của hắn tựa như có chút u oán.
“Tại hạ đêm qua hoảng hốt đã chạy bừa, quấy nhiễu tiểu thư, ở chỗ này xin tạ lỗi với tiểu thư.”
“Không sao.”
Ta thản nhiên thụ lễ: “Không biết đại nhân tại sao lại bị thương?”
“Ta tra được manh mối của Bùi gia, nhưng Bùi Hoài lại đi trước một bước, muốn diệt khẩu kẻ đó, ta ít không địch lại chúng nên chỉ dẫn theo một người sống xuống núi, vì bảo vệ an toàn cho hắn, ta dùng kế điệu hổ ly sơn mới bị trọng thương.”
“Xuống núi?”
“Không sai, Yên Nhiên Công chúa lễ Phật trong chùa miếu, có hạ nhân của Bùi phủ ẩn nấp ở đó."
“Không chỉ vậy, hôm qua việc Công chúa bị bắt, cũng là bị Bùi Hoài sai khiến. Nếu không phải ta thừa dịp này ra tay, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, thì dựa vào nhân số của bọn họ, có lẽ ta đã không thể trốn thoát."
Ta và phụ thân liếc nhau, vẻ mặt nghiêm trọng. Bùi tướng là quan văn, từ khi nào lại có nhiều thủ vệ như vậy?
Cả Tiêu Khác cũng đánh không lại? Còn nữa, Bùi Hoài vì sao nhất định phải cưới Yên Nhiên?
Trực giác cho ta biết chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình khác, nhưng giờ phút này có nghĩ gì cũng không có đầu mối.
“Nếu đã nói xong, vậy Tiêu đại nhân có thể đi rồi.” Phụ thân cứng rắn nói.
Tiêu Khác hít sâu một hơi, nhìn ta lại nhìn phụ thân bỗng nhiên mở miệng: "Thái phó đại nhân, tại hạ muốn cưới Giang tiểu thư, không biết ngài có ân chuẩn hay không?"
Cưới ta??? Phụ thân ta chỉ sửng sốt một cái liền nắm lấy cánh tay hắn mừng rỡ nói: "Lời này là thật?”
“Là thật.”
“Không đổi ý?”
“Tuyệt đối không.”
“Được, ta đáp ứng!”
“???”
Không ai hỏi ý kiến ta sao?