-
Chương 4 END
18.
Người cha già cao quý của tôi, người luôn tự hào mình nổi tiếng lãng mạn, chưa bao giờ nghĩ đến việc điều tra hay đề phòng người phụ nữ của mình.
Ông vốn không quan tâm đến chuyện nhà nên cũng không phát hiện ra Hứa Lỵ ngoại tình.
Lần này bà ta không chỉ muốn mạng sống của tôi mà còn cắm sừng bố tôi trước mặt cả nhà.
Sau hai cái tát lần trước, một lần nữa ông lại phá bỏ quy tắc “không đánh phụ nữ” của mình, đánh Hứa Lỵ đến bầm dập mặt mũi.
Sau đó dùng một số quan hệ để bắt kẻ đâm tôi rồi đưa hắn ta vào tù.
Hứa Lỵ cũng bị bố tôi đuổi khỏi cửa.
Bà ta muốn kháng cáo chia tài sản chung của hai vợ chồng mới phát hiện tất cả sổ tiết kiệm, bất động sản, ô tô đứng tên bố tôi đã được sang tên cho bà nội từ mấy năm trước.
Ông dùng thẻ tín dụng và lương cơ bản để chi tiêu hàng ngày, không để chút tiền dư nào.
Hứa Lỵ đờ đẫn không nói nên lời, chính tôi cũng không ngờ lần này bố tôi lại quyết liệt đến vậy, rõ ràng kiếp trước bố đối xử với bà ta rất tốt, đặc biệt là vấn đề tiền nong.
Sau này tôi mới biết thì ra lần đó tận mắt thấy Hứa Lỵ đánh tôi rồi biết được hoàn cảnh khốn khổ của tôi qua lời dì Lý, bà nội lập tức ra ngoài hẹn bố tôi đến văn phòng luật sư.
Dùng tình mẹ con để ép buộc, bà nội yêu cầu bố tôi chuyển hết tài sản sang danh nghĩa của bà, đến thời cơ chín muồi bà sẽ trả lại cho ông.
Bà nội luôn là người công chính nghiêm cẩn, bố tôi lại là con một nên ông sống rất giản dị, hoàn toàn tin tưởng và nghe theo lời mẹ mà không hỏi thêm điều gì.
Sau này bà nội mới kể cho tôi nghe, lúc đó bà không chỉ muốn trả thù cho tôi mà bà còn nhìn thấu con người Hứa Lỵ chỉ là kẻ hạn hẹp ếch ngồi đáy giếng nên đã chuyển hết những thứ bà ta quý trọng nhất đi.
Tôi thầm ngưỡng mộ trong lòng, đúng là gừng càng già càng cay!
19.
Những năm qua tôi nhận được rất nhiều học bổng hậu hĩnh, bà nội và bố cũng cho nhiều tiền tiêu vặt nên số tiền không dùng tới tôi đều để dành tiết kiệm.
Tôi thuê một thám tử tư chuyên nghiệp theo dõi mọi hành động của Hứa Lỵ, chuyện xảy ra hôm nay tôi đều biết hết.
Người lái xe là chú Trần, trước khi trở thành tài xế cho bà nội là một trinh sát đã nghỉ hưu.
Tuy bây giờ đã lớn tuổi nhưng độ nhạy vẫn tốt hơn người bình thường nhiều, quả thực là không phụ mong đợi của tôi.
Cũng từ việc này, bố tôi nhìn thấu chuyện nam nữ, quyết định phần đời còn lại sẽ không tái hôn nữa mà nuôi hai đứa chúng tôi thật tốt và phụng dưỡng bà nội lúc tuổi già là đủ.
20.
Kiếp này Tống Niếp do tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, dù không thích học, sống cảm tính, đôi khi sẽ giận dỗi.
Nhưng con bé rất nhạy cảm, ngây thơ đáng yêu.
Có đôi khi chính tôi cũng không hiểu tại sao em lại yêu tôi nhiều đến vậy.
Hôm đó tôi suýt bị ô tô đâm, con bé khóc trong bệnh viện như mẹ chec, khiến Hứa Lỵ vô cùng khó chịu.
Dù những năm nay tôi lợi dụng em nhưng tình yêu thương tôi dành cho em cũng là thật.
Điện thoại của tôi có rất nhiều ảnh của trẻ con, tất cả đều là Tống Niếp hết, tôi thường nhớ đến lúc nhỏ chơi với em.
Hình ảnh chúng tôi đang chơi trong phòng, bàn tay nhỏ bé múp míp của con bé đưa đồ chơi cho tôi, miệng y y a a nói với tôi.
Tôi không biết nếu có một ngày em biết tôi chính là người hại mẹ em, liệu em có còn yêu quý tôi nữa không.
Hay em sẽ trở mặt thành thù?
Nhưng tôi không quan tâm nữa.
Tôi chỉ muốn em được sống.
21.
Khi sắp thi tốt nghiệp cấp ba, tôi xin nghỉ ở nhà nửa tháng.
Tôi không nhớ ngày cụ thể em bị thương ở kiếp trước mà chỉ nhớ được khoảng thời gian.
Tôi cũng xin cho Tống Niếp ở nhà, không cho phép đi đâu, ngày ngày trông con bé học hành, cũng không cho con bé được bước vào nơi nguy hiểm như phòng bếp.
Tôi tưởng con bé sẽ phản kháng nên còn chuẩn bị rất nhiều lí do để đối phó với nó.
Điều khiến tôi khó hiểu nhất là người vẫn luôn nghịch ngợm yêu tự do như nó lần này lại không phản kháng một chút nào, ngoan ngoãn ngồi vào bàn học tập, học chán thì xin phép tôi được xem ti vi chơi game gì đó.
Mỗi ngày còn kể cho tôi vài chuyện nhỏ trên mạng để cổ vũ tôi, giúp tôi bớt áp lực vì kỳ thi đại học.
Tống Niếp chưa bao giờ nhắc đến Hứa Lỵ trước mặt tôi, trong lòng tôi cũng có phần áy náy với con bé nên cũng không nhắc đến bao giờ.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, em gái của tôi bình yên vô sự.
22.
Cho đến một ngày tan học về nhà, tôi vừa mở cửa thì nghe thấy con bé hét trong phòng.
“Đừng tìm con nữa! Con đã nói với mẹ là con không có tiền! Tiền tiêu vặt của con giữ cho mẹ dưỡng già rồi! Bây giờ mẹ còn chưa đến bốn mươi vẫn còn khỏe mạnh có tay có chân đàng hoàng! Tại sao không đi tìm việc nuôi bản thân đi! Mẹ tự sống trên đôi chân của mình đi! Giống như khi mẹ chưa gặp bố ý!”
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuối cùng kiếp này tôi cũng báo thù được rồi.
Không ngờ một lần nữa lại được trưởng thành trong cuộc sống tươi đẹp này.
Phiên ngoại: Tống Niếp
Điều tôi chưa bao giờ nói với chị gái đó là, tôi cũng được sống lại.
1.
Kiếp trước tôi được mẹ và bảo mẫu nuôi lớn.
Nói là hai người nhưng thực ra ngày nào mẹ tôi cũng bận rộn đi mua sắm làm đẹp, chưa bao giờ chơi với tôi hay dạy tôi bất cứ điều gì.
Ở nhà dì Lý cũng rất bận nên thường để tôi tự chơi một mình.
Tuổi thơ của tôi đại loại là trôi qua trong các cửa hàng và các bữa tiệc khác nhau, vô cùng nhàm chán và khó chịu.
2.
Tôi có một người chị gái.
Nhưng lúc nào chị cũng như một cái bóng trong căn nhà này, trầm lặng, khúm núm.
Không thú vị chút nào.
Để tìm hiểu chị, tôi thường xuyên trêu chọc nhưng không bao giờ chị nổi giận, khi tức giận cũng chỉ cúi gằm mặt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với chị hơn, thường xuyên lén lút quan sát chị.
Tôi phát hiện mỗi khi mẹ về, ánh mắt chị sẽ sáng lên rồi lại tối đi.
Mỗi khi mẹ gọi tôi là “bé yêu”, bất kể là đang làm gì, chị sẽ ngẩng đầu nhìn vô cùng chờ mong.
Sau khi nhận ra không phải gọi mình, chị lại cúi đầu xuống.
3.
Tôi thường nghe thấy mẹ mắng chị gái.
Tôi thật sự không hiểu tại sao chị ngoan đến vậy rồi mà vẫn bị mẹ mắng.
Mẹ tôi không bao giờ như thế với tôi cả.
Nhưng dù mẹ có nuông chiều, yêu thương tôi, mua cho tôi rất nhiều đồ chơi thì bà cũng chưa bao giờ quan tâm đến nhu cầu thực sự của tôi, bà cũng chẳng có chút kiên nhẫn nào với tôi, bà đưa tôi đến khu vui chơi cũng toàn để tôi chơi một mình.
Thỉnh thoảng tôi xin mẹ cho chị gái đi cùng, bà sẽ tỏ vẻ giận dữ hiếm khi dành cho tôi yêu cầu tôi bớt nói về chị.
Tính tôi ngày càng khó ở, thường xuyên cảm thấy buồn chán đến hốt hoảng, có khi để chọc giận chị, tôi sẽ cố ý đi mách bố mẹ chuyện xấu của chị nhưng chị chẳng phản bác lại bao giờ.
4.
Tôi không ngờ chị gái tôi thường xuyên bị mẹ đối xử như vậy lại tình nguyện hiến máu cho tôi khi tôi gặp nguy hiểm.
Khi tỉnh dậy nhìn thấy người chị yếu đuối của mình, tôi rất muốn nói lời cảm ơn với chị.
Chị thấy tôi ổn rồi, tôi còn chưa kịp nói gì thì chị với khuôn mặt tái nhợt đã cúi đầu bước ra khỏi phòng.
Nhưng tôi lại nghe thấy giọng mẹ nói chuyện điện thoại ở phòng bên cạnh, bà nói: “Nó vừa hiến máu ở bệnh viện xong, đây là cơ hội tốt hiếm có đấy. Đổi địa điểm thành cổng bệnh viện đi.”
Tôi không hiểu bà nói gì, nhưng mơ hồ lại thấy bất an.
Chẳng bao lâu sau tôi thấy điện thoại bà đổ chuông liên tục, rồi chị tôi người đầy máu được đẩy vào bệnh viện.
Trước khi chị tôi mất, tôi còn nghe thấy lời mẹ nói với chị…
Không biết là báo ứng hay sao, tuy kiếp trước sau khi chị tôi truyền máu, tôi được điều trị đã khiến bệnh từ nguy thành an nhưng chẳng được bao lâu bệnh tình lại chuyển biến xấu.
Sau cùng tôi cũng chec.
5.
Ở kiếp này, tôi và chị gái cùng được sống lại, chị ấy thật sự đã khác hoàn toàn, tuy nhiên vẫn giả vờ ngoan ngoãn khúm núm.
Nhưng ánh sáng trong mắt đã còn không còn được như trước nữa.
Tôi rất thích chị như vậy, và cũng thích nụ cười dịu dàng của chị khi chị chăm sóc và chơi với tôi.
Tôi biết kiếp trước mẹ con tôi còn nợ chị nên có lẽ tôi sống lại chỉ để trả nợ cho chị.
Thế nên tôi cũng không ngại khi chị lợi dụng tôi.
Tôi muốn làm chị vui nên những lời chị nói tôi đều nói theo, thậm chí còn thêm mắm dặm muối vào.
Tôi bị mẹ đánh rất nhiều.
Mẹ thường nói tiếc vì không rèn sắt thành thép nhưng tôi cũng không quan tâm.
Chị đuổi mẹ đi, tôi cũng không trách chị.
Bởi vì dù ở kiếp trước hay kiếp này, mẹ vẫn luôn là người chủ động làm hại người khác trước.
6.
Sau khi mẹ bỏ đi, tôi không biết chị còn hận bà không, nhưng tôi không dám hỏi.
Cũng không biết nếu quá khứ lặp lại, chị có hối hận vì đã quyết định cứu tôi không.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, kiếp trước tôi bị thương vào mùa hè.
7.
Từ sáng sớm hôm đó, chị gái đã gọi điện xin phép cô giáo rồi hung dữ lườm tôi: “Tống Niếp, em học quá kém! Nửa tháng này ngoan ngoãn ở nhà học bổ túc cho chị, không được phép đi đâu hết. Chị cũng chỉ ở nhà trông mày thôi, nếu thành tích của mày không khá lên, chị cũng chẳng còn mặt mũi nào đến trường nữa!”
Tôi vâng dạ đồng ý rồi quay đầu đi, một giọt nước mắt chảy từ khóe mắt.
Chị gái của tôi, chị vẫn yêu thương tôi.
(Hoàn)