-
Chương 2
6.
Hôm nay tôi cũng giống kiếp trước, làm vỡ một chiếc cốc khi em gái đang ngủ trưa.
Điểm khác biệt so với kiếp trước là lần này tôi cố ý, thêm nữa là làm đúng lúc bà nội đến nhà thăm em bé.
Khi thấy dì Lý cầm bình sữa đi ra khỏi phòng là tôi biết em gái vừa uống sữa xong và đang đi ngủ rồi.
Nhân lúc dì Lý rửa bình sữa của em gái, tôi giẫm lên ghế hất cốc nước đặt trên tủ xuống đất.
“Choang” một tiếng vang dội trong căn nhà đang vô cùng yên tĩnh.
Sau đó, tiếng khóc của em gái từ trong phòng truyền ra.
Quả nhiên, Hứa Lỵ bùng nổ, bà ta như phát điên bò ra khỏi giường, hoàn toàn quên mất bà nội vẫn đang ở phòng bên cạnh trông em bé.
Bà ta lao tới đánh vào mặt tôi rồi mắng: “Con bé chec tiệt này, mày muốn chec à! Em gái mày vừa mới ngủ mà mày lại đánh thức nó! Mày định làm gì hả con điên này!! Mẹ mày vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi mày đã làm loạn cả lên rốt cuộc là mày đã nghịch đủ chưa!”
Ánh mắt căm g..hét của bà ta thực sự khiến người khác cho rằng giây tiếp theo bà ta sẽ ném tôi xuống tầng.
Tôi ngơ ngác nhìn bà ta ba giây rồi lập tức bật khóc, lẩm bẩm xin lỗi: “Mẹ ơi, con xin lỗi… Con sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu… hu hu, mẹ ơi, mẹ đừng đánh con được không…”
“Nhân Nhân sợ lắm mẹ ơi, mẹ đừng đánh con mà, Nhân Nhân đau quá…”
Nói xong, tôi tiếp tục khóc lóc rên rỉ thở không ra hơi.
Lúc đầu bà nội còn bàng hoàng nhưng hiện giờ bà phẫn nộ lao ra khỏi phòng
Bà tát Hứa Lỵ một cái thật mạnh, đẩy bà ta sang một bên rồi ôm tôi vào lòng dỗ dành.
Không đợi bà nói gì, tôi tiếp tục run rẩy khóc: “Con khát nước nên chỉ muốn uống nước thôi. Con biết mẹ phải chăm sóc em gái nên không lo được cho Nhân Nhân. Dì Lý cũng đang làm việc nên con không nhờ dì. Nhân Nhân lớn rồi, tự Nhân Nhân cũng có thể làm được.”
Vừa nói, tôi vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn bẩn thỉu lên lau nước mắt.
Bà nội thấy vậy liền giữ chặt tay tôi, mọi chuyện vừa xảy ra cùng với bàn tay nhỏ bé thô ráp, móng tay đen bẩn lâu lắm rồi không được cắt khiến bà nội vô cùng giận dữ, lập tức gọi điện bảo bố tôi về nhà.
Bố tôi không chỉ là một người có học thức mà còn là một người con có hiếu, ông vội vàng chạy về nhà, sau khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của bà nội và vết xước, vệt đỏ, nước mắt lấm lem trên mặt tôi, ông hiểu hết nhưng cũng không dám tin.
Bà nội kể cho bố nghe mọi chuyện xảy ra, biểu cảm trên mặt bố tôi như thể đây là lần đầu tiên ông gặp Hứa Lỵ.
Hứa Lỵ bị bà nội đánh cho choáng váng, đến lúc tỉnh táo lại thì tức giận đến nỗi không thèm suy nghĩ mà miệng đã tuôn ra những lời tố cáo tôi đủ dạng.
Ví dụ như tôi không có quy củ, thường xuyên nghịch ngợm không nghe lời bà ta,...
Không đợi bà ta nói xong, bố tôi ra tay tá..t bà ta hai cái bất chấp cơ thể suy nhược sau sinh của Hứa Lỵ.
Bởi lúc này bà ta đã hoàn toàn quên mất thân phận của bà ta là “mẹ ruột” của tôi, làm gì có người mẹ nào lại nói với mẹ chồng và chồng những lời khó nghe về con mình như thế được.
Bà nội và bố lạnh lùng nhìn bà ta.
7.
Dù bố tôi có năng lực và thu nhập cũng khá nhưng sản nghiệp của tổ tiên để lại, từ sau khi ông nội qua đời vẫn do bà nội tôi quản lí.
Hứa Lỵ thèm thuồng gia nghiệp lớn như vậy, bà ta cũng biết mình xuất thân tầm thường, không có ưu điểm gì ngoài việc trẻ tuổi xinh đẹp có thể trói buộc bố tôi một thời gian.
Bố tôi lại vô cùng kính trọng và hiếu thảo với bà nên tất nhiên Hứa Lỵ cũng không dám làm mất lòng bà nội.
Tôi biết Hứa Lỵ sau sinh tâm trạng không tốt, vì sợ mất dáng không dám ăn nhiều cơm với thuốc bổ nên bị thiếu sữa.
Tôi cũng biết đêm qua em gái bị đói nên khóc cả đêm không ngủ hại bà ta cũng chẳng ngủ được chút nào.
Hôm nay pha sữa bột cho em gái, bà ta tưởng cuối cùng cũng được ngủ ngon thì bị tôi làm vỡ cốc đánh thức em gái.
Trong cơn tức giận, bà ta hoàn toàn quên mất bà nội vẫn còn đang ở bên cạnh và để lộ bộ mặt thật của mình.
Trận khôi hài này khiến bố tôi vốn đã mất kiên nhẫn bắt đầu chán ghét bà ta.
Hơn nữa, tôi được bà nội nuôi từ nhỏ, bà ta nói tôi không có quy củ, rõ là tát thẳng vào mặt bà nội, đắc tội với cả nhà tôi.
8.
Sau trận chiến đó, tôi được đưa về nhà bà nội, một lần nữa tôi lại được sống trong cuộc sống có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, và có cả một người luôn yêu thương tôi.
Bà nội mềm lòng, vốn bà định để dì Lý tiếp tục ở lại chăm sóc em gái và Hứa Lỵ đang trong thời kì ở cữ.
Tôi làm nũng với bà, nắm tay dì Lý nói con không nỡ xa dì.
Bà nội là một người chủ tốt hiếm có, bà rất rộng lượng và tôn trọng người giúp việc, không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt, ngày lễ tết sẽ thưởng thêm tiền và quà.
Dì Lý đã chịu đựng đủ thái độ cay nghiệt của kẻ nghèo bỗng giàu có của Hứa Lỵ, cũng không chịu nổi công việc nặng nề từ Hứa Lỵ và đứa con mới sinh của bà ta nữa.
Dì Lý rất biết ơn tôi vì được trở về nhà bà nội.
Cuối cùng bà nội không thể nhịn nổi hỏi dì Lý rốt cuộc thời gian qua tôi đã sống thế nào?
Dì Lý nhớ tôi bình thường ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế nào, kể tỉ mỉ từ đầu đến cuối tất cả các chuyện cho bà nghe.
Lúc đó tôi ở trong phòng ngủ, tỉnh rồi nhưng không gây ra tiếng động nào.
Tôi nghe dì Lý thấp giọng nói: “Bình thường Nhân Nhân rất ngoan, phần lớn thời gian đều lẳng lặng đọc sách, thỉnh thoảng thích lên sân thượng ngắm hoa cỏ thì phải đi qua phòng ngủ của phu nhân.”
“Mỗi lần Nhân Nhân đi ngang qua đều vừa kiễng chân bám vào tường, vừa chú ý sắc mặt của mẹ. Nếu phu nhân không để ý, nó sẽ nhanh chóng lẻn qua, nếu phu nhân ngẩng đầu liếc con bé một cái, nó sẽ lập tức đứng lại, dựa vào tường hai tay để sau lưng không dám đi tiếp nữa.”
Sau đó là tiếng bà nội khẽ nức nở, dì Lý nói tiếp: “À, còn có một lần, lúc đó phu nhân vừa mới sinh xong được một tuần, Nhân Nhân bị sốt, bình thường con bé không dám tìm mẹ nhưng trẻ con bị ốm đứa nào chẳng dính mẹ, nhưng phu nhân sợ Nhân Nhân lây bệnh cho em bé, bất kể con bé khóc lóc đập cửa như thế nào cũng không chịu mở cửa, cháu dỗ dành khuyên bảo thế nào cũng không được, nhìn Nhân Nhân khóc đến nỗi nước mũi còn thành bong bóng, nước mắt nước mũi hòa vào nhau. Sốt vốn đã không thoải mái rồi mà con bé khóc đến nỗi nôn cả ra nhưng vẫn không chịu đi, nhắm mắt vẫn nói mẹ ôm con mẹ ôm con đi mà. Lúc đấy cháu cũng không nén nổi nước mắt.”
Bà nội nghe xong thì không nói lời nào mà đi ra ngoài, sau này tôi mới biết vì tôi mà bà đã làm những gì.
9.
Kiếp trước tôi vẫn tưởng Hứa Lỵ là mẹ tôi, chỉ là bà không thích đứa con gái là tôi.
Bị mắng cũng không dám ghét mẹ, mà tạo thành thói quen tự đổ lỗi cho bản thân, tôi nghĩ rằng chỉ cần mình nghe lời hơn, ngoan ngoãn hơn, mẹ sẽ yêu tôi hơn một chút.
Hơn nữa tôi còn cảm giác được là bà nội không thích mẹ nên trong vô thức tôi còn bảo vệ mẹ trước mặt bà nội, chưa bao giờ dám cho bà biết mình buồn, chứ đừng nói là kể cho bà nghe nỗi tủi thân của mình.
Vậy nên bố và bà nội vẫn nghĩ rằng, tuy Hứa Lỵ không có học thức nhưng vẫn là người tốt, thấy tôi yêu bà ta như thế còn cho là bà ta đối xử với tôi cũng không tệ lắm.
Sau khi đẻ em gái, dù bà ta thích tiêu tiền nhưng chuyện này đối với nhà tôi không thành vấn đề nên thời gian này cũng khá yên bình.
Chỉ có một mình tôi âm thầm đau khổ, không ngừng tự trách bản thân, để rồi đến cuối cùng, mạng sống của tôi cũng bị bà ta cướp mất.
10.
Sau khi sống ở nhà bà nội được một năm, tôi ngỏ ý muốn về nhà.
Bởi tôi không thể bỏ lỡ cơ hội thực hiện kế hoạch được.
Tôi đong đưa cánh tay bà nội làm nũng: “Bà ơi, Nhân Nhân nhớ bố mẹ với em gái. Em gái được một tuổi rồi mà con còn chưa được chơi với em.”
Tuy bà nội lo lắng nhưng cũng không muốn ngăn cản nguyện vọng muốn được đoàn tụ của tôi nên đành thở dài, đồng ý cho tôi về.
À, đi về cùng tôi còn có cả dì Lý đã được tăng lương.
Bà nội còn đặc biệt dặn dò dì nếu có tình huống nào bất lợi cho tôi thì phải gọi cho bà ngay lập tức.
Đến khi về nhà tôi mới được thấy Hứa Lỵ phờ phạc thế nào, một năm nay bố và bà nội trừng phạt bằng cách không thuê giúp việc giúp đỡ bà ta.
Chưa đến một năm mà bà ta đã thay đổi từ một người phụ nữ tươi trẻ xinh đẹp thành một bà cô già nua mệt mỏi.
Bỏ qua hiềm khích trong quá khứ, tôi đến gần bà ta, ngọt ngào gọi mẹ, nhẹ nhàng nhặt đồ chơi dỗ dành em gái, còn dì Lý thì giúp việc nội trợ.
Một mình Hứa Lỵ chăm con cả một năm qua, phải làm những việc mà bà ta ghét nhất như nấu ăn, giặt giũ.
Đến giờ cuối cùng cũng có người giúp đỡ, bà ta vui sướng khi được thoát khỏi những công việc này.
Tuy còn có phần không yên lòng để tôi chăm sóc em bé nhưng quan sát mấy ngày thấy tôi vừa đi học về là chạy đi tìm em gái, rồi chơi với em, dạy em ca hát, giúp em tập đi.
Chẳng mấy chốc mỗi lần thấy tôi em gái đều mỉm cười ngọt ngào, thậm chí còn duỗi đôi tay nhỏ bé đòi tôi ôm.
Bà ta dần yên lòng.
Ngày ngày đi thẩm mỹ viện mát xa dưỡng da, làm móng tay nối mi, rủ bạn bè đi dạo phố, quẹt thẻ của bố tôi đi mua sắm.
Bố tôi có phần bất mãn nhưng cũng không nói gì.
Mỗi lần thấy bà ta xách túi lớn túi nhỏ về nhà, tôi đều ngước nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, kéo dì Lý đến cùng khen ngợi, vuốt đuôi nói bố rất thích mẹ mặc quần áo đẹp.
Bà ta như sợi dây cao su bị kéo căng, những ngày tháng khó khăn chợt thay đổi thành những ngày tốt đẹp. Bà ta buông thả bản thân, có lẽ thời gian ở bên em gái mỗi ngày chính là khi con bé đã đi ngủ.
Thời gian còn lại do tôi và dì Lý lo liệu, tôi trở thành người con bé tín nhiệm và yêu quý nhất theo đúng kế hoạch..
Tôi dần dần gieo tư tưởng vào đầu em gái.
“Em phải ngoan không được làm mẹ tức giận nhé. Mẹ hung dữ lắm, nếu em không ngoan mẹ sẽ đánh đau lắm đấy. Chị cũng không bảo vệ được em đâu.”