-
Chương 2
4.
Đương nhiên tôi nhận ra bức ảnh đó.
Vở ballet cuối mà tôi tham gia tại buổi dạ hội văn nghệ năm đầu tiên tôi vào trường.
Vì thành tích học tập của tôi quá kém nên mẹ đã trực tiếp dừng tất cả các lớp học múa của tôi để tôi tập trung toàn bộ sức lực vào việc học.
Dưới ánh đèn sân khấu ngày hôm đó, tôi đã dành hết tâm sức cho buổi biểu diễn cuối cùng này của mình.
Mỗi một bước đệm, mỗi một bước nhảy, đều như một lời tạm biệt long trọng của chính mình.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi còn đặc biệt tìm đến giáo viên để xin tấm ảnh chụp lúc tôi biểu diễn.
Tôi muốn lưu lại hồi ức đẹp đẽ này.
Trong phòng làm việc, tôi và thầy giáo dí sát màn hình máy tính tìm từng tấm một.
Kỳ quái là các tiết mục khác đều có đến mấy chục tấm ảnh nhưng đến lượt tôi thì chỉ có lẻ loi ba tấm thôi.
Thầy giáo trẻ mới vào không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể xấu hổ vừa quan sát sắc mặt tôi vừa nhanh chóng chép ảnh vào USB cho tôi.
Thấy thầy ấy lo đến mức sợ tôi sẽ oà khóc ngay tại chỗ, tôi còn phải an ủi lại thầy ấy.
“Em cảm ơn thầy, ảnh chụp đẹp lắm luôn ạ. Thật đó ạ, các bạn cùng lớp cũng chụp ảnh và quay phim cho em rất nhiều nhưng không đẹp bằng của thầy á.”
Thầy giáo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười và bảo tôi mau về lớp.
Không đùa chứ quả thật ba tấm đó đẹp nhất thật.
Tôi nhìn đi nhìn lại nó rất lâu, thậm chí còn in ra đặt trên bàn học.
Nhưng mà, sao cái ảnh đó lại xuất hiện trên cái điện thoại này chứ?
Còn là tấm tôi thích nhất nữa.
Điện thoại đột nhiên rung lên, đánh thức tôi ký ức.
Tên người gọi là ‘Mẹ’.
Tôi cuống cuồng nghe máy, một giọng nói ấm áp vang lên.
“Xin chào, vừa rồi mình không cẩn thận làm mất điện thoại. Rất cảm ơn cậu đã giữ nó giúp mình, cậu ở đâu để mình qua lấy?”
Từ lời nói có thể thấy rằng anh ấy là một người vừa lễ phép lại lịch sự.
“À được, mình đang ở ngay cạnh tượng Nguyệt Lão, để mình đứng đây đợi cậu.”
Đầu dây bên kia không lên tiếng.
Tôi liếc nhìn điện thoại, chưa cúp máy mà?
Tín hiệu cũng full vạch, nhưng không nghe thấy gì cả.
“Xin chào, cậu nghe thấy mình nói gì không thé?”
Lạ thật, sao không có ai trả lời hết ta.
“Xin chào?”
“À, là Cận Cận hả?”
Tại sao…anh ấy lại biết tên tôi?
“Vâng…cậu là?”
Ê ê, ,sao lại thấy giọng nói này có chút quen ta.
Không phải là…
Tim tôi loạn nhịp, tay cầm điện thoại vô thức run lên.
Không, chắc chắn không phải, người đó đã ra nước ngoài lâu rồi.
Tôi vội đè cơn loạn nhịp trong tim xuống.
Bình tĩnh, bình tĩnh, hít một hơi thật sâu nào.
Giọng nói dịu dàng lại truyền đến: “Mình là Cố Thời, đã lâu không gặp.”
…
“Cố Thời, Cố Thời, tên của cậu ấy thật sự rất hay đó, tui có linh cảm tui nhất định sẽ nên duyên với cậu ấy hihi.”
Tôi lặng lẽ kéo tay áo của Tiểu Cầm rồi nhỏ giọng tuyên bố.
Mắt lại nhìn chằm chằm đại diện học sinh xuất sắc đang đọc diễn văn trên sân khấu không rời.
“Thôi đi bà, mạnh miệng vừa vừa thôi, lúc nào bà chả nói như thế, lá gan bà còn nhỏ hơn cả hạt gạo nữa đó.”
“Lần này sẽ khác mà, tui nghiêm túc đó, tui nhất định sẽ cưa đổ cậu ấy, nhất định đó!”
“Luật cũ, tui cược mười tệ, nếu trước khi năm lớp 10 kết thúc bà có thể làm hắn nhớ kỹ tên bà thì coi như tui thua.”
5.
Cố Thời.
Cái tên đã lâu không nghe thấy giờ lại xuất hiện, đã kéo đứt dây thần kinh căng thẳng của tôi.
Điện thoại bỗng nóng lên.
Trong cơn hoảng loạn, tôi liền ném nó lên bàn thờ trước tượng Nguyệt Lão, không dám lại gần.
Màn hinh vẫn hiển thị đang trong cuộc gọi.
“Mẹ ơi, chạy thôi!”
Tôi như phát điê.n kéo mẹ chạy nhanh ra ngoài.
Cứ nhắm mắt lao về phía trước như gặp quỷ.
Tôi cứ chạy mãi, không dám quay đầu nhìn lại cho đến khi đến trước cửa nhà.
“Lý Cận Cận, con bị sao thế, sao đột nhiên lại bị doạ đến mặt cũng trắng bệch rồi kìa?”
Một giây sau, sắt mặt mẹ trầm xuống: “Người mất điện thoại mắng con à? Tưởng con lấy trộm hả?”
Cổ tôi như bị một cục bông lớn chặn lại, không phát ra một chút âm thanh nào.
Ban đầu chỉ là đứng sững sờ tại chỗ, sau đó lại không kiểm soát được mà oà khóc lên.
Tôi tưởng là tình cảm của mình dành cho Cố Thời đã sớm phai nhạt theo thời gian.
Tôi tưởng là cậu ấy đã quên tôi từ lâu rồi.
Tôi tưởng là mình sẽ không quan tâm cậu ấy nữa.
Nhưng những giọt nước mắt này đã gợi về những ấm ức mà tôi phải chịu.
Mẹ tôi rất sợ, ôm lấy tôi an ủi còn không quên chửi ầm lên.
“Thật vô lý, sao có thể lấy oán báo ân như thế chứ, chúng ta tốt bụng giữ điện thoại cho hắn, thế mà hắn không hỏi rõ lại còn chửi bừa?”
“Không sao đâu, để mẹ đi báo cảnh sát, chúng ta còn có người giải quẻ làm chứng cho mà, không việc gì phải sợ.”
Thấy mẹ kích động rút điện thoại ra, tôi vội ngăn bà lại, “Không, không phải vậy đâu, mẹ đừng báo cảnh sát.”
Dưới ánh mắt lo lắng của mẹ, tôi vội lau nước mắt trên mặt rồi giả vờ bình tĩnh.
“Mẹ, con sẽ giải thích cho mẹ sau, giờ con hơi mệt nên đi ngủ một lát.”
Tôi lên giường rúc vào chăn, nghẹn ngào gửi wechat cho Tiểu Cầm, nói là Cố Thời đã trở lại.
“Cố Thời, Cố Thời nào cơ?” Tiểu Cầm không kịp quản ứng.
Một phút sau, tôi nhấn vào đoạn voicechat dài của Tiểu Cầm, giọng của cô ấy thiếu chút nữa đã tiễn tôi đi luôn.
“Không phải là Cố Thời mà cậu yêu thầm hồi cấp ba chứ? Đã bao nhiêu năm rồi hắn còn quay lại hả. À không, hắn muốn về thì về thôi, liên quan gì đến chúng ta. Không phải bà còn thích hắn đấy chứ?”
Haiz, đúng là bạn thân mà, nói trúng tim đen rồi.
Tôi cứng cổ phản bác: “Không có, tui chỉ thấy hơi sợ khi cậu ấy quay về thôi.”
“Có cục c** á, bà chỉ được cái mạnh miệng thôi.”
Dù cách điện thoại nhưng tôi cũng có thể cảm thận được sự công kích và xem thường của cô ấy.
Việc này thì tôi xin phép không có ý kiến.
Chỉ có thể tức giận ném điện thoại xuống cuối giường rồi lờ cô ấy đi.
Khi tôi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì dưới lầu lại vang lên tiếng cãi nhau.
Mẹ tôi lớn tiếng quát: “Là cậu ức hiếp con gái tôi đúng không? Cậu còn dám tìm tới cửa nữa hả, chờ đó, để tôi lấy chày cán bột gõ ch.ế.t cậu!”
Đến khi tôi mặc xong quần áo lao xuống lầu, mẹ đã sắp khô máu với người trước cửa rồi
Tay bà cầm một cái chày cán bột to đùng, ánh mắt dữ tợn như lúc đập quả óc chó..
Anh đẹp trai cầm máy ảnh, à không, Cố Thời đang chạy trối ch.ế.t trong phòng khách nhà tôi.
“Dừng lại, dừng lại, mẹ làm gì thế?” Tôi vội vàng kéo mẹ lại.
Tận dụng thời cơ này, Cố Thời chạy ra cửa, nắm lấy khung cửa rồi giơ tay xin hàng, hét:
“Dì à, cháu không có ý xấu gì đâu. Cháu là bạn học của Cận Cận. Cảm ơn dì đã giúp cháu giữ điện thoại. Cháu có mua một ít đồ Tết, cháu để đây nhé dì, chúc mừng năm mới ạ.”
Nói xong liền vội chạy đi, đôi chân dài rất nhanh liền biến mất.
Mặc dù trông cậu ấy rất đáng thương, nhưng trong lòng tôi lại vui sướng khó hiểu.
Thậm chí còn muốn mẹ tôi đánh cho cậu ấy một trận nữa.
…
Mẹ tôi liên tục hỏi đến 3 lần có phải Cố Thời bắt nạt tôi không.
“Không có, cậu ấy đúng là bạn học của con.”
Bắt nạt thì không có, chỉ có từ chối lời tỏ tình của tôi thôi.
Mối tình đầu của một con bé tuổi mới lớn, còn chưa ra hoa kết trái thì chồi non đã bị ngắt luôn.
Tôi sợ gặp cậu ấy có lẽ vì thấy quá mất mặt.
Tôi tới trước cửa rồi nhặt mấy hộp quà nằm rải rác trên sàn, có rất nhiều thực phẩm chăm sóc sức khoẻ, còn có cả trái cây và hạt.
“Bạn học bình thường thì sao phải khóc đến thế chứ?”
Quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ, rất biết nắm bắt trọng điểm.
Tôi vờ như không nghe thấy, quay đầu lại bắt đầu mở mấy hộp quà ra.
Lúc này, có một hộp quà màu xanh nhạt đã thu hút sự chú ý của tôi.
Trên mặt có một nét chữ rất đẹp ghi là “Cận Cận”
Nhìn nét chữ rất quen thuộc này, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu dâng trào.
Tôi không đợi được liền xé bao bì bên ngoài, đó là một cuốn sách rất đẹp.
Khi lật trang đầu tiên, tôi đã ch.ế.t lặng ngay lập tức.
Ảnh của tôi xuất hiện ngay giữa trang.
Tôi liền ôm quyển sách chạy về phòng, đặt đối diện với khung ảnh trên bàn.
Hai tấm ảnh giống hệt nhau.
Tôi run rẩy lật ra sau, tay càng run dữ dội.
Cuốn album ảnh này toàn là hình của tôi.
Một cảm giác đau nhói chạy dọc sống lưng, ngấm vào máu và chảy đến mọi dây thần kinh nhạy cảm trên cơ thể tôi.
Giống như cảm giác nhiều năm trước của tôi khi đứng tỏ tình với Cố Thời, nó thắt chặt lấy trái tim tôi.
Nước mắt không kìm được liền rơi xuống.
Thì ra cậu ấy cũng đã để ý tôi như tôi đã để ý cậu ấy.
6.
Tôi vừa khóc vừa lục lọi trong phòng, cuối cùng cũng tìm ra quyển nhật ký giấu trong đống tài liệu học tập cũ.
Cái bìa hồng nhạt đã hơi ố vàng, bên cạnh có một ổ khoá hình trái tim.
Tôi đã làm mất chìa khoá từ lâu rồi.
Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã thề độc là cả đời này tôi sẽ không mở nó ra nữa.
Thế mà hôm nay tôi lại vội vàng mở ra nơi cất giấu những tâm sự, những bí mật đã bám bụi lần nữa.
May mắn là quyển sổ dán bằng keo nên mở ra không tốn sức lắm.
Trang đầu tiên đã khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.
Chính giữa trang là một tấm ảnh cũ, là Cố Thời năm đó.
Ngày đầu tiên khai giảng lớp 10, với tư cách là đại diện học sinh, cậu ấy đã đọc diễn văn trên sân khấu.
Cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục trắng tinh khôi chính là rung động đầu đời của một con bé mới lớn là tôi.
Chỉ có điều sau này tôi mới biết, hoá ra lời mạnh miệng rằng nhất định sẽ cưa đổ được cậu ấy, chỉ là mơ mộng viển vông của tôi mà thôi.
Cậu ấy thật sự rất xuất sắc.
Không chỉ đứng vững ở vị trí thứ nhất trong mỗi kì thi, thậm chí còn bỏ xa người đứng thứ hai.
Trong mỗi cuộc thi, cậu ấy sẽ luôn là người đầu tiên giáo viên kêu gọi, mọi giáo viên trong trường đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt tự hào và sự kỳ vọng.
Cậu ấy không phải mọt sách, cậu ấy cũng rất giỏi thể thao, cậu ấy đã giúp đại hội thể thao trường giành được thành tích cao, lúc khai giảng huấn luyện quân sự còn vinh dự nhận được danh hiệu lính tiêu biểu.
Mỗi khi cậu ấy cười đùa với bọn con trai, khi cậu ấy cười với chiếc má lúm đồng tiền cưng cưng trên má trái, tôi liền khó mà rời mắt được.
Nhưng tôi cũng dần nhận ra khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức nào.
Cậu ấy là một sự tồn tại như thần thánh, rực rỡ như mặt trời.
Còn tôi chỉ là một cô gái lớp bên bình thường, là một trong muôn vàn bông hướng dương hướng về cậu ấy từ dưới hàng khán giả.
Suy nghĩ điên rồ trong tôi cứ thế từng chút từng chút biến mất.
Đến kỳ 2 năm lớp 10, mọi thứ lại thay đổi.
Do một số phụ huynh phản ánh rằng việc nhà trường chia lớp và chỗ ngồi theo thành tích là không công bằng, vụ việc này đã gây ra nhiều rắc rối.
Vì thế trường tôi bắt đầu áp dụng cách phân phối ngẫu nhiên để chia lớp
Ngày đó tôi ở trong lớp nhìn thấy Cố Thời, được Tiểu Cầm ví như là “cái nhìn ngàn năm”, ánh mắt lộ ra một nỗi buồn muốn đến gần nhưng lại sợ không dám đến gần, ‘sợ cậu ấy biết lại sợ cậu ấy không biết’.
Mà đen là, lúc đó chỉ là do tôi quá kinh ngạc nên không phản ứng kịp mà thôi, tôi vì thế hay bị gọi là “CPU cháy khô” huhu.
Hôm đó cậu bảo mọi người dọn dẹp lớp học mới cùng nhau, dẫn một đám con trai đi lấy tài liệu học của lớp tôi, sau đó cẩn thận phát cho từng người một
Khi cậu ấy cầm quyển SGK đưa cho tôi, cười cười và xin tôi hai miếng khăn giấy để lau mồ hôi.
Cậu ấy từ một vị thần đã bước xuống từ cái bàn thờ cao vót trong lòng tôi.
Khoảnh khắc mắt đối mắt với cậu ấy, ngọn lửa nhỏ sắp tắt trong lòng tôi lại bùng cháy lên.
Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt của cậu bé trong bức ảnh, rồi nhớ lại ngày hôm đó tôi đã lấy hết can đảm để làm một trong những điều táo bạo nhất trong đời học sinh của mình.
Tôi vọt đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm lớp, thẳng thắn nói chuyện với cô ấy.
Nếu không phải trong lòng đang ôm một tia hy vọng, thì với tính cách hướng nội của tôi tuyệt đối không thể chủ động tìm giáo viên tâm sự.
Tôi nói là học kỳ này tôi quyết tâm học bù môn khoa học tự nhiên, bởi vì trước đây tôi học lệch, điểm văn thì thành tích rất tốt nhưng khoa học tự nhiên lại rối tinh rối mù, có thể nói là sắp mất gốc tới nơi.
Hy vọng giáo viên có thể sắp xếp cho tôi một người bạn cùng bàn giỏi khoa học tự nhiên để giúp tôi, đổi lại Tiếng Anh của tôi lại rất tốt, lần trước thi chỉ thiếu 5 điểm (*), có thể giúp bạn cùng bàn môn đó.
(*) Bài thi bên Trung max là 150đ, thiếu 5đ là thi được 145đ/150đ
Tôi đã để ý kỳ thi cuối kỳ lần trước, thành tích môn Tiếng Anh của Cố Thời đứng chót trong tất cả các môn, cậu ấy đứng vững vị trí đầu khối nhờ điểm số gần như tuyệt đối của cậu ấy trong các môn tự nhiên kéo lên.
Tôi không dám chỉ mặt gọi tên người tôi muốn ngồi cùng là Cố Thời, như thế thì gian xảo (*) quá rồi.
(*) 司马昭之心: Tư Mã Chiêu chi tâm ( lòng dạ Tư Mã Chiêu ) nói một cách hình tượng dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu đã hiển lộ rõ ràng
Khi ra khỏi văn phòng, tôi bắt đầu âm thầm cầu nguyện.
Tín nữ nguyện cả đời ăn chay mặn kết hợp, chỉ cần một cơ hội được ngồi cùng bàn với Cố Thời thôi ạ! Làm ơn!
Khoảnh khắc danh sách chỗ ngồi được công bố, tôi bắt đầu tin rằng trên thế giới thực sự có những vị thần rất mềm lòng!
Hôm đó khoé miệng tôi cứ điên cuồng nhếch lên, vì không muốn làm bạn cùng bàn Cố Thời sợ hãi, tôi liền nhớ lại những chuyện buồn trước đây để kìm nén sự vui sướng trong lòng.
Thế còn chưa đủ, buổi trưa sau khi tan lớp, để trút bỏ hết cơn phấn khích đang không ngừng dâng lên, tôi liền chủ động lao ra sân thể dục chạy như điên 3 vòng dưới cái nắng thiêu đốt.
Ngay cả đồ ăn căn tin hôm đó cũng ngon bất thường.