[Tô Vân]
1.
“Cô là chủ nhà?”
“Haha, xin chào, tôi là Tô Vân, nào nào, mời vào nhà!”
“Xem kìa, xem kìa, đứa nhỏ thật là đáng yêu, nhà chúng tôi chỉ có mỗi tôi và mẹ già, quạnh quẽ lắm, đang thiếu trẻ con, giờ thì tốt rồi!”
Trong cảnh ráng chiều trải dài vô tận, Tô Vân chào mừng hai mẹ con đến nhà.
Cậu con trai nhỏ đứng nhìn những chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên, nhảy cẫng lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng ta sống ở đây được không?”
Người phụ nữ đó nét mặt đầy vẻ yêu chiều nói, được.
2.
Đêm đó, tôi bị hút đi ba mươi năm tuổi thọ, trở thành một bà lão ngoài sáu mươi.
Buổi tối, khi đèn lồng được thắp lên, quỷ thai đã dùng thân thể của tôi để tiếp đón hai mẹ con nọ.
Ban ngày, lúc cô ta ngủ say, đèn lồng tắt, tôi lại trở thành bà lão sáu mươi tuổi.
Tôi nhìn đứa trẻ trước mặt, lòng tràn đầy oán hận, năm đó Nha Nha của tôi cũng lớn chừng này, tiếc là bị chính tay tôi hại chết rồi.
Tôi hận, tôi hận bản thân mình, hận đạo sĩ mù, hận bà lão kia, hận quỷ thai.
Nhưng một chút lương tri còn sót lại trong tôi mách bảo tôi phải nhắc nhở hai mẹ con đó nhanh chóng rời đi.
Chẳng ngờ, bọn họ lại không biết lý lẽ hệt như tôi lúc đầu.
Tôi đã cho các người cơ hội, không trân trọng thì đừng trách tôi.
3.
Tôi lấy phấn hoa cà độc dược (mạn đà la) trồng ở trước cửa nhà, len lén bỏ vào trong nước của bọn họ.
Với liều lượng này, người lớn chỉ cảm thấy thần kinh hưng phấn, không cách nào ngủ yên, còn trẻ con thì sẽ liên tục gặp ác mộng.
Tôi không có bùa mê hồn của đạo sĩ mù, chỉ có thể dùng cà độc dược.
Rất nhanh, đứa trẻ đã trở nên có những dấu hiệu bất thường.
Nhân lúc người mẹ hoang mang lo sợ, tôi nói với cô ấy, hồn của đứa trẻ đã đi mất rồi.
Tôi còn nói, tôi vốn không phải là mẹ của Tô Vân, tôi cũng là người bị hại, tôi có thể giúp cô ấy.
Chẳng bao lâu, quỷ thai đã phát hiện ra tôi không an phận, liền trừng phạt tôi, mỗi lần tôi phạm lỗi, nó sẽ hút đi mười năm tuổi thọ của tôi.
Trước khi số mệnh của tôi kết thúc, tôi nói với người mẹ không ai giúp đỡ đó, vào giờ tý hãy đi đến dưới mái hiên lắng nghe âm thanh trong những chiếc đèn lồng. Chiếc nào phát ra tiếng kêu mẹ ơi, thì đó chính là hồn phách của con trai cô ấy.
Cứ đem đốt đèn lồng rồi chụp lên đầu đứa trẻ, bất kể nó có kêu la thế nào, thì cũng đừng buông tay.
Như vậy, con trai của cô ấy có thể trở về.
Người phụ nữ đó rơi nước mắt quỳ xuống cảm ơn tôi.
Tôi cố đè nén sự kích động trong lòng, vô cùng bình tĩnh nói lời tạm biệt với cô ấy, nói cho cô ấy biết mình đã phá vỡ quy tắc, sắp bị quỷ thai giết chết.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ áy náy, nói một câu xin lỗi.
Người sắp chết đều nói lời thiện, cảm thấy tôi sẽ không lừa cô ấy.
4.
Biết được tôi phản bội, quỷ thai vô cùng tức giận, nó hút sạch hết tuổi thọ còn lại của tôi, giam hồn phách tôi vào trong một chiếc đèn lồng.
Hồn phách bị giam trong đèn lồng, chỉ cần qua một ngày một đêm thì sẽ biến thành dầu dùng để thắp đèn.
Cho nên, đây là cơ hội cuối cùng của tôi.
Quả nhiên, đến nửa đêm, người mẹ đó ôm đứa nhỏ đang say ngủ bắt đầu kiễng chân lên lắng nghe tiếng kêu trong đèn lồng, đến chiếc đèn chỗ tôi, tôi khẽ gọi một câu mẹ ơi, cô ấy rất vui mừng, nhẹ nhàng tháo đèn lồng xuống, đem nó chụp lên đầu đứa bé.
Đứa bé vùng vẫy, gào khóc, đôi tay nhỏ nhắn bị mẹ của nó giữ chặt lại.
Hồn phách của đứa trẻ này không ổn định lắm, chưa gì đã dễ dàng bị tôi đuổi đi, sau đó tôi liền chiếm giữ thân thể nhỏ bé đó.
Đèn lồng bị tháo xuống đã kinh động đến quỷ thai, cô ta tỉnh dậy, cả căn nhà lập tức biến thành nhà thịt biết đi.
Tôi giật mình mở hai mắt ra, dùng hết sức lực đẩy mẹ của đứa bé kia về phía quỷ thai rồi xoay người chạy vào trong màn đêm dày đặc.
Mùi vị của tự do thật là tốt!
Đạo sĩ mù, bà lão, trả con của tôi lại đây!
PHIÊN NGOẠI 2:
[Châu Tinh] (Bà Lão)
Hôm đó, Tô Vân vừa lấy lá bùa màu vàng của sư huynh ra, tôi liền biết ngay đây là thứ dùng để gói đinh chu sa và đinh gỗ đào.
Tô Vân không nói sự thật, cô ta hoài nghi tôi, hơn nữa cũng không thích tôi.
Tôi không hề vạch trần cô ta, mà lại giả vờ như mình không biết gì cả.
Mặc dù cách này của sư huynh có chút mạo hiểm, nhưng nó cũng sẽ giúp cho tôi đoạt thân thể của đứa trẻ một cách thuận lợi hơn.
Tôi muốn mượn ngọn gió đông này.
Lời nói dối chân thật nhất trên thế gian chính là nói chín câu thật lòng cộng thêm một câu giả dối, tất cả những gì tôi nói về sư huynh đều là thật, nhưng những chuyện về tôi đa phần đều là giả.
Chỉ tiếc là, Tô Vân không tin những lời nói thật của tôi, mà lại đi tin những lời tôi bịa đặt ra.
Một người mẹ vì muốn tìm con gái về, nhất định sẽ thử hết mọi cách có thể, cho nên tôi đã cược một ván rằng cô ta không chỉ làm theo những lời sư huynh nói mà còn làm theo những lời tôi nói nữa.
Nhất định cô ta sẽ cho rằng, chỉ cần có một cách thành công, con của cô ta sẽ quay trở về.
Nhưng cô ta đã sai lầm hoàn toàn rồi, bởi vì hai người chúng tôi đều không giúp cô ta, chúng tôi chỉ đang giúp chính mình mà thôi.
Điều sư huynh muốn là một phương thuốc có thể chữa sáng mắt cho ông ấy, còn điều tôi muốn chính là một thân thể tự do hoàn toàn mới.
Vậy nên, cho dù cả hai chúng tôi có thành công hết, thì việc đó cũng không liên quan gì tới mục tiêu của cô ta.
Tô Vân không biết, thật ra con gái cô ta chưa từng rời khỏi cơ thể đó.
Cơ thể nhỏ bé đó đã uống phải phấn hoa cà độc dược mà tôi bỏ vào trong nước, lại bị đạo sĩ sư huynh dùng bùa mê hồn quấy nhiễu tâm trí, khiến tính khí đứa bé thay đổi trở nên cáu kỉnh và vô hồn.
Loại bùa này có thể vô dụng đối với người lớn, nhưng đối với linh hồn non nớt của trẻ con thì lại vô cùng hiệu nghiệm.
Lúc sư huynh ôm tôi rời khỏi, ánh mắt Tô Vân nhìn theo đã đọng lại trong tâm trí tôi không cách nào gạt đi được.
Tuyệt vọng, đau buồn, lạnh lẽo, căm phẫn, oán hận.
Cuối cùng Tô Vân đã trở thành tôi của ngày trước, người mà cô ta vô cùng chán ghét.
(Hết)
Bình luận facebook