• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nhà Không Phải Nhà, Mà Là… (1 Viewer)

  • Chương 4

Giờ ngọ, mặt trời lên cao, chính là lúc dương khí cực thịnh, tất cả ma quỷ đều đang chìm trong giấc ngủ.

Tôi thắp một nén nhang nắm chặt trong tay, mang theo đinh chu sa và đinh gỗ đào, cắn rách đầu lưỡi sau đó bắt đầu đóng đinh từ căn phòng ở lầu ba.

Ngôi nhà này thuộc kiểu nhà song lập, tầng hai và tầng ba đều có ba phòng ngủ, một phòng khách và hai nhà vệ sinh. Tầng một có hai phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, tổng cộng là mười sáu phòng.

Quả đúng như lời đạo sĩ mù nói, đinh được chấm máu đầu lưỡi vừa ấn lên tường đã dính vào, đồng thời còn thấm ra ngoài một ít máu màu hồng nhạt, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, cho dù đang bị viêm mũi tôi vẫn ngửi thấy được.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa từng phòng một, lại một lần cắn rách đầu lưỡi, đóng từng cái đinh vào, đóng đến phòng khách lớn ở tầng một, bà lão đang ngồi trên sofa ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không hay biết chút gì.

Sau khi đóng đinh xong hết, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng xem như mọi thứ thuận lợi.

Bây giờ chỉ cần đợi đến lúc trời tối.

-------

Tối đó, tôi đón Nha Nha giả về nhà, nhìn khuôn mặt đáng yêu thuộc về con gái tôi kia lòng tôi thầm quyết tâm, cho dù khó khăn nguy hiểm đến đâu tôi cũng phải tìm được con gái trở về.

Châu Tinh cũng có mặt ở nhà, gương mặt hốc hác và tiều tuỵ, ánh mắt không còn nhu mì dịu dàng như trước, ngược lại có chút lạnh lẽo.

Cô ấy hỏi tôi hôm nay có nói chuyện gì với mẹ cô ấy không, có phải bà ấy lại ăn nói xằng bậy rồi không?

Tiêu rồi, không phải cô ấy đã phát hiện ra chuyện mấy cái đinh rồi chứ? Tôi cố gắng áp chế trái tim đang đập loạn xạ, nhìn Nha Nha đang đứng dưới hiên ngắm đèn lồng nói: “Tôi cũng vừa mới về, đón Nha Nha xong còn chưa kịp vào nhà, sao vậy có gì không ổn à?”

Châu Tinh cười buồn đáp: “Mẹ tôi qua đời rồi.”

Nhanh như vậy đã bị ăn rồi ư?

Tục ngữ có câu: “Người sắp chết đều nói lời thiện.” Xem ra bà ấy không có lừa tôi.

Tim tôi càng đập dữ dội, cơ thể cũng không đứng vững mà bắt đầu run rẩy.

“Cô hãy nén đau thương, có gì cần giúp thì cứ nói với tôi nha.”

Tôi vội kéo Nha Nha lên lầu.

Đợi đến khi lên được tới lầu, đóng cửa lại, ánh mắt cứ luôn dán chặt vào sau lưng tôi mới biến mất.

Lúc thay đồ tôi mới phát hiện, áo trong của mình đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.

--------

Trăng lặn quạ kêu, sương phủ đầy trời.

Gần đây trăng trên trời đều là trăng khuyết, vào giờ tý ánh trăng ẩn mình vào trong những rặng mây mờ ảo.

Tôi lấy lá bùa màu đỏ ra dán lên người Nha Nha, nhìn con bé đang ngủ say sưa, tôi lại cầm lá bùa vàng dán vào trước ngực mình rồi ôm lấy Nha Nha lặng lẽ đi xuống lầu, hướng đến cửa lớn.

Mượn chút ánh sáng từ đèn lồng trước hiên nhà, tôi nhẹ nhàng đặt con bé xuống dưới mái hiên, tựa vào cột nhà.

Sau đó, tôi kiễng chân lên lắng nghe âm thanh bên trong đèn lồng.

Nhưng liên tục hết mười lăm cái đèn vẫn không nghe ra được gì cả, chỉ có duy nhất tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ.

Tôi không khỏi lo lắng, lẽ nào bà lão ấy lừa tôi?

Nhưng tại sao bà ta lại lừa tôi?

Lúc này cả căn nhà bắt đầu rung lên, dường như nó đang chuyển động.

Tôi biết, đạo sĩ mù có nói những đứa trẻ trong tường sắp chạy ra rồi.

Tôi hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, tranh thủ thời gian đi nghe tiếng của những chiếc đèn lồng còn lại.

Cuối cùng ở chiếc đầu tiên trong bốn chiếc còn lại cuối cùng, tôi đã nghe thấy có tiếng gọi mẹ một cách yếu ớt.

Tôi mừng rỡ tháo chiếc đèn lồng đó xuống, ôm vào trong lòng, ba chiếc còn lại tôi còn chưa kịp đến nghe thì cả căn nhà đã rung chuyển dữ dội.

Tôi vội đốt đèn lồng trong tay rồi chụp nó lên đầu Nha Nha giả, con bé hét lên một tiếng, dùng đôi tay nhỏ nhắn túm lấy đèn lồng, nhưng bị tôi ấn chặt xuống, qua một lúc con bé mới thôi vùng vẫy và rồi ngất đi.

“Rắc, rắc.”

Dường như có vô số âm thanh của tiếng xương xọ va vào nhau.

Căn nhà giống như một hạt giống từ từ nảy mầm vươn lên, trở nên vặn vẹo.

Tôi vội ôm lấy đứa nhỏ, nín thở, trốn sang một bên.

Trong bóng tối vô tận, căn nhà đó càng lúc càng trở nên to lớn hơn, vách tường thì mỏng dần, như thể một cơn gió thổi qua liền bay mất.

Trên tường xuất hiện những mạch máu đỏ tươi, ánh sáng của đèn lồng đỏ dưới mái hiên hệt như trái tim đang đập loạn nhịp, phóng to, thu nhỏ, thu nhỏ rồi lại phóng to.

Sau đó, vô số đầu và tay chân nhỏ xíu thi nhau thò ra.

“Mẹ, mẹ, mẹ…”

Rất nhiều tiếng nói cùng với tiếng khóc cười quỷ dị vang lên, xé nát bầu trời.

Từng đứa trẻ một bò ra từ vách tường, có đứa bò bằng bốn chân như động vật, có đứa thì loạng choạng muốn đứng thẳng người, có đứa lại vươn đôi tay nhỏ nhắn ra kêu “ôm ôm”.

Lúc này, phía xa xa trên trời vang lên hai tiếng sấm, tiếp đến là có vài tia chớp đánh xuống, ánh chớp chiếu lên người lên mặt những đứa trẻ, hiện rõ tình trạng thối rữa và bốc mùi của chúng.

Những đứa trẻ này đều không có bóng, đứa nào cũng vậy.

Bọn chúng bị sấm sét doạ sợ, không ngừng khóc oa oa, đứa nào đứa nấy chạy ào ra ngoài, tản đi khắp nơi.

Tôi mở to hai mắt, tìm trong vô số những đứa trẻ đó một hình bóng quen thuộc.

Đáng tiếc, không có Nha Nha của tôi.

Vài tiếng kêu “răng rắc, răng rắc” vang lên rất lớn.

Căn nhà trước mặt tôi bỗng chầm chậm đứng bật dậy, phủi xuống đống bụi bặm còn sót trên người, sau đó nó vươn vô số cánh tay dài ra tóm lấy những đứa trẻ đang bỏ chạy.

“Con yêu, các con yêu của mẹ, đừng rời xa mẹ….”

Giọng quỷ thai vừa thê lương lại khản đặc.

Một tia sét lớn mang màu máu xé toạc bầu trời.

Tôi đưa tay lên bịt miệng, đó là một con quỷ nữ khổng lồ, tóc tai rũ rượi, khuôn mặt trắng bệch, mang theo hàng chục bộ ngực và tử cung treo lủng lẳng trên cơ thể, mỗi một cái tử cung đều đang phồng lên, như thể còn có thứ gì đó bên trong đang ngọ nguậy.

Cô ta tóm lấy những đứa trẻ như một người đang nhặt đậu, không ngừng bỏ vào miệng nhai nát rồi nuốt xuống bụng, mỗi khi nuốt xuống một đứa, cơ thể sẽ lại mọc ra thêm một miếng thịt, biến thành hình dáng giống như bức tường.

Đám trẻ con sợ hãi đến mức oà khóc nức nở, giống như thuỷ triều, bỏ chạy tán loạn.

Tôi vẫn còn đang ở trong đám trẻ gấp gáp tìm kiếm Nha Nha khắp nơi.

Thế nhưng chẳng nơi đâu có thể tìm thấy bóng dáng của Nha Nha mà tôi ngày nhớ đêm mong.

Tôi không còn kiểm soát được mình nữa, tôi lao ra ngoài, tuyệt vọng hét lớn: “Nha Nha, Nha Nha!”

Trong không khí ngoại trừ mùi hôi thối, còn phảng phất chút mùi đất ẩm mốc do nước mưa thấm xuống.

Mưa rồi.

Thế nhưng tôi vẫn chưa tìm được con gái yêu của mình.

Cả căn nhà chứa thịt treo đầy đèn lồng đỏ đang mỉm cười quái dị, vươn đôi tay dài ra hướng về phía tôi.

“Châu Tinh! Châu Tinh! Là cô sao? Cô trả Nha Nha lại cho tôi được không?”

Tôi ngã nhào xuống đất khóc lóc.

Khoảnh khắc đôi tay to lớn đó sắp nắm được tôi, bỗng một bóng đen xuất hiện kéo tôi đi.

Là đạo sĩ mù.

May mà con quỷ này dường như vì nuôi quá nhiều đứa trẻ mà có chút ngu ngốc, phản ứng chậm chạp, chúng tôi trốn ở phía sau một tảng đá lớn, cô ta cũng ngừng truy đuổi, xoay người đi bắt những đứa trẻ khác để ăn tiếp.

“Đạo trưởng, tôi không tìm thấy Nha Nha, làm sao đây?” Tôi khóc lóc nắm lấy vạt áo của đạo sĩ mù.

Đạo sĩ trợn tròng trắng mắt hỏi tôi: “Nha Nha mà cô dẫn ra ngoài đâu?”

Tôi nói tôi giấu con bé trong bụi cỏ rồi.

“Đi, đi xem thử có phải hồn phách đã quay về rồi không.”

Tôi vội gật đầu, dẫn đạo sĩ mù đội mưa lặng lẽ lách qua người quỷ nữ đang chú tâm ăn thịt trẻ con kia, tìm đến bụi cỏ nơi tôi đã giấu Nha Nha.

Lúc này, một tia chớp chợt loé lên, Nha Nha đột nhiên mở to mắt ra.

Không biết tại sao, ánh mắt này rất quen thuộc, nhưng nhất thời tôi lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Có điều, không phải Nha Nha.

-------

Giờ đây, quỷ thai đã ăn xong những đứa trẻ trên đất, đang đếm từng cái đèn lồng trên người mình, đếm tới đếm lui vẫn thiếu một cái, thế là cô ta liền hét lên một tiếng rất chói tai.

Mười mấy cái tử cung trên người cô ta cũng phát ra tiếng khóc thê lương, vô số âm thanh đồng loạt kêu lên: “Con yêu của ta, trả cho ta, ta vẫn còn thiếu một đứa nữa!”

Đạo sĩ mù vung phất trần, tiến đến chỗ quỷ thai, miệng không ngừng lầm rầm cầu niệm.

Quỷ thai hét lên một tiếng rồi phun ra hai viên một xanh một đỏ, đạo sĩ phi người lên, nhặt lấy viên màu xanh nhét vào trong miệng.

Hai mắt ông ta lập tức sáng hẳn trở lại, khôi phục như bình thường.

Quỷ thai hút viên màu đỏ về lại, kế đến nó đưa ánh mắt oán hận nhìn đạo sĩ, thân hình to lớn đầy mùi tanh hôi trở nên dài ngoằng trong mưa gió, nó vươn người ra hướng về phía đạo sĩ.

Mười mấy lá bùa từ trong tay đạo sĩ bay ra, che mất tầm nhìn của quỷ thai, tôi nhân cơ hội đó quay về nơi ẩn nấp của mình.

Khi quỷ thai thoát khỏi sự khống chế của bùa chú, cô ta gầm lên đầy giận dữ, đèn lồng đỏ trên người cô ta phát ra thứ ánh sáng chói mắt, rọi thẳng đến nơi mà chúng tôi đang nấp.

Cô ta bật cười quỷ dị: “Tìm thấy rồi!”

Đạo sĩ hét lên: “Làm đi!”

Cùng lúc đó, một đôi tay nhỏ bé bất ngờ tháo bỏ bùa hộ thân trên người tôi, đạo sĩ vung phất trần, quẳng tôi bay ra ngoài.

Quỷ thai cười hề hề, sau đó tóm chặt lấy tôi.

Tôi đưa cặp mắt khó tin nhìn về phía đạo sĩ và Nha Nha đang cạnh ông ta, lúc này con bé nhìn tôi nở một nụ cười vô cùng quen thuộc.

Là bà lão đó, mẹ của Châu Tinh.

Lão đạo sĩ ôm Nha Nha lên, quay lại nhìn tôi một cái, sau đó bay vút mấy cái biến mất trong màn đêm.

Trước khi rời đi ông ta còn nói một câu với Nha Nha.

Trước đây tôi từng học đọc khẩu hình miệng cho vui, câu đó chính là:

“Châu Tinh sư muội, chúc mừng muội thoát nạn.”

Nha Nha, không, người phụ nữ đó mỉm cười với ông ta, vươn tay ra muốn ôm.

Vậy là, linh hồn trong chiếc đèn lồng đó thực tế không phải của Nha Nha, mà là của bà lão kia.

--------

Quỷ thai tham lam hút lấy tuổi thọ của tôi, tôi bị nó nắm chặt trong tay, không cách nào phản kháng.

Dần dần, sức lực của tôi như bị rút cạn, da trên hai cánh tay nhão ra, mắt thường cũng có thể nhận ra cả cơ thể tôi đang xuất hiện đầy nếp nhăn.

Nhưng đầu óc của tôi lại vô cùng tỉnh táo.

Đêm nay, đạo sĩ mù, bà lão kia và quỷ thai đều có được thứ mà họ mong muốn trên người tôi.

Đạo sĩ mù vì muốn có được viên nội đan xanh chữa khỏi mắt cho mình mà bày ra một ván cờ, từ đầu đến cuối ông ta chưa từng có ý định giúp đỡ tôi và Nha Nha, ông ta lợi dụng tấm lòng người mẹ này, biến tôi thành công cụ giúp ông ta giành được nội đan.

Sư muội của ông ta, bà lão đó, bị quỷ thai chiếm giữ thân thể, vì muốn trốn thoát khỏi nhà thịt, bà ta đã từng bước từng bước gài bẫy, đoạt lấy thể xác Nha Nha.

Có lẽ Nha Nha của tôi chưa bao giờ rời khỏi, con bé vẫn luôn bị thứ gì đó quấy nhiễu, là bọn họ khiến tôi nghĩ rằng đó không phải là con gái mình.

Bà lão biết tôi không tin tưởng bà ta, cố ý làm theo hướng ngược lại, từng bước dẫn dụ tôi vào trong cái bẫy của bà ta.

Khiến chính tay tôi giúp bà ta đoạt lấy thể xác Nha Nha, để hồn phách của bà ta có được một cơ thể mới, thành công thoát khỏi nhà chứa thịt.

Và quỷ thai cũng sẽ có được một cơ thể mới, có thể thoải mái hút tuổi thọ, xem như là một niềm an ủi.

Một con cá voi ngã xuống để cho muôn ngàn sinh vật được sống.

Không ngờ rằng Tô Vân tôi cũng có một ngày trở thành con cá voi bị muôn loài xâu xé.

Thật đáng tiếc nhưng cũng rất buồn cười.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom