Về đến công ty, lòng tôi cứ bồn chồn mãi cho tới khi tan ca, tôi chạy đi mua búa với đinh, rồi đến nhà trẻ đón Nha Nha về nhà.
Tối đến, sau khi Nha Nha đã ngủ say, tôi bật cái đèn ngủ nhỏ, lấy bùa chú chia ra dán lên người mình và Nha Nha, sau đó tôi lặng lẽ đứng dậy, lấy búa và đinh, dùng sức đóng vào trong vách tường.
Nào ngờ, bức tường dường như có tính đàn hồi, nó chỉ lõm vào một lúc rồi lại bật trở về như cũ.
Có điều, bị đinh đóng vào như vậy, mặt tường đã bị thủng một lỗ nhỏ, bên trong lờ mờ có thứ gì đó đang chuyển động.
Tôi cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy của mình, bóc mảng giấy dán trên tường ra.
Ngay lập tức một tiếng hét chói tai dội thẳng vào tôi.
Vô số trẻ sơ sinh bị dính chặt trong tường đang đồng loạt đưa cánh tay nhỏ bé về phía tôi.
Đây chính xác là một bức tường được làm bằng trẻ sơ sinh, đầu cổ chân tay chất chồng lên nhau, chi chít.
Miệng của những đứa trẻ này đang bập bẹ, có cái thì mở to ra, khóc oa oa.
Âm thanh này như thể đang vọng lại từ địa ngục xa xôi, khó mà nghe kĩ được.
Đây là thứ gì?
Tôi sợ hãi lùi về sau mấy bước, bịt chặt miệng lại.
Nhìn từ xa, đôi mắt trong bức tường loé lên thứ ánh sáng màu xanh mờ ảo, nhìn chằm chằm vào tôi, có tò mò, có oán hận, có ngây thơ, có giễu cợt.
“Mẹ…..” Lúc này Nha Nha bỗng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, dụi mắt tìm tôi.
Hỏng rồi!
Tôi lao đến bên giường, nhanh như cắt nằm xuống, ra hiệu cho Nha Nha không được lên tiếng, sau đó ôm con bé vào lòng.
Tiếc là, quá muộn rồi.
Trên tường vang lên tiếng rì rầm, vô số những âm thanh gọi “mẹ”, tiếng bò, tiếng bước chân, tiếng bập bẹ của trẻ sơ sinh bao bọc lấy tôi như thuỷ triều không ngừng dâng lên.
Tôi nhắm chặt mắt, bịt tai Nha Nha lại, thầm cầu khấn cho bùa mà đạo sĩ mù đã cho có thể cứu tôi và Nha Nha một mạng.
Nha Nha dường như cũng cảm nhận được sự khác thường của tôi, con bé rất hiểu chuyện rút vào trong lòng tôi không nhúc nhích.
“Mẹ, tìm thấy mẹ rồi!”
Một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi tôi, đôi bàn tay bé nhỏ véo lên cổ tôi, vô số thân thể nhớp nháp chui vào trong lòng tôi, Nha Nha sợ hãi hét toáng lên.
Tôi ôm Nha Nha chạy như bay ra ngoài cửa, chạy một mạch từ lầu ba xuống tới cầu thang lầu hai, nhưng lại nhìn thấy Châu Tinh đang đứng ở đó nhìn tôi chằm chằm.
“Nửa đêm nửa hôm, cô làm gì vậy?”
Châu Tinh mặc áo ngủ, xoã tóc, vẻ mặt quan tâm nhìn tôi và Nha Nha.
Tôi cảnh giác nhìn cô ta, ôm chặt lấy Nha Nha.
Châu Tinh bước từng bước đến gần tôi: “Cô ôm cái gối làm gì thế? Tô Vân.”
Nghe vậy, tôi lập tức cúi đầu nhìn thứ trong lòng mình, bất giác da dầu tê rần.
Trong vòng tay tôi thật sự chỉ là một cái gối.
Nha Nha biến mất rồi.
“Nha Nha, Nha Nha!”
Tôi mặc kệ Châu Tinh, xoay người chạy lên lầu ba, lao vào trong phòng, bên trong cũng trống không, trên sàn chỉ còn lại mỗi một chiếc dép của Nha Nha.
Tôi nhặt chiếc dép lên, nắm chặt trong tay.
Do dự mà tuyệt vọng.
Đều tại tôi, tôi nên sớm rời khỏi nơi này.
Cho dù tiền không đủ, chúng tôi cũng có thể thuê trước một nhà nghỉ nhỏ, cho dù có phải ngủ trên tàu điện, cũng tốt hơn ở trong căn nhà này.
Tôi không nên nghe lời đạo sĩ mù đó, đóng đinh lên tường làm gì, cứ thế chuyển đi là xong.
Căn nhà này có phải là nhà hay là thứ gì đi nữa cũng không liên quan đến tôi.
Tôi chỉ cần mỗi con gái mình, Nha Nha.
Tôi thả mình lên giường, gào khóc thảm thiết.
Châu Tinh đến tháo lá bùa trên người tôi ra.
“Tô Vân, thứ này là ai cho cô vậy? Đây là bùa mê hồn, cô mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ.”
Lúc này trời đã sáng rồi, tôi ngẩng đầu nhìn mọi thứ trong phòng.
Nha Nha chân trần đang đứng bên giường vừa khóc vừa gọi mẹ.
Trên mặt tường lành lặn không bị tổn hại gì, cũng không có thứ mùi tanh hôi nào cả.
Ngay cả búa và đinh cũng không thấy đâu nữa.
Tôi chạy tới ôm chặt lấy Nha Nha, không kìm được khóc nấc lên.
“Tô Vân, cô có biết tại sao tôi lại cho thuê căn phòng này với giá rẻ như vậy không?”
“Mấy năm nay có một doanh nghiệp đầu tư bất động sản đã nhìn trúng mảnh đất này, nhà tôi là gia đình duy nhất còn bám trụ ở đây. Căn nhà này do đích thân cha tôi xây nên, tôi đã lớn lên ở đây, nó chính là mơ ước của cả nhà chúng tôi, tôi không thể dọn đi được.”
“Cho nên, bọn họ tìm đủ mọi cách để đuổi người thuê nhà của tôi, cắt đứt nguồn tài chính của tôi và mẹ. Mẹ tôi bị kích động đến mức thần trí không còn bình thường nữa.”
“Tô Vân, bất kể bọn họ nói gì cô cũng đừng tin họ.”
Châu Tinh rót một cốc nước đưa cho tôi.
Trải qua một trận hoảng loạn, giờ đây tâm trí của tôi đã tỉnh táo được đôi chút, tôi nói ra những thắc mắc trong lòng mình, dứt khoát giải quyết cho rõ một lần.
Châu Tinh bật cười nói: “Đều tại tôi không nói rõ, khiến cô sợ hãi rồi.”
“Lúc căn nhà này được xây sửa lại, mặt tường được quét một lớp bột vỏ sò, loại bột này tuy là bảo vệ môi trường, nhưng rất dễ bong tróc, sợ nhất là đóng đinh lên đó vì chỉ cần đóng lên sẽ khiến một mảng sơn tường lớn bị tróc ra. Nha Nha gặp ác mộng có thể vì bị mẹ tôi doạ sợ đấy, ban đêm cô gọi con bé vài tiếng thử. Sau này tôi sẽ trông chừng mẹ mình thật tốt, không để cho bà ấy làm phiền đến hai người nữa. Bà ấy vẫn luôn không thích có người ngoài đến sống ở nhà chúng tôi, doạ đến con của cô rồi, thành thật xin lỗi.”
“Người đưa lá bùa này cho cô không đáng tin, tránh xa loại yêu tà này xa một chút, có khó khăn gì cứ nói với tôi, đừng ngại.”
Châu Tinh nói như vậy khiến tôi có chút ngại ngùng. Bản thân nghi thần nghi quỷ, phiền đến mọi người ai cũng không được ngủ yên, chủ nhà người ta còn chưa trách móc câu nào. Cũng tại tôi, nhẹ dạ cả tin, tin lầm đạo sĩ mù đó, dùng bùa mê hồn doạ bản thân sợ chết khiếp.
Ngày hôm sau tan làm, lúc đi ngang qua cầu vượt, vừa nhìn thấy đạo sĩ mù tôi đã đùng đùng tức giận, hận không thể lật tung sạp hàng của ông ta lên.
Chẳng ngờ, tôi vừa đi đến trước mặt đạo sĩ, còn chưa kịp mở miệng ông ta đã kinh hãi nói: “Con của cô mất rồi.”
Tôi cười gằn: “Con gái của tôi vẫn còn đang yên ổn trong nhà trẻ, ông đừng hòng lừa tôi, tên lừa đảo.”
Tôi lấy lá bùa mà đạo sĩ đã đưa ném trả lại vào mặt ông ta.
Đạo sĩ mù cầm lấy lá bùa sắc mặt trắng bệch, tự lẩm bẩm: “Ác khí thật lợi hại, lá bùa này đã bị cô ta huỷ rồi.”
Diễn, tiếp tục diễn đi.
Tôi nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc phía doanh nghiệp kia đã đưa cho ông bao nhiêu tiền để ông giả thần lộng quỷ ở đây?”
“Cái gì?” Đạo sĩ mù tỏ vẻ khó hiểu.
“Ông mà còn lừa đảo thêm lần nào nữa tôi sẽ báo cảnh sát ngay đấy, quân ác ôn!”
Đạo sĩ sững người, ông ta lắc đầu thở dài nói: “Khéo léo dụ dỗ, ngoài mặt nhiệt tình trong lòng giả tạo. Cô đó, cẩn thận chủ nhà của mình, sớm dọn ra ngoài đi. Không thể đưa con gái mình vào đó, rồi lại đưa thêm bản thân vào nữa.”
Tôi lười nói nhiều với ông ta, còn phải tranh thủ thời gian đến nhà trẻ đón Nha Nha nữa.
“Nếu như cô không tin, cứ thử làm điều cấm kị thứ hai mà cô ta đã đặt ra đi.”
Giọng của đạo sĩ mù từ phía sau lưng tôi mơ hồ truyền tới.
Điều cấm kị thứ hai, tôi nhớ điều thứ hai là không được phép để người khác giao hàng đến địa chỉ nhà.
Thấy vẻ mặt của lão đạo sĩ không giống như đang gạt người, hoặc là ông ta nói thật, hoặc là kĩ năng diễn xuất của ông ta còn cao hơn cả ảnh đế.
Tôi không thể đem an toàn tính mạng của mình và Nha Nha ra để tin tưởng hoàn toàn vào bất cứ lời nói nào của bọn họ được.
Nhưng tôi quyết định thử theo lời đạo sĩ nói. Dù sao, giao hàng cũng không có gì nguy hiểm, thử một lần vậy.
Tôi lấy điện thoại ra, tuỳ tiện chọn một món đồ dùng hàng ngày rồi đặt giao hàng. Viết địa chỉ mà chủ nhà đã gửi cho tôi lúc đầu làm nơi nhận hàng.
-------
Buổi tối, đón Nha Nha về nhà, tôi phát hiện ra con bé bỗng trở nên rất ít nói.
“Nha Nha, sao vậy? Không vui sao? Nói mẹ nghe nào.”
Nha Nha vẫn không lên tiếng.
Tôi tưởng rằng con bé đang trách tôi đến đón nó muộn như vậy, bèn ôm lấy con bé nói: “Xin lỗi, lần sau mẹ sẽ đến đón Nha Nha sớm hơn nhé.”
Nha Nha chỉ đưa mắt nhìn tôi, vẫn bày ra vẻ mặt không vui như cũ.
Tôi nghĩ không biết có phải đêm qua con bé bị doạ sợ rồi không, bèn nói: “Nếu như Nha Nha không thích căn nhà này, ngày mai mẹ sẽ đi tìm ông chủ ứng lương trước rồi đưa Nha Nha đi thuê nhà mới được không?”
“Không được.”
Nha Nha đột nhiên mở miệng, nó tức giận nhìn tôi chằm chằm.
“Con không muốn rời khỏi căn nhà này, đó là nhà của con!” Tôi sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới Nha Nha lại có thái độ như vậy.
Có lẽ mấy năm nay, tôi cứ chuyển việc là dọn nhà đi chỗ khác, con bé không chịu được nữa rồi?
Hay do chúng tôi đã ở đây được nửa tháng, con bé dần thích nghi được rồi, nên nó đã xem đây là nhà của mình?
Tôi không khỏi chua xót trong lòng, xoa đầu Nha Nha nói: “Được được được, chúng ta không chuyển nữa, chúng ta không chuyển nữa.”
Đến trước cửa nhà, Nha Nha say mê nhìn những chiếc đèn lồng dưới mái hiên, kéo đi thế nào cũng không được.
Tôi gấp gáp vỗ nhẹ con bé một cái, nhưng Nha Nha đột nhiên xoay người cắn lên mu bàn tay của tôi, tôi la lên một tiếng, con bé mới bỏ ra.
Trên mu bàn tay của tôi lập tức xuất hiện một vết răng rất sâu, máu đang chảy ra ngoài.
Tôi lấy khăn giấy ra lau vết máu, sau đó ngẩng đầu nhìn Nha Nha, con bé đang nhìn tôi bằng một ánh mắt sắc lạnh, như thể mắt của loài rắn độc vậy.
Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, trực giác đã mách bảo tôi, đây tuyệt đối không phải là Nha Nha con gái tôi.
Nghĩ đến việc hôm nay đạo sĩ mù đã nói con gái tôi mất rồi, một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân rồi lập tức xông thẳng lên não tôi.
Nếu như Nha Nha trước mặt không phải là con gái tôi, vậy đó là ai? Nha Nha con gái tôi đã đi đâu?
Rốt cuộc đứa con gái tội nghiệp của tôi đã đi mất từ lúc nào? Tối qua ư?
Lòng tôi rối như tơ vò.
Bình luận facebook