-
Phần III
11.
Rất nhiều sinh viên tràn vào nhà ăn.
Nhìn những đứa trẻ vui cười đùa giỡn, ồn ào ầm ĩ không đứng đắn này, trong lòng tôi không khỏi dâng lên từng cơn chán ghét.
Nhưng rồi tôi nghĩ lại, nếu như không có những học sinh trông như bùn nhão không dính lên tường được này, làm sao có thể tôn lên sự xuất sắc và hoàn mỹ của con trai tôi?
Nghĩ tới đây, tôi nhìn những học sinh như sói đói vồ mồi trước mặt cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Chờ rồi lại chờ, trông rồi lại trông.
Mãi đến nửa tiếng sau tôi mới thấy con trai tôi bước vào nhà ăn một mình.
Mắt thấy con trai quả nhiên không kết bạn không đàng hoàng sau lưng tôi, tôi nhẹ nhõm đôi chút sau sự mệt mỏi và vất vả khi cho những thứ rác rưởi kia ăn.
Con trai đi tới trước cửa sổ cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn nồi thức ăn lớn trước cửa sổ.
“Con muốn thịt lợn kho và gà cay.”
Tôi không khỏi cau mày khi nghe hai món con trai gọi.
Thịt kho tàu quá dầu mỡ, gà cay quá kích thích, vì sức khỏe của con, bình thường tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con ăn loại thực phẩm rác rưởi này.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên con trai ăn cơm ở trường liền gọi hai món ăn này.
Thân là người làm mẹ, cho dù tôi có yêu con đến mấy, cũng tuyệt đối không thể để mặc con tự đắm mình trong trụy lạc như vậy.
Tay nhấc muỗng rơi xuống, cá kho tàu, bông cải xanh xào và hai quả trứng luộc xuất hiện trên đĩa của con trai.
Trứng luộc là thức ăn cố định trong công thức dinh dưỡng tôi chế biến cho con trai.
Tuy rằng con đã nói không thích ăn món này nhưng tôi biết nó chỉ đang làm nũng với tôi vì kén ăn mà thôi.
Nhìn đồ ăn trên đĩa của con, tôi không khỏi gật đầu hài lòng.
Quả nhiên chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối.
"Dì à, đây không phải món con muốn, dì..."
Đang nói chuyện, con trai ngẩng đầu nhìn thấy tôi, tiếng nói im bặt.
12.
Tôi nháy mắt tinh nghịch với con trai mình.
Sao? Gặp mẹ ở đây có phải là rất ngạc nhiên, rất vui mừng đúng không?
Con trai nhìn tôi, lại nhìn thức ăn trong đĩa.
Đang lúc con muốn nói gì đó, những học sinh khác ở sau lên tiếng thúc giục.
"Lấy cơm xong chưa? Lấy xong rồi thì mau tránh ra."
Nghe vậy.
Con trai không nói thêm gì nữa, cúi đầu bưng dĩa cơm vội vàng rời đi.
Tôi bất mãn nhìn học sinh tiếp theo, không có mắt nhìn gì cả, tương lai chắc sẽ là một kẻ chẳng làm nên trò trống gì!
Giờ ăn trưa trôi qua.
Nhân lúc nghỉ trưa, con trai tìm được tôi.
"Mẹ, sao mẹ lại đến trường chúng con?"
Tôi thân mật xoa xoa đầu con trai: "Mẹ lo lắng cho cục cưng của chúng ta, dù sao mẹ cũng rảnh không có việc gì làm, không bằng đến trường học nhìn cục cưng của chúng ta.
Tất nhiên, để tránh cho con trai tôi quá xúc động, tôi đã không nói cho nó biết mục đích thực sự của việc đến trường của mình.
"Khi cục cưng nhìn thấy mẹ ở đây, cục cưng lo lắng sau này con ăn ở trường sẽ không ngon đúng không? Yên tâm, mặc dù sau này mẹ không thể tự tay nấu cơm cho cục cưng, nhưng vẫn có thể tự tay chuẩn bị bữa ăn cho cục cưng của chúng ta, bảo đảm cục cưng của chúng ta ăn khỏe lại vui vẻ!"
Miệng con trai há hốc, tôi đoán nó muốn nói lời cảm ơn hoặc đau lòng cho tôi, nhưng cuối cùng, trước nay nó vẫn luôn ít nói nên vẫn không thể nói ra được.
Nhưng không sao cả, miễn là con trai tôi vui vẻ là được!
Hết giờ nghỉ trưa.
Tôi không ngừng nghỉ quay trở lại bộ phận hậu cần, mang theo cây lau nhà và thùng nước chạy tới tòa nhà dạy học.
Tiết học đầu tiên buổi chiều sắp bắt đầu rồi, trước đây tôi không có cơ hội nhưng bây giờ tôi phải tận mắt chứng kiến con trai tôi học hành như thế nào trong giờ học.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Tôi lau nhà bên ngoài phòng học của con trai, thỉnh thoảng nhìn con trai đang ngồi trong lớp vài lần.
Tôi phát hiện trong lớp có một cô gái nhìn con trai tôi nhiều lần mà không rõ lý do, thậm chí còn cười một cách đặc biệt đê tiện.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra với con trai tôi ở trường cấp hai, mi tâm nhíu chặt.
Những nữ sinh không biết xấu hổ này, tuổi còn nhỏ đã biết dụ dỗ con trai, quả thực không biết liêm sỉ!
Không được, tuyệt đối không thể để cho những con khốn này hủy tiền đồ của con trai!
13.
Nhân lúc nghỉ giải lao 10 phút.
Tôi âm thầm đi theo cô gái kia, một đường theo tới nhà vệ sinh nữ.
Chờ cô ta bước ra khỏi buồng vệ sinh, tôi lập tức bước tới và ngăn cô ta lại.
"Dì là?" Nữ sinh nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi cười khẩy trong lòng, dám dụ dỗ con trai tôi nhưng lại không biết tôi là ai? Vừa nhìn đã biết cô ta đang giả ngu!
Nghĩ đến đây, tôi càng tức giận hơn, từng bước ép sát nữ sinh lui về phía sau.
"Dì rốt cuộc là ai? Dì muốn làm gì?!"
Nữ sinh kia tựa hồ có chút sợ hãi, cũng tốt, xem ra con nhỏ này cũng không đến nỗi không có thuốc chữa.
Không nói hai lời, tôi trực tiếp giơ cánh tay lên, hung hăng cho nữ sinh hai bạt tai.
"Bốp! Bốp!”
Mặt cô gái lập tức sưng đỏ lên, vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn tôi, trong mắt hiện rõ sự hoài nghi và sợ hãi.
Tôi lại tiến lên một bước, có lòng tốt khuyên cô ta.
"Muốn dụ dỗ con trai của tôi còn giả vờ như không biết tôi là ai? Nói cho cô biết con khốn, tôi là mẹ của Tần Diệu Thành! Tuổi còn nhỏ không lo học chỉ biết dụ dỗ nam sinh, nếu để tôi nhìn thấy cô lại quấn lấy con trai tôi, tôi nhất định sẽ để toàn trường đều biết cô chính là con đi/ế/m chỉ biết dụ dỗ người khác mà thôi!"
"Bà nói bậy!!!"
Nữ sinh kích động thét chói tai phủ nhận.
Nhưng không sao, dù sao thì tôi cũng đã nhìn thấy rồi, và tất nhiên là tôi tin vào mắt mình hơn cô ta.
"Tôi biết con trai tôi vừa đẹp trai lại xuất chúng, việc cô thích nó cũng là hợp tình hợp lý, nhưng cô cũng nên có chút liêm sỉ cùng tự hiểu lấy, bằng không..."
Kể từ khi con trai tôi bước vào cấp hai, tôi đã thấy nhiều những cô gái vô liêm sỉ như vậy, nên đương nhiên tôi biết cách đối phó với họ ra sao.
"Tôi nhất định phải đến nhà cô làm khách, nói cho ba mẹ cô biết rốt cuộc bọn họ đang dùng tiền nuôi dưỡng cái thứ gì!"
Vừa dứt lời.
Tiếng chuông vào học vang lên, để tránh làm lớn chuyện, tôi tránh đường cho nữ sinh đó, một giây trước khi cô ta lao ra khỏi nhà vệ sinh, tôi lại nhắc nhở cô ta lần nữa.
"Sau này tránh xa con trai bảo bối của tôi."
Nữ sinh quay đầu tức giận trừng tôi: "Đồ đi/ê/n!"
Có điều sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của tôi, hiển nhiên nữ sinh có tật giật mình nhanh chóng chạy đi.
14.
Cũng giống như lần này.
Trừ bữa trưa và bữa tối.
Thời gian còn lại tôi âm thầm bảo vệ con trai mình.
Điều khiến tôi hài lòng chính là, con khốn không biết xấu hổ kia sau đó quả nhiên không quấn lấy con trai tôi nữa.
Hừ, coi như cô ta thức thời.
Làm việc ở trường thời gian dài.
Ngày càng nhiều người trong nhà ăn và bộ phận hậu cần cũng biết tôi có một cậu con trai hoàn hảo thế nào.
Sau một thời gian làm việc ở trường, để tiện cho việc học tập và sinh hoạt của con trai.
Sau khi thông báo cho chồng, tôi làm thủ tục ở nội trú cho con trai và mình.
Tuy rằng điều kiện ký túc xá của công nhân viên chức hậu cần không tốt, cũng không tiện cho tôi dậy sớm ép nước ngô cho con trai, nhưng điều đó thực sự đã làm tăng thêm thời gian tôi dành cho con trai.
Một ngày 24 tiếng, trừ 8 tiếng ngủ ban đêm, chỉ cần tôi muốn, tôi liền có thể nhìn thấy con trai mỗi phút mỗi giây.
Đối với một người mẹ yêu con trai như tôi mà nói.
Nó không thể hoàn hảo hơn.
Hôm nay.
Sợ con trai ở trường không tắm rửa đàng hoàng sẽ khiến vi khuẩn phát triển và khiến con bị bệnh.
Tôi cố tình thay đổi giờ làm việc với đồng nghiệp và dành một giờ sau bữa trưa để tự mình tắm rửa cho con trai.
"Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, buổi tối sau khi về ký túc xá con sẽ tắm."
Con trai bị tôi mang về ký túc xá công nhân viên chức, bề ngoài thoạt nhìn dường như có chút không tình nguyện, nhưng tôi biết, nó chỉ thẹn thùng mà thôi.
Dù sao nó cũng là đứa trẻ to xác mười bảy mười tám tuổi đương nhiên không thể cởi trần cơ thể trước mặt người ngoài nữa.
“Không có gì phải xấu hổ cả.”
Tôi vừa thu dọn đồ đạc, vừa thúc giục con trai cởi quần áo.
"Ở cùng mẹ đều là người lớn tuổi của con, không ai nhìn trộm con, mau cởi quần áo ra, mẹ lau người cho con.”
15.
Con trai quật cường đứng tại chỗ bất động nên tôi chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành.
"Cục cưng ngoan, mẹ cũng chỉ lo lắng ngày thường con học tập quá mệt mỏi, ký túc xá các con lại đông, con da mặt lại mỏng ngại chiếm dụng nhà vệ sinh quá lâu thôi đúng không? Lúc trước ở nhà, lần nào con không tắm từ nửa tiếng trở lên? Mẹ làm tất cả không phải chỉ vì tốt cho con thôi sao?"
"Hôm nay vì lau người cho con, mẹ còn cố ý nói tốt với đồng nghiệp để điều chỉnh thời gian làm việc, cục cưng của chúng ta ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, nhất định có thể hiểu được nỗi khổ của mẹ đúng không? Con để cho mẹ lau cho con đi, nếu không mẹ sẽ phải lo lắng cho con, lo đến mức ăn không ngon ngủ không yên."
"Lúc trước mẹ cũng đến ký túc xá của các con xem qua rồi, nơi có nhiều con trai vốn đã bẩn và dễ sinh ra vi khuẩn. Nếu không chú ý vệ sinh bản thân thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ sinh bệnh, hiện tại mẹ không thể so với lúc trước, chỉ cần cục cưng của chúng ta sinh bệnh là có thể chăm sóc con 24/24, hiện tại mẹ cũng sẽ có lúc không để ý tới, con coi như là vì để cho mẹ an tâm, đồng ý cho mẹ lau người cho con đi? Mẹ hứa sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của con, tối đa là 15 phút thôi, sẽ nhanh thôi.”
Sau vài phút tha thiết thuyết phục, cuối cùng con trai tôi đã chọn cách thỏa hiệp.
Tôi đoán, lúc trước nó không chịu đồng ý để tôi lau, nhất định là vì sợ việc cọ rửa cho một đứa cao lớn như con sẽ làm tôi mệt mỏi.
Nhưng thật sự không quan trọng, chỉ cần con trai tôi sạch sẽ thì dù tôi có mệt mỏi hay cực khổ đến đâu cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Cởi đến khi đứa con trai chỉ còn lại một cái quần cộc nhỏ, tầm mắt rơi lên lá khô chưa rụng ngoài cửa sổ.
Tôi vội vàng lấy khăn mặt trong chậu nước nóng ra vắt khô.
Rồi sau đó từng chút từng chút, cẩn thận lau người cho con trai.
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
"Mẹ, có người đến!"
Giọng nói của con trai nghe có chút căng thẳng, tôi biết nó lại thẹn thùng.
Tôi nhịn không được cười cười: "Không sao đâu cục cưng, không phải mẹ đã nói rồi sao? Các cô ở với mẹ cũng gần bằng tuổi nhau, con ở trước mặt bọn họ chỉ là một đứa bé mà thôi, hơn nữa, cục cưng của chúng ta không phải còn mặc quần sao?"
Vừa dứt lời, cửa ký túc xá bị người ta đẩy ra, tiếng cười vừa tràn vào đột nhiên im bặt.
Rất nhiều sinh viên tràn vào nhà ăn.
Nhìn những đứa trẻ vui cười đùa giỡn, ồn ào ầm ĩ không đứng đắn này, trong lòng tôi không khỏi dâng lên từng cơn chán ghét.
Nhưng rồi tôi nghĩ lại, nếu như không có những học sinh trông như bùn nhão không dính lên tường được này, làm sao có thể tôn lên sự xuất sắc và hoàn mỹ của con trai tôi?
Nghĩ tới đây, tôi nhìn những học sinh như sói đói vồ mồi trước mặt cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Chờ rồi lại chờ, trông rồi lại trông.
Mãi đến nửa tiếng sau tôi mới thấy con trai tôi bước vào nhà ăn một mình.
Mắt thấy con trai quả nhiên không kết bạn không đàng hoàng sau lưng tôi, tôi nhẹ nhõm đôi chút sau sự mệt mỏi và vất vả khi cho những thứ rác rưởi kia ăn.
Con trai đi tới trước cửa sổ cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn nồi thức ăn lớn trước cửa sổ.
“Con muốn thịt lợn kho và gà cay.”
Tôi không khỏi cau mày khi nghe hai món con trai gọi.
Thịt kho tàu quá dầu mỡ, gà cay quá kích thích, vì sức khỏe của con, bình thường tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con ăn loại thực phẩm rác rưởi này.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên con trai ăn cơm ở trường liền gọi hai món ăn này.
Thân là người làm mẹ, cho dù tôi có yêu con đến mấy, cũng tuyệt đối không thể để mặc con tự đắm mình trong trụy lạc như vậy.
Tay nhấc muỗng rơi xuống, cá kho tàu, bông cải xanh xào và hai quả trứng luộc xuất hiện trên đĩa của con trai.
Trứng luộc là thức ăn cố định trong công thức dinh dưỡng tôi chế biến cho con trai.
Tuy rằng con đã nói không thích ăn món này nhưng tôi biết nó chỉ đang làm nũng với tôi vì kén ăn mà thôi.
Nhìn đồ ăn trên đĩa của con, tôi không khỏi gật đầu hài lòng.
Quả nhiên chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối.
"Dì à, đây không phải món con muốn, dì..."
Đang nói chuyện, con trai ngẩng đầu nhìn thấy tôi, tiếng nói im bặt.
12.
Tôi nháy mắt tinh nghịch với con trai mình.
Sao? Gặp mẹ ở đây có phải là rất ngạc nhiên, rất vui mừng đúng không?
Con trai nhìn tôi, lại nhìn thức ăn trong đĩa.
Đang lúc con muốn nói gì đó, những học sinh khác ở sau lên tiếng thúc giục.
"Lấy cơm xong chưa? Lấy xong rồi thì mau tránh ra."
Nghe vậy.
Con trai không nói thêm gì nữa, cúi đầu bưng dĩa cơm vội vàng rời đi.
Tôi bất mãn nhìn học sinh tiếp theo, không có mắt nhìn gì cả, tương lai chắc sẽ là một kẻ chẳng làm nên trò trống gì!
Giờ ăn trưa trôi qua.
Nhân lúc nghỉ trưa, con trai tìm được tôi.
"Mẹ, sao mẹ lại đến trường chúng con?"
Tôi thân mật xoa xoa đầu con trai: "Mẹ lo lắng cho cục cưng của chúng ta, dù sao mẹ cũng rảnh không có việc gì làm, không bằng đến trường học nhìn cục cưng của chúng ta.
Tất nhiên, để tránh cho con trai tôi quá xúc động, tôi đã không nói cho nó biết mục đích thực sự của việc đến trường của mình.
"Khi cục cưng nhìn thấy mẹ ở đây, cục cưng lo lắng sau này con ăn ở trường sẽ không ngon đúng không? Yên tâm, mặc dù sau này mẹ không thể tự tay nấu cơm cho cục cưng, nhưng vẫn có thể tự tay chuẩn bị bữa ăn cho cục cưng của chúng ta, bảo đảm cục cưng của chúng ta ăn khỏe lại vui vẻ!"
Miệng con trai há hốc, tôi đoán nó muốn nói lời cảm ơn hoặc đau lòng cho tôi, nhưng cuối cùng, trước nay nó vẫn luôn ít nói nên vẫn không thể nói ra được.
Nhưng không sao cả, miễn là con trai tôi vui vẻ là được!
Hết giờ nghỉ trưa.
Tôi không ngừng nghỉ quay trở lại bộ phận hậu cần, mang theo cây lau nhà và thùng nước chạy tới tòa nhà dạy học.
Tiết học đầu tiên buổi chiều sắp bắt đầu rồi, trước đây tôi không có cơ hội nhưng bây giờ tôi phải tận mắt chứng kiến con trai tôi học hành như thế nào trong giờ học.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Tôi lau nhà bên ngoài phòng học của con trai, thỉnh thoảng nhìn con trai đang ngồi trong lớp vài lần.
Tôi phát hiện trong lớp có một cô gái nhìn con trai tôi nhiều lần mà không rõ lý do, thậm chí còn cười một cách đặc biệt đê tiện.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra với con trai tôi ở trường cấp hai, mi tâm nhíu chặt.
Những nữ sinh không biết xấu hổ này, tuổi còn nhỏ đã biết dụ dỗ con trai, quả thực không biết liêm sỉ!
Không được, tuyệt đối không thể để cho những con khốn này hủy tiền đồ của con trai!
13.
Nhân lúc nghỉ giải lao 10 phút.
Tôi âm thầm đi theo cô gái kia, một đường theo tới nhà vệ sinh nữ.
Chờ cô ta bước ra khỏi buồng vệ sinh, tôi lập tức bước tới và ngăn cô ta lại.
"Dì là?" Nữ sinh nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi cười khẩy trong lòng, dám dụ dỗ con trai tôi nhưng lại không biết tôi là ai? Vừa nhìn đã biết cô ta đang giả ngu!
Nghĩ đến đây, tôi càng tức giận hơn, từng bước ép sát nữ sinh lui về phía sau.
"Dì rốt cuộc là ai? Dì muốn làm gì?!"
Nữ sinh kia tựa hồ có chút sợ hãi, cũng tốt, xem ra con nhỏ này cũng không đến nỗi không có thuốc chữa.
Không nói hai lời, tôi trực tiếp giơ cánh tay lên, hung hăng cho nữ sinh hai bạt tai.
"Bốp! Bốp!”
Mặt cô gái lập tức sưng đỏ lên, vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn tôi, trong mắt hiện rõ sự hoài nghi và sợ hãi.
Tôi lại tiến lên một bước, có lòng tốt khuyên cô ta.
"Muốn dụ dỗ con trai của tôi còn giả vờ như không biết tôi là ai? Nói cho cô biết con khốn, tôi là mẹ của Tần Diệu Thành! Tuổi còn nhỏ không lo học chỉ biết dụ dỗ nam sinh, nếu để tôi nhìn thấy cô lại quấn lấy con trai tôi, tôi nhất định sẽ để toàn trường đều biết cô chính là con đi/ế/m chỉ biết dụ dỗ người khác mà thôi!"
"Bà nói bậy!!!"
Nữ sinh kích động thét chói tai phủ nhận.
Nhưng không sao, dù sao thì tôi cũng đã nhìn thấy rồi, và tất nhiên là tôi tin vào mắt mình hơn cô ta.
"Tôi biết con trai tôi vừa đẹp trai lại xuất chúng, việc cô thích nó cũng là hợp tình hợp lý, nhưng cô cũng nên có chút liêm sỉ cùng tự hiểu lấy, bằng không..."
Kể từ khi con trai tôi bước vào cấp hai, tôi đã thấy nhiều những cô gái vô liêm sỉ như vậy, nên đương nhiên tôi biết cách đối phó với họ ra sao.
"Tôi nhất định phải đến nhà cô làm khách, nói cho ba mẹ cô biết rốt cuộc bọn họ đang dùng tiền nuôi dưỡng cái thứ gì!"
Vừa dứt lời.
Tiếng chuông vào học vang lên, để tránh làm lớn chuyện, tôi tránh đường cho nữ sinh đó, một giây trước khi cô ta lao ra khỏi nhà vệ sinh, tôi lại nhắc nhở cô ta lần nữa.
"Sau này tránh xa con trai bảo bối của tôi."
Nữ sinh quay đầu tức giận trừng tôi: "Đồ đi/ê/n!"
Có điều sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của tôi, hiển nhiên nữ sinh có tật giật mình nhanh chóng chạy đi.
14.
Cũng giống như lần này.
Trừ bữa trưa và bữa tối.
Thời gian còn lại tôi âm thầm bảo vệ con trai mình.
Điều khiến tôi hài lòng chính là, con khốn không biết xấu hổ kia sau đó quả nhiên không quấn lấy con trai tôi nữa.
Hừ, coi như cô ta thức thời.
Làm việc ở trường thời gian dài.
Ngày càng nhiều người trong nhà ăn và bộ phận hậu cần cũng biết tôi có một cậu con trai hoàn hảo thế nào.
Sau một thời gian làm việc ở trường, để tiện cho việc học tập và sinh hoạt của con trai.
Sau khi thông báo cho chồng, tôi làm thủ tục ở nội trú cho con trai và mình.
Tuy rằng điều kiện ký túc xá của công nhân viên chức hậu cần không tốt, cũng không tiện cho tôi dậy sớm ép nước ngô cho con trai, nhưng điều đó thực sự đã làm tăng thêm thời gian tôi dành cho con trai.
Một ngày 24 tiếng, trừ 8 tiếng ngủ ban đêm, chỉ cần tôi muốn, tôi liền có thể nhìn thấy con trai mỗi phút mỗi giây.
Đối với một người mẹ yêu con trai như tôi mà nói.
Nó không thể hoàn hảo hơn.
Hôm nay.
Sợ con trai ở trường không tắm rửa đàng hoàng sẽ khiến vi khuẩn phát triển và khiến con bị bệnh.
Tôi cố tình thay đổi giờ làm việc với đồng nghiệp và dành một giờ sau bữa trưa để tự mình tắm rửa cho con trai.
"Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, buổi tối sau khi về ký túc xá con sẽ tắm."
Con trai bị tôi mang về ký túc xá công nhân viên chức, bề ngoài thoạt nhìn dường như có chút không tình nguyện, nhưng tôi biết, nó chỉ thẹn thùng mà thôi.
Dù sao nó cũng là đứa trẻ to xác mười bảy mười tám tuổi đương nhiên không thể cởi trần cơ thể trước mặt người ngoài nữa.
“Không có gì phải xấu hổ cả.”
Tôi vừa thu dọn đồ đạc, vừa thúc giục con trai cởi quần áo.
"Ở cùng mẹ đều là người lớn tuổi của con, không ai nhìn trộm con, mau cởi quần áo ra, mẹ lau người cho con.”
15.
Con trai quật cường đứng tại chỗ bất động nên tôi chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành.
"Cục cưng ngoan, mẹ cũng chỉ lo lắng ngày thường con học tập quá mệt mỏi, ký túc xá các con lại đông, con da mặt lại mỏng ngại chiếm dụng nhà vệ sinh quá lâu thôi đúng không? Lúc trước ở nhà, lần nào con không tắm từ nửa tiếng trở lên? Mẹ làm tất cả không phải chỉ vì tốt cho con thôi sao?"
"Hôm nay vì lau người cho con, mẹ còn cố ý nói tốt với đồng nghiệp để điều chỉnh thời gian làm việc, cục cưng của chúng ta ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, nhất định có thể hiểu được nỗi khổ của mẹ đúng không? Con để cho mẹ lau cho con đi, nếu không mẹ sẽ phải lo lắng cho con, lo đến mức ăn không ngon ngủ không yên."
"Lúc trước mẹ cũng đến ký túc xá của các con xem qua rồi, nơi có nhiều con trai vốn đã bẩn và dễ sinh ra vi khuẩn. Nếu không chú ý vệ sinh bản thân thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ sinh bệnh, hiện tại mẹ không thể so với lúc trước, chỉ cần cục cưng của chúng ta sinh bệnh là có thể chăm sóc con 24/24, hiện tại mẹ cũng sẽ có lúc không để ý tới, con coi như là vì để cho mẹ an tâm, đồng ý cho mẹ lau người cho con đi? Mẹ hứa sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của con, tối đa là 15 phút thôi, sẽ nhanh thôi.”
Sau vài phút tha thiết thuyết phục, cuối cùng con trai tôi đã chọn cách thỏa hiệp.
Tôi đoán, lúc trước nó không chịu đồng ý để tôi lau, nhất định là vì sợ việc cọ rửa cho một đứa cao lớn như con sẽ làm tôi mệt mỏi.
Nhưng thật sự không quan trọng, chỉ cần con trai tôi sạch sẽ thì dù tôi có mệt mỏi hay cực khổ đến đâu cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Cởi đến khi đứa con trai chỉ còn lại một cái quần cộc nhỏ, tầm mắt rơi lên lá khô chưa rụng ngoài cửa sổ.
Tôi vội vàng lấy khăn mặt trong chậu nước nóng ra vắt khô.
Rồi sau đó từng chút từng chút, cẩn thận lau người cho con trai.
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
"Mẹ, có người đến!"
Giọng nói của con trai nghe có chút căng thẳng, tôi biết nó lại thẹn thùng.
Tôi nhịn không được cười cười: "Không sao đâu cục cưng, không phải mẹ đã nói rồi sao? Các cô ở với mẹ cũng gần bằng tuổi nhau, con ở trước mặt bọn họ chỉ là một đứa bé mà thôi, hơn nữa, cục cưng của chúng ta không phải còn mặc quần sao?"
Vừa dứt lời, cửa ký túc xá bị người ta đẩy ra, tiếng cười vừa tràn vào đột nhiên im bặt.
Bình luận facebook