-
Chương 3
Hôm đó hai người họ đóng cửa tiệm, quay về nhà đã là nửa đêm. Lúc chuẩn bị vào nhà đột nhiên phát hiện bên trong có người. Nhưng khi bọn họ thắp đèn lên, lại thấy cả căn nhà trống không, làm gì có người nào. Lúc cả hai còn đang cảm thấy kì quái, người vợ bỗng hét lớn một tiếng, chỉ vào phía sau lưng người chồng.
Người chồng thấy dáng vẻ vợ mình như vậy, bèn quay đầu nhìn, chỉ thấy một gương mặt trắng bệch ở phía sau đang gõ vào lưng anh ta. Người đàn ông cũng hoảng sợ hét lên, nhưng sau khi hét xong nhìn kỹ lại, làm gì có ai chứ?
Đang lúc hai người cảm thấy kì lạ không thôi, định tìm người hỏi, vừa hay bà nội tôi nghe thấy tiếng động chạy ra cửa, đôi vợ chồng trẻ nghe thấy có người, vội vã chạy tới hỏi bà nội tôi. Bà tôi mồm miệng ngay thẳng, bèn nói: “Trong nhà của hai người có ma.”
Bà nội tôi vừa nói xong, hai vợ chồng đã sợ đến hồn vía lên mấy, hôm sau trời còn chưa sáng cả hai đã dọn đi.
Câu nói của bà nội tôi khiến chủ nhà cho thuê bị tổn thất, ông ấy không vui, bèn làm ầm ĩ một trận. Nhưng không vui cũng chẳng làm được gì, trẻ con mà, hơn nữa chuyện căn nhà bị ma ám cũng không phải là giả. Hết cách, chủ nhà chỉ có thể đổ cho mình xui xẻo. Sau này muốn tiếp tục cho thuê căn nhà cũng không còn dễ dàng nữa, tiếng xấu đồn xa, chuyện căn nhà bị ma ám đã truyền đi khắp nơi rồi.
Về sau chủ nhà tìm được một thầy pháp, là người Hà Đông, nghe nói ông ta rất nổi tiếng, đã giải quyết được rất nhiều chuyện cho các gia đình bình thường cũng như giàu có. Bên đường lớn số 5 có một giáo đường bị ma ám, cũng nhờ ông ta giải quyết giúp.
Người thầy pháp này vô cùng có phong thái, ông ta mặc một chiếc áo choàng bằng lụa màu xanh lam, tóc ngang vai, cằm để một chỏm râu, phía sau còn dẫn theo hai tên đồ đệ nhỏ tuổi. Sau khi đến nơi, thầy pháp nhìn trước sau một lượt, lấy la bàn ra dò khắp bốn phía. Dò xong, ông nói với chủ nhà, căn nhà này oán khí rất nặng, nhất định là quỷ nữ.
Mọi người nghe xong thì nháo nhào lên, thật sự là quỷ nữ, xem ra người thầy pháp này đúng là có bản lĩnh thật.
Thầy pháp xem xong, bảo các đệ tử bày trận. Tên đồ đệ cũng không làm qua loa, ở trong nhà bận rộn vẽ trận bằng bút mực, trước sáu sau bảy vẽ thành một trận bát quái lớn. Giữa trận đặt một con gà trống có mào đỏ tươi. Con gà trống này vừa vào trong trận đã rất ngoan ngoãn, không hề cựa quậy một chút nào.
Cứ thế đến tận nửa đêm, người mặt trắng đến rồi, vừa tới đã nắm lấy con gà trống cắn đứt cổ nó, sau đó kéo người thầy pháp kia lại tát vào miệng hai cái. Hai tên đồ đệ kia thấy tình hình không ổn bèn cắm đầu bỏ chạy. Sau chuyện này, danh tiếng của người thầy pháp xem như đã bị huỷ hoại. Có điều từ đó về sau, người mặt trắng lại càng quấy nhiễu dữ hơn.
Kể từ lúc ông thầy pháp kia bị người mặt trắng làm bẽ mặt, trong viện bắt đầu náo loạn. Có lẽ do bà nội tôi là người mồm miệng lanh lẹ cho nên nhà được ma nữ chọn phá đầu tiên chính là nhà bà.
Lúc đó bà nội tôi vẫn còn rất nhỏ, cũng chưa đi học, chỉ ở nhà phụ người lớn ít việc. Ông cố tôi khi ấy làm công việc khuân vác đồ ở bến đò, bà cố ở nhà vá đồ. Vá đồ này không giống với kiểu bây giờ, mà là lục trong những đống rác quần áo rách nát mà người khác đã bỏ đi, sau đó mang về nhà cắt thành từng mảnh, cuối cùng dùng hồ dán chúng lại với nhau, có thể làm đế giày hoặc những gia đình nghèo khổ cũng có thể giặt sạch chỗ hồ đó làm thành quần áo để mặc.
Đây cũng không phải là cuộc sống tốt đẹp gì. Mùa hè vừa bẩn vừa hôi không nói, đến mùa đông tay bị đông cứng lại toàn là những vết nứt nẻ. Khó chịu nhất vẫn là lúc trời vào xuân, lúc tuyết tan, tay bắt đầu ngứa ngáy đến độ chỉ muốn chặt bỏ. Lúc đó tay của bà nội tôi bị đông cứng lại như cái bánh bao, lúc làm việc rất đau đớn, ngâm trong nước lâu sẽ bị nứt ra, chảy rất nhiều máu. Mỗi ngày qua đi đều khó chịu đến tột độ. Buổi tối mặc dù không phải làm việc nữa, nhưng dưới bà còn có hai em trai phải chăm sóc, khó khăn lắm mới dỗ cho chúng ngủ được, dỗ xong cả người bà đã mệt lừ, ngả người lên giường liền chìm vào giấc mộng.
Hôm đó cũng không ngoại lệ, hai người em trai ở trên giường ầm ĩ một trận, không dễ dàng gì mới chịu đi ngủ, đang lúc bà nội tôi cũng định về giường ngủ, đột nhiên nhìn thấy ở cửa sổ có thứ gì đó. Lúc đó đèn dầu không sáng lắm, bà nội nhìn kĩ lại, mới phát hiện ra là một người, đang mở to hai mắt nhìn vào trong phòng.
Con nít mà, bản tính tò mò, còn cho rằng là người hàng xóm nào đó, thế là bà nội tôi xuống giường đến bên cửa sổ nhìn thử, kết quả lại nhìn thấy một gương mặt sưng to như cái chậu, trắng bệch, môi đỏ như thể vừa mới ăn thịt một đứa trẻ xong, đang cười với bà.
Bà nội nhìn thấy gương mặt này liền hét lên một tiếng, suýt chút nữa đã té nhào xuống đất. Sau đó dùng hết sức gọi mẹ ơi, mẹ ơi.
Lúc đó bà cố đang ở bên ngoài làm việc, nghe thấy tiếng khóc bù lu bù loa của bà nội, ở bên ngoài phòng đứng dậy hỏi: “Sao vậy?”
Bà nội đã sợ đến hồn vía lên mây, cứ luôn miệng khóc gọi mẹ ơi mẹ ơi, những thứ khác cũng không nói ra được. Bà cố lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, bước vào phòng liền nhìn thấy bà nội đang bò dưới đất, vừa thấy bà cố, bà nội lập tức nhào tới khóc oà lên gọi mẹ. Bà cố đỡ bà nội đứng dậy, vội hỏi có chuyện gì, bà nội chỉ cửa sổ nói, người mặt trắng…người mặt trắng….
Bà cố vừa nghe nói người mặt trắng, trong lòng đã kinh hãi, nhưng khi bà đến bên cửa sổ xem thử, lại chẳng nhìn thấy gì cả. Bà cố vội đỡ bà nội lên giường, nói: “Con gái, không có gì cả đâu, đừng sợ đừng sợ.”
Mặc dù bà cố nói vậy, nhưng bà nội vẫn không dám nhìn sang cửa sổ, mãi cho đến khi ông cố về, bà mới dám nhìn. Sau khi nhìn xong mới thấy ở đó quả nhiên không có gì cả. Lúc này có một người hàng xóm bước vào, ông cố, bà cố đều hỏi bà nội lại chuyện lúc nãy, bà nội mới đem mọi chuyện kể lại cho họ. Kể xong, cả ông cố, bà cố và người hàng xóm kia đều kinh hãi.
Vốn dĩ hai người họ đã cảm thấy chuyện này rất đáng sợ rồi, bây giờ biết được người mặt trắng này vậy mà lại đến tận cửa nhà mình, còn hù doạ con mình nữa, điều này khiến họ càng thêm lo lắng trong lòng. Người hàng xóm vừa đến cũng cảm thấy chuyện này rất quái dị, an ủi họ mấy câu, lúc này hai người mới định thần trở lại.
Sau khi người hàng xóm kia đi, hai người mới an ủi bà nội tôi thêm vài câu, sau đó lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nhưng lúc họ vừa mới nằm xuống, đèn còn chưa kịp thổi tắt, bà cố đột nhiên cảm thấy ngoài cửa sổ có thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn một cái, đã nhìn thấy một gương mặt trắng bệch u ám đang dán chặt vào ô kính cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn vào trong phòng.
Bà cố sợ sẽ đánh thức bọn trẻ, vội vàng gọi chồng mình. Ông cố vừa ngẩng đầu nhìn thấy người mặt trắng, mặt mày biến sắc, lập tức nhảy xuống giường, cầm con dao bếp chạy ra ngoài. Thế nhưng khi chạy ra cửa lại phát hiện bên ngoài chẳng có ai cả.
Có điều chuyện này cũng không thể cho qua như thế được, ông cố vừa cầm dao chém loạn xạ vừa chửi, chửi hơn mười mấy phút, tất cả hàng xóm đều chạy ra xem, khuyên nhủ hồi lâu ông cố mới chịu vào nhà.
Nhưng vào nhà rồi ông cố mới phát hiện có gì đó không ổn, bà cố đang ngồi ở trên giường cười không ngớt. Ông cố thấy bà cố cười, trong lòng vô cùng bực bội nói: “Xảy ra chuyện vậy mà em còn cười được à.”
Bà cố nghe ông cố nói vậy cũng không đáp lại câu nào, chỉ tiếp tục cười hì hì. Lúc này bà nội tôi cảm thấy mẹ mình không giống bình thường, từ trên giường ngồi dậy kéo tay bà gọi: “Mẹ, mẹ có sao không, mẹ.”
Bà nội gọi như vậy nhưng bà cố vẫn ngồi trên giường không để ý đến bà, chỉ cười hì hì. Ông cố mặc dù là người thô lỗ, nhưng vẫn nhận ra có điều khác thường, vội vã chạy ra ngoài gọi người tới. Ông cố vừa gọi xong đã có mấy người lần lượt đến nhà. Có bà Lưu bán trái thơm bên cạnh nhà, có bà Lý làm trà tố, có ông La tuần tra đường phố, còn có bà béo, những người khác cũng lần lượt tới, trong phòng hầu như không còn chỗ đứng.
Những người hàng xóm vừa đến liền biết đã xảy ra chuyện lớn, vội kéo tay hỏi han. Nhưng mặc cho bọn họ có nói có hỏi thế nào, bà cố tôi vẫn không nói lời nào. Cuối cùng, không còn cách nào nữa, ông La tuần tra đường phố mới hỏi một câu: “Cô có phải là tiểu thư Tô Châu ở nhà bên không?”
Ông La vừa hỏi xong, bà cố tôi liền ngưng cười, ồ một tiếng, mở miệng nói bằng giọng Tô Châu, nhẹ nhàng hỏi: “Ông nhận ra tôi à?”
Ông La nói: “Dĩ nhiên là tôi nhận ra cô rồi, cô từng tìm tôi nghe ngóng chuyện trước kia mà.”
Bà cố tôi cười khúc khích: “May mà ông vẫn còn nhớ, hai người chúng ta đã từng nói chuyện mấy câu.”
Ông La vừa nghe vậy đã biết chắc người này là ai, bèn nói: “Tất cả chúng tôi ở đây đều biết cô có oan tình, thế nhưng oan có đầu nợ có chủ, nên tìm ai thì tìm người đó, gia đình này không trêu chọc cũng không xúc phạm đến cô, cô phá họ làm gì?”
Bà cố nghe được lời này liền không vui, nhất thời vừa khóc vừa làm ầm lên, vừa khóc vừa nói: “Tôi biết tìm ai chứ? Đi đâu tìm bây giờ? Ông nói đi, ông nói đi…” Nói xong liền gào khóc không dứt.
Ông La và tất cả mọi người ở đây đều biết con ma đã nhập vào người bà cố tôi là ai, lần lượt tới khuyên nhủ, thế nhưng khuyên tới khuyên lui, nên khuyên cái gì không nên khuyên cái gì cũng đều nói ra hết, nhưng người phụ nữ đó vẫn không ngừng khóc. Hơn nữa dáng vẻ này càng khóc lại càng bi thương, xem ra nước mắt đã sắp chảy thành sông rồi.
Ông La lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, không có gì là chưa từng thấy, ông biết ma quỷ cũng như người thôi, đều là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thế là bèn nói với mọi người: “Hiện giờ khuyên nhủ cũng không có tác dụng, chi bằng nghĩ cách khác đi”. Lúc này có một bà thím, vốn dĩ từ đầu tới cuối vẫn rất im lặng, nhìn thấy cô gái kia khóc như vậy bỗng nói một câu: “Cô không đi vậy tôi đi thắp nhang đây.”
Bà thím vừa nói vậy, cô gái nhập vào bà cố tôi đột nhiên ngừng khóc, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bà thím đó, trên mặt hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào. Ông cố nhìn thấy vợ mình như vậy, trong lòng sợ hãi liền gào lên mấy tiếng, bà thím kia rất tức giận nói với ông cố: “Cậu la cái gì mà la, cậu cho rằng đây vẫn còn là vợ mình sao?” Nói xong lại quay sang cô gái hỏi: “Rốt cuộc cô có đi hay không?”
Cô gái khịt mũi nói: “Tôi không đi thì làm sao?”