-
Chương 1
Ngày Sơ Dương chết, là ngày mồng 3 tháng 2.
Mồng 3 tháng 2, chưa đến đầu xuân, trận tuyết của ngày cuối đông đã bắt đầu ngơi nghỉ, gió lạnh phả vào mặt như lưỡi dao cắt, chớp mắt nhìn về phía xa, giữa lớp gạch ngói xanh thẫm bao phủ một tầng sương trắng thưa thớt, chầm chậm trôi đi, giống như cuộc đời ngắn ngủi này của nàng.
Nàng chết ở hồ Yên Thanh trong phủ đệ của Trấn Bắc tướng quân Quý Tần, cũng là phu quân nàng. Nửa đêm hôm đó nàng bị rơi xuống hồ, đến rạng sáng hôm sau mới được tìm thấy. Tôi biết đến tin này là bởi vì sáng sớm đã bị Lương Đế triệu vào cung, lệnh cho tôi đến phủ của Quý tướng quân điều tra rõ sự việc.
Sơ Dương là con gái thứ 12 của Lương Đế, Văn Lạc công chúa của Đại Lương, nhưng giọng điệu của ông lại rất lạnh nhạt, không nặng không nhẹ nói với tôi: "Quý Tần nắm trong tay nhiều quyền lực, là cánh tay đắc lực của Đại Lương, trong trận chiến ở Thanh Nhai Lĩnh hắn ta chiến đấu anh dũng, vừa lập được chiến công, tra không được thì thôi, lỡ như tra được gì đó..." Lương Đế dừng lại ở đó, tất cả hàm ý thâm sâu đều lộ ra trong khoảng dừng đó, cuối cùng bổ sung thêm một câu: "Tuyệt đối đừng để quần thần trong lòng nguội lạnh."
Mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, tôi cố gắng kiềm nén cảm xúc, cúi đầu thật thấp, nhẹ giọng trả lời: "Thần, tuân chỉ."
Lúc tôi đến Quý phủ, Quý Tần đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, gió lạnh thấu xương, vậy mà hắn ta chỉ khoác trên người một chiếc áo choàng mỏng.
Tính ra tôi và hắn cũng đã 3 năm không gặp, lần trước gặp nhau là ở hôn lễ của hắn và Văn Lạc, tôi với tư cách là người của Đại lý tự, không thể không đến chúc mừng.
(Đại lý tự là một trong quan chế Lục tự, là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.)
Lúc hắn ta mặc hỉ phục đến mời rượu, tôi đã đưa tay chặn lại không để hắn rót rượu cho mình, khách sáo từ chối: "Tại hạ tửu lượng không tốt."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt anh tuấn hiện rõ đường nét cương nghị, dáng vẻ sâu sắc mà kiên định, tôi chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng: Đây là người mà Văn Lạc thích. Hắn ta cũng không làm khó tôi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi bỏ đi.
Bây giờ gặp lại, so với ba năm trước, dáng vẻ anh tuấn đã giảm đi không ít, rõ ràng vừa mới nắm được đại quyền trong tay, được long ân sủng ái, vậy mà mặt mày lại lộ ra vẻ mệt mỏi, nặng nề.
Tôi xuống ngựa chấp tay lại, nói rõ với hắn nguyên nhân việc mình đến đây: "Ta phụng lệnh thánh thượng đến để điều tra."
Hắn nghiêng người sang bên nhường đường cho tôi, bước chân có vẻ không được vững, khàn giọng nói: "Mời, Tống đại nhân."
Tôi vẫn luôn không tin rằng Văn Lạc đã chết, lúc vào cung nhận được tin tức về nàng bản thân cứ nghĩ mình đang mơ một giấc mơ. Ở tuổi xuân thì nàng xin được ban hôn gả cho Quý Tần, đến nay vẫn chưa đến 20 tuổi, làm sao có thể chết được chứ?
Lúc tôi vừa bước chân vào phòng nàng, đã thấy bên trong rất lộn xộn, thị nữ của Văn Lạc - Phục Ngọc đang quỳ nửa người bên giường trông coi.
Nghe thấy tiếng động cô ấy lập tức ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, dùng sức cầm chân đèn trong tay ném tới, nhưng có lẽ do yếu sức, chân đèn lăn cuồn cuộn dọc theo tấm thải trải dưới sàn ngừng lại bên chân tôi. Tôi nhìn Phục Ngọc, cô ấy trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, có lẽ cổ họng đã gắng sức quá độ, cho nên từng câu từng chữ thốt ra đều như có máu tươi chảy trong yết hầu: "Ai dám đến? Phía sau ta chính là công chúa của Đại Lương, nàng ấy chết trong phủ này, ai dám động vào?"
Quý Tần ở sau lưng tôi nhàn nhạt giải thích: "Cô ấy không tin bất cứ ai, cho rằng cái chết của Văn Lạc không phải là chuyện ngoài ý muốn, cô ấy nghĩ trên người Văn Lạc chắc chắn còn lưu lại manh mối, cho nên nhất định không để cho người khác đến gần Văn Lạc..." Hắn nhịn một hồi, cuối cùng cũng không nói ra hai từ "thi thể".
Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng kiềm nén âm thanh run rẩy, gọi một tiếng: "Phục Ngọc, là ta, Tống Tử Hoành của Đại lý tự đây, em còn nhớ ta không?"
Phục Ngọc đưa mắt nhìn tôi, nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhìn đến nước mắt thi nhau chảy ào ạt, như vừa tìm thấy đầu ống thông nước: "Tống đại nhân", giong cô ấy khàn đến mức không thể phát ra tiếng rõ ràng, chỉ nói: "nô tì cuối cùng cũng đợi được ngài rồi, công chúa cuối cùng cũng đợi được ngài rồi..."
Tôi cố nén cơn máu tanh đang xộc lên từ cuống họng, chầm chậm từng bước tiến gần đến chiếc giường nhỏ đang được Phục Ngọc bảo vệ.
Sau đó, như thể đã ngăn cách rất nhiều năm, tôi cuối cùng cũng gặp lại nàng.
Sơ Dương Sơ Dương, Sơ Dương đã được gả đi làm vợ người khác, Sơ Dương và tôi âm dương cách biệt.
Nàng lặng lẽ nằm im trên giường, không có dấu tích vùng vẫy, cũng không có vết thương ngoài da, thậm chí dáng vẻ cũng không giống với người bị chết đuối, hai tay nàng đặt trên bụng, mắt khép hờ, nước da tái nhợt trên khuôn mặt thoáng hiện những vết tím tái, mái tóc đen nhánh ướt sũng dán chặt vào hai má, ống tay áo rộng không ngừng nhỏ từng giọt từng giọt nước lên chiếc giường nhỏ.
Như thể đang chìm vào giấc ngủ.
Phục Ngọc phía sau lưng tôi khóc không thành tiếng, nói: "Nô tì không dám để ai chạm vào người của công chúa. Mấy ngày trước khi công chúa xảy ra chuyện người lúc nào cũng lo lắng sợ sệt, là nô tì vô dụng, không thể san sẻ khó khăn với người, nô tì chỉ có thể bảo vệ công chúa, không thể để cho kẻ sát hại công chúa tiêu dao tự tại được..."
Tôi lảo đảo bước lên phía trước, nghe thấy câu này đột nhiên ngẩng phắc đầu dậy liếc nhìn gương mặt trắng bệch trầm mặc không nói tiếng nào của Quý Tần đang ở phía sau mình, thần sắc nghiêm nghị, tôi mở miệng cắt ngang lời Phục Ngọc: "Làm sao em biết được công chúa là bị người khác sát hại?"
Phục Ngọc im lặng một lúc, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, bắt đầu nói rõ từng câu từng chữ: "Đêm trước khi công chúa xảy ra chuyện, người đã từng giao cho nô tì một bức thư, dặn nô tì phải cất giữ thận cẩn thận, nếu như công chúa xảy ra chuyện gì thì hãy đưa nó cho ngài."
Tôi nhận lấy bức thư Phục Ngọc vừa đưa, Sơ Dương từ nhỏ đã phỏng theo chữ viết của tôi, những chữ cái viết bằng nét bút nhỏ như này sao tôi lại không cảm thấy quen thuộc cho được, tôi như bị sét đánh, giấy Tuyên mỏng khẽ khàng rơi xuống đất, hai mắt tôi đỏ ngầu nhìn Quý Tần, một giây sau lập tức siết chặt nắm đấm vung vào mặt hắn.
Những người có mặt trong phòng hét lên một cách sợ hãi, Quý Tần lại không né tránh, chỉ lảo đảo nghiêng về sau một chút, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm vào tờ giấy Tuyên đang rơi dưới đất.
Trên mặt giấy chỉ có vẻn vẹn 17 chữ, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim tôi.
"Tử Hoành, ta không chịu nổi cuộc sống tuyệt vọng này nữa, thật sự quá mệt mỏi."
Đó chính là những lời cuối cùng mà nàng để lại cho tôi.
2.
Tôi đem bút tích cuối cùng của Sơ Dương trình lên thánh thượng, ông ấy nhìn nét chữ trên giấy một lúc không lên tiếng. Rất lâu sau đó, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng cất lên: "Tính cách giống mẫu thân nó, tội gì phải chết."
Tôi im lặng không nói-Sơ Dương vốn không được sủng ái, thân mẫu nàng ngày trước cũng tự sát ở trong hoàng cung, đến nay vẫn là đại kị, người trong hoàng thất tự sát chính là hành động đại bất kính, chẳng trách hoàng thượng đem cơn thịnh nộ giáng xuống đầu Sơ Dương bao năm nay.
Ông dừng một lát, cuối cùng cũng nhắc đến Sơ Dương một lần: "Công chúa Văn Lạc bị nhiễm phong hàn mà chết."
Điều này nghĩa là không được phép tra xét nguyên nhân cái chết của Sơ Dương thêm nữa.
Tôi lặng lẽ lui xuống.
Bên ngoài Bảo Hoà Điện hàng trăm bậc thang trải dài dưới chân, tôi ngước nhìn mái ngói cổ kính ẩn hiện dưới đường chân trời phía xa cung điện, dưới ánh mặt trời phản chiếu một luồng sáng lấp lánh như mạ vàng, trận tuyết cuối cùng cũng đã tan hết, cuộc đời nàng cũng kết thúc chỉ bằng một câu kết luận như thế.
Ba ngày sau, tang lễ của Sơ Dương được cử hành, tôi đứng trên tường thành Càn Khôn môn nhìn đoàn đưa tang trải dài trên phố: 36 người khiêng quan tài của nàng ra khỏi cổng thành, dẫn đầu là Quý Tần, toàn bộ hoà thượng của Linh Ẩn tự được sắp xếp đứng ở hai bên quan tài, họ chắp tay nhắm mắt lại, tiếng tụng kinh vang lên không dứt, khí thế to lớn, uy nghiêm, mạnh mẽ.
Sau khi nàng chết, bệ hạ mới ban cho nàng danh hiệu công chúa hoàng thất.
Âm thanh ồn ào dần tan, giấy tiền trắng như tuyết phủ dài khắp con phố, một cơn gió thổi qua, cuồn cuộn rít rào nơi phương xa, không gian bỗng chốc trở nên vắng vẻ, tĩnh mịch. Quý Tần dẫn đầu đoàn người đang đi đột nhiên giống như cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Tôi nhắm mắt xoay người bước xuống cổng thành--Tôi sẽ không buông tha cho hắn ta.
Lúc tôi trở về phủ, Phục Ngọc đang đốt giấy tiền cho Sơ Dương. Trước khi an táng Sơ Dương, tôi đã đón Phục Ngọc từ phủ của Quý Tần về đây. Cô ấy khóc đến hai mắt đỏ ngầu, cổ họng đã khàn đặc đến không nói nên lời, thấy tôi bước tới, Phục Ngọc cố gắng nói: "Công chúa rất yêu ngài ấy."
Nghe vậy, tôi im lặng, tôi đương nhiên biết nàng yêu Quý Tần.
Không có ai biết rõ tình cảm nàng dành cho Quý Tần hơn tôi.
Tính ra từ lúc tôi quen biết Sơ Dương đến giờ, đã qua 12 năm rồi.
Vào một đêm lạnh giá của 12 năm trước, trời không ngừng đổ mưa, ngự tiền thị vệ thần sắc gấp gáp bí mật truyền phụ thân của tôi vào cung, lúc đó tôi đã đảm đương công việc ở Đại Lý tự, bèn đi cùng với ông ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người chết. Trong căn phòng đơn sơ, không hề thắp một ngọn lửa nào dù đang là mùa đông tháng chạp, Lý công công đang ngồi bên giường, nằm đó là một vị cung phi, trên cổ bà ấy hình như có một vết cắt nhỏ, đã được lấy khăn che lại. Lý công công không nhướn mi mắt, chỉ vào bà ấy nói với cha tôi: "Mời Tống đại nhân khám nghiệm tử thi."
Cha liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức tiến lên trước một bước, vén chiếc khăn trắng đang che mặt bà ấy xuống, gương mặt bà trắng bệch, mắt trợn trừng, đầu lưỡi thè ra rũ xuống. Tôi run rẩy đưa tay sờ cổ bà ấy, không phải bị mưu hại mà là tự sát, thi thể đã cứng đờ, chết từ lâu rồi.
Lý công công nghe được đáp án liền bỏ đi, sau khi ông ấy bước ra khỏi cửa, tôi cũng không trụ nổi nữa, may mà nơi này hẻo lánh, ít có người qua lại, nghĩ đến cái xác, tôi vịn vào gốc cây bên ngoài điện không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên phía sau lưng có người hỏi: "Huynh không sao chứ?" chất giọng non nớt nhưng nghe có phần lạnh nhạt.
Tôi vụng về quay đầu, lúc đó trời đã khuya, ánh sáng le lói từ chiếc đèn lồng phía sau cửa chiếu tới, phản chiếu hình dáng một cô gái nhỏ khoác trên người một chiếc áo choàng màu vàng nhạt, trên tay cầm một chiếc ô trơn láng, con ngươi đen láy không gợn sóng, như ngâm trong băng lạnh bước đến, lại hỏi lần nữa: "Huynh sợ sao?"
Lúc còn trẻ tôi coi trọng nhất là mặt mũi, cũng không biết nên trả lời nàng thế nào, chỉ có thể im lặng. Ánh sáng từ ngọn đèn đỏ thẫm phía sau phản chiếu lên gương mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc của nàng, nàng khẽ nghiêng đầu, hỏi tôi: "Tại sao lại sợ chứ? Khăn che mặt của bà ấy là do chính tay ta làm đó."
Tôi nhịn không được hỏi: "Nàng quen với vị cung phi bên trong ư?"
"Ừm" Nàng hời hợt trả lời, đôi mắt thờ ơ không hợp với lứa tuổi hồn nhiên của nàng, "Bà ấy là mẫu thân của ta."
Tôi kinh hãi lùi lại mấy bước, nàng dường như không cảm thấy, đưa tay chỉ lên bầu trời đen kịt nhắc nhở tôi: "Sắp mưa rồi."
Nàng vừa dứt lời, cơn mưa như đã chờ đợi từ lâu chợt ập đến, những giọt mưa ầm ầm rơi xuống, dần kết thành dòng, xuôi theo cằm tôi nhỏ xuống đất. Một tiếng sấm nổ vang rền, chớp mắt loé sáng cả góc trời, nàng chầm chậm nâng dù lên, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sau đó khẽ cười với tôi, nói: "Đại ca ca, có muốn che ô cùng không?"
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Sơ Dương.
Rất lâu về sau, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đêm đó, khắp nơi mờ mịt hơi nước, nàng đứng trước mặt tôi dưới tán ô và hỏi tôi câu đó. Bây giờ nhắm mắt lại, tôi thậm chí vẫn có thể dựa vào hồi ức để phác hoạ lại hình dáng nàng đứng trong mưa dưới ánh đèn lờ mờ đó. Cho đến khi nàng gặp Quý Tần thì nét hoạ của thuở hồng hoang trong tôi mới dần dần chuyển thành cơn đau không dứt.
Tôi biết nàng yêu Quý Tần, nhưng mãi đến hôm nay tôi vẫn không biết, tại sao nàng lại yêu hắn?
Tôi vẫn luôn cho rằng, nàng sẽ không yêu bất cứ ai.
Phụ thân của tôi là người của Ngự Y viện, thường xuyên ở trong cung, tôi làm việc ở Đại Lý tự, cũng thường hay đi theo ông xem các ca bệnh, bởi vì nếu như vậy khi xử lý vụ án cũng sẽ có ích hơn.
Sự hờ hững không hợp với tuổi của Sơ Dương đêm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Chuyện mẫu phi nàng tự sát đã chọc giận bệ hạ, cuộc sống trong cung của nàng cũng không thể trôi qua dễ dàng được nữa. Tôi ở trong cung chứng kiến biết bao nhiêu chuyện nâng lên đạp xuống, chỉ là không ngờ nổi sự việc lại ghê gớm đến mức đấy.
Lần tiếp theo tôi gặp nàng, là lúc nàng tự mình đến Thái Y viện lấy thuốc. Giữa cái lạnh mùa đông, hầu hết người trong viện đều rất lười nhác, không có ai túc trực ở đó cả, lúc ấy tôi đang ngồi trên một chiếc ghế đàn hương ở Tinh Y viện xem y thư. Chậu than đỏ rực trước mặt không biết đã đốt trúng thứ gì, ngọn lửa bất thình lình bốc lên cao, tàn lửa bắn tung toé, một đốm lửa rơi trúng vào y thư, rất nhanh bị cháy đen, tôi luống cuống tay chân bổ nhào về phía trước, vậy mà lại nghe thấy tiếng cười của ai đó.
Tôi ngẩng đầu, nàng đang đứng ở bậc cửa, tay vịn khung cửa, nhìn tôi cười.
Nàng đến chỗ tôi lấy thuốc, một vị công chúa không chỗ dựa không thân thích, không được sủng ái, chỉ muốn lấy một ít thuốc chữa cánh tay bị thương do giá rét cũng bị người ta khước từ. Tôi bôi thuốc cho nàng, nhìn bàn tay sưng tấy đó, đây không nên là đôi tay của một vị công chúa mới phải, ngập ngừng hồi lâu tôi mới hỏi: "Thượng cung cục cắt xén số than trong cung của nàng ư?" Sau khi hỏi xong tôi lập tức cảm thấy hối hận, đây là hoàng cung, tôi vốn không nên quản nhiều chuyện như vậy.
Chẳng ngờ nàng lại lắc đầu: "Là bị Thái Phó phạt." Nàng ngẩng đầu nhìn tôi, cười lạnh: "Chữ của ta không đẹp."
Nghe nàng nói vậy tôi liền hiểu ra, thông thường chẳng có ai quan tâm đến chuyện học của nàng cả. Tôi ngẩn ra một lúc lâu, mới mở miệng: "Chữ của ta cũng không tệ đâu, nếu công chúa không chê, hay là cứ phỏng theo chữ viết của ta đi."
Đôi lông mày thưa thớt, hơi nhạt màu của nàng giờ đây đang nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau nàng khẽ cụp mắt xuống, mỉm cười như ngầm cảm ơn.
Sau đó không lâu tôi rời khỏi hoàng cung, những lần gặp gỡ giữa tôi và nàng cũng dần thưa thớt đi, cho đến bây giờ.
Tôi không thể chia sẻ đoạn kí ức đó với người khác, chỉ có thể nói với Phục Ngọc. Dấu vết mà nàng lưu lại trên thế gian này đều chỉ còn lại trong kí ức mờ nhạt của tôi, tôi muốn tìm một người có thể cùng tôi nói về nàng.
Phục Ngọc đem số giấy tiền còn lại trong tay ném hết vào chậu than, ngọn lửa nháy mắt bùng lên. Rất lâu sau, cô ấy cất tiếng: "Tống đại nhân, ngài sai rồi."
Tôi nhìn Phục Ngọc, cô ấy ngừng lại một lát mới nói tiếp: "Người công chúa gặp đầu tiên, không phải ngài."