-
Phần 3
15.
Lúc này người phụ nữ cũng tỉnh lại, nhưng tôi có thể thấy cô ấy đang hấp hối.
Tôi rót cho cô ấy một ít nước đường, khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy dần có chút màu máu.
Tôi đút mì cho nhưng cô ấy lắc đầu: “Mấy người giữ lại ăn đi, đừng lãng phí cho tôi”.
Sau đó, cô ấy nhìn tôi:"Tôi xin lỗi, chúng tôi muốn c ướp đồ của cô mà cô lại cứu tôi."
Tôi thở dài: “Cô không c ướp của chúng tôi, không cần cảm thấy có lỗi”.
Cô ấy lại nhìn Đóa Đóa: "Đóa Đóa, con còn nhớ dì không? Dì là mẹ của Dao Dao."
Đóa Đóa gật đầu: "Chào dì ạ."
"Ngày cuối cùng trước khi con về, Dao Dao đang làm gì?"
Đóa Đóa nghiêm túc suy nghĩ: "Dao Dao đang uống sữa."
“Đang uống sữa là tốt rồi.” Cô ấy cười, nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.
Cô ấy rời đi vào lúc nửa đêm về sáng, nhảy từ sân thượng khi chúng tôi đang ngủ.
Tôi có thể lý giải suy nghĩ của cô ấy, giai đoạn đầu của tận thế, khi thấy Đóa Đóa bị nhiễm thành zombie từ camera giám sát trên điện thoại, tôi cũng định đi theo con bé.
Vì thời tiết quá nóng nên vết thương của tôi bị nhiễm trùng sốt nhẹ, sau khi uống thuốc kháng sinh, tôi hôn mê hai ngày.
Sau khi tỉnh, Tống Nguyên nói với tôi có vẻ không còn người sống nào khác trong khu dân cư nữa, ngoại trừ chúng tôi.
Nhưng chúng tôi vẫn như trước nhỏ giọng nói chuyện, cố gắng không phát ra âm thanh để không thu hút zombie và sự chú ý của người khác.
Tận thế ngày thứ 120.
Chúng tôi vẫn còn 2/3 lương thực, rau vẫn đang phát triển.
Vấn đề duy nhất là thiếu nước, mùa mưa chúng tôi chờ đợi không xuất hiện, dường như có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Nhưng cũng có cái may, ngoài cơn sốt do nhiễm trùng của tôi thì cả bốn người đều khỏe mạnh, không mắc bệnh gì trong suốt thời gian còn lại.
Tận thế ngày thứ 200, tuyết rơi.
Vấn đề thiếu nước tạm thời được giải trừ.
Nhưng kiếp trước tuyết rơi vào khoảng tháng giêng, bây giờ lại sớm hơn hai tháng.
Chúng tôi không có lò sưởi, nên phải quấn chặt chăn và dựa vào nhau để ủ ấm.
Hôm nay cũng là sinh nhật lần thứ ba mươi hai của Lục Tranh.
Sáng sớm mẹ chồng tôi đã cầm ảnh của Lục Tranh ngồi im lặng, tôi ngồi bên cạnh bà.
Trong bức ảnh, Lục Tranh lông mày sắc bén, đôi mắt sáng như sao, vẻ mặt chính trực.
Anh ấy là người tôi quen thuộc và gần gũi nhất, cũng là người xa tôi nhất và chống đỡ tôi khỏi những ngày tuyệt vọng nhất.
“Chúng ta có thể gặp Tranh nhi vào tháng năm năm sau không?” Mẹ chồng hỏi tôi.
Tôi gật đầu:“Có thể.”
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn.
Đời trước tháng năm cơ bản đã xây xong khu an toàn, tháng bảy tôi mới tới đó, bên trong khu đóng quân có khoảng trăm vạn người sinh sống, toàn quốc có hơn 300 khu an toàn như vậy.
Sự sống của con người đêù được bảo tồn.
“Nếu khu an toàn đang xây dựng, sao chúng ta không đi ngay bây giờ? Chúng ta cũng có thể đoàn tụ với anh rể sớm hơn?” Tống Nguyên hỏi tôi.
Tôi nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài: “Với thời tiết này, một khi xe hỏng chúng ta rất có thể sẽ chet cóng.”
16.
Ngày tận thế thứ 295 là Tết Nguyên Đán.
Từ trận tuyết đầu tiên rơi đến nay đã ba tháng rồi tuyết không ngừng rơi.
Trong tiết trời se lạnh, mùi ôi thiu đã đỡ hơn rất nhiều, hoạt động của lũ zombie cũng chậm chạp như bị đông cứng trong tuyết.
Mặc dù chỉ còn chưa đến 1/3 số thức ăn nhưng chúng tôi quyết định sẽ xả hơn một chút trong Tết Nguyên Đán.
Chúng tôi nướng thịt xông khói với ớt xanh, khui vịt om sấu hút chân không, nấu canh rong biển và uống lon Coke cuối cùng để ăn mừng.
“Chúc mừng năm mới.”
Chúng tôi nâng cốc chúc mừng vì chúng tôi vẫn còn sống.
Vừa dọn bàn sau bữa tối thì nghe thấy tiếng ô
tô bên ngoài, tiếng s úng và tiếng n ổ vang lên.
Tôi nhìn từ cửa sổ và thấy bảy tám chiếc ô tô đã được trang bị cẩn thận dừng ở cửa siêu thị, một số người cầm s úng chặn zombie, còn lại thì lao vào siêu thị để tìm vật tư.
“Bọn họ có s úng, nhưng nhìn không giống người trong quân đội.” Tống Nguyên cảnh giác nói.
Tôi nhìn thoáng qua cũng biết đống phương tiện, vũ khí và thiết bị đó không phải là trang bị của quân đội.
Đó có thể là một đội mà những người sống sót thành lập.
Về phần s úng đ ạn dược có thể đã được cất giấu riêng trước cả tận thế, hoặc c ướp được từ cảnh sát và binh lính sau khi hy sinh.
Những người này rất nguy hiểm.
Sau khi lục soát siêu thị, những người đó tìm thấy rất ít đồ dùng được.
Họ ngồi trong xe la hét và chửi bới.
Có người nhìn vào toà nhà, toà chúng tôi gần siêu thị nhất nên chắc họ tưởng chúng tôi còn đồ dự trữ.
Xe chạy tới, họ lục soát hết tòa nhà này đến tòa nhà khác, chẳng mấy chốc đã đến tòa của chúng tôi, tim tôi đập nhanh.
"Cửa phòng trộm bị hỏng. Nhà nào cũng tanh bành. Túi gạo còn sạch hơn mặt tao. Hình như ai đó đã đến trước chúng ta rồi. Đi thôi, tòa nhà tiếp theo."
Một đám người hùng hổ rời đi, chúng tôi thoát chet trong gang tấc.
Nếu bị bọn họ phát hiện, dù không giet thì bị c ướp sạch đồ ăn cũng khó sống.
Cửa phòng trộm khiến tôi lo lắng đến mất ăn mất ngủ, thế mà giờ lại cứu chúng tôi một mạng.
17.
Ngày tận thế thứ 330, hoa đào trong tiểu khu nở rộ khoe sắc toả hương.
Đội cứu hộ vẫn không xuất hiện, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị đi đến khu vực an toàn.
Đi đến khu an toàn quan trọng nhất chính là phương tiện cùng xăng dầu.
Tôi và Tống Nguyên xuống ga ra kiểm tra phương tiện, không có vấn đề gì.
Còn xăng thì tôi dùng vòi tưới hút xăng từ xe khác đổ vào chai nước rồi đem cất.
Xăng lâu ngày chất lượng không tốt lắm nhưng miễn cưỡng cũng có thể sử dụng.
Trong khoảng thời gian đó, một vài zombie cũng ở dưới gara, tôi và Tống Nguyên đều giải quyết hết.
Đây là lần đầu tiên Tống Nguyên giết zombie, bị ghê tởm nôn ra một đống thứ.
Tận thế ngày thứ 335, trời nắng đẹp.
Chúng tôi lấy tất cả nước, thức ăn, thuốc men và vũ khí mà mình có, nhìn ngôi nhà lần cuối và rời đi.
Tôi biết ngay cả khi chúng tôi đến khu căn cứ an toàn vẫn sẽ có một đợt zombie triều kinh
hoàng đang chờ chúng tôi, nhưng tôi sẽ làm mọi cách có thể để đảo ngược kết cục của kiếp trước.
Nếu thất bại, tôi sẽ gặp được người mình yêu, con gái tôi sẽ gặp ba, mẹ chồng tôi sẽ gặp con trai, gia đình chúng tôi có thể đoàn tụ trước khi chet, đó là phước lành lớn nhất rồi.
Bị những chiếc xe bị bỏ lại la liệt chặn đường, nhưng hiện giờ không cần phải tuân thủ luật lệ giao thông hay chú ý phương tiện khác, tôi trực tiếp phóng xe đ âm xuyên qua đám zombie.
Những con zombie nghe thấy động tĩnh đuổi theo xe, nhưng chúng nhanh chóng bị bỏ xa.
Con đường phía trước là do tôi vạch ra trên bản đồ dựa trên ký ức chạy trốn từ kiếp trước.
Mặc dù đi đường cao tốc để đến khu an toàn ở phía Đông là nhanh nhất nhưng chắc chắn sẽ bị chặn đường.
Hơn nữa hai bên đường lại hoang vu, khó đi nên tôi chọn đi đường quốc lộ.
Nhưng vấn đề khó khăn nhất bây giờ là thoát khỏi thành phố, đây là nơi có nhiều xe bị bỏ hoang nhất, zombie cũng tập trung đông nhất.
Tôi đã đi theo con đường mà mấy thành phần nguy hiểm rời đi lần trước.
Nếu xe của họ có thể đi, thì xe của chúng tôi cũng có thể.
Quả nhiên, tôi đoán đúng.
Những người đó đã mở ra một con đường.
Thành phố trống rỗng, yên tĩnh và quỷ dị, x ương người và rác thải vương vãi khắp nơi, cỏ dại mọc trên những con đường vốn rộng rãi và ngăn nắp, thú rừng thỉnh thoảng xuất hiện.
Zombie hiếm thấy hơn, bởi vì chúng nó chỉ đuổi theo người sống.
Khu an toàn tập trung nhiều người sống nhất, đây cũng là nguyên nhân hình thành zombie triều.
Những zombie gần đó đuổi theo bao vây chúng tôi, tôi đạp ga chạy qua xác chúng.
Hai giờ sau, cuối cùng chúng tôi cũng rời khỏi thành phố mà không gặp nguy hiểm gì.
Ngoài thành phố rộng hơn nhiều, tầm nhìn thoáng, khắp nơi đều có hoa.
Tôi ngẩn ngơ nghĩ đến một bài thơ*: Vách núi băng trăm thước, cành hoa bay xinh đẹp.
{*已是悬崖百丈冰, 唯有花枝俏.}
Ban ngày chúng tôi lên đường, ban đêm lại nghỉ ngơi, tôi và Tống Nguyên thay nhau túc trực.
Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn mất bốn ngày cho quãng đường đáng lẽ chỉ mất năm, sáu tiếng đồng hồ, vì phải đi đường vòng do đường bị xe cộ chặn lại.
Vào ngày thứ ba sau khi khởi hành, trời bắt đầu đổ mưa, chúng tôi dựa vào la bàn trên đồng hồ Tống Nguyên đeo để xác định phương hướng và tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi về phía Đông thì càng nhiều núi, đặc biệt là ở phía Tây, nhìn thoáng qua cũng thấy núi non trùng điệp, cây cối xanh tươi như bị màn sương phía nam che phủ một tầng mây ở sông Dương Tử.
Khu vực này không có zombie, trên đường cũng không nhiều xe bị bỏ hoang, chúng tôi lặng lẽ lái xe trên đường giống như đang đi dã ngoại.
Đến một trạm xăng, chúng tôi dừng lại, Xăng đã gần cạn kiệt, trên đường không có nhiều xe để lấy xăng nên đành phải tìm trạm xăng.
Cửa kính ở trạm xăng vỡ tứ tung, đồ vật trên giá cũng không còn, mặt đất còn có dấu chân, hẳn là có người vừa mới tới.
“Còn xăng không?” Tống Nguyên hỏi.
Tôi lắc đầu, đến trước cửa xả dầu mở nắp ra.
Đây là thùng chứa dầu, rất có thể vẫn còn tồn dầu bên trong, tôi học được cái này từ đồng đội đã làm ở trạm xăng trước kia.
Tôi và Tống Nguyên tốn sức mở được van dầu rồi kéo vòi vào.
Tôi dùng sức, chất lỏng màu nâu trào ra, đúng là còn xăng thật.
Đang chuẩn bị lên xe thì mẹ chồng tôi bế Đóa Đóa xuống.
“Mẹ, lên xe đi.”
Tôi vội vàng nói, mặc dù zombie ở đây không nhiều, nhưng cũng không thể mất cảnh giác.
Mẹ chồng ôm Đóa Đóa: "Đóa Đóa say xe nôn ra, mẹ đưa con bé xuống hít thở một chút."
Tôi bước đến bế con, mặt con bé tái mét.
Vùng này đường núi quanh co, người lớn chúng tôi còn chịu được chứ đứa trẻ con thì không nhịn được.
"Vậy chúng ta tới trạm xăng nghỉ ngơi chút."
Vừa bước xuống xe, chúng tôi đã nghe trên núi có tiếng đá rơi lộp bộp, mấy tảng đá sạt lở lăn xuống đè vào xe, nếu mẹ chồng không bế Đóa Đóa xuống thì không thể lường trước hậu quả.
“Ôi, cháu gái cứu mạng, đội ơn thần núi che chở, cảm ơn bồ tát phù hộ.”
Mẹ chồng quỳ trên mặt đất, hướng về phía núi cung kính dập đầu.
Tôi nhìn ngọn núi hùng vĩ, đỉnh núi trắng như tuyết trước mặt tôi, có lẽ tất cả những điều này thực sự là ý trời.
Xe bị nát bét, chỉ có thể đi bộ.
Tôi cũng đã đoán trước sẽ có chuyện xảy ra nhưng không ngờ sẽ là chuyện này.
Tôi tính toán vật tư, vẫn còn thức ăn dư trong khoảng một tuần, nhưng đi bộ sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực, có lẽ sẽ ăn nhanh hơn.
Tống Nguyên từ trạm xăng tìm được một chiếc xe đẩy, chúng tôi để Đóa Đóa và một số vật dụng vào đó, mặc thêm áo khoác dày và áo mưa. Kiếp trước, mưa rơi không ngừng khoảng nửa năm.
Đi bộ ba ngày, cuối cùng chúng tôi nhìn thấy biển báo còn cách Đông Giang 100 dặm.
Sau khi đến đó, chúng tôi sẽ cách khu an toàn rất gần, nhưng điều này cũng đồng nghĩa zombie sẽ ngày càng nhiều.
18.
Chúng tôi vẫn phải tìm một chiếc xe.
Tôi thấy rất nhiều xe trên đường, nhưng tất cả đều bị hư hỏng và không thể khởi động, thế nên tôi chuẩn bị sẽ đến thôn làng tìm xem còn xe để sử dụng hay không.
Tuy nhiên vừa vào thôn, thấy có dấu hiệu sinh hoạt của người dân chúng tôi định nhanh chóng rút lui nhưng vẫn bị phát hiện.
Hơn 20 người đàn ông và phụ nữ bao vây chúng tôi, họ có súng và dao, thực phẩm, xăng, áo mưa và áo khoác, xẻng và búa của chúng tôi đều bị c ướp.
Họ không giet chúng tôi, nhưng họ cũng không cho phép chúng tôi ở lại thôn, để chúng tôi sống chet mặc bây.
Hoàn cảnh môi trường khắc nghiệt như vậy chúng tôi chắc chắn sẽ không sống được lâu.
"Các người ở chỗ này không được bao lâu đâu, chúng ta trao đổi đi." Tôi nói với người dẫn đầu.
Người đàn ông nhìn tôi khinh thường: "Cô có thể trao đổi cái gì?"
Tôi lấy ảnh của Lục Tranh ra: “Chồng tôi là quân nhân, anh ấy đã liên lạc với tôi nói rằng quân đội đang xây dựng khu an toàn, vật tư đầy đủ. Tôi có thể đưa anh đến đó, nhưng với điều kiện là phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi."
Người đàn ông thận trọng: "Liên lạc đã sớm cắt đứt, sao tôi phải tin lời cô?"
Tôi trả lời: "Mặc dù liên lạc bị gián đoạn nhưng bộ đàm vẫn hoạt động. Tôi đã sử dụng bộ đàm ô tô để liên lạc với chồng tôi, nhưng xe của tôi bị sạt lở ở gần cây xăng. Nếu không thì tôi đã có thể đưa ra bằng chứng cho anh."
Tôi nói dối, nhưng không lừa họ hoàn toàn.
Cách thông báo cho những người sống sót đến nơi tị nạn bằng máy phát thanh sau khi khu an toàn được xây xong là thật, chỉ là giờ vẫn chưa được thực hiện thôi.
"Đội trưởng, không thể tin lời của ả đàn bà này, cô ta nhất định có đồng loã."
“Chúng ta đã bị chơi xỏ nhiều lần,đừng để chuyện này xảy ra nữa.”
Người bên cạnh vội vàng nói.
Trong đám người này, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lần theo âm thanh thì ra là người bạn nhân viên trạm xăng kiếp trước.
“Trương Việt, hoá ra cậu cũng ở đây.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy, chàng trai 22 tuổi này mặc dù trông thì nóng tính nhưng lại rất tốt bụng.
Trương Việt cũng sửng sốt: "Cô biết tôi ư?"
Tôi trả lời: “Trước khi virus bùng phát, tôi thường đổ xăng ở chỗ cậu. Chắc cậu quên rồi, cậu còn hay cho tôi nước nữa đấy. Đây là con gái tôi Đóa Đóa, cậu nhớ không? Đóa Đóa gọi chú đi."
Thật ra kiếp trước tôi cũng không biết Trương Việt, sau khi chúng tôi trở thành đồng đội anh ấy kể về bản thân cho tôi.
“Chú.” Đóa Đóa cẩn thận gọi một tiếng.
Trương Việt thấy tôi có thể nói ra thông tin của anh ấy, đôi mắt dần trở nên bớt cảnh giác.
Những người xung quanh không khỏi xúc động khi nghe thấy giọng nói của Đóa Đóa, nhiều người trong số họ cũng là cha mẹ, hầu hết con họ đều đã không còn nữa.
Tôi rèn sắt khi còn nóng: "Mọi người phải tin tôi, tôi sẽ không làm hại mọi người. Nếu không thể đưa mọi người đến khu an toàn thì tôi sẽ mặc các người ch ém giet."
“Đội trưởng, sao anh không tin tưởng cô ấy một lần đi? Dù sao chúng ta cũng rất đông, không cần sợ.” Cuối cùng Trương Việt cũng đứng về phía tôi.
Người đàn ông lại nhìn bức ảnh trong tay tôi: “Chồng cô thực sự là quân nhân sao?”
“Tôi thề!” Tôi giơ tay lên.
“Con trai tôi là một người lính chính trực, tôi xin thề.” Mẹ chồng tôi cũng giơ tay.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tin cô một lần. Cô tốt nhất đừng lừa gạt chúng tôi."
19.
Nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm lên đường, họ trả lại quần áo đã c ướp, chia đồ ăn cho mọi người, ai nấy ngấu nghiến ăn, rõ ràng là nhịn đói từ lâu.
May mắn là họ có đủ ô tô và xăng, vì vậy con đường phía trước nhanh hơn nhiều.
Trước khi xuất phát, đội trưởng dẫn người đi giet mấy con zombie rồi bôi máu chúng lên xe, anh ta nói như vậy có thể che đậy khí tức của người sống.
Đoàn xe khởi hành dưới sự hướng dẫn của tôi, bốn người chúng tôi được yêu cầu ngồi riêng.
Đóa Đóa và tôi ngồi trong xe của đội trưởng, mẹ chồng tôi và Tống Nguyên ngồi cùng với Trương Việt.
Dọc đường zombie quả nhiên phản ứng chậm với đoàn xe.
Ba giờ sau, cuối cùng cũng an toàn đến biên giới Đông Giang.
“Khu vực an toàn là ở thành phố Long Loan, cách đây vẫn còn tám chín trăm dặm nữa.” Tôi trải bản đồ ra và chỉ đường cho họ.
"Tại sao khu an toàn được xây dựng ở Long Loan? Sao không trực tiếp xây dựng nó ở tỉnh lỵ?" Có người không hiểu.
Tôi giải thích: "Bởi vì Long Loan là nơi nước ta chuẩn bị xây dựng ba tuyến đường để kiến thiết địa phương. Có nhà máy lọc dầu, nhà máy thép và nhà máy xi măng. Đây là những nguồn lực quan trọng để khôi phục sản xuất và cung cấp vũ khí."
Bọn họ nghe đều mơ hồ, rất nhiều người trẻ tuổi đều chưa từng nghe về "ba tuyến kiến thiết", chỉ có đội trưởng khẽ gật đầu.
"Phía trước sẽ có rất nhiều zombie. Tôi nghĩ chúng ta cần kiểm tra lại phương tiện, nếu hỏng hóc giữa đường sẽ cực kì nguy hiểm."
Đội trưởng lắng nghe ý kiến của tôi, bố trí một số người kiểm tra xe, những người còn lại thì đi kiếm thức ăn.
Sau khi no nê, đoàn xe tiếp tục lên đường.
Quả nhiên trên đường ngày càng xuất hiện nhiều zombie.
Mưa càng nặng hạt, máu zombie trát trên xe đã bị rửa sạch, bầy zombie lại bắt đầu bao vây chúng tôi.
Chúng tôi có thể tránh được liền tránh, không thể tránh cũng chỉ có thể cứng đối cứng.
Trong hoàn cảnh như vậy, mọi người liên tục bị thương và nhiễm bệnh, khi chỉ còn cách thành phố Long Loan một trăm dặm, số người đã giảm còn 19 trong số 27 người như ban đầu.
“Nếu không có cô ta, chúng ta đã không chết nhiều người như vậy.”
Có người không chịu nổi khiêu chiến.
Tống Nguyên đứng ở trước mặt tôi tức giận nói: "Nếu như không phải chúng tôi nói cho mấy người biết về khu an toàn, mấy người đã chết ở cái thôn nhỏ kia rồi. Muốn sống lại không muốn trả giá, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy."
Thấy bọn họ muốn đánh nhau, đội trưởng bèn ngăn cản: "Đủ rồi, nói nhiều cũng vô ích. Nếu đến Long Loan mà không thấy khu an toàn, chúng tôi sẽ tính sổ với cô."
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, thời tiết âm u, tầm nhìn thấp nhưng tôi lại càng ngày càng quen thuộc với khung cảnh xung quanh.
“Gần đến khu vực an toàn rồi, chậm nhất là nửa tiếng nữa.” Giọng tôi run run.
“Mẹ, có thể sớm gặp ba chứ?” Đóa Đóa nhỏ giọng hỏi.
Tôi gật đầu: “Ừm, rất nhanh thôi”.
Vừa dứt lời, đội trưởng liền đạp phanh.
Tôi ngẩng đầu thì thấy trước mặt dày đặc mấy trăm Zombie.
Chúng đứng dưới mưa, ánh mắt xám xịt nhìn bọn tôi.
“Rút lui, lập tức rút lui.” Đội trưởng hô to.
Nhưng đã quá muộn, lũ zombie đã bao vây chúng tôi tứ phía.
Tôi không muốn chet ở đây, tôi nhìn xung quanh, thấy một tòa nhà ba tầng gần đó: "Xuống xe, lên tầng cao nhất để phòng thủ. Chúng ta có súng, bộ đội nhất định sẽ đến giải cứu chúng ta khi họ nghe thấy tiếng súng."
Tôi mở cửa xe ôm Đóa Đóa nhảy ra trước, những người khác cũng lần lượt nhảy khỏi xe, vừa rút lui vừa bắn.
Zombie ập đến như thủy triều, chúng tôi chạy đến tòa nhà, dùng xẻng chặn cửa, di chuyển tất cả đồ đạc để chèn cửa.
Mọi người tập trung ở tầng ba và ngắm bắn zombie từ cửa sổ xuống, nhưng zombie chỉ chết khi bị bắn trúng đầu, vì vậy kiểu bắn mù quáng này không có tác dụng gì nhiều.
Tống Nguyên và Trương Việt lấy phần xăng còn lại đổ xuống châm lửa, zombie bị th iêu rụi, nhưng do trời mưa nên ngọn lửa dần dần bị dập tắt, biến thành mùi khét lẹt.
Cánh cửa ở tầng một bị zombie phá mở, tiếp theo là cánh cửa ở tầng hai, chúng tôi ở trên tầng ba, giọng nói của zombie sát bên tai, chúng tôi dồn vào chặn trước cánh cửa cuối cùng.
Tôi cầu trời, tôi cầu mong rằng quân đội có thể nghe thấy tiếng súng của chúng tôi, Lục Tranh có thể đến cứu chúng tôi một cách nhanh chóng ...
Thời gian như ngừng trôi, mọi thứ đều chậm rãi như đi vào con hầm tăm tối không nhìn thấy tia sáng.
20.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, hoặc có thể là tiếng sấm, tôi không chắc lắm.
“Các người có nghe thấy tiếng máy bay không?” Tôi hỏi.
Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe tiếng quạt gió từ xa đến gần, chúng tôi chưa kịp xác định thì đã thấy những ngọn lửa xẹt qua.
Tiếng gào thét ngoài cửa sổ vang lên, những con zombie ở dưới bị đ ốt thành từng mảnh.
Đó là máy bay chiến đấu.
Tổng cộng có ba cái, thực sự có một khu an toàn ở đây, chúng tôi đã được cứu.
Có người reo lên, từ chỗ chet tìm được đường sống mừng phát khóc.
Máy bay trực thăng bay vòng vòng hết lần này đến lần khác, viên đ ạn xẹt qua đám zombie, đám zombie số lượng lớn ngã xuống.
Xe dừng dưới lầu.
Tiếng s úng kịch liệt vang lên, các chiến sĩ vũ trang dày đặc từng bước một tiến đến, trước hỏa lực bao phủ tuyệt đối, đống zombie còn lại nhanh chóng bị quét sạch.
Cửa đã mở, họ xông vào.
Họ đều cầm s úng trên tay, nếu bất cứ ai trong chúng tôi bị nhiễm bệnh thì sẽ b ắn và giet không thương tiếc.
Họ đeo mặt nạ phòng độc trên mặt.
Mũ trùm đầu chỉ để lộ đôi mắt sắc như ưng.
Nhưng chỉ nhìn qua, tôi vẫn phát hiện đôi mắt quen thuộc đó trong nháy mắt.
“Lục Tranh.” Tôi gọi anh, sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống.
21.
Cơ thể tôi trở nên rất nhẹ, lơ lửng trên bầu trời như một đám mây, ánh sáng vàng chiếu rọi trên người tôi khiến tôi buồn ngủ.
Bỗng nghe thấy tiếng khóc của Đóa Đoá, tôi nhìn xuống và thấy mình đang nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Lục Tranh tái nhợt ôm tôi vào lòng, Đóa Đóa đang khóc, mẹ chồng lo lắng đến mức chân tay luống cuống, còn Tống Nguyên thì đang cố ấn huyệt cho tôi.
Tôi nhận ra mình đã thoát xác. Tôi đã chet rồi sao?
Không, tôi không thể chet.
Tôi sống sót qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đầy lo lắng, bước qua núi sông vạn dặm, vượt qua 355 ngày để đưa gia đình đoàn tụ với Lục Tranh sớm hơn ba tháng so với kiếp trước.
Tôi không thể chet như vậy.
Hơn nữa, tôi vẫn chưa nói với Lục Tranh về zombie triều.
Vì vậy, tôi phải đấu tranh với cái chet.
Tôi vật lộn để trở về cơ thể của mình.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong một phòng bệnh trắng tinh, Lục Tranh đang ngồi bên cạnh tôi điều chỉnh bộ truyền dịch.
Thấy tôi tỉnh, anh đưa tay chạm trán tôi: "Em tỉnh rồi, có khó chịu gì không?"
"Mẹ và Đóa Đóa đâu? Em bị sao vậy?"
"Bọn họ vừa mới đi nghỉ, em có hơi thiếu máu. Ngủ đi, bác sĩ bảo đã lâu em không ngủ ngon rồi."
Đúng vậy, từ khi trùng sinh, mỗi đêm tôi đều không thể ngủ ngon.
Ngay cả tiếng gió cũng có thể đánh thức tôi dậy.
“Anh đi đi.” Tôi biết anh có nhiệm vụ, tôi không muốn lãng phí thời gian của anh ấy.
Anh ấy giữ tay tôi: "Vừa rồi em hôn mê bất tỉnh gặp ác mộng, anh sẽ ở cùng em một chút."
Tôi ngơ ngác nhìn anh, nhớ lại kiếp trước sống
chung ở đây gần một năm, nhưng vì mất đi người thân, con cái, hai chúng tôi thường chọn cách im lặng không nói nhiều, hiếm khi thân thiết như vậy.
Sau này còn trẻ muốn sinh thêm con, tôi cũng vì không vượt qua được mà mặc kệ.
Lúc đó không chỉ hai chúng tôi, hầu hết các cặp đôi khác đều bị nhấn chìm trong vực thẳm buồn bã không lối thoát.
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh ấy: “Lục Tranh, em làm được rồi.”
"Làm được cái gì?" Anh hỏi.
Tôi trả lời: "Khi kết hôn, anh nói anh đã thề trung thành với đất nước, em hứa sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của chúng ta. Bây giờ em làm được rồi. "
Anh gật đầu, đắp chăn cho tôi: "Cám ơn em."
Tôi chìm vào giấc ngủ bình yên, mơ mơ tỉnh tỉnh.
Tôi dường như nghe thấy anh nói: “Tống Lam, cám ơn em. Cũng đã cứu anh."