-
Phần 2
"Nhóc à, anh thấy nhóc không giống người biết an phận chút nào.
Nhóc chỉ có lá gan lớn thì cũng vô dụng, nhóc còn phải học được cách đóng kịch, phải biết kiềm chế và tỏ ra yếu kém.
Chỉ có như thế thì nhóc mới có thể chơi đùa với những kẻ mạnh hơn trong lòng bàn tay chứ không phải là rơi vào trong lòng bàn tay của người khác..."
...
Tôi khẽ thở ra một hơi, nở một nụ cười pha với một chút chân thành:
"Anh Yến, chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi là Minh Thù."
"Là lần đầu gặp mặt sao?" Môi mỏng của Yến Sâm nở ra một nụ cười như không cười, đôi mắt đen thẳm của anh nhìn tôi: "Hình như không phải đâu."
Tim tôi đập hụt một nhịp, còn tưởng rằng anh nhận ra tôi.
Nhưng anh lại không để ý tới chỉ cong môi nói một câu:
"Lúc em được sinh ra, anh đã từng bế em, rất bé, giống như một viên tuyết nhỏ."
Khi anh nói những lời này xong thì quay người đi, tôi có thể nghe thấy được tiếng gì đó rất nhỏ như là đang cười.
Cha tôi lập tức hùa theo:
"Lúc Minh Thù ra đời thì tiểu Sâm cũng đã chín tuổi, vậy hai đứa nhỏ này đúng thật là thanh mai trúc mã rồi."
Nhân viên phục vụ mang khăn ấm lên, anh lau tay, trên đó có một vết máu khiến tôi phải chú ý.
"Tiểu Sâm, mu bàn tay của con bị làm sao vậy?" Yến tổng hỏi.
Yến Sâm thản nhiên như thường nói: "Con bị mèo cào."
"Sao cháu lại bất cẩn thế?" Giọng nói của cha tôi mang theo vẻ quan tâm.
"Nên cẩn thận chút."
Yến Sâm hất cằm nhìn về phía tôi: "Nhưng mà móng vuốt của chú mèo nhỏ kia rất lợi hại, ra tay rất tàn nhẫn..."
Anh nói xong thì ánh mắt từ từ chuyển đến phía trên búi tóc của tôi, sau đó lại thong thả thu tầm mắt về.
Anh hướng về phía tôi cười nói:
"Có điều con cũng không thể trách nó được, ai bảo con lại xoa bụng nó chứ."
5.
Tôi nắm chặt ngón tay dưới gầm bàn nhìn anh đầy áy náy, giọng nói nhỏ yếu như người vô tội.
"Vừa rồi..."
"Vừa rồi, anh ở công ty xử lý chút chuyện, đã để em đợi lâu rồi."
Anh cắt đứt lời nói của tôi, nụ cười ở khóe miệng càng sâu thêm: "Tiểu thanh mai... của anh."
Tôi khẽ mím môi hạ mắt xuống trông rất ngượng ngùng.
Yến tổng nói giọng trách mắng: "Đừng có mà ăn nói linh tinh, Minh Thù là một đứa nhỏ dịu dàng ít nói, con chú ý chút đi."
"A." Anh mỉm cười: "Dịu dàng ít nói sao? Ừm... đúng là rất dịu dàng ít nói thật."
Sau khi ăn uống xong xuôi, cha dẫn mẹ kế và Minh Dao đi trước cố tình để tôi ở lại để cho hai người chúng tôi có không gian riêng.
Minh Dao không cam lòng mà bước đi, hung dữ lườm tôi một lúc lâu.
Tôi và Yến Sâm ở lại hội quán đi dạo, lúc đi tới chỗ rẽ ở hành lang đột nhiên anh rút mất cây trâm san hô trên búi tóc của tôi xuống.
Mái tóc dài như thác buông xuống, ánh mắt tôi thoáng hiện lên tia kinh ngạc.
Anh ngắm nghía cây trâm cài tóc, nhàn nhã dựa vào cột nhà và nhìn tôi đánh giá.
Đôi mắt đen sâu thẳm kia mang theo một chút ý cười cùng với đó là sự yêu thích trong đó dường như còn có một ngọn lửa đang bùng cháy giấu ở nơi sâu nhất trong đôi mắt.
"Thấy biến không sợ, gặp nguy không loạn, xuống tay quyết đoán, còn có... lớn lên rất xinh đẹp."
"Anh Yến không hài lòng về em sao?" Tôi dịu dàng hỏi.
"Nếu như là quan hệ ngủ cùng nhau trên một chiếc giường thì thực sự rất hài lòng."
"Nếu như là quan hệ ngủ cùng nhau trong một bãi tha ma thì vẫn chưa đâu."
Làm vợ chồng bình thường thì có thể nhưng muốn bầu bạn cả đời thì không thể.
Tôi hiểu rõ ý của anh nhưng không phản đối ngược lại còn mỉm cười đầy chân thành mà nói với anh:
"Nhưng tương lai em muốn được an táng dưới biển." (rải tro cốt xuống biển)
6.
Yến Sâm lái xe đưa tôi về nhà họ Minh, trước khi xuống xe anh nói cuối tuần có một bữa tiệc trên du thuyền hỏi tôi có muốn tham gia hay không.
Tôi đồng ý rồi bước xuống xe.
Minh Dao đứng chặn ở cửa chính, trực tiếp hỏi thẳng tôi:
"Chị có ý gì?"
"Không phải chị nói sẽ nhường lại Yến Sâm cho tôi sao?"
Tôi nhìn bộ dạng nhớn nhác của Minh Dao yếu đuối nói: "Cuối tuần có một bữa tiệc trên du thuyền, Yến Sâm sẽ tới đó, em đi cùng với chị. Chị sẽ giúp em tạo cơ hội.”
Minh Dao cười nhạt, khinh thường liếc tôi:
"Xem như chị vẫn còn biết điều."
Rời khỏi chỗ Minh Dao tôi quay trở về phòng và bắt đầu cuộc họp qua video.
Trong lúc nghe cậu thiếu niên có khuôn mặt như búp bê giải thích về ý tưởng thiết kế thì tôi cúi đầu xem qua bản thiết kế.
Cuối cùng cậu nháy mắt mấy cái:
"Chiêu mỹ nhân kế có thành công quyến rũ được tổng giám đốc của Yến thị không?"
Tôi nói: "Tôi kết hôn với anh ấy cũng có những giới hạn nhất định nhưng nếu muốn được anh ấy giúp đỡ thì rất khó."
"Chị còn muốn kết hôn với anh ta sao?" Giọng nói của Chu Ngạn Thanh thay đổi: "Chuyện đó không giống như trong kế hoạch."
"Kế hoạch không có gì thay đổi, không phải thực sự kết hôn mà chỉ là đôi bên hợp tác với nhau thôi. Nhưng khi kết hôn thì tôi sẽ là bà chủ của Yến thị."
"Nhưng..."
"Tôi đã là một người trưởng thành, tôi không cần phải trả lời những câu hỏi như thế này." Tôi nhìn về phía cậu ấy khẽ nhếch môi: "Tôi muốn cả người và quyền lực."
Chu Ngạn Thanh im lặng mãi lâu sau mới đột nhiên hỏi: "Không phải chị vẫn chưa quên mối tình đầu sao? Chị không tìm nữa à?"
Tôi chỉ cười không nói gì.
Không cần phải tìm nữa.
Vì tôi đã tìm được rồi.
Hơn nửa số người đến sự bữa tiệc trên du thuyền này đều là phú nhị đại của thành phố B.
Minh Dao vì muốn nắm chắc thời cơ nên cố ý mặc một chiếc váy màu đỏ hở lưng gợi cảm và nóng bỏng.
Trái ngược với cô ta, tôi ăn mặc rất giản dị, tôi mặc một bộ sườn xám màu trắng cài ngọc trai, mái tóc dài của tôi vẫn được búi cao lên như thường ngày, trên đó cài một cây trâm màu xanh.
Khi Yến Sâm nhìn về phía tôi thì đôi mắt đen hơi chớp, anh vươn cánh tay kéo tôi vào phía trong.
"Anh Yến Sâm." Minh Dao đuổi theo ở ngay phía sau.
Cô ta gọi Yến Sâm mấy lần những không nhận được lời đáp lại thì nắm chặt tay.
Dọc đường đi Yến Sâm được rất nhiều người chào hỏi, bọn họ liên tục khen ngợi tôi vì muốn nịnh bợ hoặc là thật lòng muốn làm quen.
Người này nói "Mỹ nhân sườn xám có vẻ ngoài cao quý" người kia thì bảo "Hờ hững như hoa cúc nhưng lại rất có khí chất."
Ánh mắt Minh Dao nhìn tôi tràn đầy đố kị cùng phẫn nộ.
"Hình như anh sai rồi." Yến Sâm nghiêng đầu cười nhẹ bên tai tôi nói: "Em không phải xinh đẹp mà em là mỹ nhân tuyệt sắc."
"Anh không thích sao?" Tôi dịu dàng hỏi lại.
"Không phải là thích hay không thích..."
Ngón tay của Yến Sâm khẽ vuốt tóc mai tôi: "Mà phải nói là nhớ mãi không quên."
Tôi rùng mình một cái, Yến Sâm đã rút tay về quay đầu chào hỏi với những người khác.
"Lâu rồi không gặp anh đấy Yến đại thiếu gia."
Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng đi tới, trên tay anh ta cầm một chén rượu, người phụ nữ đi theo anh ta có vẻ ngoài diễm lệ.
"Muốn chơi chút không?" Anh ta chỉ tay vào chỗ đánh bài ở giữa.
Tất nhiên Yến Sâm không có hứng thú nhưng người này vẫn liên tục khiêu khích anh.
"Chơi bài sao?" Tôi nhìn anh ta cười nói: "Tôi có thể chơi thử không?"
Người kia nhìn tôi, vẻ mặt anh ta thâm hiểm, khi nheo mắt lại càng lộ rõ vẻ hưng ác.
"Cô là?"
"Minh Thù." Tôi dựa người vào Yến Sâm, giọng nói dịu dàng, êm ái: "Là vợ chưa cưới của Yến Sâm."
Yến Sâm nhìn tôi nhíu mày.