-
Phần 1
1.
Khi tôi quay trở lại nhà họ Minh, ngoại trừ cha ra thì tất cả mọi người ai cũng nhìn tôi bằng khuôn mặt đen xì.
Nhất là người mẹ kế và cô em kế của tôi.
"Đã là năm nào rồi mà vẫn còn mặc sườn xám như này chứ." Em kế châm chọc tôi: "Không phải là chị vẫn còn đang sống ở thời nhà Thanh đấy chứ?"
Tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, an tĩnh và đoan trang, trông không hề phù hợp với kiểu trang trí xa hoa theo phong cách châu Âu và các thiết bị thông minh trong nhà.
Mẹ kế than thở: "Tiểu Thù à, con mặc như thế này nếu để người ngoài nhìn thấy còn tưởng là chúng ta đối xử với con không tốt.... nhất là nhà họ Yến. Dù sao cũng liên hôn với nhau, con cũng phải chú ý đến thể diện của hai nhà chứ, đúng không?"
Tôi im lặng không lên tiếng. Liên hôn, lấy chồng, thì ra đây mới là lí do mà họ nhớ đến tôi rồi đón tôi về nhà.
"Minh Thù." Người đàn ông ngồi đối diện tôi trầm giọng nói: "Hôn sự của con và Yến Sâm đã được quyết định từ sớm. Hiện tại nhà họ Yến muốn đính hôn trước, con chuẩn bị một chút đi, tối mai con với Yến Sâm sẽ phải gặp mặt nhau một lần."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi dịu dàng nói: "Vâng ạ."
Cha hài lòng với sự ngoan ngoãn của tôi, ông ta đứng dậy đi lên lầu.
Ông ta vừa đi thì Minh Dao vênh váo nói với tôi: "Chị có biết Yến Sâm không? Chị có biết gì về anh ta không? Chị cho rằng anh ta có thể để ý đến chị sao? Chị với anh ta căn bản là không hợp nhau."
Tôi hạ mi mắt xuống, hai tay chậm rãi sờ vải tơ tằm của bộ sườn xám, giọng nói mang theo vài tia yếu ớt.
"Em nói đúng, chị không quen anh ấy cũng không biết gì về anh ta, càng không nghĩ tới sẽ phải gả cho anh ấy... hiện tại chị cảm thấy rất sợ nhưng chị cũng không dám chống đối lại lời cha nói."
Nhỏ bé, vô tội đáng thương, tôi đã làm đúng rồi.
Minh Dao không nghĩ tới tôi sẽ hèn nhát đến nước này, cô ta nhất thời sửng sốt, một lúc sau mới nghiến răng mắng một câu: "Chị thật vô dụng."
Mẹ kế trợn mắt đau lòng thở dài nói: "Từ lúc con ba tuổi đã phải đi đến phía Nam ở nên không biết tới Yến Sâm, người này... cậu ta mặc dù là cháu trai duy nhất của nhà họ Yến nhưng tính tình lại rất nóng nảy, cũng bị đồn là rất lạnh lùng. Có cả một tập đoàn lớn nhất nhì quốc gia như thế mà không chịu thừa kế mà lại chạy đi làm lính, cả người tỏa ra một cảm giác khiến người ta liên tưởng đến một tên du côn."
Mẹ kế yêu thương ôm lấy vai tôi: "Con nhìn con này, tây chân nhỏ bé như thế này, nếu như con kết hôn với cậu ta rồi, nhỡ mai sau con bị bắt nạt thì phải làm sao?"
Tôi khẽ dịch người đi để không ai phát hiện ra, miệng thì cứ lặp đi lặp lại, đúng vậy, phải làm sao bây giờ....
Mẹ kế thừa dịp nói: "Liên hôn giữa hai nhà cũng không phải không để con đi thì không được, nếu như con không muốn, cùng lắm thì cứ để cho Dao Dao đi.... có điều tính tình của Dao Dao thích hơn thua, nếu thực sự kết hôn với Yên Sâm thì cũng chịu không nổi."
Tôi do dự nhìn về phía Minh Dao: "Làm như vậy, có phải em cảm thấy rất tủi thân không?"
Thái độ của Minh Dao thay đổi rất lớn, rõ ràng ngồi bên cạnh tôi nhưng cũng phải nhịn xuống nói: "Chúng ta là chị em, có gì mà em cảm thấy tủi thân đâu chứ. Chị, chị yên tâm, chỉ cần là em gả cho Yến Sâm thì chị có thể được giải thoát rồi."
A.
Tôi nở một nụ cười đầy bí ẩn, vậy đúng thật là nên cảm ơn cô ta rồi.
2.
Chỗ tôi và nhà họ Yến ăn cơm với nhau là một nhà hàng tư nhân.
Tôi mặc một bộ sườn xám màu hồng, buộc mái tóc dài đến ngang eo lên để lộ ra cần cổ trắng ngần xinh đẹp, trên tóc cài một cây trâm.
Minh Dao thấy tôi mặc như thế này không giấu được sự giễu cợt trong mắt nhưng ngoài mặt lại ra vẻ quan tâm hỏi tôi có muốn tôi cho mượn quần áo mặc không.
Tôi lắc đầu, dịu dàng nói rằng mình mặc không quen.
Lúc đến phòng riêng của nhà hàng thì ông cụ ngồi ở giữa bỗng nhìn về phía tôi, đôi mắt hơi đục màu của ông ấy khẽ động đậy rồi đứng lên.
"... Thính Lan."
"Cha." Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh ông cụ khẽ nói: "Con bé không phải dì Đỗ đâu cha."
Cha tôi ở bên cạnh tiếp khách cười ha hả nói: "Đây là con gái lớn của tôi Minh Thù, đứa nhỏ này lớn lên không giống tôi cũng không giống mẹ nó mà lại giống bà ngoại nó."
Cha giới thiệu người nhà họ Yến với mọi người, vị kia chính là Yến tổng của nhà họ Yến.
"Chú Yến." Minh Dao giành lời hỏi: "Anh Yến Sâm sao lại không tới ạ?"
"Tiểu Sâm có việc gấp phải giải quyết, tối nay mới tới đây."
Yến tổng trả lời câu hỏi của Minh Dao nhưng lại nhìn tôi cười nói: "Sự việc phát sinh đột ngột, cháu đừng để bụng nhé."
Nhân vật chính không tới, chủ đề của bữa cơm này tự nhiên lại được chuyển thành chuyện trên thương trường.
Cha tôi liên tục than phiền rằng gần đây mới xuất hiện đối thủ cạnh tranh.
Một thương hiệu nội địa, tập trung chủ yếu vào phong cách dân tộc cổ diển, chỉ mất vài năm gần đây thì mở rộng thành quy mô rất lớn, thị trường của nhà mình đã bị sẻ đi mất một ít.
Điện thoại trong túi tôi đang im lặng bỗng đổ chuông.
Tôi tìm đại một cái cớ rồi đi ra ngoài, tôi đi tới một góc khuất không có ai đi qua.
Hội quán tư nhân này được cải tạo lại từ một dinh thự cách đây hàng trăm năm, cây cối sum suê, đầy những con đường dẫn tới những nơi hẻo lánh.
Tôi đứng ở dưới tàng cây hoa quế râm mát, tôi nhận cuộc gọi.
"Chị Lan, mẫu mới của mùa sau đã thiết kế xong rồi."
"Chị biết rồi."
Tôi thả lỏng tâm trí nói bằng giọng uể oải: "Chụp ảnh gửi cho chị, tối nay chị muốn xem."
"Xem qua ảnh thì có ích gì, chẳng qua chỉ là bản vẽ thiết kế, sau đó còn phải lập bảng, chọn nguyên liệu làm mẫu nữa... Chị Lan, chị nói xem chị quay về làm cái gì chứ, cứ trực tiếp xé rách mặt nạ đi."
Tôi nâng tay hái một đóa hoa quế vân vê trên đầu ngón tay rồi cong môi nói: "Hiện tại chưa thể xé mặt nạ được, chị còn phải lấy lại những thứ thuộc về chị, bọn họ cũng phải trả giá cho việc mình đã làm.
Người bên kia tặc lưỡi một tiếng, giục tôi mau chóng trở về.
Lúc tôi vừa tắt điện thoại thì trên bức tường phía sau bỗng có người nhảy xuống.
Mây đen che lấp trăng, che đi cả những ánh sáng nhỏ bé, tôi bất ngờ hoảng sợ chưa kịp phòng bị thì bước hụt chân.
"Cẩn thận."
Bên tai tôi truyền tới một giọng nói trầm lạnh như nước, bên eo bị một cánh tay rắn chắc dùng sức giữ lại, mùi gỗ mun và trầm hương mạnh mẽ tràn ngập vào khoang mũi tôi.
3.
Trước khi tôi kịp phản ứng thì ngón tay anh đã vuốt ve lớp vải ở phần eo của tôi.
"À?"
Lúc anh nói giọng nói vẫn mang vẻ lạnh lùng như cũ, hình như là anh muốn xác nhận lại cái gì đó nên hai ngón tay vẫn khẽ xoa một lúc nữa.
Bộ sườn xám mà tôi mặc hôm nay được làm từ vải gấm, bộ đồ mỏng và vừa người nên khi bị anh xoa nhẹ thì vòng eo của tôi cũng bị anh xoa theo.
Phát hiện ra hành động của anh tôi không sợ hãi cũng không kêu la, tôi nhanh tay rút trâm cài tóc xuống đâm mạnh.
Tôi đã đâm trúng.
Trâm cài tóc sắc bén đã đâm vào thịt nhưng anh lại không kêu tiếng nào chỉ chậm rãi buông tay ra.
Tầng mây mỏng bay đi để lộ ánh trăng sáng.
Đôi mắt đen sâu thẳm bên trong ẩn chưa một ít hứng thứ muốn tìm hiểu đang nhìn tôi.
Tôi không nhìn rõ khuôn mặt của anh vì bị dáng người cao lớn của anh che mất.
Tôi chẳng thích cảm giác bị người ta chèn ép chút nào, tôi lui về phía sau một bước rồi xoay người rời đi.
Tôi thoáng nghe thấy một tiếng "chậc" và một tiếng cười rất nhỏ đầy bí ẩn.
Tôi nhíu mày, đem kẻ xuất hiện bí ẩn đấy nhét phía sau đầu.
Trở lại phòng, tôi nghe Yến tổng nói Yến Sâm sẽ đến bây giờ.
Vừa dứt lời, tôi tiếng bước chân không nhanh không chậm theo sau là giọng nói ngọt ngào, nũng nịu của Minh Dao: "Anh Yến Sâm."
Cha tôi giục tôi, tôi chậm rãi đứng lên.
Khóe miệng nở ra một nụ cười dịu dàng nhưng yếu ớt, tôi từ từ ngẩng đầu nhìn người phía trước: " Anh Yến...."
Khi tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt kia thì đột nhiên tôi không nói thêm được lời nào nữa.
Đường nét anh tuấn trên khuôn mặt như được chạm khắc ra, anh để tóc ngắn mặc một bộ tây trang, chân dài vai rộng, dáng người cao lớn.
Đôi mắt sâu thẳm kia cực kì giống đôi mắt của một con chim ưng, vừa sắc bén vừa lười biếng.
Giống hệt như hồi đó, không hề thay đổi.