Được hoàng đế ban làm nữ quan hầu hạ trong ba năm, ta từ bỏ nhiệm vụ, thoát khỏi thân xác.
Tỳ nữ của ta quỳ gối trước điện, cầu xin hắn thả ta ra khỏi cung. Hắn lại say sưa bên mỹ nhân, cười lạnh: “Ra khỏi cung? Nàng ta còn đang nằm mơ muốn một đời một kiếp một đôi người?
Ngươi cho rằng người trong sạch nào còn dám muốn nàng ta?” “Trương Đức Thuận, trẫm niệm tình ngươi hầu hạ nhiều năm, nên sẽ thưởng cho ngươi cung nữ nấu ăn đi.” “Cung nữ và thái giám, cũng coi như là một kiếp một đôi rồi.”
Hắn không biết, tỳ nữ của ta chỉ là muốn mang thi thể ta đi, rời khỏi lồng giam đáng ghê tởm này mà thôi…