-
Phần III
9.
Xe ngựa dừng trước một ngôi nhà đất nằm ở phía Tây của cuối thôn, chú Lưu kéo tôi xuống xe, nhìn vào ánh mắt oán hận của tôi, ông ta cười khẩy: “Anh Tử, chú thực sự rất thích con, nhưng nếu phải so sánh thì chú vẫn thích nhiều tiền hơn.”
“Việc kinh doanh minh hôn cũng có liên quan đến ông à?” Tôi chán nản hỏi.
“Thế con không nghĩ tại sao thôn này lại làm ăn tốt như vậy? Chính là nhờ có ta giới thiệu đấy.”
Hóa ra ông ta chính là căn nguyên của tội ác.
Tôi phải ngu dốt đến mức nào mới đi cầu cứu gã đao phủ thực sự, kẻ muốn giết tôi. Đúng là tự chui đầu vào rọ.
Nhưng bây giờ dù tôi có hối hận như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng.
Chú Lưu cởi dây thừng đang trói tay tôi ra, rồi đẩy mạnh tôi vào căn nhà đất, trước khi tôi kịp lao ra ngoài thì ông ta đã khóa cửa rồi.
Ngôi nhà đất này nằm ở phía Tây của cuối thôn, cách những hộ gia đình khác rất xa, dù tôi có la hét hay đập cửa thế nào cũng không có ai đến.
Cửa sổ đều bị đóng đinh chặt kín chỉ để lại một khe hở dù tôi muốn chui ra hay cạy mở đều không được.
Tôi hoàn toàn bị nhốt ở đây giống như bị ngăn cách với thế giới vậy..
Buổi tối, tôi đang ngồi xổm trong góc để nghĩ cách chạy trốn thì đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa sổ.
Tôi quay lại thì thấy đó là bà điên ở trong thôn, bà ta đang cố gắng nhét một cái bánh bao cùng một bát nước qua khe hở trên lan can cửa sổ rồi nói: “Cơm tối, ăn, ăn.”
Có vẻ như bọn họ sợ tôi chết đói nên đã bắt người đàn bà điên đem đồ ăn đến đây cho tôi.
Người đàn bà điên này không phải người trong thôn, thời còn trẻ bà ta mang theo một cô con gái lưu lạc đến đây, mọi người trong thôn thấy bà ấy đáng thương nên đồng ý để hai mẹ con họ sống ở đây.
Lúc đó bà không phải là người điên, ngược lại bà còn rất thông minh cũng có năng lực, đối xử tốt với mọi người, cho dù phải một mình nuôi con thì cuộc sống của bà cũng khá ổn.
Cho đến một năm, con gái bà xảy ra tai nạn, khi đi vào trong núi thì mất tích, dân làng đã tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm nhưng không thấy nên mọi người đều cho rằng cô ấy đã bị thú dữ ăn thịt.
Người đàn bà điên phải chịu một trận đả kích lớn sau đó thì đổ bệnh, sau khi khỏi bệnh thì tinh thần của bà ấy trở nên bất thường.
Bây giờ nghĩ lại thì thời điểm con gái của người đàn bà điên mất tích hình như là vừa qua sinh nhật lần thứ 16 không lâu.
Bởi vì hai mẹ con họ không phải là người trong thôn nên người đàn bà điên không vội sắp xếp hôn sự cho con gái, bà muốn con gái ở cùng mình thêm vài năm nữa.
Không ngờ tới là vẫn không thể giữ được người.
Hiện tại suy xét kỹ thì căn bản con gái của bà ấy không phải là bị thú dữ trong núi ăn thịt mà bị chính người dân trong thôn bán đi để minh hôn rồi.
Tôi sải bước về phía trước, vươn tay nắm lấy cánh tay của người đàn bà điên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lấm lem và nhăn nheo của bà rồi hỏi: “Bà, bà có biết con gái bà chết như thế nào không?”
“Con gái?” người đàn bà điên mê man ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đục ngầu không có tiêu cự.
“Con gái, con gái, Tiểu Ngọc…” Bà cúi đầu lẩm bẩm, bỗng nhiên như mất đi lý trí, vội vàng nắm chặt tay tôi, lập tức trở nên điên cuồng “Tiểu Ngọc đừng sợ, mẹ đến cứu con đây, mẹ sẽ không để kẻ xấu bắt con đi đâu!"
Tay tôi bị bà ấy nắm rất đau nhưng tôi lại không dám cử động, người đàn bà điên này rõ ràng đã biết một chút sự thật năm đó.
Đáng tiếc bà ấy đã phát điên rồi, không thể báo thù được, cũng sẽ không ai tin lời bà ấy nói.
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là bà coi tôi như cô con gái đã chết sớm của mình, đây chính là cơ hội tốt nhất để tôi trốn thoát.
“Mẹ, con là Tiểu Ngọc, mẹ yên tâm, kẻ xấu sẽ không bắt con đi đâu.” Tôi nhẹ giọng nói.
Dưới sự an ủi không ngừng của tôi, tâm trạng của người đàn bà điên dần dần bình tĩnh lại.
Thấy tôi bị nhốt trong phòng, bà ấy muốn mở cửa để vào tìm tôi, nhưng mà thử mấy lần đều không thành, mím môi khóc: "Tiểu Ngọc, mẹ không mở cửa được, mẹ không thể vào được."
Tôi vội vàng dỗ dành: “Mẹ yên tâm, con có cách, mẹ đi lấy thêm nước cho con, càng nhiều càng tốt, con có thể nhanh chóng đi ra ngoài.”
Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng ngôi nhà này.
Bức tường đất ở phía Bắc đã cũ, hơn nữa còn bị mưa gió làm xói mòn, chân tường đã có dấu hiệu bị sập xệ.
Nếu dùng tay gõ vài lần, đất sẽ rơi xuống rào rào.
Bà điên lấy mấy bát nước, tôi đổ hết xuống chân tường phía Bắc, sau khi yêu cầu bà điên đứng xa một chút, tôi lùi lại vài bước rồi chạy lấy đà sau đó đạp mạnh vào chân tường.
Chân tường lập tức nứt ra, một cái hố lớn sụp xuống.
10.
Sau khi trốn thoát, tôi đưa người đàn bà điên về nhà của bà ấy và hứa với bà ấy rằng sau này tôi sẽ đến đón bà ấy
Bây giờ tôi không có khả năng đưa bà ấy đi cùng.
Cửa Đông là con đường duy nhất ra khỏi thôn, nếu muốn trốn thoát thì phải đi xuyên qua toàn bộ thôn, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến chú Lưu nhốt tôi vào nhà đất.
Nửa đêm, dân làng đều đã ngủ nên tôi lấy lại bình tĩnh, khom lưng tựa lưng vào tường từng nhà một rồi đi về phía Đông.
Tôi bước đi rất cẩn thận, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhìn thấy con đường ra khỏi thôn đã ở trước mặt, tôi không khỏi cảm thấy sảng khoái, nỗi bất an trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.
Chỉ cần đêm nay rời khỏi đây, tôi hoàn toàn có thể thoát khỏi số phận phải minh hôn.
Đúng lúc tôi chuẩn bị bước ra khỏi thôn, phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, lông tơ trên người tôi chợt lạnh đi.
“Đã đem mày nhốt kỹ như vậy mà mày vẫn có thể chạy trốn được. Anh Tử, có vẻ như là tao đã đánh giá thấp mày rồi? Cũng may tao đưa bọn trẻ trong thôn lên thị trấn chơi, nhỡ mà chúng nó phát hiện ra chuyện của mày thì tao cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào.”
Toàn thân tôi cứng đờ rồi quay người lại thì thấy trưởng thôn đứng cách đó không xa, trên tay ông ta đang cầm một sợi dây thừng.
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên đỉnh đầu ông ta, khiến cả người trông đặc biệt quỷ dị.
Tôi nhanh chóng tính toán khoảng cách giữa trưởng thôn và tôi, cũng như tốc độ chạy trốn.
Kết quả tôi tuyệt vọng nhận ra rằng mình không thể trốn thoát được.
Vì thế tôi kiên quyết giả vờ hèn nhát, cố ý rũ vai suy sụp, vẻ mặt thất vọng: “Trưởng thôn, người đã nhìn cháu lớn lên, người không thể tha cho cháu sao?”
"Đừng giãy giụa nữa, nhóc con. Chắc hẳn hôm Tiểu Mai chết thì mày đã nhìn thấy rồi, con bé ra đi trong giấc mơ, chẳng có chút đau đớn nào cả, mày cũng sẽ như vậy nên không có gì phải sợ hãi cả.”
Trưởng thôn cười lạnh, trong mắt không có một chút ấm áp nào hết.
Tôi rụt cổ lại, cẩn thận hỏi: “Thật sự không đau sao?”
"Ông đảm bảo với cháu sẽ không đau. Nào lại đây, Anh Tử, cháu không thể trốn thoát được đâu."
Trưởng thôn đưa tay ra, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng, giống như thực lòng suy nghĩ cho tôi vậy.
Tôi từng bước từng bước đến gần ông ta, trưởng thôn hài lòng lấy sợi dây thừng ra, trói tay tôi lại rồi nói: “Tốt nhất là mày nên nghe lời tao, để chúng tao bớt lo đi”.
"Trưởng thôn, Tiểu Ngọc mất tích cũng là do các người làm sao?"
Có lẽ trưởng thôn không nghĩ đến việc tôi lại nhắc đến Tiểu Ngọc, nhưng sau khi bắt được tôi, tâm trạng của ông ta khá vui vẻ nên nhanh chóng thừa nhận.
“Đúng vậy, nếu đã đến sống ở trong thôn thì chính là người của thôn, làm sao có thể phá hỏng quy tắc được? Bà điên không đồng ý, cho nên tao đã cho bà ta uống thuốc, không ngờ bà ta mạng lớn không chết. Nhưng mà bộ dạng điên điên khùng khùng của bà ta bây giờ thì thà chết còn hơn.”
Máu dồn lên não.
Tôi cứ tưởng mình đã nhìn thấu những việc làm tà ác của bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ căn bản không có điểm mấu chốt gì cả!
Trong lúc trưởng thôn đang phân tâm, tôi hơi khuỵu đầu gối rồi dùng đùi phải của đầu gối lấy hết sức đập mạnh vào giữa háng của ông ta.
Ông ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất ngay lập tức.
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo đầy mồ hôi lạnh đó, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tôi đã dùng hết sức lực nên khả năng nửa đời sau của ông ta đi tong rồi.
Đồng thời, tôi đưa ra một quyết định khác, tôi sẽ không bỏ chạy nữa.
Trước khi gặp trưởng thôn vào đêm nay, ý nghĩ duy nhất của tôi chính là chạy trốn.
Nhưng giờ phút này, tôi còn muốn báo thù.
Thôn làng vì tiền tài che mắt mà đã giết không biết bao nhiêu cô gái đáng thương như Tiểu Ngọc rồi.
Còn có cả người bạn thân nhất của tôi, Tiểu Mai nữa, tôi muốn đem những chuyện này trả hết về cho bọn họ.
Bọn họ phải trả giá cho những việc làm ác độc của mình.
11.
Tiếng rên la của trưởng thôn vẫn không dừng lại.
Chẳng mấy chốc, đèn của hai ngôi nhà gần đó đã sáng lên, từ xa có người vội vã chạy tới, tôi nhìn lên thì thấy đúng là chú Lưu.
Đợi ông ta đến gần, tôi mới quay người giả vờ bỏ chạy, chẳng bao lâu sau, chú Lưu đã đuổi kịp tôi, đấm tôi ngã xuống đất, ông ta nhặt sợi dây thừng bên cạnh trưởng thôn lên rồi trói tôi lại, trong miệng không ngừng chửi bới:
"Con khốn này, sao ngày thường tao không phát hiện ra mày có nhiều chiêu trò như vậy? Còn dám lén lút chạy trốn, có vẻ như mày không muốn sống nữa rồi!"
Ông ta túm cổ áo rồi kéo tôi lên khỏi mặt đất, trong mắt chứa đầy sự ác độc.
"Mày chán sống sao? Được, tao cho mày toại nguyện. Đúng lúc, người mua bên kia cứ thúc giục tao, vậy thì không cần đợi một tháng nữa làm gì. Bốn ngày sau liền cho mày xuất giá, làm vợ cho thằng chồng ma của mày đi!”
Trên mặt tôi hiện lên sự tuyệt vọng nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bốn ngày là vừa đủ, nếu thực sự phải đợi một tháng thì tôi cũng cảm thấy không kiên nhẫn.
Mấy ngày nay tôi rất nghe lời, được cho ăn thì ăn, trời tối thì đi ngủ, tôi phải nạp đủ năng lượng để chờ đợi giây phút cuối cùng sắp đến.
Cuối cùng, vào buổi tối bốn ngày sau, chú Lưu mở khóa cửa rồi ném tôi vào hỉ kiệu một cách gọn gàng.
"Mày chỉ là một con nhãi mà cũng khỏe đấy, trưởng thôn vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi kia kìa. Nên là tao thay ông ta đưa mày đi, cũng coi như nhìn mày lớn lên cũng không uổng phí.”
Đáng lẽ tôi phải thay hỉ phục và uống thuốc độc đã chuẩn bị trước, nhưng chú Lưu chắc cho rằng tôi biết hết mọi chuyện rồi nên không cần phải diễn kịch nữa vì thế đã không chuẩn bị gì cả.
Đây cũng chính xác là điều tôi muốn.
Khi chúng tôi đến Từ đường, chú Lưu bảo vài người dân khác khiêng kiệu vào Từ đường nghỉ ngơi, rồi kéo tôi thẳng vào khu rừng gần đó.
Trương Đại Tráng ngăn ông ta lại và hỏi: "Anh Lưu, anh định làm gì vậy? Một lát nữa Mạnh Bà sẽ đến, không thể đi quá xa."
"Tôi đã liên lạc trước với Mạnh Bà, bà ta nói giờ lành là sau nửa đêm, nên mấy người cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi phải dạy dỗ lại nha đầu này một chút” Chú Lưu vừa nói với Trương Đại Tráng nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi.
Trương Đại Tráng lập tức hiểu ra, cười nham hiểm: "Được, anh Lưu, cẩn thận một chút đừng để bị thương là được, nếu không Mạnh Bà cũng khó giải thích với bên kia."
Hắn ta vẫy tay rồi dẫn ba người dân còn lại vào Từ đường, từ trong góc lấy ra mấy vò rượu và bắt đầu uống.
Nơi này nói là Từ đường, nhưng thực ra từ lâu đã là nơi những người này làm việc bẩn thỉu, vui chơi, bên trong không cúng bái gì nhưng lại có rất nhiều rượu.
Chú Lưu kéo tôi vào trong rừng, nơi không thể nhìn thấy Từ đường.
12.
Trên mặt tôi hiện lên vẻ kinh hãi: "Chú Lưu, chú định làm gì vậy?"
“Tao muốn làm gì, mày còn không đoán được sao?” Chú Lưu vừa cười vừa sờ mặt tôi, có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Bé con, chú thực sự rất không muốn để con đi, nhưng chú cũng không còn cách nào cả. Điều duy nhất chú có thể làm bây giờ là trước khi con chết giúp con được sung sướng.”
Ông ta vén vạt áo của tôi lên, định đưa tay vào trong, tôi giả vờ dùng tay chặn lại, ngoan ngoãn nói: “Kìa chú, con biết chú có nỗi khổ riêng, con sẽ không phản kháng, nhưng chú ơi, chú có thể cởi trói được không? Bằng không, cả hai chúng ta đều hành sự bất tiện."
Chú Lưu ngừng động tác, nheo mắt nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Bé con, đừng giở trò lạt mềm buộc chặt, chú không phải là lão trưởng thôn phế vật kia, nên con đừng mong có thể thoát khỏi tay chú.”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Con tuyệt đối sẽ không bỏ chạy, con chỉ muốn giúp chú dễ dàng hơn thôi.”
Chú Lưu liếc nhìn tôi, cởi sợi dây trên tay tôi ra nhưng lại buộc vào mắt cá chân của ông ta: “Thế này thì ông đây mới thoải mái còn con thì không thể chạy trốn được!”
Tôi chán ghét muốn nôn mửa, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, cố ý đến gần trong vòng tay của chú Lưu, thấp giọng nói: “Từ nhỏ con đã cảm thấy đàn ông trong thôn đều không đẹp trai bằng chú Lưu….”
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của ông ta, tôi biết thời cơ đã đến nên dứt khoát rút con dao găm trong tay áo ra đâm vào cổ hắn.
Có lẽ chú Lưu nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ chết trong tay tôi.
Ông ta hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, cổ họng phát ra âm thanh "ho-ho", giống như quạt gió bị thủng một lỗ vậy.
Tay của ông ta vẫn còn đang kéo quần áo của tôi, tôi ghê tởm đến mức đẩy ông ta xuống đất, theo sau đó tôi dùng sức rồi đâm con dao găm vào thêm hai lần nữa.
Nhìn thấy trong mắt ông ta toàn là sợ hãi, tức giận cùng tuyệt vọng, tôi cười nham hiểm: “Cái chết của Tiểu Ngọc, cũng có phần của ông nhỉ? Đây là con dao găm được lấy ra từ nhà của bà điên đấy, được chết bằng con dao này cũng coi như là báo ứng đi.”
Trong miệng chú Lưu phun ra một ngụm máu, thân thể không tự chủ được co giật hai cái, sau đó bất động hoàn toàn.