1.
Bà nội tôi bị nhốt trong kho suốt 3 ngày liền, cuối cùng qua đời vì đói.
Trước khi ch/et, bà không ngừng kêu gào:
“Con trai ơi, mẹ đói quá, con cho mẹ chút gì để ăn với.”
Cha và bác cả tôi ngoảnh mặt làm ngơ.
Tôi lén mang đồ ăn đến cho bà hai lần, đều bị họ phát hiện rồi cản lại.
Cha tôi cực kì tức giận:
“Gần đây bà mày mắc bệnh dạ dày, cần phải nhịn ăn! Mày làm loạn gì hả!”
“Mày có hiểu không hả? Có biết nghe lời không!”
2.
Sinh mạng của con người còn rẻ mạt hơn cả con chó.
Đây chính là câu nói dùng để miêu tả về làng của chúng tôi, một ngôi làng ở nơi hoang vu, hẻo lánh.
Cách duy nhất để kiếm tiền là làm việc khai thác trong hầm mỏ.
Ông chủ hầm mỏ không khác gì ông trời ở nơi đây.
Ông ta từng nói: Trong cuộc đời này, con người phải biết chấp nhận số phận của mình.
Một số người, giống như người dân trong làng chúng tôi, đều chỉ là những cái mạng quèn mà thôi.
Ông ta nuôi một con chó săn lông vàng lớn, luôn miệng gọi nó là con trai.
Để nịnh nọt ông chủ hầm mỏ, người dân trong làng đặt biệt danh cho con chó là: Ngài thái tử.
Điều này quá đỗi nực cười, một con chó mà lại trở thành ngài ư?
Nhưng một con chó sống được tới tận mười năm.
Dù thế nào đi nữa, tuổi thọ của chó chỉ được đến thế.
Vì vậy, con chó săn lông làng cuối cùng vẫn ch/et.
Ông chủ hầm mỏ rất đau lòng, nhất quyết muốn tổ chức cho nó một lễ tang thật hoành tráng.
Ông ta mời một đạo sĩ về để làm lễ.
Lão đạo sĩ nói:
“Ông chủ, hãy để ngài thái tử mai táng chung với một người đã ch/et.”
“Chọn một nơi có phong thủy tốt và ch/ô/n cất vào giờ lành.”
“Nếu như thế, nó sẽ được hưởng nhân khí, kiếp sau mới có thể đầu thai làm người.”
3.
Bà nội tôi cuộn tròn người lại vì đau, bà đau đớn quằn quại trút hơi thở cuối cùng.
Tôi khóc đến sưng mắt, cha và bác trai làm bộ làm tịch gào khóc hai lần rồi thôi, sau đó lập tức chạy ngay đến nhà trưởng làng.
Có một chiếc điện thoại lắp trong nhà trưởng làng, cũng là chiếc điện thoại duy nhất trong làng tôi.
“Alo, ông chủ ạ.”
Cha tôi giống như đang báo cáo công việc:
“Mẹ tôi ch/et rồi. Ngài xem khi nào có thể đưa ngài thái tử tới đây ạ!”
Đầu dây bên kia, ông chủ hầm mỏ dặn dò vài câu.
Cha tôi liên tục gật đầu, ngoan như một con chó nhà:
“Ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm đúng theo lời ngài dặn.”
Nghe thế, bác trai tôi sốt ruột, liên tục ra hiệu, khoa tay múa chân ở bên cạnh.
Cha tôi hiểu ý, thận trọng thăm dò hỏi:
“Đúng rồi, những gì ngài đồng ý trước đó... Xây hai ngôi nhà ngói lớn cho anh em chúng tôi, mong ngài giữ lời nhé ạ!”
Trong điện thoại, ông chủ hầm mỏ nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Cha tôi vui đến mức cười toe toét, lộ ra hàm răng ố vàng.
Bác trai ghé sát vào ống nghe điện thoại, ông ta nói:
“Người ch/et rồi chỉ còn lại mỗi một cái xác hôi thối thôi, cần gì phải coi trọng đến vậy chứ.”
“Mẹ của chúng ta tốt quá, đi rồi mà vẫn để lại cho chúng ta hai căn nhà.”
“Đáng giá! Rất đáng giá!”
4.
Bẵng đi mấy hôm, nhà tôi bắt đầu treo đầy vải trắng, lập nên một linh đường.
Ông chủ hầm mỏ cử người đưa ngài thái tử đến.
Nó nằm trong một chiếc quan tài nhỏ dát vàng chói lóa, một chiếc quan tài cho chó.
Cha và bác trai tôi đứng trước cổng làng chào đón, hết sức cung kính.
Bọn họ mặc áo tang, nâng linh cữu lên, khiêng quan tài chó về nhà tôi.
Bác trai nhanh chóng làm theo những gì ông chủ nói, bắt tay vào chuẩn bị.
Khâu mắt và miệng của bà nội tôi lại, sau đó r/ạch bụng rồi nhét x/á/c chó vào trong…
Trong thời gian này, cha tôi càng bận rộn hơn.
Một cái bàn được đặt trước cổng sân.
Theo lời của cha tôi thì:
“Tao chỉ có một người mẹ thôi, bất kể thế nào thì nhân dịp này, tao phải moi một ít tiền từ túi dân làng mới được.”
Chứng kiến cảnh này xảy ra, tôi cực kì suy sụp, ngăn cản rất nhiều lần.
Đáng tiếc, đổi lại chỉ là sự đánh đập dữ dội từ cha và bác trai tôi.
Bọn họ treo tôi lên cây, lấy roi da qu/ấ/t liên tục lên người tôi.
Lòng tôi như lửa đốt, căn bệnh cũ bỗng dưng tái phát.
Tôi che mắt trái lại, đau đến mức không thể chịu nổi.
Cảm giác đó giống như bị m/oi hết ruột gan ra vậy.
Nhãn cầu của tôi đỏ rực, đờ đẫn như một viên sắt.
Tôi chỉ đành bất lực nằm yên trên giường.
Bác trai tức giận châm chọc tôi:
"Con ranh ngu ngốc này nữa, ngày thường cho mày ăn cho mày uống. Đến thời khắc mấu chốt, mày không giúp đã đành, lại còn làm loạn hết cả lên!”
“Sao mày không ch/et cùng bà mày luôn cho rồi!”
5.
Tôi mắc bệnh về mắt từ khi còn nhỏ.
Khi được sinh ra, tôi khóc nhiều hơn những đứa trẻ bình thường.
Đêm này qua đêm khác, lúc nào tôi cũng khóc rất to.
Mọi người đều cho rằng tôi khóc là vì thèm sữa.
Mẹ tôi khó sinh, bà qua đời khi đẻ ra tôi.
Tôi không được uống sữa mẹ nên chỉ có thể dùng những loại sữa khác thay thế, thậm chí là sữa động vật.
Thế là cha tôi mang tới một cốc sữa dê.
Sau khi đưa cho tôi, ông ta phát hiện tôi không thèm ngó ngàng gì cả.
“Con khốn này, mày chơi ông phải không!”
“Khóc, khóc! Khóc ch/et mày đi!”
Ông ta chửi um lên.
Ngược lại, bà tôi dần dần phát hiện ra manh mối.
Khi tôi khóc, tôi luôn nhìn chằm chằm vào nơi không có người.
Hoặc là đợi khi mặt trời lặn, tôi sẽ nhìn về hướng phía sau làng, không ngừng gào khóc.
Ở đó có gì?
Nghĩa trang cũ của làng!
Bà nội tôi là một phụ nữ bó chân, là lứa phụ nữ cuối cùng bị bó chân do tàn dư của chế độ phong kiến.
Bà bước ra khỏi núi với đôi chân như thế để mời về một vị đạo sĩ.
Kết quả là, vị đạo sĩ này cực kỳ kinh sợ khi nhìn thấy tôi.
Ông ta không nói nửa lời, chỉ tụng kinh rồi đốt bùa, chạm lên mắt trái của tôi vài lần.
Thật kỳ lạ, sau đó, tôi lập tức ngừng khóc và mỉm cười.
“Mèo mù vớ được cá rán!”
Cha tôi lẩm bẩm.
“Này, tên đạo sĩ kia, xong việc thì đòi tiền bọn tôi chứ gì.”
Ông ta chất vấn.
Nhưng vị đạo sĩ lắc đầu, chỉ xin một bát nước để uống.
“Thế còn được!”
Cha tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi rời đi, vị đạo sĩ để lại một phương thuốc.
Ông ta nói với bà nội tôi:
“Cứ ba ngày một giọt, uống thuốc đều đặn là cô bé sẽ ổn thôi.”
Bà nội tôi biết ơn nhận lấy.
Có vài lần, bà nội tôi trót để lỡ giờ Thìn mà quên chưa nhỏ thuốc cho tôi.
Tôi vĩnh viễn sẽ không quên được ngày đó, mắt trái của tôi chuyển sang màu đỏ.
Hơn nữa, tôi thực sự đã nhìn thấy ông nội của mình.
Thỉnh thoảng, ông sẽ xuất hiện trong nhà tôi, chỉ nán lại một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ có mắt trái của tôi mới có thể thấy ông, nhìn bằng mắt phải thì không có gì khác thường cả.
Nhưng mà, ông tôi đã ch/et từ lâu rồi.
Vào thời khắc đó, cuối cùng tôi đã nhận ra một điều rất khủng khiếp…
Bình luận facebook