-
Chương 8
Phần 4.
ੈ✩‧₊˚
10.
Ba ngày sau, người trong làng c/h/ế/t hết.
Não của quỷ vô diện đã bị trùng Ngão Sinh ăn hết, còn những người sót lại biến thành điểm tâm của quỷ vô diện.
Chú Đông dẫn tôi và mẹ tôi đến trước cây Cầu Nữ.
Ánh mắt chú ta hung tàn, ném cây búa cho mẹ tôi:
"Con trai ruột của mày, đương nhiên mày phải tự ra tay, c/h/é/m c/h/ế/t nó rồi chế tạo thành lồng Vọng Nữ đi."
"Mày yên tâm, tao sẽ không để mày c/h/ế/t, mày còn phải ngoan ngoãn đẻ con gái cho tao."
Mẹ tôi nhìn tôi, trong mắt đều là khát vọng sống.
Hai chân bà không thể di chuyển, bà gắng sức kéo tôi sang, chờ lấy nước của cây thần ra xong sẽ c/h/é/m tôi.
Chú Đông nhìn chằm chằm cây thần, trong mắt đều là sự điên cuồng.
Chú ta vuốt ve thân cây:
"Cây thần ơi cây thần, sau này mày sẽ là của tao."
"Đợi tao lừa được nhiều đàn bà nữa tới, tao sẽ cấy trùng cho chúng, ông đây sẽ có vàng vô tận."
Chú Đông giơ búa trong tay lên, bổ mạnh vào thân cây.
Thân cây thủng một lỗ, nhưng nó khô cằn, không chảy ra tí nước nào.
Chú Đông sửng sốt, lại bổ mạnh vào cây:
"Mẹ nhà mày, ngay cả mày cũng chống đối ông đây phải không?"
Lỗ thủng trên thân cây càng rộng hơn, nhưng nó vẫn khô cằn, không có tí chất lỏng nào.
Chú Đông lại giơ búa lên, trong không trung vang lên tiếng xào xạc.
Cẩn thận lắng nghe có thể thấy, những tiếng xào xạc phát ra từ thân cây.
Chú Đông ghé sát người vào, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh trong cây thần.
Chợt, một con trùng to đùng xuất hiện, hai cái sừng to lớn của nó c/ắ/t đ/ứ/t cổ chú Đông.
M/á/u tươi văng khắp nơi, cây thần cũng bắt đầu tham lam mút m/á/u tươi của chú Đông.
Con trùng cỡ bự kia chính là con ùng Ngão Sinh cỡ lớn, nó to bằng nửa người lớn.
Tôi và mẹ bị chuyện bất thình lình này dọa sợ.
Tôi lăn lộn dữ dội nhưng trùng Ngãi Sinh không để ý đến tôi.
Nó ngửi ngửi chỗ chân đứt của mẹ tôi, vòi cắm vào lưng mẹ tôi.
M/á/u của mẹ văng khắp nơi, ruột văng đầy đất.
Trùng Ngão Sinh kéo mẹ tôi vào gốc cây.
Tiếng răng rắc do xương cốt bị cắn nát bắt đầu truyền ra từ trong cây.
Trùng Ngão Sinh lại kéo thi thể của chú Đông vào hốc cây, trên người chú ta rơi ra một quyển sách cổ.
Trong sách nói, cây Cầu Nữ là một loại cây cổ, vô tình bị dính phải m/á/u của thần tiên.
Từ đó, cây Cầu Nữ chỉ có thể chăm dưỡng bằng m/á/u bé trai, m/á/u đàn ông chỉ khiến nó lớn lên thôi.
Tôi nhìn cây Cầu Nữ to lớn, đáy lòng vô cùng sợ hãi.
Cây Cầu Nữ lại phát ra tiếng sột soạt, vài kí ức lờ mờ xuất hiện trong đầu tôi.
Trăm năm trước, làng này tìm được cây Cầu Nữ non, cũng biết bí mật của cây Cầu Nữ.
Có điều lúc trước họ nhỏ m/á/u bé trai vào có thể rơi ra một cái lá vàng to chừng bàn tay.
Người trong làng gọi lá vàng đó là vảy rồng.
Nhưng sau này, lúc đàn bà trong làng dùng con trai mình để đổi lấy vảy rồng đột nhiên phát hiện trùng Ngão Sinh có thể ký sinh lên người.
Chỉ cần không ngừng bổ sung m/á/u thì có thể không ngừng tạo ra vàng.
Từ đó về sau, trong làng xuất hiện cây Cầu Nữ, đàn ông cũng bị g/i/ế/t sạch không còn một mống.
Vì để triệt để giữ gìn bí mật trong làng, chuyện này luôn được bà cốt lưu truyền.
Đàn bà trong làng đều hiến tế con trai mình cho cây Cầu Nữ.
Tất cả mọi người đã trở thành nô bộc kí khế ước với cây Cầu Nữ, bà cốt còn biến thành người đại diện cho cây Cầu Nữ,
Chỉ là, loại hình thức cầm sinh này đối với cây Cầu Nữ mà nói cũng là một loại cầm tù.
Thế là, lúc tôi bị đánh c/h/ế/t dưới cây Cầu Nữ, cây thần đã ký khế ước với tôi.
Tôi ngơ ngác vén quần áo mình lên. Dưới lớp quần áo là cơ thể thối rữa.
Chỉ là tôi không cảm thấy đau đớn.
Bệnh dịch quét sạch cả làng cũng từ tôi mà ra, là kịch độc từ thịt thối mang tới.
Cành cây Cầu Nữ lung lay, dưới cành cây um tùm giấu một cái khóa sắt lớn.
Bên trên khóa sắt là bùa vàng bà Hoàng vẽ, niên đại nào cũng có.
Từng đời bà cốt đều không ngừng tăng cường phong ấn cây Cầu Nữ lại.
Cây thần để lộ xích sắt ra, tôi ngơ ngác giơ búa lên, c/h/ặ/t lên xích sắt.
Mãi đến khi xích sắt đứt hẳn, tiếng xào xạc lại vang lên lần nữa.
Lần này là từ trên người tôi. Trùng Ngõa Sinh đếm không xuể bay ra khỏi thất khiếu tôi.
Cây Cầu Nữ cũng nhanh chóng khô héo, cuối cùng biến thành một cây hòe bình thường.
Tôi ngã xuống mặt đất, sắc trời bắt đầu tối, tôi không cam lòng nhìn thế giới này lần cuối.
Ngoại truyện 1:
Nửa tháng sau, có hai vị đạo sĩ đi ngang qua làng.
Bấy giờ trong làng chất đầy hài cốt thối rữa, bốc mùi hôi thối.
Người đạo sĩ lớn tuổi hơn nhíu mày:
"Sư đệ, người hành đạo phải có lòng dạ từ bi, chúng ta đi an táng những hài cốt này đi."
Đạo sĩ trẻ hơn gật đầu.
Hai người cùng an táng toàn bộ làng.
Bộ hài cốt cuối cùng là bộ gần cây hòe già.
Sau đó, đạo sĩ trẻ tuổi chợt nói:
"Sư huynh, ở đây có một túi hạt vàng."
Đạo sĩ lớn tuổi nhìn thoáng qua, thở dài:
"Hẳn là người trong thôn đã mất vì thứ này rồi."
"Không phải của chúng ta thì chôn đi thôi."
Bọn họ đào dưới gốc cây hòe già, lại thấy bên dưới dày đặc hài cốt.
Phần lớn hài cốt đều đã hư thối, chỉ còn một bộ hài cốt vẫn còn như mới.
Đạo sĩ lớn tuổi nhíu mày, dời bộ hài cốt kia ra, bên dưới hài cốt là một cái hộp.
Trong hộp là một quyển nhật ký.
Tờ đầu tiên ghi một bài đồng dao:
"Nuôi heo tết, vỗ béo ngỗng, không bằng nuôi một con Long Hỏa."
"Ngàn trùng chui, vạn trùng cắn, mẹ ruột nhận cả rổ thịt đầy."
Bên dưới câu đồng dao là hàng chữ to đùng bằng được viết bằng m/á/u:
"Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, công danh lợi lộc đến cuối cùng cũng... cát về với cát, bụi về với bụi..."
Nội dung quyển nhật ký là:
"Bà Hoàng lắm chuyện thật chứ, nuôi cổ Hóa Long là con đường làm giàu cho làng."
"Người nào cản đường làm giàu của mình, mình sẽ g/i/ế/t người đó."
"Cũng may vợ ông Trương là người biết điều, còn đang lén hỗ trợ nuôi độc trùng."
"Cổ Hóa Long nhà bả mà bán được giá tốt, người trong làng nhất định sẽ động lòng."
"Không hay rồi, cổ của vợ ông Trương c/h/ế/t rồi, xử lý sao giờ đây..."
"À rồi, để thằng Ba cháu mình giả vờ làm ông chủ đến thu mua cổ, một con một trăm vạn."
"Người trong làng điên cả rồi, nhà nào cũng giữ lại một đứa, đứa còn lại luyện thành cổ."
Đạo sĩ lớn tuổi gập quyển nhật ký lại.
Đạo sĩ trẻ tuổi hỏi:
"Sư huynh, có chuyện gì vậy?"
Đạo sĩ lớn tuổi thở dài:
"Bọn họ... c/h/ế/t trong tay mình, đợi cậu lớn hơn tí sẽ hiểu, lòng người đáng sợ nhường nào."
Chôn hài cốt xong, hai đạo sĩ lại tiếp tục con đường tu hành.
Ngoại truyện 2:
Ba tháng sau, một người đàn ông đội nón lá bước vào làng.
Gã quanh quẩn trong thôn một vòng, cuối cùng đi đến chỗ cây hòe già.
Người đàn ông thành thạo đào dưới gốc cây hòe già, lấy túi hạt vàng dưới đó lên.
Lúc vừa định rời đi, người đàn ông lại đào thêm xuống.
Bên dưới hố đất xuất hiện một cục thịt tròn vo.
Cục thịt kia như phôi thai, không ngừng đập thình thịch.
Người đàn ông như ý thức được điều gì, lẩm bẩm:
"Đây là cổ Hóa Long à?"
Gã lờ mờ nhớ lại tài liệu về cổ Hóa Long mình từng tìm được.
Trong đó nói:
[Cổ Hóa Long có thể hồi sinh người, là cổ thần kỳ nhất Miêu Cương.]
Người đàn ông gói cục thịt vào túi vải, sau đó lấp lại hố đất dưới gốc cây hòe già.
Trong lúc bận rộn, mũ rộng vành của gã rơi xuống.
Gương mặt kia, rõ ràng là... đạo sĩ trẻ tuổi...