-
Chương 2
4.
Mẹ tôi dùng hết sức kéo em tôi ra, nhưng em tôi điên rồi, không ngừng ăn gà vịt trong nồi.
Thấy không có hiệu quả, mẹ tôi chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi lã chã.
Bà quay đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy căm hận.
Tôi hiểu suy nghĩ của bà, nếu tôi không làm hỏng sân nhà thím Vương, em tôi sẽ không ăn vụng.
Nhưng bà không thể nói ra việc nuôi cổ Hóa Long, càng không thể để tôi và em trai biết.
Rất lâu sau, bà thở dài, sau đó cảnh cáo tôi:
"Em mày thích mấy con gà vịt này thì để nó ăn đi vậy, mày không được ăn dù chỉ một miếng."
"Mày mà dám ăn, tao sẽ đánh gãy chân mày."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu:
"Em thích thì cứ để cho em đi, con là anh, nên nhường em."
Mẹ tôi sửng sốt, bà nhìn tôi ngoan ngoãn như thế, bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.
Em trai tôi vô cùng nghịch ngợm, còn tôi trước giờ lại khá nghe lời.
Bây giờ nhìn đứa con trai còn lại của mình nghe lời như thế, bi thương trong lòng bà lại thoáng cái được hóa giải.
Em trai ăn xong nồi gà vịt kia mới bắt đầu trở lại bình thường.
Nó quay đầu nhìn tôi và mẹ, khẽ lùi về sau theo bản năng.
Mẹ tôi giơ tay xoa đầu nó, khẽ nói:
"Không sao, dù thế nào con đã ăn rồi, sau này ngày nào mẹ cũng làm cho con ăn."
Em tôi vô cùng vui sướng, khi nhìn tôi, trong mắt nó còn mang theo vẻ đắc ý khó giấu.
Qua ánh mắt đó, tôi lập tức hiểu ra, em tôi không hề thay đổi, nó vốn là một đứa ích kỉ.
Nó dùng cái diễn xuất vụng về nhìn tôi:
"Anh ơi, xin lỗi anh, em lỡ ăn hết mất rồi, quên không phần đùi gà lại cho anh."
"Nồi gà vịt này ngon quá, lần sau em sẽ phần cho anh ạ."
Tôi lắc đầu:
"Không sao, em thích ăn thì là của em tất, anh không giành với em đâu."
Trong lòng tôi lại như nở hoa. Mày ăn đi, gắng mà ăn nhiều vào.
Rồi ba tháng nữa mày sẽ thành thằng mập trăm cân.
Đến lúc mày nhìn thấy đám nhện kia, đám rết kia, tao xem mày còn có thể cười vui vẻ như thế này không nhé.
Tôi suýt nữa thì bật cười ra tiếng.
Mẹ tôi lại tát lên mặt em trai:
"Anh trai mày không nghe lời, không được cho nó ăn."
"Mày nhớ kĩ cho tao, nếu mày dám cho thằng anh mày ăn một miếng thì mày cũng nhịn luôn đi."
Cái tát của bà khiến em trai tôi đau đến mức khóc ré lên, nó vội vàng hứa với mẹ:
"Con không cho anh, con không cho anh đâu mà."
Từ hôm đó về sau, nhà tôi lại khôi phục về trạng thái lúc trước.
Nhưng lần này có sự thay đổi rồi.
Mỗi ngày mẹ sẽ g/i/ế/t một con gà hoặc vịt, sau đó ngâm vào trong m/á/u xanh của độc trùng.
Nhiều lần lén nhìn trộm, chỉ thấy đống độc trùng đầy đất đấy là tôi tê hết cả da đầu.
Mẹ tôi dụ độc trùng bằng một cái lò gỗ, chỉ cần đốt hương bên trong là độc trùng sẽ bò đến.
Tôi dựa vào mùi hương đi tìm, thấy trong hầm có một cái lò gỗ.
Bấy giờ trong hầm không có nhiều độc trùng lắm, chỉ có mấy con rết khổng lồ và bọ cạp.
Nhân lúc mẹ không để ý, tôi đi xuống cuối làng.
Ở đó có bà Hoàng, là bà cốt nổi tiếng trong làng.
Phàm là nhà nào có mấy chuyện kì quái thì đều do bà Hoàng xử lý.
Mà trước kia người đề nghị cấm dân làng không được tiếp tục nuôi cổ Hóa Long cũng là bà Hoàng.
Tôi vừa mới bước vào sân nhà bà Hoàng, đám gà vịt trong sân đã chạy tán loạn.
Tôi đẩy cửa nhà bà Hoàng ra, bà Hoàng vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở to hai mắt nhìn tôi:
"Ngũ Độc Kiếp!"
Bà phun một ngụm m/á/u tươi:
"Cái làng này sắp tàn rồi!"
5.
Lúc về nhà, mẹ tôi đang g/i/ế/t gà trong sân.
Mùi hương đặc biệt từ trong lò luyện tỏa ra khắp sân, nhất là sau khi tôi cho thêm hương liệu, hương trong hầm kín càng nồng hơn.
Trước khi rời đi, tôi còn nhìn tình trạng hầm kín, trong đó có một con rết dài hơn một thước.
Con rết đỏ ngòm dài hơn thước trông như một con rắn mặc giáp.
Con nhện khổng lồ màu vàng đất với hai con mắt đỏ rực núp trong bóng đêm.
Những cổ trùng này không có độc trên người, độc của chúng ẩn trong bụng.
Đến thời gian chúng hấp thụ "lò luyện" kia, cắn nát mỡ xong, độc tố sẽ dần dần thấm vào gân mạch.
Đến lúc đó, lớp da của "lò luyện" sẽ biến thành đống thịt nát, không phải người cũng chẳng phải quỷ.
Đứa trẻ bị biến thành lò luyện kia sẽ như người phụ nữ đang mang thai.
Cục thịt to bự trong bụng nó chính là cổ Hóa Long.
Ba tháng hóa thành cục, nửa năm hóa thành trùng, sau một năm, "thai nghén" trong bụng đứa trẻ "lò luyện" kia sẽ biến thành quái vật nửa người nửa trùng.
Đến lúc đó, chỉ cần giã nát con quái vật nửa người nửa trùng, là thu hoạch được dược liệu thượng hạng.
M/á/u thịt tươi rói được độc tố bồi dưỡng có thể khiến người ta thay da đổi thịt.
Sách cổ ghi lại, người uống hết cổ Hóa Long này có thể biến thành Nhân Long thực thụ.
Cơ thể bảy, tám chục tuổi tẩm bổ bằng cổ Hóa Long xong, ba ngày lột da, bảy ngày hoán cốt.
Đợi đến khi trên người chảy lượng lớn m/á/u đen ô uế ra thì sẽ kết kén.
Một tháng sau, Nhân Long phá kén mà ra, cơ thể bảy, tám chục tuổi biến thành thiếu niên mười tám tuổi.
Từ đó Nhân Long bách bệnh bất xâm, không lo ốm bệnh, sống thêm năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Cho nên cổ Hóa Long mới quý giá đến thế.
Tất nhiên cổ Hóa Long đã thất truyền từ lâu, cổ Hóa Long bây giờ kém hiệu quả hơn xưa nhiều.
Nhưng chuyện giúp người ta kéo dài thêm mười năm tuổi thọ cũng không phải vấn đề gì to tát.
Đương nhiên mẹ tôi không biết bà không dùng đúng loại "lò luyện" ra Hóa Long.
Chẳng qua dưới sự sắp đặt của tôi, đám độc trùng kia đã có đủ chất độc trên người.
Em trai tôi sắp trở thành cổ Hóa Long thực thụ đầu tiên sau hàng trăm năm nay.
Mà cái giá để trả cho việc tăng hiệu quả thuốc lên là cơn đau đớn tăng gấp bội.
Tôi dùng một con độc trùng trong hầm kín cắn một con chó dữ, con chó dữ kia đau đớn suốt ba ngày mới c/h/ế/t.
Trước khi c/h/ế/t, con chó dữ kia lại tỉnh táo kỳ lạ, có lẽ nó cảm nhận được nó sắp c/h/ế/t.
Cuối cùng, đến cả xương cốt của con chó dữ đó cũng bị độc ăn mòn, chỉ chạm nhẹ một cái, ngay cả xương sống cũng vỡ vụn.
M/á/u thịt nó biến thành bãi m/á/u nhão nhoét, bốc lên mùi tanh hôi.
Cơn đau đớn cực hạn này mà đặt lên cơ thể con người, tôi tin rằng nhất định sẽ khiến người đó phát điên.
Gà vịt mẹ tôi hầm có thêm kịch độc cực hạn kia càng có hiệu quả tốt hơn.
Mỗi lần ăn gà vịt, em trai đều không chờ nổi nữa.
Mắt nó trở nên mê ly, gặm từng miếng gà vịt, ngay cả xương cũng không tha.
Thậm chí có một lần, nó cắn đứt cả ngón tay nó, m/á/u tươi trào ra ào ạt mà nó hoàn toàn không nhận ra.
Tôi nhìn em trai mặt mũi đầy m/á/u tươi mà rùng cả mình.
Nó bắt đầu trở nên thích ngủ, mỗi lần ăn xong đều xoay người lên giường đi ngủ.
Chưa đến nửa tháng, em trai tôi biến thành đứa mập nặng hơn trăm cân.
Trên bụng nó xuất hiện vết rạn chỉ khi mang thai mới có.
Nhưng những vết rạn kia còn sợ hơn vết rạn lúc mang thai, vì đống thịt mỡ tích tụ nhanh chóng khiến cả người nó xuất hiện vết rạn.
Thỉnh thoảng lúc ngủ xoay người mạnh quá còn chảy cả m/á/u tươi lẫn mỡ thơm lừng.
Cuối cùng tới ba tháng sau, em trai tôi nặng hơn hai trăm cân, giống như một cục thịt đáng sợ.
Đêm hôm đó, mẹ tôi mỉm cười nói với tôi:
"Em con muốn ra ngoài chơi mấy hôm, vài ngày nữa mới về."