-
Chương 6
11.
Đây là lý do tôi không thích yêu đương với những người lớn tuổi.
Họ thường trưởng thành và đầy kinh nghiệm, nói dối mà mặt hay tâm cũng không biểu lộ cảm xúc.
Cũng giống như Giang Từ, người tối qua vẫn hẹn hò với Diêu Tri Nhã và uống rượu vì lo lắng hồi hộp, nhưng hôm nay anh ấy có thể bịa ra việc không đính hôn chỉ để muốn ngủ với tôi.
Sau Tết, hợp đồng bản quyền của tôi đã được ký kết.
Ngay khi phí bản quyền đến, tôi và Giang Giang đi mua ô tô.
Có lẽ vì quen sống nghèo khó rồi, nên tôi không muốn mua một chiếc Lamborghini, tôi chọn chiếc ô tô nhỏ giá hơn 100.000 tệ, thậm chí còn mua một chiếc cho Giang Giang.
Cô ấy không thể tin được nên xác nhận nhiều lần, cuối cùng ôm tôi trong nước mắt: “Một người đắc đạo gà chó lên trời, cổ nhân không gạt ta.”
Đúng như mong đợi của một sinh viên chuyên ngành Trung Quốc, tôi thích nói chuyện về văn hóa khi không có việc gì làm.
Để bày tỏ lòng biết ơn, Giang Giang đề nghị giới thiệu cho tôi một người em trai đẹp trai.
"Em ấy đẹp trai cỡ nào? cậu có ảnh nào không?"
Vừa hỏi xong tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Thì ra là giáo viên chủ nhiệm Giang Nghiêu gọi điện, nói rằng ở trường cậu ấy cãi nhau với ai đó nên mời tôi tới.
"TÔI……"
Tôi rất muốn nói rằng tôi không phải mẹ anh ấy, có việc gì thì gọi cho Giang Từ, nhưng cuối cùng tôi lại lái chiếc xe mới mua đến trường trung học số 1.
Giang Giang đang đợi tôi trên xe, tôi vội vàng đi đến phòng giáo viên thì đụng phải Giang Nghiêu.
Trên mặt cậu ấy vẫn còn vết thương, khi nhìn thấy tôi, lông mi anh ấy run run: “…chị.”
Tôi thở dài và bắt đầu hỏi, "Tại sao lại đánh nhau?"
"Họ xúc phạm mẹ tôi và nói rằng bà đáng phải chết."
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm Giang Nghiêu ở bên cạnh với ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn tôi: “Cô Tần, cô không phải mẹ của Giang Nghiêu sao?”
"Mẹ kế."
"Vậy vừa rồi Giang Nghiêu gọi cô là cái gì. . . "
"Đây là chuyện của gia đình chúng tôi. Không phải cô gọi tôi đến để giải quyết vụ đánh nhau của cậu ấy sao?"
Tôi không kiên nhẫn nói: “Nếu vậy thì để bạn cùng lớp đó xin lỗi Giang Nghiêu của chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ không truy cứu, chuyện này sẽ kết thúc.”
Thầy hiệu trưởng nhìn tôi khó tin: “Cô Tần, là Giang Nghiêu đánh bạn cùng bàn trước!”
Anh quay sang một bên, để lộ ra đằng sau là cậu bé gầy gò với và người mẹ Hermes với vẻ mặt giận dữ.
Tôi nhìn qua, ôi, đây không phải là người quen cũ sao?
"Tôi biết, nhưng cũng phải nói nguyên nhân chứ?"
Tôi đưa tay kéo Giang Nghiêu lại gần mình, ngước mắt cười nói:
"Vị bạn cùng lớp này, bà cô này, các ngươi có biết chết là ý gì không? Nói những lời như vậy, mấy năm nay tốt nhất không nên đi đêm, nếu không có thể bị ma nhát đó."
"Cô!"
Cô ả chạy tới định ra tay thì bị tôi xô đẩy khiến cô ấy loạng choạng lùi lại vài bước rồi ngồi phịch xuống đất.
Sau đó cô ả thẹn quá phát điên lên.
“Tiện nhân! Hồ ly tinh! Sống thiếu đàn ông một ngày cũng không được, bây giờ còn dụ dỗ cả con riêng của cô, nếu hồi xưa là bị trầm lồng heo rồi…!”
Tôi cười, bước đến gần cô ả giữa lúc cô ả đang la hét, ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt đó một lúc rồi tát vào mặt cô ta.
“Lão mướp hương! Miệng thúi, cô cũng biết là hồi xưa, Trung Quốc thành lập đã bao nhiêu năm, cô vẫn còn sống ở Đại Thanh à?”
Cô ta không thể tin được nên lấy điện thoại di động ra gọi cho chồng và khóc.
Tôi mất kiên nhẫn, đứng dậy nhìn thầy hiệu trưởng sửng sốt:
"Thầy, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi trước tiên đưa Giang Nghiêu về. Nếu bạn cùng lớp và mẹ cậu ấy vẫn còn vấn đề gì, xin hãy liên lạc với bố của Giang Nghiêu."
"Giang Nghiêu, đi thôi."
Thằng bé không nói một lời và ngoan ngoãn đi theo tôi.
Vừa rời khỏi tòa nhà văn phòng, tôi không khỏi thở dài.
Để lấy lòng cậu ấy, tôi đã dày công xây dựng hình tượng một người chị thanh lịch, trí thức trước mặt Giang Nghiêu, sau này được Giang Từ mời đóng vai mẹ kế, tôi cũng đóng vai một người mẹ dịu dàng, đức hạnh và yêu thương.
Kết quả là hôm nay, hình ảnh đó đã hoàn toàn biến mất.
Đứng ở cổng trường, tôi quay đầu nhìn anh: “Sao thầy của em không liên lạc với Giang Từ?”
“Anh ấy cùng Diêu Tri Nhã đi chọn nhẫn cưới và nói rằng khi mọi chuyện xong rồi sẽ công khai tin tức đính hôn.”
Tôi thừa nhận, tôi cảm thấy không thoải mái một xíu.
Nhưng tôi nhanh chóng kìm nén: “Chị có việc phải làm, em tự về được không?”
Cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu.
"Được rồi, cậu nhanh về đi, đừng chạy lung tung nữa. Chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học."
Sau khi nhìn Giang Nghiêu rời đi, tôi lên xe, kìm nén cơn tức giận gọi điện cho Giang Từ.
"Anh Giang, tôi biết anh yêu đến mức không nhịn được, nhưng anh không đi chơi với phụ nữ một ngày cũng không chết, chọn nhẫn cưới trễ một ngày vị hôn thê cũng không bỏ chạy được đâu.”
Tôi bị bà cô kia mắng mà không rõ lý do, nên giọng tôi vô cùng tức giận.
"Dù là cha hay chú, anh đã là người giám hộ của Giang Nghiêu, anh có thể quan tâm một chút với cậu được không?"
Trầm mặc hai giây, Giang Từ lạnh lùng thanh âm vang lên: "Xảy ra chuyện gì?"
Tôi trợn mắt nói: “Anh tự gọi cho giáo viên chủ nhiệm nhé.”
Nói xong cúp điện thoại, quay đầu nhìn Giang Giang.
Cô đưa tay vuốt tóc tôi: “Đừng tức giận, Vi Vi, tớ sẽ đưa cậu đi gặp bạn trai mới ngay - tối nay bọn họ vừa vặn có buổi biểu diễn, ngay tại LiveHouse của White Dwarf.”
"trình diễn?"
Cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy thực ra là tay bass trong ban nhạc 185 Abs của bạn trai tớ. Cậu ấy năm nay mới là sinh viên năm hai.”
Giang Giang bấm vào bức ảnh và đưa cho tôi xem, đó là một cậu bé với kiểu tóc đuôi sói bạc, đeo vòng cổ và khuyên môi.
Thành thật mà nói, nó hơi giang hồ.
Nếu thật sự ở bên nhau, tôi sẽ lo môi tôi dễ bị rách.
Lái xe đến trước LiveHouse. tôi nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Tôi nhìn Giang Từ, đang mặc vest và mang giày da, với chiếc đồng hồ đắt gấp mười lần tất cả những tấm vé cộng lại, thiếu chút nữa hoài nghi nhân sinh.
"Anh Giang, anh cũng nghe nhạc rock à?"
12.
Xung quanh là những người hâm mộ nhạc rock với mái tóc sặc sỡ, trên đầu cột lá cờ, mặc áo lòe loẹt, tiếng trống diễn tập mơ hồ vang lên trong hội trường.
Giang Từ tựa hồ cũng không có ý thức được mình không hợp với chỗ này, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
Giang Giang nhìn tôi ngập ngừng.
Tôi xua tay với cô ấy: “Không sao đâu, cậu ra hậu trường tìm người trước, tớ sẽ đến đó sau.”
Sau khi Giang Giang rời đi, Giang Từ một tay đút túi quần, một tay lấy điện thoại di động ra đưa cho: “Em không nghe máy.”
Lông mày tôi giật giật và tôi vô thức tuyên bố: "Tôi không phải cố ý."
"Anh biết."
Giọng điệu Giang Từ hơi dừng lại, vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng tôi lại cảm nhận được một dòng nước ngầm dâng trào dưới lớp băng: “Nhưng anh cố ý mà.”
Linh cảm điều gì đó, cổ họng nghẹn lại, nuốt nước miếng, buộc phải chuyển chủ đề: “Đã liên lạc với cô chủ nhiệm Giang Nghiêu chưa?”
"Anh đã gọi trên đường tới đây."
“Ồ, vậy lẽ ra cô ấy phải nói với anh rằng tôi đã đánh mẹ bạn cùng bàn của Giang Nghiêu.”
Anh gật đầu: “Không sao đâu, anh sẽ lo liệu.”
"Bây giờ anh đến gặp em để nói về những điều giữa chúng ta."
Chuyển đề tài không thành công, chủ đề lại quay về tôi và anh, Giang Từ nhìn thẳng vào tôi:
"Cho dù biết em không phải cố ý cúp điện thoại, anh vẫn là tới ngay. Tần Thời Vi, em hẳn là biết nguyên nhân."
Tôi biết.
Vì thế ta cười lạnh: “Lần trước ta còn chưa nói rõ sao? Giang Từ, tôi không thích trai già. Các người cũng đã đi chọn nhẫn cưới rồi, sao còn trêu chọc tôi? "
Anh đột nhiên tiến lên một bước, rút tay ra khỏi túi và ôm lấy tôi.
Đôi môi ấm áp áp vào tai tôi, tôi chưa kịp giãy giụa thì Giang Từ đã nói:
"Anh có đi chọn nhẫn cưới nhưng không đi cùng ai cả. Anh đi một mình."
Động tác định đẩy anh ra đột nhiên dừng lại.
Tôi nói có chút khó khăn: “Mặc dù vậy, anh đang hẹn hò với Diêu Tri Nhã và anh đã uống rượu vì lo lắng.”
"Hẹn hò?"
Giọng điệu Giang Từ có chút bối rối: "Đã lâu không gặp, lần trước anh uống rượu vì căng thẳng, đó là vì ngày hôm sau anh phải gặp em."
Ah? ?
Tôi phản ứng ngay lập tức.
Giang Nghiêu tuổi còn trẻ, nhưng tâm tư lại quỷ quái như vậy. (ý là ảnh nói xấu Giang Từ)
Cái ôm này kéo dài rất lâu, nhiệt độ cơ thể dần dần nóng lên, gió đêm thổi chung quanh không còn lạnh lẽo của mùa đông nữa.
Khi Giang Từ ôm lấy gáy tôi cúi đầu hôn tôi.
Tôi chợt nhận ra mùa xuân đã đến.
Có tiếng hát phát ra từ địa điểm gần đó, đó là bài "Love of my life" của Queen.
“Because you don’t know, What it means to me,
Tình yêu của đời tôi."
Sau ba tháng, tôi lại ngồi trên một chiếc xe sang trọng không gây say xe.
Tôi gửi tin nhắn cho Giang Giang, quay lại và bắt gặp ánh mắt của Giang Từ.
Tôi nói: “Đừng quấy rầy Giang Nghiêu học bài, tới nhà em đi.”
Giang Từ nhếch lên khóe môi, nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Em đối với cậu ấy khá là quan tâm."
Tôi cười khẩy: "Là em nghĩ cho cậu ấy à? Là anh thì có? Mấy lần vừa rồi anh vừa nhìn thấy con trai anh đã đẩy em ra, em còn tưởng anh là loại đàn ông trong trắng giữ vững nam đức."
Giang Từ mím môi không nói gì.
“Ừ, là ai nói anh không có hứng thú với bạn gái của con trai mình——”
Tôi sẽ không buông tha mà nói tiếp
Anh đột nhiên đi tới, hôn lên môi tôi, bất lực giơ tay lên: “Anh đầu hàng.”
Sau đó chở tôi đến ngôi nhà khác của anh ấy.
Cũng là biệt thự, hơi xa một chút, nhưng ngoài sân có một gian kính, bên trong có suối nước nóng.
Sự giàu có của Giang Từ vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Đèn trong phòng mờ mịt, tôi và anh ngã xuống giường với quần áo lộn xộn.
Giang Từ ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ nhàng và chậm rãi, dần dần trở nên nóng bỏng hơn.
Tôi chợt nhớ ra điều gì, hung hăng đẩy anh ra, nhảy dựng lên rồi lao tới bàn lấy điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Giang Từ khàn khàn vì ham muốn và bất mãn.
"Hộp lưu trữ bản thảo không có bản thảo nào, hôm nay vẫn chưa được cập nhật bài mới, phần thưởng chuyên cần, 600 tệ một tháng." (ý là mỗi ngày đăng 1 chương sẽ được điểm chuyên cần)
Tôi thao tác khéo léo, sao chép và đăng chương mới, sau đó đặt điện thoại xuống và quay lại với Giang Từ.
Đôi mắt vốn lạnh lùng như núi tuyết của anh đã nhuộm một màu đẹp đẽ, cảm xúc dâng trào vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, giọng điệu có chút bất mãn: “Tôi không đáng giá 600 tệ sao?”
"Bản chất không giống, Giang tiên sinh, ngươi đừng khách quan hóa chính mình."
Tôi ôm mặt anh, mỉm cười hôn anh: “Tệ nhất thì em sẽ để anh muốn làm gì thì làm.”
Kết quả là cử động của anh ta không quen thuộc và bất thường, điều này làm tôi nghi ngờ.
Giang Từ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, thấp giọng nói: “Anh không giỏi lắm.”
"?"
Tôi chớp mắt: “Anh chưa từng yêu à?”
"KHÔNG CÓ."
Giang Từ mím môi, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn tôi, ở giữa môi tôi thì thầm: "Vị Vi, em ... làm chủ đi."
Thực tế đã chứng minh rằng những người đặc biệt có tài năng trong kinh doanh cũng không quá tệ ở những lĩnh vực khác. ^^
Từ một tờ giấy trắng dần dần được tô vẽ đẹp hơn, Giang Từ chỉ mất nửa ngày.