-
Chương 1
1.
Lúc ở bên nhau, Giang Nghiêu hay kể cho tôi nghe cậu ấy có một gia đình rất phức tạp.
Buồn cười thật, có gia đình giàu có nào mà không phức tạp.
Lúc đó tôi chỉ muốn tán tỉnh cậu ấy, gật đầu chiếu lệ: “Ngoan, dù có phức tạp đến đâu cũng không ngăn cản được em ở bên anh.”
Giang Nghiêu rất cảm động và đồng ý làm bạn trai của tôi ngay lập tức.
Rồi ngày hôm sau cậu ấy bị mất trí nhớ do tai nạn xe hơi.
Khi bệnh viện gọi đến, tôi vẫn đang hào hứng trò chuyện với bạn thân ở quán bar: “Cậu có biết trên đời này cái gì cứng nhất không?”
"Kim cương?"
"Không, là tuổi 18 ——"
Tôi còn chưa nói xong, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Điện thoại đã được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ: "Xin hỏi phải điện thoại của cô Trần Thời Vi không?"
Giọng nói này có chút trầm thấp, nghe rất êm tai hòa cùng tiếng nhạc ầm ĩ trong quán bar.
"Là ai vậy?"
Anh takhông trả lời câu hỏi của tôi mà nói với giọng bình tĩnh: "Xin hãy đến bệnh viện trung ương càng sớm càng tốt.Giang Nghiêu đã xảy ra chuyện."
“?”
Tôi vừa có một người bạn trai cún con chưa được 24 giờ. Đã xảy ra chuyện à?
Tôi bắt taxi đến bệnh viện, tìm đến phòng Giang Nghiêu đang nằm, trên trán cậu ấy băng bó và trên khuôn mặt trẻ trung tuấn tú có vài vết xước.
Có một người đàn ông đứng cạnh giường bệnh, cao gần 1,9 mét, mặc vest, đi giày da, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nghe thấy tiếng động, Giang Nghiêu ngẩng đầu nhìn tôi: “Mẹ, mẹ đến rồi.”
"?"
Tôi không thể tin được, "Cậu gọi tôi là gì??"
“Mẹ.” Cậu ấy hơi cau mày, bối rối nhìn tôi, “Mẹ sao vậy?”
Tôi tức giận, vừa định xắn tay áo lên cãi nhau với cậu ấy, người đàn ông đứng cạnh giường bệnh như bức tượng cuối cùng cũng di chuyển.
Anh ta giơ tay lên, dừng lại trước mặt tôi, khẽ gật đầu: “Cô Trần, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”
Người đàn ông đeo một chiếc đồng hồ trên cổ tay, một chiếc Patek Philippe trị giá hàng triệu USD.
Anh ta trông nhiều nhất chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ và khuôn mặt rất nổi bật.
Sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím lại, khi ánh mắt đó nhìn tôi, không hiểu sao có chút dò xét và lạnh lùng.
Sau khi đóng cửa phòng bệnh, đứng ở hành lang bệnh viện, anh ta nói với tôi rằng Giang Nghiêu bị tai nạn xe cộ đập vào đầu, hiện tại trí nhớ hỗn loạn nên cậu ấy nhận tôi là mẹ kế của cậu ấy.
Tôi "Ồ" và nói: "Tên của quý ông đây là?"
"Tôi tên Giang Từ."
Cùng họ.
Tôi gật đầu hiểu ý: “Tôi hiểu rồi, anh là anh trai của Giang Nghiêu sao?”
“Không, tôi là ba nó.”
Một tiếng nổ lớn vang lên như thể tôi bị sét đánh, tôi bàng hoàng nhìn anh ta.
"Anh đùa tôi à? Giang Nghiêu mười tám tuổi, nhìn anh chỉ hơn ba mươi mà bây giờ lại nói anh là cha của cậu ấy?!"
Giang Từ khẽ cau mày, sau đó tôi nhận ra nét mặt và ánh mắt của anh ấy quả thực có chút giống Giang Nghiêu:
"Cô Trần, xin đính chính cho tôi hai điểm. Giang Nghiêu không phải con ruột của tôi, nhưng nó quả thực có quan hệ huyết thống với tôi; và..."
"Cậu không phải 18, cậu ấy 16."
Mắt của tôi tối sầm lại.
Nếu tối nay Giang Nghiêu không gặp tai nạn xe cộ, chẳng phải cuối tuần này tôi sẽ làm chuyện phạm tội sao?
2.
Trong quán cà phê ở tầng một bệnh viện, tôi và Giang Từ ngồi đối diện nhau.
Đây là bệnh viện tư nhân, viện phí đã đắt, ngay cả giá cà phê cũng cao đến quá đáng, tôi vừa tùy tiện gọi một ly Ice Americano, giá đã ba chữ số.
Uống xong một ngụm, tôi nhăn mặt suýt chút nữa phun ra ngoài.
Đắng còn hơn cuộc đời tôi.
Giang Từ ngồi ở đối diện anh ta bình tĩnh nhắc lại:
"...Dù sao, bác sĩ nói vết thương của Giang Nghiêu lần này rất nghiêm trọng. Tạo ra một môi trường phù hợp với trí nhớ của cậu ấy sẽ giúp cậu ấy hồi phục. Tôi hy vọng cô Trần có thể hợp tác với tôi."
Tôi cười khúc khích: “Tình cha con của anh Giang thật cảm động. Chỉ là trùng hợp mới một phút trước tôi đã quyết định chia tay với Giang Nghiêu thôi.”
Anh đang đùa tôi à? Tôi mới hai 25 tuổi, tại sao tôi phải làm mẹ kế của bạn trai cũ vị thành niên?
Tôi đứng dậy định rời đi, Giang Từ lại không hề nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nói sau lưng tôi: “Ba mươi triệu.”
Bước chân của tôi dừng lại, tôi quay lại nhìn anh ta: “Nhân dân tệ?”
"Đúng."
"Tôi không tin, anh phải viết cam kết."
Sau đó Giang Từ thật sự đã gọi cho luật sư của mình.
Trong quán cà phê bệnh viện. Một hợp đồng được soạn trước mặt tôi.Hợp đồng ghi rõ chỉ cần tôi sống với anh ấy như vợ chồng ba năm và giúp Giang Nghiêu khôi phục trí nhớ, tôi có thể nhận được số tiền 30 triệu.
---Sau thuế.
Anh ta sẽ đặt cọc trước 10 triệu, sau ba năm, bất kể Giang Nghiêu có bình phục hay không, 20 triệu còn lại cũng sẽ được thanh toán.
Sau khi ký xong, giang Từ ngay lập tức chuyển khoản cho tôi 10 triệu.
Tôi đếm dãy số 0 hai lần, rồi cất điện thoại mà nước mắt lưng tròng: “Baba có việc gì thì cứ hỏi con nhé!”
Giang Từ đứng dậy, bình tĩnh nhắc nhở: "Trần tiểu thư, từ nay trở đi cô nên đổi xưng hô.”
Tôi làm theo và nói, "Được rồi thưa chồng a, không thành vấn đề đâu chồng a, bây giờ chúng ta đi gặp con trai mình nhé, chồng a?"
Ba ngày sau, Giang Nghiêu bình phục xuất viện.
Tôi thu dọn đồ đạc và chuyển đến biệt thự đơn lập của Giang gia gần trung tâm thành phố.
Thực ra, thoạt nhìn tôi còn thấy Giang Từ quen quen, nghĩ đi nghĩ lại mấy lần mới nhớ ra anh từng xuất hiện trên một tạp chí tài chính với tư cách là một doanh nhân trẻ xuất sắc của thành phố.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ có được mối quan hệ như thế này với anh ấy.
Dọc đường, Giang Nghiêu nắm chặt cánh tay tôi, nhỏ giọng nói:
“Mẹ, mẹ phải trông chừng ba con chặt chẽ hơn. Nếu không ngăn cản được ông ấy cặp kè với người phụ nữ khác thì ít nhất cũng không thể để ông ấy chuyển nhượng tài sản hôn nhân.”
"Mẹ biết."
Tôi âu yếm vuốt tóc cậu con trai to xác của mình với những cảm xúc lẫn lộn.
Mới ba ngày trước, trong đầu tôi còn đang tưởng tượng ra một số cảnh tượng không thể diễn ra được giữa tôi và cậu ấy.
Chớp mắt, cậu ấy trẻ đi hơn hai tuổi , còn tôi lại thăng chức trưởng bối.
Tôi không thể nghĩ tới nữa, nếu tiếp tục nghĩ đến, nó sẽ trở thành văn pỏn ^^
Đêm thứ hai ở Giang gia, tôi thu dọn đồ đạc chuyển vào phòng Giang Từ.
Trong phòng ánh đèn vàng ấm áp, hắn đeo kính , đang ngồi ở bàn làm việc lật giở một cuốn sách.
Tôi liếc nhanh và thấy tựa đề cuốn sách có nhiều danh từ mơ hồ và xa lạ, có lẽ là một bài đọc về kinh tế học.
Nhìn thấy chăn bông trong tay tôi, Giang Từ nhướng mày, đặt cuốn sách trong tay xuống:
“Cô Trần, chúng ta chỉ diễn thôi, cô không cần phải đến mức này đâu.”
Tôi hít một hơi thật sâu và nói với giọng rất tệ:
"Anh nghĩ tôi không biết sao? Anh Giang, tôi chưa bao giờ ngủ với người lạ. Chính Giang Nghiêu đã hỏi tôi cả đêm rằng ngủ chung phòng với cậu ấy có ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ của tôi và anh không. Tôi không thể." trả lời cậu ấy."
Trong ký ức mơ hồ của Giang Nghiêu, tôi là người mẹ kế duy nhất mà cậu ấy nhận ra.
Còn Giang Từ thì đào hoa và lăng nhăng, tất cả bạn gái của ba đều tham lam tài sản của ba, muốn xông vào nhà và giành lấy vị trí Giang phu nhân.
Cuối câu, mắt cậu ấy đỏ hoe, bướng bỉnh nhìn tôi: “Mẹ ơi, dù ba con có bao nhiêu nhân tình, con cũng chỉ nhận ra mẹ thôi”.
Tốt.
Thật là một đứa trẻ tuyệt vời, thật đáng tiếc.
Giang Từ xoa xoa lông mày, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, cô cứ ngủ trên giường !"
Tôi lăn lộn trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng.
Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tôi ngáp một cái rồi đi vào phòng tắm gần đó, kết quả vừa mở cửa đã đụng phải Giang Từ.
Quần áo của anh ta xộc xệch, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, thậm chí lông mi của anh ta cũng có những giọt nước treo trên đó.
Tôi vừa mới tỉnh dậy, đầu óc hơi chậm chạp, mắt nhìn xuống phía dưới, mãi đến khi nhìn thấy cơ bụng của anh ta tôi mới giật mình phản ứng.
Giang Từ cúi đầu nhìn tôi, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Tôi thậm chí còn cảm thấy rằng anh ta chỉ đang đợi tôi hét lên giả vờ né tránh.
Vì thế tôi mỉm cười, giơ tay ôm lấy vai anh, mơ hồ chớp mắt: “Chồng à, hôm nay anh không đến công ty sao?”
Giang Từ nhìn tôi, không nhúc nhích.
Tôi tiếp tục trêu chọc anh ta, đầu ngón tay dính đầy nước, trượt từ vai xuống ngực: “Ừ… anh có muốn thử không, từ giả thành thật nha?”
Giang Từ bĩu môi, đột nhiên bế tôi lên, ném lên giường.
Tôi nhảy dựng lên như cá chép, cảnh giác nhìn anh chằm chằm: “Giang Từ, đây là một cái giá khác!”
Anh đứng bên giường nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên: “Bà Trần, tôi không có hứng thú với bạn gái của con trai tôi.”