-
Chương 7
15
Sau hậu trường, các nhân viên hậu kỳ đang bàn tán sôi nổi về sự thành công mỹ mãn của buổi biểu diễn.
Bùi Lạc Duẫn chào đón tôi bằng một bó hoa tươi.
Anh nói: “Cô trời sinh là để đứng trên sân khấu và tỏa sáng mà”
Tôi ôm lấy bó hoa không kiềm được mà khóc nức nở.
Ngoài cửa đột nhiên ồn ào.
Tôi loáng thoáng nghe được tiếng của Cố Châu.
Bùi Lạc Duẫn hỏi: “Có muốn đuổi hắn đi không?”
Tôi lắc đầu: “Có lẽ hắn đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án rồi”
Sau khi trốn khỏi biệt thự nhà họ Cố, mỗi ngày tôi chỉ chuyên tâm tập vũ đạo. Sau khi đệ đơn ly hôn tôi cũng không còn tâm trí mà quan tâm đến hắn và Mạnh Gia Nịnh nữa.
Ngược lại thì không lâu sau đó không biết từ đâu Mạnh Gia Nịnh có được số điện thoại và gọi cho tôi.
Tôi cứ tưởng cô ta gọi để diễu võ dương oai¹ với tôi, nhưng không ngờ được là cô ta gọi đến khóc như hoa lê đái vũ² khuyên nhủ tôi quay lại với Cố Châu.
¹Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.
²Hoa lê đái vũ: vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc vẫn như hoa lê giữa cơn mưa.
Tôi trào phúng đáp: “Sao vậy? Cố Châu lại đi tìm ‘tiểu tứ’ rồi à?”
Mạnh Gia Nịnh vừa khóc vừa nói: “A Châu, à không phải, Cố tổng cho tôi số liên lạc của cô nói tôi phải gọi giải thích rõ ràng, cô đừng phớt lờ ngài ấy mà”
Tôi nhíu mày: “Giải thích cái gì?”
Cô ta thút thít nói: “Chúng tôi hiện tại đã chia tay rồi, cô yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền hai người nữa, tôi cũng sẽ không nói lung tung với người bên ngoài đâu”
Tôi không muốn nghe nữa, trực tiếp cúp máy.
Cứ tưởng chỉ có Mạnh Gia Nịnh làm phiền thôi, ai ngờ còn Cố Châu.
16
Nhìn thấy tôi đi ra, Cố Châu cũng không gây ồn ào nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi: “Khương An, về nhà với tôi”
Tôi phất tay với Bùi Lạc Duẫn, ra hiệu mình muốn nói chuyện riêng với hắn.
Không lâu sau, trong hậu trường rộng lớn chỉ còn lại tôi và Cố Châu.
“Đơn ly hôn tôi cũng đã đưa lên tòa rồi, còn có bằng chứng anh ra ngoài tìm tiểu tam nữa, tôi cảm thấy thời gian này anh nên đi mời luật sư cho mình thì tốt hơn”
Cố Châu cười lạnh nói: “Tôi và Mạnh Gia Nịnh căn bản không có làm gì, những chứng cứ đó của cô thì có tác dụng gì?”
Thì ra trên đời còn có kẻ vô liêm sỉ như vậy.
Tôi mỉm cười nói: “Có ích hay không cũng không phải do anh quyết định, tất nhiên cũng không phải do tôi”
“Khương thị hiện tại cũng không còn là thứ là thứ anh có thể chơi đùa nữa, điểm yếu duy nhất của tôi biến mất rồi, anh nghĩ tại sao tôi phải nghe lời anh?”
Cố Châu nắm chặt tay, như là cuối cùng cũng hiểu ra rằng tôi đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa, giọng nói đột nhiên mềm mỏng hẳn đi.
“Em vẫn còn giận tôi việc đưa Mạnh Gia Nịnh về nhà sao?”
“Anh và cô ta thật sự không có gì cả, anh biết lúc còn ở đại học em rất ghét cô ta, anh từ đầu đến cuối chỉ tìm cô ta để chọc em giận thôi”
Hắn nói tiếp: “Nếu như em có thể tỏ ra yêu anh hơn một chút, anh chắc chắn sẽ không làm như vậy”
Vì vậy, những chuyện hắn làm từ trước tới giờ là để xem xem tôi có yêu hắn hay không à?
Tôi cảm thấy thật buồn cười làm sao.
Tôi hỏi: “Anh có chắc là anh với cô ta không có quan hệ xác thịt với nhau sao? Có một lần tôi gọi điện cho anh, lúc đó đang là 1 giờ khuya”
“Bên cạnh lại vang lên một giọng nói điệu đà gọi A Châu, anh còn nói là không có làm gì, tính gạt ai vậy hả?”
Đáp lại lời chất vấn của tôi là sự trầm mặt của Cố Châu.
Một lúc sau, hắn đột nhiên nói: “Vậy còn em, em thì không lừa gạt anh chắc. Lần đầu tiên em gặp anh không phải lúc đó em cũng đã cố tình té ngã để thu hút sự chú ý của anh sao!?”
“Em ra sức dụ dỗ anh để được gả vào nhà họ Cố, không phải cũng chỉ vì tiền nhà họ Cố sao?”
Ra vậy, thì ra là hắn nghĩ tôi cố tình té ngã.
Sự rung động đầu đời của tôi, trong mắt hắn lại là cố ý diễn trò trước mặt người khác.
Chẳng trách lúc trước hắn lại nói tôi là ‘kẻ lừa đảo đeo bám’
Tôi cười giễu, không quên hỏi lại: “Ai nói với anh là tôi cố ý?”
Không đợi hắn trả lời, tôi tiếp tục nói: “Chắc là Mạnh Gia Nịnh nói nhỉ? Hồi còn ở đại học tôi lúc nào cũng bị cô ta nói xấu sau lưng mà, chẳng trách tôi luôn tự hỏi làm sao mà hai người lại quen nhau được”
Cố Châu hỏi ngược lại: “Là cô ta nói thì sao? Em dám chắc là mình không cố ý không?”
“Em rõ ràng là người xuất sắc của lớp khiêu vũ, sao có thể mắc một sai lầm ngu ngốc như là té ngã ở trên sân khấu được”
Lý do tôi té ngã, là do lúc đó tôi rung động.
Tôi nhếch môi đáp: “Có gì mà không dám? Tôi ngã vì căng thẳng khi nhìn thấy người mình thích, không được à?”
Mi mắt Cố Châu khẽ run, kinh ngạc, vui sướng đan xen hiện lên trong mắt.
“Cố Châu, lúc nào anh cũng tự do bản thân mình là đúng”
Tôi lùi lại một bước: “Người khác nói cái gì thì anh tin cái đó, tôi thật sự tò mò, làm sao mà anh có thể điều hành công ty chỉ với từng ấy IQ”
Cố Châu mấp máy môi, khó khăn nói ra mấy chữ: “Anh… anh không biết”
Tôi tức giận nói: “Anh không biết thì sao anh không mở miệng ra mà hỏi?”
“Muốn biết cái gì thì trực tiếp đi hỏi không phải tốt hơn sao, Cố Châu anh không có miệng à?”
“Anh không biết miệng là bộ phận có thể dùng để giải thích hiểu lầm sao? Nếu không biết dùng thì có thể đem hiến cho người cần nó”
Hắn thà tin Mạnh Gia Nịnh, một người hắn chưa bao giờ tiếp xúc, nhưng lại không muốn tốn thời gian để nói chuyện với tôi.
Đây chính là Cố Châu, độc đoán, ngang ngược, vô lý.
Tôi thật sự phải chúc mừng cho hắn, cuối cùng thì tôi cũng đã dùng hết số tình cảm của mình đối với hắn rồi.
Tôi không còn gì để nói với hắn nữa, trực tiếp quay người bỏ đi.