-
Chương 3 HOÀN
Lý Liệt sững sờ, trong miệng lẩm bẩm: "Cứu mấy chục vạn người còn không bằng gi .t một người…”
Lý Liệt vẫn luôn tốt bụng như thế, cho dù Lý Ngao có hại hắn thì hắn cũng chưa từng có ý định gi .t người kia. Nhưng số mệnh của hắn và Lý Ngao đã định, chỉ một trong hai người có thể sống.
Một lúc sau, Lý Liệt tỉnh táo lại, hắn đứng dậy nhìn ta: "Tiểu nha đầu, lời ngươi nói rất có lý, nhớ chăm sóc mẫu phi của ta thật tốt, cũng chăm sóc bản thân mình thật tốt, chờ ta trở về!"
18
Ngày hôm sau Lý Liệt đã rời đi, bầu không khí trong cung cũng càng ngày càng căng thẳng.
Bởi vì chiến báo ở Bắc Cảnh về lúc nào cũng là tin xấu nên đêm nào Lương phi cũng khó ngủ, Lưu ma ma thì than thở.
Các đại thần trong triều bắt đầu thượng tấu, mong rằng Hoàng Thượng sẽ nghị hòa với Ngõa Luân tộc. Nhưng nếu bây giờ mà nghị hòa, thì chẳng khác nào thừa nhận bại trận, rồi còn phải cắt một phần đất đai bồi thường, nghe thôi cũng biết đây là một đề nghị rất nhục nhã.
Và đương nhiên, đề nghị này ngay lập tức đã bị Hoàng Thượng gạt đi.
Nhưng mà, ba ngày nay đều truyền về chiến báo thất bại, khiến hoàng thượng rất tức giận.
So với sự lo lắng bất an của Lương phi và Lưu ma ma thì ta lại bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì giai đoạn đầu của cuộc chiến này ở đời trước cũng không suôn sẻ gì. Cho đến một tháng sau, lực lượng của Lý Liệt xuất hiện mới khiến tình thế chuyển biến tốt hơn, sau đó còn thắng liên tiếp mấy trận, buộc chiến sự phải vào thế giằng co.
Thế nhưng lúc này hoàng thượng lại ngã bệnh, Lý Ngao và Hoàng Hậu cũng chớp lấy thời cơ mà tung tin hắn ta bị oan, thế là Lý Ngao được thoát khỏi lãnh cung.
Chủ trương của Lý Ngao là nghị hòa, thậm chí còn vì để nghị hòa mà chèn ép Lý Liệt, lương thảo tiếp tế cũng thiếu trước hụt sau nên mới dẫn đến cái ch .t của Lý Liệt.
Bởi vì lại nhận được tin chiến báo xấu nên Lý Ngao đã chớp thời cơ này ra tay, hắn ta dâng tấu, nói có thể dùng hòa thân để nghị hòa, còn nói hắn ta sẽ đích thân đi đàm phán với Ngõa Luân tộc.
Tấu chương này của hắn đều được hầu hết các triều thần chấp thuận, Hoàng Thượng cũng triệu kiến Lý Ngao vào ngự thư phòng.
Sau đó, trong cung truyền ra thông tin nói là Lý Ngao đề nghị để ấu nữ của tiên đế là công chúa Đức Dương đi hòa thân.
Ta cũng không ngạc nhiên mấy khi nghe tin này, bởi vì đời trước sau khi Lý Liệt ch .t trận thì chính công chúa Đức Dương này là người đi hòa thân.
Công chúa Đức Dương là nhi nữ của lão tiên đế, mặc dù nàng ấy là huynh muội với Hoàng Thượng đương nhiệm, nhưng tuổi tác hai người chênh lệch rất lớn, hiện tại nàng ấy cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Sau khi tiên đế băng hà thì công chúa Đức Dương luôn ru rú trong cung của mình, thế nên trong cung cũng có rất ít người nhớ đến nàng ấy.
Tất cả mọi người đều cho rằng vị công chúa Đức Dương này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ có ta biết công chúa Đức Dương này có quan hệ huynh muội rất rất sâu sắc với hoàng thượng.
Đời trước lúc nhìn công chúa Đức Dương rời đi, Hoàng Thượng đã không nhịn được mà hộc m .áu rồi rơi vào hôn mê. Khoảnh khắc ấy tất cả mọi người mới biết hoàng thượng yêu thương người muội muội này đến mức nào, còn Lý Ngao thì vì chuyện này mà đã bị hoàng thượng lạnh nhạt mấy năm.
Cho nên lúc này, ta đang suy nghĩ làm cách nào để lôi kéo công chúa Đức Dương này lên thuyền của Lý Liệt. Nếu có sự trợ giúp của nàng ấy, Lý Liệt chắc chắn sẽ có thể chế ngự Lý Ngao.
19
"Nương nương... Sống ch .t tồn vong của chúng ta…”
Ta tìm thấy Lương phi, mở miệng nói.
Hiện tại mỗi ngày Lương phi đều lo lắng cho Lý Liệt, nghe thấy lời này của ta, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Có chuyện gì sao?"
"Lý Ngao đề xuất nghị hòa, nếu Hoàng Thượng thông qua thì Lý Ngao nhất định sẽ được phục chức. Mà nhị hoàng tử đang chiến đấu ở Bắc Cảnh, nếu Lý Ngao dùng thủ đoạn làm trì hoãn việc tiếp tế vậy thì nhị hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm…”
Nghe lời của ta, Lương phi cau mày: "Có hoàng thượng ở đây, hắn không dám…"
Ta khẽ lắc đầu: "Nhưng chuyện nghị hòa này lại là chủ trương Lý Ngao, vậy nên hắn nhất định sẽ không để cho nhị hoàng tử thắng, có khi hắn lại bí quá hóa liều…”
Những lời này của ta khiến Lương phi cau mày, bởi bà cũng nghĩ như vậy, Lý Ngao thật sự có thể làm ra chuyện như thế.
"Vậy ngươi nói xem chúng ta làm cái gì?"
Lương phi nhìn ta.
Ta lấy ra một bức thư trong người ra đưa cho Lương phi.
Lương phi nhìn vào bức thư thì có hơi cau mày.
Ta thuyết phục: "Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta và nhị hoàng tử…”
Lương phi im lặng, một lúc sau thì bà gật đầu: "Đi cùng bổn cung đến ngự thư phòng, có lẽ hai người kia đang bàn chuyện hòa thân ở đó."
20
Lương phi mang theo ta đến ngự thư phòng, vừa vào đã thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang khóc nhìn Hoàng Thượng.
Lý Ngao và Hoàng Hậu thì lại đứng ở một bên.
"Hoàng huynh, thật sự không còn cách nào khác sao?"
Thiếu nữ này không ai khác chính là công chúa Đức Dương.
Nghe lời nói của công chúa Đức Dương, Hoàng Thượng thở dài, vẻ mặt bất lực.
"Hoàng thượng, chuyện hòa thân này chúng ta khoan hẵng nói được không...” Lương phi nói.
Nghe xong thì tất cả mọi người đồng loạt nhìn bà, người mở miệng gây khó dễ đầu tiên là Lý Ngao: "Lương phi nương nương, hậu cung không được tham chính.”
Hoàng Hậu cũng cười khẩy: "Lương Phi muội muội, mấy chuyện này muội không hiểu gì đâu, đừng có tự chuốc lấy nhục.”
Lương phi không lên tiếng mà quỳ xuống trước mặt hoàng thượng: "Đây là thư của Liệt Nhi, trong đây là lời hắn muốn nói với hoàng thượng.”
Một tiểu thái giám bên cạnh bước lên, cầm lấy bức thư trong tay Lương phi đưa cho hoàng thượng.
Hoàng thượng nhận lấy bức thư, nhìn mấy lần, sau đó lại thở dài: “Cuối cùng cũng có một đứa khiến trẫm an tâm rồi.”
Mọi người đều rất tò mò, nhưng bởi vì là chuyện liên quan đến bản thân mình nhất nên công chúa Đức Dương là người tò mò hơn ai hết. Bây giờ nàng ấy cũng không quan tâm đến lễ nghĩa, trực tiếp bước lên phía trước mà đọc bức thư.
Công chúa Đức Dương chỉ liếc nhìn một cái, hai mắt đã sáng lên, không nhịn được mà thì thầm:
"Thần tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc. Quân tốt táng xác xa trường, không quy hàng, không cống nạp. Trấn hồn ca Đại Lương huy hoàng, mười vạn anh linh hộ quốc gia.”
Lý Ngao và Hoàng hậu nghe thấy lời này thì sắc mặt đều rất khó coi.
Lý Ngao chắp tay muốn nói gì đó, nhưng hoàng thượng lại trực tiếp ngắt lời hắn: "Không nói nữa, ý trẫm đã quyết, sẽ không nghị hòa, chiến đấu đến cùng. Nếu dùng nữ nhân đổi lấy hòa bình, lúc xuống dưới trẫm sẽ bị liệt tổ liệt tông trách tội mất…”
Công chúa Đức Dương rất xúc động, nhìn hoàng thượng nói: "Ca ca... Con cháu Lý gia chúng ta chỉ đứng ch .t, chứ quyết không chịu sống quỳ, Liệt nhi đúng là con cháu Lý gia, xứng đáng là người kế vị tương lai.”
Nói xong, ánh mắt nàng ấy lại rơi lên người Lý Ngao: "Chiến sự còn chưa đến giai đoạn xấu nhất, thế mà lại có người bắt đầu bán thân nhân đổi lấy sự bình an của chính mình, thật đúng là đáng khinh!"
Sắc mặt Lý Ngao và Hoàng Hậu bây giờ trông vô cùng xấu xí.
"Ta đây là vì người dân Đại Lương!"
Lý Ngao cãi lại.
Công chúa Đức Dương chế nhạo: "Lý tưởng tốt nhỉ, đúng là không biết xấu hổ…"
Nói xong cũng không đợi Lý Ngao phản bác mà trực tiếp rời đi.
Tuy nhiên, lúc công chúa Đức Dương đi gần đến chỗ Lương phi thì nàng ấy có hơi cúi đầu: "Sau này bổn cung sẽ gần gũi với Lương phi nương nương hơn chút... Lương phi dạy con rất hay, còn tốt hơn so với một số người ấy chứ.”
Mặt Lý Ngao lúc này đã đen như cái đít nồi, nhưng hắn ta làm gì được gì đâu chứ.
21
Ngày hôm sau thượng triều thì Hoàng Thượng đã đọc bức thư cho mọi người nghe, ai cũng không dám nhắc về chuyện nghị hòa nữa, từng người từng người chờ mong nhìn về tương lai.
Chiến báo ngày thứ năm đến thì tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, bởi vì chiến báo lần này là chiến thắng, lực lượng của Lý Liệt mới xuất hiện mà đã đánh cho Ngõa Luân tộc chống trả không nổi.
Mười ngày sau đó quân Đại Lương lại thắng liên tiếp sáu trận, thậm chí còn thu hồi được ba thành. Từ đó mà tên tuổi của Lý Liệt vang vọng tam quân, vang đến cả triều đình.
Hoàng Thượng vui mừng khôn xiết, mỗi lần lên triều đều khen ngợi: "Liệt nhi đúng là đứa con giống trẫm nhất!"
Lương phi và Lưu ma ma cũng rất vui vẻ, chỉ có ta là hơi lo lắng.
Lý Ngao là một kẻ tàn nhẫn, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép tình huống như này tiếp diễn nữa.
Nếu hắn không ngăn cản được Lý Liệt, nói không chừng sẽ giở thủ đoạn gì đó với Hoàng Thượng. Dù sao chuyện ép vua thoái vị cũng không phải là không thể làm được, mà bây giờ Lý Liệt cũng không có ở đây, nếu hắn ta không ra tay nhanh thì khi Lý Liệt thắng lợi trở về, vị trí thái tử nhất định sẽ là của Lý Liệt, còn hắn thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Ta đã ở cạnh Lý Ngao nhiều năm nên hiểu rất rõ, hắn ta chắc chắn dám làm.
Vì thế mà ta đi tìm Xuân Chi.
Lúc Xuân Chi nhìn thấy ta thì sắc mặt nàng ta cực kỳ xấu xí: "Ngươi đến đây làm gì?"
Ta nhìn Xuân Chi, cười thầm trong lòng. Nàng ta bây giờ rất hốc hác, những vết thương trên mặt trông còn nghiêm trọng hơn ngày trước, hình như nhận được hơi nhiều ‘Phúc khí’ rồi nhỉ.
"Thái tử đánh ngươi nữa à?"
Ta hỏi.
Xuân Chi như mèo bị giẫm phải đuôi, trực tiếp phủ nhận: "Ăn nói bậy bạ, thái tử đối tốt với ta rất nhiều, hắn còn nói muốn lập ta làm thái tử phi!"
Ta nhìn phần bụng của nàng ta: "Không lẽ ngươi mang cốt nhục của thái tử rồi sao?"
22
Lời nói của ta khiến ánh mắt Xuân Chi lóe sáng, nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh nói: "Ai cần ngươi lo... Nhưng ngươi đến tìm ta làm gì?"
Ta mỉm cười: "Không làm gì, ta chỉ muốn ghé thăm ngươi một chút thôi!"
Mục đích đã đạt được, tất nhiên ta cũng không muốn ở lại nữa.
"Không có chuyện gì thì cút, đừng đến làm phiền ta…”
Nói xong thì Xuân Chi quay đầu rời đi.
Ta cũng không thèm để ý, giờ thì trở về Cung Cảnh Dương đợi tin tốt thôi.
Chờ đến giờ Tý thì trong cung thật sự náo loạn hết cả lên.
Nghe nói là lãnh cung bị cháy, Lý Ngao và một cung nữ cơ thể trần truồng chạy ra.
Nghe được tin này, lòng ta thầm an tâm.
Ban ngày ta cố tình đề cập đến việc mang thai cốt là để dẫn dụ Xuân Chi: Nếu ngươi muốn có địa vị, thì trước tiên phải có thai đã.
Bây giờ nếu muốn hành sự với Lý Ngao thì chỉ có nước hạ dược hắn, mặc dù hiện tại là thời điểm mấu chốt trong cuộc chiến giữa hai nước nhưng Lý Ngao có ngu thì cũng không đến mức mỡ dâng mồm còn không húp.
Biết vậy nên ta đã mua chuộc nhóm thị vệ của lãnh cung, chờ khi hai người kia hành sự thì châm ít lửa cho lãnh cung ấm chút.
Đến lúc đó mọi người sẽ đến dập lửa, rồi thấy luôn Lý Ngao và Xuân Chi đang túng dục, tin đó mà truyền đến tai Hoàng Thượng thì không biết ông ấy sẽ tức đến mức nào.
Quả nhiên ngày hôm sau, Hoàng Thượng tuyên bố thái tử bị phế truất Lý Ngao giáng xuống làm Lư Lăng vương, ngay hôm đó bắt hắn rời đến đất phong của mình.
Chuyện này tương đương với việc nói với mọi người rằng thái tử bị phế truất Lý Ngao đã bị hoàng thượng vứt đi, người sáng suốt thì đều biết, giờ đây vị trí thái tử đã là của Lý Liệt.
23
Ba tháng sau, Lý Liệt chiến thắng, lúc trở về còn trình một lá thư xin hàng của Ngõa Luân tộc.
Hoàng Thượng vui mừng khôn xiết, tại triều sắc phong Lý Liệt là thái tử.
Sau đó, Lý Liệt còn trình lên một món đồ khác, đó chính là thư từ qua lại của Lý Ngao với hoàng thất Ngõa Luân tộc.
Những bức thư này bắt đầu được thưa gửi qua lại sau khi Lý Ngao bị nhốt vào lãnh cung, bên trong còn có bản đồ biên giới của Đại Lương.
Hèn gì lúc Ngõa Luân tộc tiến đánh biên giới Đại Lương thì lại như chốn không người, hóa ra bọn họ đã có được bản đồ biên giới.
Bức thư nói rõ chi tiết cấu kết của hai bên, đó là Lý Ngao giúp Ngõa Luân tộc chiếm đóng ba thành, còn Lý Ngao thì sắm vai kẻ đi đàm phán nghị hòa, đến lúc đó thì hắn ta có thể lập công, trở về với vị trí thái tử lần nữa.
Lúc đó nghe nói Hoàng Thượng rất tức giận, trực tiếp đá Lý Ngao vào thiên lao, ngay cả hoàng hậu và gia tộc của bà ta cũng đi chung vào đó, bởi vì chuyện này chính xác có liên hệ đến nhà ngoại Hoàng Hậu.
Lúc đang ở Cung Cảnh Dương thì ta nghe được tin này, lòng vô cùng vui sướng, cũng vui dùm cho Lý Liệt vì cuối cùng cũng đã đi được bước này. Nếu là Lý Liệt lúc trước thì có khi hắn sẽ đè chuyện này xuống luôn, chờ lúc không có ai thì sẽ nói với Hoàng Thượng, coi như là tha cho Lý Ngao một mạng.
Buổi tối thì có bữa tiệc khao tam quân, Lương phi muốn lôi ta đi cùng nhưng mà ta từ chối, sau đó ta xoay người đi đến thiên lao.
24
Lúc ta vào đại lao thì đã nhìn thấy Xuân Chi, trông nàng ta rất hoảng hốt, miệng liên tục lẩm: "Không thể nào, không thể nào, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy...?"
"Nàng điên rồi, cứ tự nói bản thân mình trọng sinh, còn nói Lý Ngao sẽ trở thành Hoàng Thượng, thật đúng là đại nghịch bất đạo mà…”
"Ngày mai thì sẽ xử trảm…”
Thủ vệ thiên lao nói với ta.
Ta nhìn Xuân Chi, người kia bây giờ trông rất nhếch nhác, y như một kẻ điên. Trong lòng ta cũng không có một chút thương hại nào, đây là lựa chọn của nàng ta, cũng là tự nàng ta chuốc vạ vào thân.
Xuân Chi đang lẩm bẩm một mình thì đột nhiên nhìn thấy ta, nàng ta chật vật đứng lên, đôi mắt lấp lánh hy vọng, "Ngươi đến đây để cứu ta đúng không?"
Ta mỉm cười: "Ta đến đây để nhìn ngươi lần cuối, ngày mai tạm biệt rồi."
"Ngươi mau cứu ta đi, mau cứu ta đi mà, ta sai rồi, ta sai rồi…”
Xuân Chi cầu xin ta
Ta nhìn người thủ vệ bên cạnh: "Chúng ta đi thôi!"
Xuân Chi tuyệt vọng nhìn ta rời đi.
"Tên thái tử bị phế truất kia mới làm ầm ĩ một hồi vì bị bọn huynh đệ ta đánh gãy chân, với lại hắn cũng là trọng phạm, ngươi không được đến xem đâu.”
Thủ vệ kia nói với ta.
Ta lắc đầu: "Không xem!"
Ta cũng không muốn nhìn thấy hắn ta, nhìn thấy Lý Ngao là ta lại cảm thấy buồn nôn.
Thấy được những kẻ ác nhân nhận được kết cục thích đáng thì ta cũng thỏa lòng. Rồi khi trở về Cung Cảnh Dương thì nhìn thấy một người đứng trước cửa phòng mình.
Nhờ ánh trăng, ta có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là Lý Liệt.
25
Lúc Lý Liệt nhìn thấy ta, hắn có chút quen thuộc nói: "Về rồi à?"
Ta bước lên hành lễ: "Tham kiến thái tử điện hạ!"
Lý Liệt lấy ra một thứ gì đó từ trong người: "Cái này là ngươi viết?"
Thứ này chính là bức thư hôm đó ta đưa cho Lương phi, sau đó thuyết phục Lương phi đưa cho hoàng thượng.
Ta không nói gì, Lý Liệt cũng không để ý, hắn nói tiếp: "Thế mà lại tâm ý tương thông với ta đó chứ.”
Ta cười khổ, ở đời trước thì đây chính là bức thư cuối cùng hắn gửi về, lời trong đó là của hắn, tất nhiên là giống hắn nghĩ rồi
Lý Liệt lại gấp bức thư lại, trịnh trọng nhét vào trong ngực, sau đó nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi có muốn…?"
Ta vội vàng ngắt lời: "Nô tỳ không muốn!"
Lý Liệt cũng không giận vì ta đã ngắt lời hắn, hắn hít sâu một hơi rồi lại nói: "Ngươi có bằng lòng trở thành nhi nữ của mẫu phi ta, sau này lâu lâu sẽ tiến cung bồi tiếp mẫu phi ta không?"
Ta quỳ xuống: "Nô tỳ bằng lòng!"
Lý Liệt xoay lưng lại với ta: "Cô biết ngươi không thích ở trong cung cấm, ngày mai cô sẽ cho ngươi xuất cung, cũng sẽ nói phụ hoàng sắc phong ngươi làm quận chúa, sau này thường xuyên tiến cung bồi tiếp mẫu phi của ta!"
Ta dập đầu cảm tạ: "Nô tỳ tạ ơn điện hạ!"
Bóng người Lý Liệt hơi run run, cuối cùng hắn cũng không nói gì, chậm rãi rời đi.
Ta quỳ hồi lâu mới đứng dậy.
Ta biết Lý Liệt muốn nói gì, nhưng đó có lẽ cũng chỉ là một ý thích bất chợt lướt ngang, hoặc có thể là hắn đã suy nghĩ kỹ càng. Nhưng ta không muốn dành cả cuộc đời mình trong thâm cung này, đây là lựa chọn của ta.
"Trân trọng lẫn nhau!"
Ta nói thầm với khoảng sân viện trống vắng.
(Hoàn)