• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Ly Cung (1 Viewer)

  • Chương 2

09.
Thời gian cũng vừa khớp, bây giờ trên người Lý Ngao chỉ mặc đồ lót, toàn thân đã ướt sũng, thân mình còn có chút run rẩy, tay thì vẫn không ngừng múc từng gáo từng gáo xối lên người, hiển nhiên là đã xối nước được một lúc.

Ánh mắt ta dời đi, trông thấy Xuân Chi đang ôm quần áo ở góc sân , nàng ta nhìn Lý Ngao một cách si mê, ánh mắt còn có chút đau lòng.

Lưu ma me nghe thấy lời của ta thì sững sờ, sau đó như thể nhớ ra điều gì, bà ấy vội vội vàng vàng nhòm vào ô cửa sổ và nhìn vào bên trong.

Lúc này, Lý Ngao đã buông gáo nước xuống, Xuân Chi đang đợi ở bên cạnh cũng vội vàng bước lên mặc quần áo cho Lý Ngao, nhưng hắn ta phất tay từ chối.

"Không cần, những gì Cô vừa dặn ngươi còn nhớ không?"

Xuân Chi nhìn Lý Ngao trên thân chỉ có bộ đồ lót, hai má nhanh chóng ửng hồng, nàng ta ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Nô tỳ nhớ kỹ.”

Lý Ngao nghe vậy thì gật đầu: "Rất tốt, Cô nói một lần nữa, ngày mai một khi Cô lên cơn sốt, ngươi không được phép mời thái y, ngươi phải trực tiếp đến Ngự thư phòng quỳ xuống cầu cứu…”

"Cũng nhất định phải nói, ta vì áy náy chuyện của Lý Liệt mà ba ngày ba đêm không ăn không uống, nên mới phát sốt…”

Xuân Chi gật đầu: "Nô tỳ nhớ kỹ!"

Thấy vậy, Lý Ngao lộ ra nụ cười chế giễu: "Lý Liệt mà dám đấu với Cô ư, đúng là không biết tự lượng sức.”

Lưu ma ma nghe đến đó đã tức giận đến mức cả người run rẩy, còn ta thì lại chẳng phản ứng gì, đây cũng chỉ là thủ đoạn bình thường nhất của Lý Ngao mà thôi.

Chuyện Lý Ngao giỏi nhất chính là lật mặt, bản chất hắn ta là kẻ lạnh lùng khát m .áu. Đời trước, chỉ vì chuyện ta mang thai nên không thỏa mãn thú tính của hắn được mà hắn nhẫn tâm đạp ta đến mức sinh non.

Cho dù sau này ta đi theo Lý Ngao ra khỏi lãnh cung, thì hắn ta vẫn sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ta. Chuyện này ta chẳng dám nói với ai, chỉ duy nhất tiết lộ cho Xuân Chi.

Lúc đó Xuân Chi hiểu rõ cảnh ngộ của ta, thế mà nàng ta còn oán giận ngược lại ta: "Sống trong phúc mà không biết phúc, có thể được thái tử dạy dỗ, thì đó là phúc khí của ngươi…”

Ta cười thầm trong lòng, bây giờ đến lượt Xuân Chi hầu hạ Lý Ngao, chỉ mong là nàng ta sẽ trân trọng ‘Phúc khí’ này.

"Về trước đi, đêm nay chúng ta chưa từng tới lãnh cung, ngươi phải quản cái miệng của mình đấy.”

Sắc mặt Lưu ma ma tối sầm lại, cứ thế mà lôi ta trở về.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn dáng vẻ run rẩy của Lý Ngao, trong lòng không khỏi nghĩ đến cảnh hắn ta tức điên lên vì nhận ra màn khổ nhục kế mà bản thân phí công gây dựng đã thất bại.

10

Ngày hôm sau, tin tức thái tử bị phế truất Lý Ngao phát bệnh nặng trong lãnh cung đã lan truyền ra khắp hậu cung.

Nhưng lạ là Hoàng Thượng lại không tỏ ý gì, mà chỉ truyền tin đến Cung Cảnh Dương nói hôm nay muốn đến đó ăn trưa.

Trong lòng ta cũng rõ, Hoàng Thượng đến là để xoa dịu Lương phi và Lý Liệt, dù sao ông ấy cũng vẫn phải chừa lại thể diện cho người bị hại chứ.

Đời trước thì không có chuyện như vậy, dù sao lúc đó Lương phi làm ầm ĩ trong Ngự thư phòng khiến hoàng thượng mất mặt. Hoàng thượng tự nhiên cũng không quan tâm đến thể diện của Lương phi và Lý Liệt.

Lúc Hoàng Thượng dùng bữa với Lương phi và Lý Liệt thì Lưu ma ma và ta đang đợi hầu bên ngoài.

Trước tiên thì Hoàng thượng nói mấy câu quan tâm Lý Liệt đang ngồi trên xe lăn, sau đó lại chuyển chủ đề: "Hai thống đốc của Lương Châu và Sâm Châu sắp hết nhiệm kỳ, thống đốc tân nhiệm thì trẫm lại không biết chọn ai, ngươi có đề cử gì không?"

Lý Liệt chắp tay: "Nhi thần nghe nói Tống Dương và Lý Chu Nhị đều là người già dặn từng trải, lâu nay hai người bọn họ vẫn muốn phân ưu cùng phụ hoàng nhưng không có cơ hội.”

Hoàng thượng gật đầu: "Trẫm cũng đã nghe nói qua hai người này, tý nữa truyền bọn họ đến ngự thư phòng gặp ta!"

Lý Liệt lại chắp tay thêm lần nữa: "Nhi thần tuân lệnh.”

Hoàng thượng cười nói: "Ngươi có thể phân ưu cùng trẫm, khiến trẫm rất vui mừng, chỉ tiếc hoàng huynh của ngươi..."

Nói đến đây, hoàng thượng lại thở dài một tiếng.

Đúng lúc ấy, Lý Liệt mở miệng: "Lãnh cung kham khổ, sức khỏe hoàng huynh lại không tốt, chắc là chịu khổ rất nhiều. Nhi thần cũng rất lo lắng khi nghe tin hoàng huynh bệnh nặng...”

Hoàng thượng an ủi: "Các ngươi đúng huynh đệ tình thâm, lúc ta trở về sẽ sai người của nội vụ phủ đi xem…”

Ta nghe mấy lời của hai người kia mà trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, Lý Liệt và Lương phi căn bản không ngăn cản khổ nhục kế của Lý Ngao, mà dùng chuyện này đi tìm hoàng thượng đổi lấy hai chức thống đốc Lương Châu và Sâm Châu?

Ta nhìn lướt qua ba người trong điện, vẻ mặt Lương phi đầy sự không cam lòng, vậy rõ ràng chuyện này là ý của Lý Liệt. Ta hiểu, nhưng đây không phải là điều ta muốn, bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc Lý Ngao vẫn đang tác oai tác quái trong lãnh cung thì lòng ta đã muốn phun trào rồi.

Ta nhìn về phía Lưu ma ma, thấp giọng nói: "Ma ma, nô tỳ vẫn còn có việc chưa làm xong…”

Lưu ma ma gật đầu: "Đi đi!"

Ba người kia sắp ăn xong hết rồi, ta cần phải nhanh lên.

11

Khi ta trở lại trong viện thì Hoàng Thượng đã ăn xong, còn chuẩn bị rời đi.

Ta cố ý trốn sau một gốc cây trong viện gây ra ít tiếng động, tiếng vang này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Lý Đức Toàn, đại thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế cả giận nói: "Kẻ nào đang trốn ở đằng kia? Mau cút ra đây...”

Ta giả vờ sợ hãi, sau đó vội vã từ phía sau cái cây chạy ra, lúc quỳ gối xuống thì gói hàng trong tay ta theo đó cũng lăn ra.

Lúc Lý Đức Tuyền nhìn thấy gói hàng thì vội vàng bảo vệ Hoàng thượng lùi phía sau.

Cả ba người là Lý Liệt, Lương phi và Lưu ma ma đều đổi sắc mặt khi nhìn thấy ta .

Lương phi là người đầu tiên lên tiếng: "Hoàng thượng tha tội, cung nữ này vừa đến cung của thần thiếp, tay chân nàng có hơi vụng về nên mới đụng phải ngài.”

Tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, vậy nên ông ấy mỉm cười đẩy Lý Đức Toàn ra, sau đó nhìn ta hỏi: "Trong gói hàng này là gì vậy?"

Ta cúi đầu xuống, không nói câu nào, toàn thân run rẩy, trông rất sợ hãi.

Lý Đức Toàn không đợi Hoàng thượng ra lệnh mà bước lên phía trước đá văng gói hàng kia ra.

Vải trắng dính m .áu rớt ra đầy đất, trong đó còn có mấy chiếc quần rách tươm dính đầy m .áu thịt, nhìn thôi cũng thấy kinh hồn bạt vía.

Hoàng thượng thấy vậy mà hít sâu một hơi, nước mắt của Lương phi cũng đột nhiên chảy ra, bà nhận ra những đồ vật này.

Đúng lúc ấy, ta mở miệng: "Hoàng thượng tha tội, nhưng thứ này là quần và vải băng bó vết của nhị hoàng tử, ngài ấy lo lắng nương nương nhìn thấy sẽ đau lòng cho nên bảo nô tỳ lén tìm chỗ chôn đi, lúc nãy là nô tỳ đang chôn những thứ này…”

Nghe vậy thì hoàng thượng tiến lên vài bước, ngước nhìn những miếng vải đẫm m .áu văng tứ tung trên mặt đất, cuối cùng thì dán mắt vào chiếc quần be bét m .áu thịt. Không cần nói thì ông ấy cũng biết, vết thương lúc đó nghiêm trọng như thế nào, không biết hoàng nhi này của ông đã phải chịu bao nhiêu khổ.

Hoàng thượng lại nhìn Lý Liệt, ánh mắt rơi lên đôi chân của hắn, giọng run rẩy hỏi: "Liệt nhi, còn đau không?"

Lý Liệt liếc ta một cái, sau đó đáp: "Nhi trần không đau…”

Hắn vừa mới nói ra lời này thì Lương phi đã không nhịn được quỳ thụp xuống trước mặt hoàng thượng, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Hoàng thượng, thiếp chỉ có mỗi Liệt nhi là đứa con duy nhất, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, luôn sợ người mẫu phi này đau lòng, cũng không nỡ làm người phụ hoàng như ngài phiền lòng."

"Nhưng mà thần thiếp thật sự không nhịn được nữa, hắn sao lại không biết đau chứ? Mỗi ngày hắn đều đau đến mức không ngủ được, nhưng lại sợ thần thiếp lo lắng nên chẳng nói chẳng rằng câu nào, nhưng mẫu tử bọn ta tương thông, ta sao lại không biết?

“Hơn nữa còn có tên tiểu nhân nào đó hạ độc trong thuốc của hắn, thế mà hắn lại sợ ngài biết thì sẽ đau lòng lo lắng nên không cho phép thần thiếp kể ngài nghe, hắn trước giờ lúc nào cũng tự gặm nhấm nỗi đau một mình như vậy, thật khiến người mẫu phi như thiếp đau lòng biết bao…”

12

Lời nói của Lương phi khiến sắc mặt hoàng thượng cực kỳ khó coi, đặc biệt là câu "Có người hạ độc" kia, chính câu nói này đã chạm đến vảy ngược trong lòng hoàng thượng.

Đây cũng chính là kết quả mà ta mong muốn, lúc nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của Lương phi trên bàn ăn thì ta đã nghĩ ra cách này.

Ngày hôm đó vì chuyện phế truất thái tử mà các quan văn quan võ trong triều không ngừng đến làm phiền hoàng thượng, đợi lúc hoàng thượng giải quyết xong hết chuyện này thì vết thương của Lý Liệt đã băng bó ổn thỏa. Thế nên lúc Hoàng thượng đến cũng không thể thấy vết thương của Lý Liệt nghiêm trọng đến mức nào.

Những mảnh băng vải và quần dính m .áu ngày đó ta luôn cất giấu phòng hờ, bây giờ thả chúng ra để Hoàng thượng cảm nhận được vết thương của Lý Liệt có bao nhiêu nghiêm trọng.

Lý Ngao dám xài khổ nhục kế thì ta cũng dám bắt chước làm theo.

Phản ứng của Lương phi cũng nằm hết trong dự liệu của ta, bà ấy đã sớm căm phẫn chuyện này, nếu hôm đó Lý Liệt không ngăn cản thì có lẽ bà ấy đã đi náo loạn ngự thư phòng rồi

Chỉ là hôm đó không thích hợp làm ầm ĩ, nhưng hôm nay thì khác.

Quả nhiên hoàng thượng khi nghe vậy thì tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Súc sinh..."

Không cần phải nói, câu này của ông chính là đang mắng Lý Ngao. Bởi vì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, kẻ sử dụng độc dược kia ám hại cũng chỉ có thể là nhóm người của Lý Ngao, cho dù không phải là Lý Ngao làm thì cũng là người ủng hộ phe phái của hắn ta làm.

Lý Liệt mở miệng thuyết phục: "Phụ hoàng bớt giận, may mà chuyện này phát hiện ra sớm, nhi thần cũng không trúng độc, cho nên chuyện này không cần nhắc lại, liên lụy rất rộng…”

Sự khoan hồng độ lượng của Lý Liệt lại càng tôn lên lòng dạ ác động của Lý Ngao, sự cân bằng trong lòng hoàng thượng cũng bắt đầu nghiêng sang một bên.

Lúc này, một tiểu thái giám chạy vào rồi quỳ gối trước mặt hoàng thượng: "Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương đang quỳ gối bên ngoài Cung Cảnh Dương, nương nương cầu xin hoàng thượng mau cho thái y đi xem bệnh tình của đại hoàng tử, nói đại hoàng tử sắp không…”

Hoàng Thượng nghe vậy thì lửa giận dâng trào, ông cả giận chỉ thẳng vào tiểu thái giám nói: "Đi nói với hoàng hậu, bảo nàng ấy mau trở về Cung Vị Ương, nếu nàng ấy còn dám cầu tình cho Lý Ngao lần nữa thì vị trí Hoàng Hậu này đừng mong ngồi tiếp."

"Chỉ đơn giản là phát sốt mà đòi sống đòi ch .t, có đứa con như vậy thì ch .t đi cũng được..."

13

Hoàng Thượng tức giận rời đi, Hoàng Hậu cũng bị đuổi về Cung Vị Ương , Lý Ngao bên kia cũng không được mời thái y, chỉ duy nhất Cung Cảnh Dương thì được gửi tới một hộp thuốc.

Lương phi và Lưu ma ma cũng không trách ta, còn Lý Liệt thì nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: "Từ giờ đến nội viện hầu hạ đi, đi theo bên cạnh mẫu phi của ta, cố gắng không đi ra khỏi Cung Cảnh Dương…”

Ta gật đầu đồng ý.

Ta cũng biết lần này là ta đã bốc đồng, nhưng mà ta không hối hận.

Phen này ta đã phá hỏng kế hoạch của Hoàng Hậu và Lý Ngao, cho nên chắc chắn hoàng hậu sẽ ghi hận ta. Lý Liệt bảo ta đi hầu hạ Lương phi, cũng là hy vọng Lương phi có thể bảo vệ ta.

Ta biết Hoàng Hậu sẽ trả thù mình, nhưng không ngờ bà ta lại ra tay sớm vậy. Chỉ nửa tháng sau, cung nữ thân cận của Hoàng Hậu đã đến Cung Cảnh Dương mời Lương phi đến.

Ta đi theo Lương phi đến Cung Vị Ương , còn Hoàng Hậu thì có lẽ đã đợi từ lâu. Hai người này trước giờ vẫn luôn bất hòa, hai câu xã giao còn chưa nói xong thì Hoàng hậu đã bị Lương phi chặn họng.

"Đừng nói nhảm nữa, mọi người đều biết chuyện hết rồi, có gì cứ nói đi…”

Hoàng hậu cũng đã quen với kiểu nói chuyện không khách khí của Lương phi, bà ta cười một tiếng, nói: "Lần này ta mời muội muội đến là vì chuyện…”

Vừa nói, ánh mắt của Hoàng Hậu liền rơi xuống thân ta ở sau lưng Lương phi, bà ta mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta ớn lạnh: "Đây là Hạ Thiền đúng không? Trông ngoan ngoãn hiểu chuyện như này thì sao Lý Đức Toàn lại không thích được chứ…”

Lời nói của Hoàng Hậu khiến Lương phi nhăn mày lại.

Hoàng hậu lại nói tiếp: "Hôm qua, Lý Đức Toàn đến tìm bổn cung, nói là khá hợp ý cô nương Hạ Thiền này, muốn phiền bổn cung tác hợp, hy vọng có thể cùng Hạ cô nương đối thực!"

Ta giật mình, Hoàng Hậu thế mà lại động thủ với ta, hơn nữa còn mời cả đại thái giám Lý Đức Toàn bên cạnh hoàng thượng đến.

Từ nhỏ Lý Đức Toàn đã đi theo Hoàng thượng, Hoàng Thượng cũng rất mực sủng ái ông ta. Nếu mượn danh nghĩa của Lý Đức Toàn, thì rõ ràng bà ta đang muốn mượn uy hoàng thượng để trấn áp Lương phi.

Lý Đức Toàn cũng không phải là người tốt lành gì, đời trước vì để cứu Thái tử mà Hoàng hậu đưa rất nhiều cung nữ của mình cho Lý Đức Toàn. Sau cùng thì tất cả những người đó đều bị bầm tím khắp thân, mấy chuyện này người trong cung cũng biết, nhưng không ai quan tâm.

Ta nhìn về phía Lương phi, không biết bà sẽ phản ứng thế nào.

Vẻ mặt Hoàng hậu nhìn Lương phi như nắm chắc thắng lợi, cũng nhẩm tính suy đoán Lương phi sẽ không dám đắc tội cùng lúc với bà ta và Lý Đức Toàn chỉ vì một cung nữ nhỏ như ta.

14

"Rầm…”

Lương phi vỗ bàn đứng bật dậy, sau đó chỉ thẳng vào Hoàng hậu mắng:

"Tiêu Sơ Vân, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng có duỗi cái tay chó của ngươi vào Cung Cảnh Dương của ta, ta không quan tâm đến chuyện ngươi để cung nữ của mình làm đồ chơi cho mấy tên thái giám, nhưng nếu ngươi dám nhúng tay vào Cung Cảnh Dương của ta, ta sẽ chặt tay chó của ngươi.”

Sắc mặt Hoàng hậu càng lúc càng khó coi.

Lương phi tiếp tục mắng: "Ngươi nghĩ rằng mình có Lý Đức Toàn ủng hộ thì ta sẽ sợ sao? Hôm nay ta nói thẳng, nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông tơ của Hạ Thiền thì ta cũng sẽ hủy luôn Cung Vị Ương của ngươi.”

"Nếu ngươi không tin thì cũng có thể thử, dù sao danh tiếng của ta trong cung cũng không tốt, cùng lắm thì hai chúng ta cùng vạch mặt!"

Nói xong thì Lương phi kéo ta rời đi.

Hoàng hậu phía sau thì hung hăng đập nát chén trà trong tay.

Trên đường trở về, Lương phi nói với ta là sau này dù có chuyện gì cũng không được rời khỏi Cung Cảnh Dương, mặc kệ kẻ nào triệu tập cũng không được đi, bà sẽ làm chủ cho ta hết.

Nghe Lương phi luôn mồm lải nhãi, ta có cảm giác như mình đã trở về đời trước.

Lúc đó ta đang mang thai Lục Giáp, chỉ vì ốm nghén lúc đang thỉnh an Hoàng hậu mà Lý Ngao lại muốn giơ tay đánh ta trước mặt mọi người. Chẳng ai bảo vệ ta hết, chỉ có Lương phi là người dám đứng lên giúp ta.

Khi đó, bà ấy cũng quở trách Lý Ngao theo cách chính nghĩa nghiêm khắc như vậy: "Một nam nhân đánh đập nữ nhân lúc mang thai thì thậm chí còn không bằng một con súc sinh.”

Trở lại Cung Cảnh Dương, Lý Liệt và Lưu ma ma cũng đã nghe hết mọi chuyện. Gần đây Lý Liệt bảo ta cẩn thận hơn, hắn sẽ giúp ta tìm cách.

Lưu ma ma thì mắng Lý Đức Toàn không có lương tâm.

Lòng tốt của những người trong Cung Cảnh Dương khiến ta rất cảm động, đồng thời ta cũng nhớ lại những hiểu biết của mình về Lý Đức Toàn đời trước, muốn tìm cách đối phó con cáo già này.

15

Trước khi ta nghĩ ra cách đối phó với Lý Đức Toàn thì lại bất ngờ nhận được bức thư hẹn gặp ta đến lãnh cung lúc nửa đêm, người ký tên là Xuân Chi.

Nhìn bức thư trong tay, ta cười chế nhạo, nếu không được trọng sinh thì có lẽ ta cũng không biết ác ý của Xuân Chi đối với mình, dù bây giờ ta hiểu rõ đây là một cái bẫy.

Nhưng ta vẫn sẽ đến xem một chút.

Lúc ta đến lãnh cung thì đã thấy bóng dáng của Xuân Chi đang đợi ở cổng.

Nhìn thấy ta, sắc mặt Xuân Chi bắt đầu tối đi, giọng điệu nghe rất chướng tai: "Sao ngươi lại đến muộn vậy?"

Ta liếc nhìn Xuân Chi, trên mặt nàng ta bây giờ đã có vài vết bầm tím.

"Ngươi nhìn gì mà nhìn?"

Thấy ta đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Xuân Chi tức giận nói.

Ta bật cười, bây giờ Xuân Chi hình như đã được hưởng cái nắm đấm gọi là ‘Phúc khí’ của Lý Ngao rồi thì phải?

Ta nhìn nàng ta, hỏi: "Ngươi gọi ta đến đây làm gì?"

Thấy ta hỏi, Xuân Chi liền gạt đi sự không kiên nhẫn trên mặt, nói: "Có một chuyện tốt muốn nói cho ngươi…”

Ta không đáp lời, vẫn chỉ nhìn nàng ta.

Xuân Chi cũng không để ý, tiếp tục nói: "Có một quý nhân rất xem trọng ngươi đấy…”

Vừa dứt lời, một người từ phía sau hòn non bộ bên cạnh đi ra, người đó chính là đại thái giám Lý Đức Toàn, ông ta mỉm cười: "Hạ Thiền cô nương, chào buổi tối …”

Xuân Chi vội vàng đi đến trước mặt Lý Đức Toàn nịnh nọt: "Công công, nô tỳ đã giúp ngài gọi người ra rồi, vậy chuyện kia của nô tỳ?"

Lý Đức Toàn mỉm cười: "Lúc trở về ta sẽ giúp ngươi nói mấy lời tốt đẹp với Hoàng hậu nương nương."

Nghe vậy thì Xuân Chi rối rít cảm ơn: "Cảm tạ công công, cảm tạ công công…”

Ta nhìn Lý Đức Toàn: "Thì ra công công là người của Hoàng hậu nương nương…”

Lý Đức Toàn giễu cợt: "Về chuyện đối thực với ta, Hạ Thiền cô nương thấy sao?"

Vừa nói, Lý Đức Toàn vừa chậm rãi đi về phía ta.

Ta không hoảng sợ, hỏi ngược lại: "Lý công công không sợ hoàng thượng biết sao?"

Lý Đức Toàn không thèm để ý chút nào: "Chuyện này cũng không đến lượt một tiểu nha hoàn như ngươi bận tâm.”

Vừa nói, Lý Đức Toàn vừa vươn tay ra sờ mặt ta, nhưng ta nhanh chóng lùi lại tránh đi.

Sắc mặt Lý Đức Toàn bắt đầu khó coi: "Đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, trong cung cấm này…”

Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng ta: "Người của ta mà cũng muốn đối thực, Lý công công lớn gan nhỉ?"

Theo cái giọng nói này vang lên thì Lưu ma ma cũng bước ra khỏi chỗ tối, sau đó thì Lý Liệt và Hoàng thượng cũng theo ra.

Sắc mặt Lý Đức Toàn lập tức tái nhợt, ông ta vội vàng quỳ thụp xuống mặt đất.

Xuân Chi thấy tình thế không ổn thì cũng mau lẹ chuồn đi.

Ta không quan tâm nàng ta lắm, dù sao hôm nay cũng bắt được cá lớn rồi.

16

Lý Đức Toàn và Hoàng hậu cho rằng ta và Xuân Chi tỷ muội tình thâm cho nên bọn họ mới dùng Xuân Chi dẫn dụ ta ra đây.

Nhưng đáng tiếc là, bọn họ không biết hai người bọn ta giờ đã như nước với lửa.

Bởi vì từ đầu ta biết đây là một cái bẫy nên cũng tự chuẩn bị xong mọi thứ, trước tiên thì Lý Liệt đi tìm Hoàng Thượng, nói hắn nhớ huynh đệ, muốn đến lãnh cung gặp Lý Ngao. Hoàng Thượng thấy huynh đệ hòa thuận như vậy thì cũng vui vẻ đi cùng.

Đại thái giám cận thân của mình lại là người của Hoàng Hậu, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Hoàng Thượng tức giận. Lý Đức Toàn không sống được, Hoàng Hậu về sau cũng mất đi cánh tay đắc lực.

Quả nhiên, ngay ngày hôm sau thì ta nghe nói ban đêm Lý Đức Toàn đi ngang qua ao sen thì bị trượt chân ch .t đuối. Vì chuyện này mà Hoàng Thượng đổ lỗi cho Hoàng Hậu quản lý hậu cung có tắc trách, sau đó giao cho Lương phi cùng hỗ trợ quản lý lục cung.

Qua nhiều chuyện như vậy nên Lương phi ví ta như một con cá chép koi, sau khi ta đến Cung Cảnh Dương thì vận khí của bọn họ rất tốt.

Còn ánh mắt Lý Liệt nhìn ta vẫn luôn mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

Sau bài học lần này, Hoàng Hậu cũng biết điều mà tạm thời không làm ra động tĩnh gì khác.

Chân của Lý Liệt thì hồi phục rất tốt, hắn đã có thể đi lại được như bình thường, vì thế mà Lương phi và Lưu ma ma rất vui vẻ. Chỉ có ta là lòng nặng trĩu, bởi vì vào khoảng thời gian này ở đời trước thì Bắc Cảnh xảy ra chiến loạn, Lý Liệt tham chiến ở nơi ấy, sau đó thì hắn…

Mặc dù đời này hai chân Lý Liệt còn nguyên vẹn, nhưng đao kiếm không có mắt, cũng không phải là mọi thứ không có sai sót gì.

Ta lo lắng đã vài ngày, sau đó thì đúng như dự đoán, Bắc cảnh truyền đến chiến báo. Ngõa Luân tộc phương Bắc sang xâm lược, liên tiếp chiếm được ba thành trì, tình thế bây giờ rất cấp bách.

Lý Liệt cũng như kiếp trước mà đề xuất tham quân, Hoàng Thượng cũng đồng ý.

Lương phi nghe tin thì khóc rất lâu, nhưng bà cũng chẳng thể làm được gì, dù sao nam tử hán đại trượng phu, chí tại tứ phương.

Buổi tối thì đến lượt ta trực đêm, lúc đang thơ thẩn ngắm trăng thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ sau lưng: "Ngươi và thái tử bị phế truất kia rốt cuộc có liên quan gì?"

17

Ta cảnh giác quay lại thì thấy Lý Liệt đang đứng cách đó không xa, đôi mắt đen láy của hắn đang nhìn ta sáng như sao trời.

Ta không lên tiếng, Lý Liệt cũng không có truy hỏi đến tận cùng, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh ta, tiếp tục nói: "Ta có thể nhìn thấy thù hận của ngươi với thái tử bị phế truất, nhưng đây là chuyện của ngươi, ta cũng không muốn hỏi.”

"Chỉ là có một điều ta vẫn luôn muốn nói với ngươi, có phải cái lần mà tên thái tử bị phế truất kia dùng khổ nhục kế mà ta chỉ đổi lại hai vị trí thống đốc hai châu nên ngươi thất vọng lắm đúng không?"

Ta vẫn không nói gì.

"Hai châu này trước giờ đều nằm dưới sự khống chế của gia tộc Hoàng Hậu, người dân ở đó chịu sưu cao thuế nặng, khổ không thể tả. Phụ hoàng cũng biết chuyện, nhưng những chuyện này đối với người cầm quyền thì chỉ là chuyện nhỏ, ta không dám nói bản thân mình chính nghĩa, nhưng nếu chuyện này có thể đổi lấy cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dân hai châu kia thì sao ta cũng nguyện ý, dù sao cũng cứu được mấy vạn người......”

Lý Liệt đi tới bậc thềm ngồi xuống.

Ta tin lời nói của Lý Liệt, hắn chính là người như vậy.

Ta nhìn Lý Liệt nói: "Vậy nhị hoàng tử có từng nghĩ, cứu mấy vạn người kia có đôi khi không bằng gi .t một người không…”

Lý Ngao rất tàn bạo, nếu để hắn ta lên ngôi thì dân chúng ắt sẽ khốn khổ. Người dân hai châu đã khổ sở nhiều năm như vậy, thứ họ muốn cũng không phải là thứ ‘Tốt đẹp’ nhất thời kia mà là sự ‘Tốt đẹp’ lâu dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom