-
Chương 1: Cuộc hẹn kỳ lạ
- Ảnh bìa
- Tác giả
- 搜异者
- Thể loại
- Huyền Huyễn
- HE
- Truyện Ma
- Trinh Thám
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- đang ra
- Nguồn
- Công Tử Đừng Đợi Nữa - 公子别等了
- Lượt đọc
- 5,948
- Cập nhật
Chương 1: Cuộc hẹn kỳ lạ
“Cậu muốn gặp ma thật không? Tối mai sáu giờ hãy đến trước cổng nhà máy Hướng Dương!”
Kể từ sau khi tôi công bố kết quả khảo sát các địa điểm kinh dị ở thành phố S lên trang web của mình, số lượng người truy cập vào trang đã tăng lên đáng kể.
Có điều chỉ dựa vào những “món nhắm” cỏn con này không đủ để làm thoả mãn khẩu vị của “con dân hệ tâm linh”, tôi cần nhiều vụ án ly kỳ hơn, chân thật hơn. Vậy nên tôi đã đăng một thông báo lên trang web, hy vọng cư dân mạng có thể cung cấp cho tôi thêm một số tư liệu về các sự kiện tâm linh, tôi sẽ tiến hành điều tra rõ những vụ án đặc biệt đó.
Mấy ngày nay, tôi liên tục nhận được thông tin cung cấp từ rất nhiều người, nhưng hầu hết đều là những lời nói vô căn cứ hoặc rất mơ hồ, chỉ có tin nhắn này khơi dậy được sự hứng thú của tôi. Tôi không rành lắm về nhà máy Hướng Dương, thậm chí trong danh mục các nhà máy trên danh bạ doanh nghiệp cũng không tìm thấy cái tên này. Nếu như không phải tôi đã từng nhìn thấy nó trong tư liệu nghiên cứu chuyện linh dị của giáo sư Cổ, nhất định tôi sẽ cho rằng tin nhắn này chỉ là một trò đùa nhảm nhí của ai đó mà thôi.
Giáo sư Cổ không phải là thầy giáo của tôi, ông ấy nghiên cứu khoa học tự nhiên, không liên quan chút gì đến ngành học IT của tôi. Nhưng kể từ khi tôi được nghe buổi toạ đàm của ông về “Bí mật các hiện tượng siêu nhiên”, tôi đã lập tức bị thu hút bởi các học thuyết đó.
Mặc dù tôi không phải là học trò của giáo sư Cổ, nhưng dường như ông ấy lại đối xử với tôi có phần đặc biệt hơn. “Em rất có thiên phú, vậy nên em thích hợp làm công việc nghiên cứu, khám phá về đề tài tâm linh hơn những người khác!” Đánh giá này của giáo sư Cổ dành cho tôi cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến tôi lập nên trang web linh dị sau khi tốt nghiệp.
Thậm chí giáo sư Cổ còn đưa cho tôi những tài liệu về các vụ án kì lạ mà ông đã thu thập được trong rất nhiều năm để tôi tham khảo. Những tài liệu đó cực kì chi tiết, không chỉ thu thập tường tận những vụ án nổi tiếng trong thành phố mà còn trên phạm vi cả nước.
Tôi biết giáo sư Cổ còn một sở thích khác chính là giải mã sự thật của những sự kiện tâm linh này, vậy nên trong một số ghi chép, ông ấy sẽ viết kết quả điều tra cuối cùng của chính mình vào. Còn trong một số ghi chép khác, ông ấy sẽ chỉ ghi ba chữ “đã điều tra” mà không có thêm bất kì nội dung nào khác.
Tôi hỏi giáo sư Cổ kết quả điều tra là gì, ông ấy chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ: “Bí mật.”
Khi ông ấy đã nói là “bí mật” tôi biết không thể truy hỏi thêm nữa, bởi vì giáo sư Cổ từng nói với tôi, sở dĩ bí mật có thể trở thành bí mật, là bởi vì cá nhân hay tổ chức nắm giữ bí mật đang bảo vệ nó, bất cứ ai muốn tiết lộ bí mật thì chính là muốn đối đầu với thế lực bảo vệ bí mật, ví dụ như, người đánh cắp bí mật kinh doanh nhất định sẽ phải chịu sự truy tố về mặt pháp luật từ phía bên kia, người đánh cắp bí mật quốc gia sẽ trở thành kẻ thù của bộ máy nhà nước khổng lồ.
Mức độ bí mật càng cao, hậu quả của nó mang lại khi biết được sẽ càng nghiêm trọng. Cho nên một người thăm dò bí mật chuyên nghiệp sẽ phải tuân thủ chặt chẽ hai quy tắc sau đây: Một là đừng bao giờ cố dò tìm những bí mật mình không nên biết; Hai là lỡ như biết được những bí mật “tai hại” đó, cách tốt nhất để tự bảo vệ bản thân là vĩnh viễn không nói ra bất cứ điều gì, hãy tự biến mình thành người giữ bí mật.
“Vậy cái này thì sao?” Tôi chỉ tay vào một trang có tiêu đề “Nhà máy Hướng Dương” trong hồ sơ, rõ ràng trang này đơn giản hơn phần còn lại rất nhiều, bởi vì ngoại trừ tiêu đề ra, nó hoàn toàn trống không.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in nét mặt căng thẳng của giáo sư Cổ, như thể có ai đó đang chĩa súng vào đầu ông vậy. “Quên nó đi!” Giáo sư Cổ nặng nề đóng quyển sổ lại, “Đây không phải là thứ mà bây giờ em có thể hiểu được đâu.”
Đương nhiên, tôi không hề quên, ngược lại tôi còn đem nó khắc sâu vào trong não mình. Con người luôn như vậy, thứ gì càng bí ẩn thì lại càng thu hút sự tò mò. Sau khi từ nhà giáo sư Cổ quay về, tôi đã bắt đầu thu thập tài liệu về nhà máy Hướng Dương, nhưng tiến trình không mấy suôn sẻ, bởi vì tôi không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì về nó từ thư viện hoặc Internet. Hỏi thăm mấy bạn học trong trường là người địa phương ở đây nhưng họ cũng không biết gì về nó.
Cuối cùng đến chính bản thân tôi còn nghi ngờ, rốt cuộc nhà máy này có tồn tại thật hay không? Mãi cho đến hôm nay, tôi mới thấy có người thứ hai nhắc đến nó, trực giác nói cho tôi biết, bí mật của nhà máy Hướng Dương này cuối cùng cũng sắp bị tôi bóc trần rồi.
Người nhắn tin cho tôi không để lại bất cứ tư liệu nhận dạng nào, cũng không nói cho tôi biết rốt cuộc nhà máy Hướng Dương ở đâu. Có điều, chỉ cần xác định được nó có tồn tại, có một người nhất định sẽ biết nó nằm ở đâu---đó chính là tài xế xe taxi.
Nhưng tôi đã bắt liên tục mấy chiếc taxi rồi, tài xế vừa nghe tôi nói “Nhà máy Hướng Dương” thì lập tức nói với tôi chưa từng nghe qua nơi này. Đa số tài xế ở thành phố S đều là người từ vùng khác đến, nhưng bọn họ đã đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố này cả ngày, quen thuộc với thành phố S còn hơn số lông chân trên người họ nữa. Nếu như ngay cả bọn họ cũng không biết nơi đó, vậy thì chỉ có thể nói nơi đó thật sự không hề tồn tại mà thôi.
Tôi bắt đầu có chút nản lòng, lúc định bước xuống xe một người tài xế đã ngăn tôi lại: “Nơi mà cậu nói có lẽ Lão Hồ sẽ biết đấy.”
Anh ta nói với tôi, tài xế xe hiện giờ mười người thì có đến bảy tám người là dân vùng khác đến đây làm ăn, một số địa danh cũ ở nơi đây họ không biết rõ lắm. Lát nữa anh ta giao ca, Lão Hồ tài xế ca sau là người địa phương, ông ấy đã làm công việc này hơn hai mươi năm rồi, có lẽ ông ấy sẽ biết.
Tôi lên xe đi theo anh ta đến nơi họ giao ca, ở đó quả nhiên có một người tài xế khoảng hơn năm mươi tuổi đang đợi, đây có lẽ là Lão Hồ mà anh ta đã nói. Sau khi tài xế xuống xe, anh ta bước đến nói với Lão Hồ mấy câu, tôi thấy sắc mặt của Lão Hồ lập tức thay đổi.
“Cậu trai trẻ, rốt cuộc cậu muốn đến đó làm gì?” Lão Hồ cảnh giác bước đến hỏi tôi, nghe giọng điệu quả nhiên là người địa phương.
“Bác tài, chú biết nhà máy Hướng Dương ở đâu, đúng không?” Tôi không thể che giấu được nỗi vui mừng hỏi ông ấy.
“Đã rất nhiều năm rồi không có người đến đó, cậu trai trẻ, nghe tôi nói đi, nơi đó không đến được đâu.” Người tài xế già lắc đầu nói.
“Tại sao?” Tôi hỏi, xem ra người này cũng biết được chút nội tình gì đó.
“Nơi đó, không sạch sẽ…..” Ông ấy nói xong mấy chữ này liền lập tức ngậm miệng lại, hệt như nếu nói nhiều thêm một chữ thì sẽ rước hoạ vào thân vậy.
“Nhưng cháu là khách hàng, cháu có quyền đi đến nơi mà cháu muốn đi chứ!” Nếu mềm mỏng không được vậy thì tôi chỉ có thể dùng cứng, “Nếu chú không chở cháu, cháu chỉ có thể gọi điện khiếu nại chú từ chối khách hàng thôi.”
Mặt của tài xế khẽ giật giật, ông ấy nổi nóng nhìn tôi: “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, ầy, bỏ đi, nếu cậu đã nhất quyết muốn đi…….” Nói đến đây ông ấy liền nuốt những chữ phía sau vào bụng, chỉ bảo: “Vậy tôi sẽ đưa cậu đến đó, đến lúc xảy ra chuyện cậu đừng trách tôi.”
“Bác tài, an ninh ở đó rất kém sao?” Thấy xe đã di chuyển, tôi thử bắt chuyện với người tài xế già.
“Nơi đó một bóng người cũng không có, lấy đâu ra an ninh với không an ninh.” Tài xế thiếu kiên nhẫn nói.
“Vậy sao cháu lại cảm thấy hình như chú rất sợ nơi đó vậy?” Tôi giả vờ vô ý hỏi.
“Hừm…” Tài xế làm như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, “Chuyện này, tôi cũng không biết.”
Chắc là tôi đã khiến ông ấy trở nên bối rối, vì ông ấy đã biết là có “chuyện này”, nhưng lại nói là không biết, đây chẳng phải là khá mâu thuẫn sao? Nhưng ông ấy đã không muốn nói, tôi cũng không thể nào cạy miệng ông ấy được.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi thành phố, tăng tốc như tên bay về hướng Tây Bắc, rất nhanh tôi đã nhìn thấy một dãy núi trải dài. Mấy năm nay, kinh tế của thành phố S phát triển rất nhanh, thành phố hệt như một kẻ háu ăn nuốt mãi mà không đủ no, điên cuồng ngấu nghiến đất đai ở vùng ngoại ô. Duy chỉ có vùng núi đồi hoang vu ở Tây Bắc là như bị bỏ quên, hai mươi năm trôi qua vẫn chẳng có chút thay đổi nào.
Có phải nhà máy Hướng Dương đang ẩn mình trong ngọn núi hoang vu này không? Xét từ việc chỉ có những tài xế lớn tuổi mới biết đến nhà máy này, e là nơi này đã biến mất khỏi tầm mắt con người không phải chỉ là chuyện của mười hay hai mươi năm.
Sau hơn 20 phút lái xe, chiếc taxi dừng lại ở một ngã ba lưng chừng dốc: “Tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây thôi.” Tài xế cương quyết nói, “Từ ngã ba này đi thẳng rất nhanh sẽ đến nơi, cậu tự mình đi đi.”
Tôi từ trên xe nhìn ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy giữa rừng cây phía xa xa có một dãy bóng xàm lờ mờ. Hoá ra nhà máy thần bí này được xây dựng trên một mô đất trũng thấp hơn mặt đường rất nhiều, nếu người qua đường không biết trước đó là nhà máy, thoạt nhìn chắc chắn sẽ nghĩ nó là một nghĩa trang.
Tôi nhẩm tính một chút, từ đây đến nhà máy đó chắc cũng không quá vài trăm mét, thế nên không chần chừ nữa, tôi liền trả tiền rồi xuống xe.
Tài xế chuẩn bị rời đi, nhưng chợt dừng lại, ông ấy mở cửa kính xe nói với tôi: “Cậu trai trẻ, những chuyện khác tôi không nói, bởi vì nói ra nhất định cậu cũng không tin. Nhưng mà, tôi có thể chắc chắn với cậu, nơi này mấy ngày trước vừa có người chết đấy.”
Tim tôi chợt giật thót một cái, kinh ngạc hỏi: “Sao lại chết ạ?”
“Tôi cũng không biết.” Tài xế vô thức nhìn trái nhìn phải một lúc, như thể lo lắng có ai nghe lén vậy. “Một đồng nghiệp chạy xe đường dài của tôi chạy ngang qua đây, nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương đậu ở đó. Cậu ấy nhất thời hiếu kỳ đã dừng xe lại xem, vừa đúng lúc nhìn thấy bọn họ khiêng một người được che bằng khăn trắng bước ra.”
“Sao không thấy báo chí đưa tin gì nhỉ?” Tôi hỏi, nếu đã có rất nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương đậu ở đó, nhất định sẽ không phải là chuyện bình thường rồi, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ có cánh săn tin tìm đến.
“Hừm” Tài xế khịt mũi nói: “Đây là do tình cờ có người nhìn thấy thôi, thứ mà không ai nhìn thấy còn nhiều bao nhiêu nữa chứ? Bên trong này nước quá sâu, người dân thường như tôi nếu như không biết về nó, thì cũng chẳng muốn biết làm gì.”
“Yên tâm đi! Cháu sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhìn thấy vẻ trầm ngâm của tài xế, tôi liền an ủi ông ấy. Ít nhất cho đến lúc này, tôi vẫn chưa cảm nhận được bất kì nguy hiểm nào. Đó là lý do tại sao giáo sư Cổ đặc biệt xem trọng tôi, tôi có một năng lực đặc biệt, có thể cảm nhận được nguy hiểm hoặc cái chết đang đến gần.
Tôi đã từng điều tra về các sự kiện linh dị khác, mức độ đáng sợ của nó được đồn đại không thua gì nhà máy Hướng Dương này, nhưng trực giác luôn nói với tôi, chúng “vô hại”. Kết quả điều tra cuối cùng đều chứng minh được rằng những hiện tượng kỳ lạ đó có một số là trùng hợp, một số là do nhiều người lan truyền sai sự thật, có một số chuyện còn đơn giản đến mức khiến người ta phải bật cười.
“Thứ tôi nói được với cậu chỉ có nhiêu đó, muốn vào hay không thì tuỳ cậu. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ nói là tôi chưa từng gặp cậu.” Tài xế nói xong liền lên xe đi thẳng.
Sau khi chiếc taxi rời đi, tôi một mình đi bộ xuống con dốc. Hai bên đường trồng những cây bách rất cao, lá cây che khuất cả bầu trời, tôi đột nhiên có cảm giác, bản thân không phải đang đi trên một con đường mà đang men theo đường hầm trượt sâu xuống lòng đất.
Càng đi tôi càng cảm thấy bầu trời tối dần, sáu giờ chiều, là thời khắc ngày và đêm giao nhau, người đó hẹn tôi gặp mặt vào giờ này, có dụng ý đặc biệt gì không nhỉ?
Con đường dốc cứ trút thẳng xuống, đi được vài trăm mét tim tôi chợt giật thót, bởi vì càng đi xuống lại càng tối, bây giờ đã tối đến mức dường như không thể nhìn rõ năm ngón tay. Ở đây không có bất kỳ ánh sáng nào, lỡ như người đó đến muộn, chúng tôi muốn tìm thấy nhau cũng rất khó.
May mà sau khi rẽ vào một khúc cua, con đường bị rừng cây rậm rạp che phủ cuối cùng cũng kết thúc, phía trước rộng rãi thoáng đãng, một bức tường bằng gạch màu đen hiện ra trước mắt tôi. Chính giữa bức tường là một cánh cổng lớn bằng sắt được bọc hàng rào, trên cổng sắt hàn những thanh thép tạo hình mặt trời mọc ở phía đông chiếu sáng rực rỡ, bên dưới còn có một hàng chữ lớn bằng thép đã hoen gỉ: “Nhà máy luyện thép Hướng Dương.”
Thật sự là nhà máy Hướng Dương trong truyền thuyết, cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó rồi, trong lòng tôi rất phấn khích, nhưng khi nhìn lại tôi chợt thấy mấy kí tự đó khẽ “chuyển động”, như đã biến thành hình dạng của một con người vậy. Tôi định thần nhìn kỹ hơn, lúc này mới nhìn rõ hoá ra đó là một người phụ nữ mặc áo đen, quấn khăn đội đầu màu đen, đeo kính đen, bởi vì người đó đứng quá gần cổng lớn, cho nên tôi đã nhìn nhầm thành một phần của những ký tự.
“Xin chào, cô là “Tróc Thủ” đúng không?” Tôi lớn tiếng hỏi, “Tróc Thủ” chính là ID của người đã để lại tin nhắn cho tôi.
Người phụ nữ đó tháo kính đen xuống, để tôi nhìn rõ khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta. Người này khoảng tầm bốn mươi tuổi, nước da trắng nõn mịn màng, bình thường chắc là bảo dưỡng da rất tốt, nhưng có lẽ mấy ngày gần đây không ngủ được, cho nên sắc mặt hơi tiều tuỵ, hai mắt đầy tơ máu, tôi còn để ý thấy trên ngực áo cô ta cài một đoá hoa nhỏ màu trắng, đây là cách ăn mặc chỉ có khi tham dự lễ tang.
“Cậu….là Giản tiên sinh?” Người phụ nữ trung niên nghi hoặc nhìn tôi.
“Chắc không có ai muốn mạo danh tôi đâu nhỉ?” Tôi nửa đùa nửa thật nói, nếu thật sự có người muốn mạo danh tôi thì tốt rồi, bởi vì để lập ra trang web này tôi đã nợ của người ta rất nhiều tiền.
“Tôi không có ý đó, chỉ là trông cậu trẻ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều!” Người phụ nữ thở phào một hơi, nụ cười trên mặt hệt như ánh sáng le lói trong ngày âm u, vừa loé lên đã chợt tắt.
Cô ta không phải là người đầu tiên nói vậy, ngày nay người trẻ thường bị đánh đồng với sự thiếu tín nhiệm, thậm chí lúc các bạn học của tôi đi xin việc, họ buộc phải mặc những bộ quần áo sẫm màu đã dùng hơn năm năm, còn phải ép giọng cho thật trầm mỗi khi đi phỏng vấn rồi nói: “Thật ra độ tuổi trong tâm hồn của tôi đã già lắm rồi!”
Thế nhưng người phụ nữ này không phải là người sẽ phỏng vấn tôi, tôi cũng không nhận tiền của cô ta, cho nên trước mặt cô ta tôi cũng không cần giả vờ làm gì.
“Cô hẹn tôi đến nơi này gặp mặt, lẽ nào chuyện ma quỷ mà cô nói có liên quan đến nhà máy Hướng Dương này?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi từng xem qua trang web của cậu, biết được cậu đã có một số kinh nghiệm khi đối mặt với những chuyện kỳ dị. Có điều, chuyện này so với kinh nghiệm trước nay của cậu hoàn toàn khác nhau, cậu thật sự có thể giúp tôi tìm ra sự thật không?” Cô ta hỏi ngược lại tôi.
“Cho tới nay, tôi chưa từng gặp phải vụ án nào mà không điều tra rõ được cả.” Tôi đắc ý nói, nếu như “khám phá bí ẩn” cũng có thể được cấp bằng, tôi đoán cho dù bản thân không đạt được cấp 8 thì cũng phải vượt qua cấp 6.
“Lần này thật sự không giống đâu!” Ánh mắt của người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên nghiêm trọng hẳn, “Những vụ án trước đây cậu điều tra đều là giả, nhưng lần này lại là thật! Cậu dám đi điều tra một vụ có ma thật sự? Nếu tiếp tục điều tra có thể sẽ chết? Cậu vẫn dám làm ư?”
“Trước khi điều tra mọi thứ rõ ràng, không ai có thể biết chắc được kết quả sẽ như thế nào.” Tôi vẫn thản nhiên nói, “Nếu cô đã khẳng định là có ma thật, vậy thì sẽ không cần tôi đến điều tra nữa, đúng không?” Tôi không dám chắc liệu thế giới này có ma thật hay không, nhưng ít nhất là cho đến giờ, tôi chưa từng thật sự nhìn thấy chúng.
“Vậy được.” Người phụ nữ trung niên mở khoá chiếc túi trên tay mình, lấy ra một tấm chi phiếu.
Lúc này trời đã tối hẳn, nhưng khi vừa nhìn thấy con số trên tấm chi phiếu đó, tôi lập tức giống như nhìn thấy một luồng sáng từ thiên đường chiếu xuống, khiến cả thế giới sáng bừng lên.
“Cái này là cho tôi sao?” Vòng eo thẳng tắp của tôi lập tức nghiêng về phía trước 35 độ, năm đó Đào Uyên Minh từ quan bỏ về, đó là bởi vì lương bổng của ông chỉ có năm đấu gạo, nếu bây giờ tấm chi phiếu này ở trước mặt ông ấy, tôi tin rằng đừng nói là “khom lưng”, cho dù có bị bắt khấu đầu cũng chẳng vấn đề gì.
(*Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh là một trong những nhà thơ lớn ở Trung Quốc thời Tấn, năm 40 tuổi vì nhà nghèo mà còn phải nuôi mẹ già, vợ con (ông có cả thảy năm người con trai), nên ông ra làm huyện lệnh Bành Trạch (vì thế ông còn được gọi là Đào Bành Trạch). Được hơn 80 ngày, nhân cuối năm quận phái viên đốc bưu[3] đến huyện, nha lại khuyên ông chỉnh đốn y phục ra đón. Ông than rằng: Ta lại có thể vì năm đấu gạo mà phải chịu còng lưng, vòng tay thờ bọn tiểu nhân nơi thôn xóm ấy ru. Ngay hôm ấy ông viết bài "Quy khứ lai từ" (Lời bày tỏ việc trở về), rồi trả ấn bỏ quan mà về.)
Lúc này, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một tiếng nói: “Đưa nó cho tôi đi, mau đưa cho tôi đi!", với số tiền này tôi có thể trả hết nợ cho ai đó và sẽ không còn phải chịu sự hành hạ của cô ta nữa.
“Đây chỉ là tiền đặt cọc!” Câu nói này của người phụ nữ trung niên khiến tôi tràn đầy niềm tin vào lẽ sống, “Nếu cậu có thể điều tra rõ chuyện này, lôi thủ phạm thật sự ra ngoài ánh sáng, tôi sẽ trả cho cậu nhiều hơn.”
“Thủ phạm thật sự? Cô đang nói đến vụ án giết người xảy ra vào hôm qua sao?” Tôi lập tức trả tấm chi phiếu ngược về cho người phụ nữ. Trực giác của tôi không sai, cô ta nhất định có liên quan đến vụ án mạng xảy ra ở nhà máy Hướng Dương.
Tôi rất rõ mục đích điều tra thuần tuý của bản thân chỉ đơn giản dựa trên “tinh thần giải trí”, tôi không có bất cứ quyền hạn nào để can thiệp vào một vụ án hình sự cả.
“Xin lỗi, tôi không giúp được cô, cô nên đi tìm cảnh sát hoặc thám tử tư thi hơn.” Có lẽ trên thế giới này thật sự có ma, có điều ít nhất là cho đến giờ “ma quỷ” chưa hề gây cho tôi bất cứ phiền phức gì cả, nhưng nếu tôi can thiệp vào một vụ án bên phía cảnh sát, có lẽ ngay ngày mai sẽ có người đến gây rắc rối cho tôi ngay.
“Cảnh sát? Bọn họ đều là một đám vô dụng!” Người phụ nữ bỗng trở nên kích động, “Thám tử tư cũng cùng một bọn với chúng, tất cả đều chịu sự khống chế của kẻ khác!”
“Chỉ cần cậu có thể giúp tôi, tôi sẽ trả cho cậu rất nhiều tiền!” Người phụ nữ chẳng những không nhận lại tấm chi phiếu, ngược lại cô ấy còn điên cuồng lục lọi trong túi lấy ra ba bốn thẻ vàng ngân hàng, một đôi bông tai kim cương, một chiếc bật lửa nạm hồng ngọc, bao thuốc lá rỗng, son môi, hộp phấn, khăn giấy và những thứ lặt vặt khác không rõ tên, cô ấy nắm chặt chúng trong tay rồi nói với tôi: “Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi có thể đưa cho cậu toàn bộ chỗ này.”