-
Chương 5
24.
Tôi cùng người cách đó không xa ăn ý liếc nhau một cái, chậm rãi nhếch môi lên, ý trào phúng đầy mặt.
Vô tình bắt gặp em gái cùng bạn tốt thèm muốn mình, Bùi Trạc, anh phải làm như thế nào đây, tình thân biến chất này, có phải đã lên men thành công hay không?
“Anh đối với Bùi Nguyệt, chỉ có tình anh em."
Sau khi về nhà, Bùi Trạc cản đường đi của tôi, cố ý giải thích.
"Nếu không thì sao, anh trai?" Tôi kinh ngạc mở to mắt, hỏi lại anh ta, dường như những lời này vô cùng vô nghĩa.
Bùi Trạc nghẹn họng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, tôi lại nhìn bóng lưng anh ta rời đi, ánh mắt khẽ động, về phần suy nghĩ cái gì, lần này chỉ có tôi tự biết.
“Cô hài lòng chưa, đều là do cô tôi mới mất hết tất cả!”
Bây giờ cô ta không thể trở về Bùi gia, ba Bùi cũng vì chuyện lần trước cãi nhau với Bùi phu nhân cũng tránh mặt cô ta.
Về phần Bùi Trạc và Cố Tứ, cô ta lại càng không nhìn thấy được cả bóng người, ngay cả Cố Miên, bởi vì lần trước tan rã trong không vui, hai bọn họ cũng đã lâu không liên lạc.
"Chị đang nói gì vậy chị, từ lúc mới bắt đầu em đã nói rồi, em tuyệt không trách chị chiếm thân phận của em, sao bây giờ chị lại trách em?" Tôi có chút ấm ức nói.
"Cô đừng giả bộ, lời nói và suy nghĩ của cô hoàn toàn khác nhau!”
Bùi Nguyệt tức đ iên rồi, dùng thủ đoạn cô ta am hiểu nhất để đối phó với cô ta, thật sự thấy ghê tởm quá đi.
dùng nàng am hiểu nhất thủ đoạn đến đối phó nàng, thế nào cũng ghê tởm đến quá sức.
"Em nghe không hiểu chị đang nói cái gì, muốn trách thì trách em đi, để chị trải qua cuộc sống không thuộc về mình nhiều năm như vậy, chị hận em cũng bình thường thôi. Nếu chị muốn ai về vị trí của người đó, em cũng sẽ chúc phúc cho chị."
Bùi Nguyệt tức giận đến hai gò má đỏ bừng, chỉ vào tôi nửa ngày cũng mắng không nên lời.
25.
Lần tiếp theo gặp lại cô ta là trong một buổi tiệc, nhìn Bùi Nguyệt vẻ mặt khuất nhục mặc quần áo nhân viên phục vụ đi qua lại giữa bữa tiệc, tôi biết nội dung vở kịch sắp tới.
Cô ta không phải chưa từng đi cầu xin Bùi phu nhân, nhưng sau vụ việc ở phòng làm việc, hai bọn họ đã có sự ngăn cách.
Nhất là ngày đó Bùi Nguyệt chỉ biết khóc chứ chưa từng giải thích một câu, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn bà ta và Bùi Minh tranh cãi.
Xuất phát từ tình cảm nhiều năm qua, bà ta nguyện ý xuất tiền nuôi cô ta nhưng không muốn để Bùi Nguyệt trở về, tài sản Bùi gia càng không có chút quan hệ gì với cô ta.
Bùi Nguyệt nóng nảy, cái cô ta muốn làm chính là thiên kim đại tiểu thư, là tiền và quyền nắm trong tay, mà không phải dựa vào bố thí mới có thể sống sót, cho nên hôm nay cô ta trà trộn vào nơi này.
Nhìn Bùi Nguyệt cúi đầu, bưng hai ly rượu tới đưa cho Bùi Trạc và Bùi Minh, tôi nhanh chóng hiểu được tâm tư của cô ta.
Lần này tôi kìm nén suy nghĩ của mình và cố gắng xem ai trong số họ là người may mắn.
“Thật thú vị, xem ra Bùi Minh đã uống.”
Bên tai chợt truyền đến hơi nóng, không biết Cố Tứ đã đi tới phía sau tôi từ lúc nào, hắn hiển nhiên nhận ra Bùi Nguyệt, càng rõ ràng mục đích của cô ta, nhưng không có ý ngăn cản.
Mà cũng đúng, dựa theo quỹ đạo ban đầu, bọn họ là thật sự "Say rượu loạn tính", cũng không phải dùng thủ đoạn bỏ thuốc như vậy.
“Bùi tiểu thư, cô không ngăn cản sao, hay là cô muốn có một người mẹ nhỏ?” Cố Tứ nhíu mày, hứng thú hỏi tôi.
Tôi mở miệng, không tiếng động bố thí cho hắn mấy chữ: "Quản tốt bản thân anh đi.”
Lúc Bùi phu nhân hùng hổ đi bắt gian, Bùi Nguyệt vừa mới đặt Bùi Minh lên giường, cửa bị đá văng, Bùi Nguyệt nhận ngay một cái tát: "Nghiệt chướng! Đó là ba của cô, sao cô có thể không biết liêm sỉ như vậy hả!”
Chuyện loạn luân như vậy, lại phát sinh tại Bùi gia, ở trên người con gái bà đã dốc lòng giáo dưỡng nhiều năm.
“Mẹ, ba uống nhiều quá, con chỉ đưa ông ấy vào phòng mà thôi.”
Bùi Nguyệt ôm mặt khóc đến đáng thương. Mọi người ở đây đều cảm thấy có lý, nhao nhao khuyên giải Bùi phu nhân: "Đứa nhỏ có lòng hiếu thảo, ngài cũng đừng chuyện bé xé ra to.”
Mắt thấy tình thế sắp thay đổi, Bùi phu nhân sau khi bình tĩnh lại, cũng không muốn để cho người khác chê cười.
【 Nhưng bọn họ không phải không có quan hệ huyết thống sao? Hơn nữa nhìn sắc mặt người trên giường cũng không thích hợp lắm. 】
【 Nơi này nhiều phục vụ nam như vậy, làm gì cần một cô gái mềm yếu ra tay chứ? Xem không hiểu xem không hiểu, thật sự là quá rối loạn. 】
26.
“Đừng nói nữa!”
Những lời khuyên giải nhất thời biến mất, Bùi phu nhân suýt nữa không duy trì được thể diện, khuôn mặt lạnh lùng của bà ta mở miệng đuổi hết những người không liên quan, chỉ còn lại người Bùi gia, còn có - - Cố Tứ.
“Bùi Nguyệt, tôi chỉ cho cô hai lựa chọn, báo cảnh sát hoặc là vĩnh viễn rời khỏi thành phố A.”
Bùi phu nhân hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định kết thúc mọi chuyện, bà ta không thể để Bùi Nguyệt lắc lư dưới mí mắt mình nữa.
“Mẹ... " Bùi Nguyệt không thể tin.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi chỉ có một đứa con gái! Bùi Nguyệt, cô tự chọn đi.”
Bùi phu nhân chán ghét quay mặt đi, trước kia bộ dáng này của cô ta khiến bà ta rất đau lòng, nhưng hôm nay bà ta lại chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Anh trai, anh giúp em với, em không phải cố ý, em thật sự chỉ là..."
“Đủ rồi, Bùi Nguyệt, chọn đi.”
Bùi Trạc sắc mặt tái nhợt, cũng toát mồ hôi lạnh, anh ta không thể khống chế nghĩ tới ngày tôi vừa về nhà......
“A Tứ... " Bùi Nguyệt run rẩy dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Tứ.
"Nguyệt Nguyệt, em là nghe không hiểu tiếng người sao?"
Hiển nhiên ý tứ của hắn cũng là sẽ không giúp cô ta, Bùi Nguyệt tuyệt vọng, cô ta như bị kích thích chỉ về phía tôi.
“Là cô ta! Đều là cô ta mê hoặc tôi, tôi không muốn làm như vậy, đều là lỗi của cô ta.”
Chet đến nơi còn muốn kéo người khác xuống nước.
“Đừng làm loạn nữa!”
Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng đó, Bùi Minh chính là ba ruột của tôi, Bùi phu nhân nhíu mày quát lớn Bùi Nguyệt.
Bùi Trạc ngẩng đầu, khi anh ta nhìn về phía tôi, Bùi Nguyệt cũng thốt ra: “Con có thể nghe thấy tiếng lòng của cô ta, đều là cô ta mê hoặc con. Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa, mẹ đừng đuổi con đi.”
Sau câu nói này, mọi thứ đều rơi vào im lặng.
Chỉ có tôi bất động thanh sắc: "Chị gái không phải là bị trúng tà chứ, làm gì có người nào có thể nghe được trong lòng người khác nghĩ gì được?”
“Anh nói có đúng không, anh trai?”
Tôi cười ngọt ngào đối diện với Bùi Trạc, anh ta lại không rét mà run, có chút chật vật thu hồi ánh mắt.
“Nó thật sự điên rồi, nó đúng là có bệnh.”
Bùi phu nhân run tay, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh, Bùi Trạc cũng phụ họa theo bà ta, nhìn bộ dáng bọn họ lừa mình dối người, tôi hài lòng nở nụ cười, thật thú vị mà.