-
Chương 7
5.
Giữa đêm khuya khoắt, tôi điên cuồng gõ cửa nhà bà lão đối điện: “Dì ơi, mau tỉnh dậy đi, không ổn rồi!”
Cửa mở ra, bà lão đang mặc đồ ngủ, nhìn bộ dạng thảm hại của tôi mà kinh ngạc không thôi.
Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến vết thương trên vai, kéo bà lão vào phòng phòng ngủ nhà mình, Đoán Đoán đang đứng bên cạnh khóc hu hu.
Ga trải giường sạch sẽ trắng tinh, chẳng có cái gì cả.
Tôi vội vàng lao đến lật tấm ga lên kiểm tra lại.
Dấu chân đã biến mất rồi.
Chẳng lẽ nào… là tôi hoa mắt rồi sao?
“Dì à, rõ ràng là ban nãy…” Tôi sốt ruột nói.
“Đừng gấp.” Bà lão ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại, chỉ vào vết thương trên vai tôi: “Trước tiên con phải nhanh chóng xử lý cái này đi đã, dì trông Đoán Đoán cho. Xong xuôi chúng ta sẽ từ từ bàn bạc.”
Tôi gật đầu.
Vết thương không sâu, cũng không có độc, y tá cho tôi một ít thuốc, băng bó cẩn thận rồi để tôi trở về. Tôi bước ra cửa bệnh viện, trong bụng để ý liếc nhìn bồn hoa một cái, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Tôi nghĩ đến mấy lời của bà đồng trong siêu thị hôm trước, tâm trí rối thành một nùi, sau đó rút điện thoại ra, màn hình hiển thị lúc này đã là 1:15 phút sáng. Rõ ràng đã biết đây chẳng phải thời điểm thích hợp, tôi vẫn không nhịn được mà gọi cho bà đồng.
Chuông vang lên hồi lâu, cuối cùng đối phương cũng bắt máy.
“Tôi cho bà một nghìn tệ.” Không đợi bà ta lên tiếng tôi đã vội cướp lời: “Bà nói cho tôi biết, hôm trước bà đã nhìn thấy cái gì trên người con gái tôi?”
Bên kia im lặng một lúc.
“Một con ác qu.ỷ mặt mày đen đỏ.” Bà ta nói: “Ở trên người của con bé. Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với một con qu.ỷ tà ác đến như vậy.”
Tôi hổn hển hít một ngụm khí lạnh.
“Giúp tôi với.” Tôi khổ sở cầu xin.
“Tôi đã từng giúp cô một lần rồi! Là cô không chịu nghe!” Bà đồng lạnh lùng nói: “Là do cô ng.u s.i! Tự tay hi.ến t.ế con gái của mình!”
Nghe thấy những lời này, tôi sợ đến nỗi toàn thân r.un r.ẩy.
“Xin bà đó.”Tôi khóc không thành tiếng, nức nở cầu xin: “Đại sư, xin hãy giúp tôi với. Bà muốn cái gì cũng được.”
Đối phương trầm tư một hồi.
“Tôi muốn ba mươi vạn.”
“A?” Tôi kêu lên, nức nở mà nói: “Đại sư, tôi làm gì có nhiều tiền như thế! Bao nhiêu năm nay tôi một mình nuôi nấng con cái, vốn chẳng để dành được bao nhiêu cả!”
“Vậy thì thôi đi.” Bà ta lạnh lùng đáp: “Chỉ có điều thấy cô đáng thương như vậy, tôi cho cô một lời khuyên.”
6.
“Bất kể người nói cho cô biết nghi lễ này là ai, kẻ đó chắc chắn chẳng có ý gì tốt cả.”
Trước khi về đến nhà, tôi ổn định lại tâm trạng, vươn tay lau nước mắt. Tôi đã xác định được, thứ t.à m.a độc ác kia trước mắt vẫn chưa rời khỏi nhà tôi. Tôi không dám tin cậy hoàn toàn vào bà đồng, ý định moi tiền của bà ta quá rõ ràng rồi. Thế nhưng, nghe mấy lời bà đồng nói, tôi bắt đầu nổi lên nghi ngờ với bà lão.
Tôi quyết định vừa làm ra vẻ không có chuyện gì, đảm bảo rằng bà lão và Đoán Đoán không phát hiện ra, vừa âm thầm thương lượng với bà đồng. Lần này tôi nhất định sẽ không trúng kế của bà ta, một lần thanh toán toàn bộ. Bà ta giúp tôi đến đâu, tôi sẽ trả tiền đến đó.
Bà lão mở cửa cho tôi, dường như vẫn luôn đợi tôi quay lại. Bà chỉ vào phòng ngủ, ra hiệu Đoán Đoán đã ngủ rồi, sau đó nói: “Vết thương thế nào rồi?” Vẻ lo lắng trên mặt chẳng giống giả vờ chút nào cả.
“Không có gì nghiêm trọng đâu ạ.” Tôi nói: “Đêm nay con nằm mơ, mơ thấy con qu.ái thú cưỡi lên vai mình để h.út m.áu, sau đó con cứ như vậy mà biến bản thân thành dáng vẻ thế này đây.”
Bà lão thở dài một tiếng: “Gần đây con mệt mỏi quá rồi, vừa lo lắng lại vừa s.ợ h.ãi.”
Tôi bảo bà lão về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại nói chuyện tiếp. Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi móc điện thoại ra, gửi cho bà đồng một tin nhắn: [Đại sư, tôi gửi thêm cho ngài một nghìn nữa, ngài giúp tôi nhìn thử tấm ảnh căn phòng mà chúng tôi thực hiện nghi lễ xem liệu có gì bất ổn không, như vậy có được không?]
Tin nhắn vừa gửi đi, trong lòng tôi bất an không thôi, nghĩ bà đồng có lẽ đã đi ngủ tiếp rồi. Thật không ngờ, chưa được bao lâu, điện thoại đã “ting” lên một tiếng.
Tin nhắn trả lời chỉ có một chữ: [Được]
Tôi bước vào căn phòng đó, đẩy cửa ra, bật đèn trong phòng lên. Sau nghi lễ ngày hôm ấy, tôi và bà lão đã cùng nhau dọn dẹp vệ sinh, quét sạch những mảnh vỡ trên sàn lúc đèn dầu bị nổ. Trong phòng hãy còn một ít đồ cổ sưu tầm và mấy cây đèn không dùng đến, nhưng so với trước cũng rộng rãi hơn nhiều.
Tôi nhấc điện thoại lên chụp một tấm ảnh, gửi cho bà đồng.
[Cô nhìn trên tường xem!] Bà đồng lập tức trả lời.
[Trên tường có vấn đề gì?] Tôi nhanh như chớp liền hỏi lại.
Màn hình trò chuyện đang hiển thị [Đối phương đang nhập chữ]
[Nhìn những chữ đang treo ở trên tường đi! Đó là một lời ng.uyền!]
Lúc tin nhắn này hiện lên, da tôi liền s.ởn gai ốc.
Đúng vào lúc này, tiếng của bà lão đột nhiên vang lên sau lưng:
“Con gái à, con đang làm gì vậy?”
Tôi lập tức quay phắt lại, giấu điện thoại ở đằng sau: “Không có gì… dì à, sao dì lại quay lại thế?”
Là chủ nhà, lại vừa là bạn bè nên bà lão có chìa khóa nhà tôi. Điều kỳ lạ là bà ấy cứ thế lặng lẽ không một tiếng động tiến vào nhà tôi trong khi tôi không hề hay biết.
Bà lão nói: “Dì thấy con sợ hãi nên làm cho con một bát canh trứng.”
Tôi liếc nhìn, trên tay bà lão còn đang cầm một bát canh trứng.
Trong lòng vì vậy mà có chút nhẹ nhõm, sự tình còn chưa rõ ràng, không nên vì vài lời nói của bà đồng mà nghi ngờ người bên cạnh. Tôi một mình không nơi nương tựa, cho đến bây giờ người giúp đỡ tôi nhiều nhất vẫn là bà cụ trước mặt này. Lại nói tôi với bà lão không thù không oán, bà ấy vì sao phải hãm hại tôi kia chứ.
Tôi đón lấy bát, uống một ngụm rồi nói: “Cảm ơn dì ạ.”
Sáng ngày hôm sau, lúc ở cơ quan tôi lại gọi điện cho bà đồng. Tôi nói bản thân trước mắt không có bao nhiêu tiền nhưng sẵn sàng trả góp để được bà ta tư vấn. Chỉ cần bà ta chịu cho tôi vài lời khuyên, tôi nhất định sẽ trả tiền đúng hạn.
7.
Bà đồng nghe mấy lời này thì có vẻ không vui, nhưng cuối cùng cũng đồng ý rồi.
“Cô nên biết rằng bây giờ ta chỉ mong mọi điều tốt lành sẽ đến với cô, bởi vì chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây.”
“Đại sư, tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho ngài nghe, hi vọng ngài có thể cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Bà đồng lại thở dài, nói: “Thành thật mà nói ta cũng không thể nhìn thấu toàn bộ, con qu.ỷ mà cô gặp phải vô cùng ghê gớm, vô cùng lợi hại, nhất thời tôi cũng không thể đoán được nó là thứ gì, thế nhưng có một số chuyện cơ bản ta vẫn có thể chắc chắn.”
“Bà nói đi.” Toàn thân tôi đều r.un r.ẩy.
“Đầu tiên, âm dương khác biệt, qu.ỷ không thể tùy tiện bám lên cơ thể con người, chắc chắn phải có điều kiện nhất định. Thế nên ta suy đoán rằng, ban đầu nó vốn chỉ qu.ấy ph.á, h.ù dọ.a con gái cô, thao túng con bé làm ra một số hành động kỳ qu.ái mà thôi.”
“Theo mấy lời cô vừa nói, con gái cô lúc đó chỉ là trở nên háu ăn, cáu kỉnh vô cớ, hoàn toàn không có hành động gì đặc biệt quá đáng. Nó thậm chí còn biết đồ ăn vốn là do ông chú kia ăn, còn có thể vẽ ra mặt của gã đó. Nó có thể phân biệt được kẻ kia không phải là mình.”
“Nếu như lúc đó cô chịu chuyển nhà sẽ không xảy ra những chuyện sau này, bởi vì ma qu.ỷ nếu không tìm được vật chủ để tá túc trong thời gian dài thì sức mạnh sẽ càng lúc càng suy yếu.” Bà đồng ngập ngừng một lúc đầy vẻ ẩn ý: “Thế nhưng cô đã không làm như vậy.”
“Càng đáng sợ hơn là cô lại đi nghe lời kẻ gian, bản thân tự mình lập bà.n th.ờ, dùng cơ thể của con gái mình để hi.ến t.ế.”
“Đây là loại trận pháp gì, đến bây giờ ta vẫn chưa biết. Lời ng.uyền r.ủa ở trên tường kia thoạt nhìn rất hu.ng ác, nhất thời ta cũng không thể giải mã được. Ngày hôm đó ở trong siêu thị, ta lập tức có thể nhận ra nghi lễ này là t.à thuật kỳ thực là do sợi tóc.”
“Không một môn phái chính giáo nào lại sử dụng tóc cho nghi lễ cả. Tóc có thể trói buộc các li.nh h.ồn. Ba người các cô ăn vào tóc của chính cô, li.nh h.ồn của cả ba cũng vì thế mà buộc chặt lại với nhau.”
“Bức tượng nhỏ cô nhặt được trong bồn hoa ở bệnh viện lúc trước bây giờ đi đâu rồi?”
Tôi nức nở nói: “Không biết nữa, hôm đó sau khi hoàn thành nghi lễ, dường như bức tượng nhỏ đó biến mất rồi, lúc ấy tôi cũng không chú ý.”
“Theo ta đoán, chân thân của con qu.ỷ đó hẳn là trốn ở trong bức tượng. Lúc cô hạ đao đâm xuống, bức tượng cũng vì thế mà bị hút vào trong máu thịt của đứa trẻ.”
Càng nghe tôi càng thấy đáng tin, run rẩy nói: “Đại sư, con gái tôi giờ còn cứu được nữa không? Li.nh h.ồn của nó đã đi đâu rồi?”
Bà đồng nói: “Theo suy đoán của ta, có lẽ li.nh h.ồn con bé vẫn ở trên người nó, chỉ có điều đã bị m.a qu.ỷ tước đi quyền điều khiển cơ thể. M.a qu.ỷ nào cũng có điểm yếu, chỉ có điều bây giờ ta cũng chưa biết đó là gì, cần xin lời khuyên từ sư phụ của mình.”
“Vậy bây giờ tôi nên làm gì?” Tôi khóc không thành tiếng.
“Điều mà cô cần làm nhất bây giờ là tìm hiểu xem hàng xóm của cô rốt cuộc là ai. Có khả năng bà ta là người, cùng với qu.ỷ đã hình thành nên loại quan hệ cộng sinh nào đó, hoặc có thể bà ta nuôi qu.ỷ, cũng có thể là tín đồ của m.a qu.ỷ. Cho dù là loại quan hệ gì, chỉ cần bà ta là người cũng có thân x.ác m.áu thịt giống như chúng ta, vậy thì việc đối phó cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Còn có một khả năng khác phiền phức hơn rất nhiều - bà ta là qu.ỷ. Nhưng ta không quá nghiêng về giả thuyết này, bởi vì người và qu.ỷ vốn bất đồng, bọn chúng không thích hợp tác. Loại qu.ỷ cấp thấp thường thích kéo đàn kéo đống ra ngoài, nhưng con qu.ỷ lần này quá cao cấp rồi, hai chúng nó không thể nào đi với nhau, lại càng không có chuyện che chở cho nhau.”
“Tôi làm sao để biết được bà ta là người hay là qu.ỷ?” Tôi sốt ruột hỏi: “Phải rồi, ngài có thể nhìn ra mà! Tôi hẹn bà ta ra ngoài, ngài đến giúp tôi nhìn xem được không?”
“Hừ, cô đang bảo tôi đi ch*t đó à!.” Bà đồng lạnh lùng nói: “Người làm nghề này như bọn tôi rất nguy hiểm, bọn tôi có thể cảm nhận được mấy thứ không sạch sẽ, đương nhiên mấy thứ không sạch sẽ đó cũng sẽ cảm nhận được bọn tôi. Tôi đang dùng mạng của mình để giúp cô đó!”
“Được rồi đại sư.” Tôi dịu giọng: “Vậy ngài nói xem tôi phải làm thế nào?”
Đối phương trầm tư một lúc mới nói: “Không phải sắp tới tết Đoan Ngọ rồi sao? Cô đi mua một nắm ngải cứu treo ở trên cửa đi.”
8.
Tôi mua một nắm ngải cứu về treo trước cửa, sau đó nối nguồn điện,lắp một chiếc camera nhỏ không dây ở đối diện cửa nhà. Loại camera giám sát không dây này phụ thuộc quá nhiều vào kết nối mạng, nhưng tôi lại không dám mời người tới nối dây, làm như vậy thì lộ liễu quá. Xem đi xem lại vài lần tôi có thể khẳng định, nếu như không để ý kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua cái camera này.
Ở cơ quan, tôi mở phần mềm giám sát video trên điện thoại lên, dùng điện thoại ở trường để gọi cho bà lão: “Dì à, hôm nay lúc đi làm cháu để quên một tập tài liệu, không biết là rơi ở trên xe hay là để ở nhà. Dì có thể đến nhà giúp cháu tìm thử không, bìa ngoài màu xanh ạ.”
Bà lão không chút do dự liền đồng ý.
Sau khi cúp máy, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát trên điện thoại.
Chưa được bao lâu, bà lão đã bước ra.
Bà ta bước đến trước cửa nhà tôi, nhìn thấy ngải cửu treo trước cửa nhà.
Bà ta bước sang bên trái định mở cửa.
Nhưng tay mới vươn ra được một nửa lại dừng lại.
Sau đó quay người lại, tiếp tục bước về phía bên phải.
Chần chừ đứng ở bên phải cửa một lúc, sau đó lại bước sang bên trái.
Một lần nữa lại dừng lại.
Tôi hiểu ra rồi.
Bà ta không thể tiến vào.
Lúc này bà ta đột nhiên xoay lưng lại, ngửa đầu ra sau, cái cổ uốn cong xuống một cách kỳ lạ khiến cho cái đầu như sắp sửa gãy luôn, mắt lộn ngược trừng trừng nhìn về phía camera giám sát!
Rõ ràng đã biết bà ta cách mình cả một cái màn hình theo dõi, tôi vẫn không khỏi s.ợ h.ãi mà lùi lại mấy bước.
Bà ta quan sát chừng vài giây, cái đầu đột nhiên ngẩng phắt dậy, rời khỏi phạm vi camera giám sát.
Tôi mất h.ồn mất v.ía, hít thở thật sâu.
Bà lão này – là qu.ỷ.
Tôi lập tức gọi điện cho bà đồng để báo cáo tình hình mới nhất.
Bà đồng nghe xong cũng rất lấy làm kinh ngạc: “Đây quả đúng là tình huống hóc búa nan giải nhất, vượt xa ngoài tầm dự đoán của tôi. Tôi phải lập tức hỏi ý kiến của sư phụ.”
“Phiền ngài lập tức liên hệ với tôn sư giúp tôi!” Tôi gấp gáp nói.
“Thế nhưng tôi cũng không thể tay không đến gặp bà ấy. Sư môn chúng tôi có quy củ, nếu muốn nghe ý kiến của sư phụ, nhất định phải tặng lễ. Cô gửi cho ta hai mươi vạn đi.”
Tôi lo lắng đến nỗi nước mắt sắp sửa tràn ra rồi: “Chị ơi, tôi gọi chị một tiếng chị, tôi thực sự không có nhiều tiền như thế đâu.”
“Cần tiền hay cần con?” Bà đồng ép hỏi.
“Ngài tin tôi đi mà, tôi thực sự không lấy đâu ra số tiền đó cả.”
“Thế trong tay cô bây giờ có bao nhiêu?”
“Mười vạn.” Tôi thành thật đáp.
“Thế thì cô chuyển trước cho ta mười vạn vậy.” Bà đồng nói xong liền dập máy.
Tôi lo lắng đến nỗi đầu óc xoay mòng mòng, trong lòng hận vô cùng, nhưng cuối cùng chỉ đành chuyển tiền cho bà ta.
Chỉ cần Đoán Đoán có thể t.ai qua n,ạn khỏi, tiền tôi có thể kiếm lại. Kẻ mưu tài dù sao cũng tốt hơn so với qu.ỷ đòi mạng!
Tiền đã được chuyển đi, tôi đang định gọi lại cho bà đồng thì điện thoại bỗng báo có cuộc gọi đến.