5.
Tim tôi bỗng đập nhanh một nhịp, bà ấy đã nói trúng một phần.
“Ông cụ hàng xóm đã qua đời cách đây không lâu… Nhưng mà không phải mất ở nhà, là ở bệnh viện…” Tôi ấp úng.
Bà đồng không nói năng gì, bước về phía căn phòng nơi ông cụ cất giữ đồ sưu tầm lúc ông cụ còn sống.
Căn phòng đó lúc bình thường tôi đều khóa lại, mà đồ đạc ở bên trong ngoại trừ ngày đầu tiên đến đây xem nhà được bà lão dẫn đi coi, sau này tôi chưa từng xem lại lần nào.
“Đây là đồ của hàng xóm…” Không đợi tôi nói hết, bà đồng đã mở cửa tiến vào.
Trong phòng đầy những ngọn đèn dầu đã tắt, trên tường còn treo mấy bức tranh thư pháp, đồ đạc chất thành một đống loạn xị.
“Sao có thể để trẻ con ở trong một cái nhà như thế này kia chứ” Bà đồng lập tức đóng cửa lại, xoay người nghiêm khắc nói với tôi.
Tôi căng thẳng đến nỗi không thể nói năng mạch lạc được: “Đại sư, ngài đây là nói… trong căn phòng này… thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ sao?”
Bà đồng xua xua tay: “Vậy cũng không phải. Chỉ là căn nhà này cất giữ quá nhiều đồ vật cổ, đã qua tay không biết bao nhiêu đời, bên trên thế nào cũng phải dính chút â.m kh.í. Người lớn có sức khỏe tốt, có thể chống cự lại những thứ này, nhưng trẻ nhỏ sẽ không chịu nổi. Tôi khuyên cô nên sớm chuyển nhà đi.”
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống. Chỉ cần con bé ổn, chuyển nhà cũng không phải việc gì lớn.
“Đại sư, chỉ cần tôi chuyển nhà, bé con sẽ ổn chứ?” Tôi gấp gáp truy hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Bà đồng liếc tôi một cái, vẻ mặt có chút không vui. Trong lúc nhất thời tôi bèn cảm thấy nghi ngờ, trong lòng có dự cảm không tốt: Không phải là bà đồng này đang muốn moi tiền mình đó chứ?
Quả nhiên, sau đó bà đồng liền thi triển công phu sư tử ngoạm(3): “Tính cho cô một cái giá may mắn vậy, sáu mươi sáu nghìn tệ.”
(3) công phu sư tử ngoạm: chỉ mấy trò chặt chém với giá cắt cổ.
Cái giá này đã vượt xa dự tính trong đầu tôi, thế nhưng bà đồng nói nếu không chọn số may mắn thì sẽ không tốt cho trẻ con, vì con gái tôi cũng chỉ đành cắn răng nhịn, coi như dùng số tiền đó để cầu phúc vậy. Thế nhưng bởi vì chuyện này mà nghi ngờ của tôi đối với bà đồng lại càng thêm sâu sắc. Chỉ sợ tiền đã chi rồi, bé con vẫn không ổn.
Dù không hài lòng, tôi vẫn cung kính tiễn bà đồng ra ngoài, giúp bà ta gọi một chiếc taxi sau đó trả tiền trước. Vừa xoay người lên lầu liền phát hiện cánh cửa nhà đối diện đang mở, bà lão đang đứng ở hành lang đợi tôi. Ban nãy lúc tôi đi tiễn bà đồng, chắc chắn bà ấy đã nhìn thấy rồi.
6.
“Dì à.” Tôi nở nụ cười mang theo vẻ mệt mỏi và xấu hổ: “Đoán Đoán sao rồi ạ, không có chuyện gì chứ?”
Bà lão kéo tôi đến chỗ đầu cầu thang, ánh mắt liếc nhìn xuống dưới lầu, nhỏ giọng hỏi: “Là thầy đồng con mời đến đó à?”
Tôi có hơi xấu hổ. Đã thuê nhà của người ta, giá thuê đã thấp như vậy, ấy thế lại còn mời cả bà đồng đến xem, chuyện này nói thế nào cũng không ổn. Vốn dĩ tôi còn muốn giấu bà lão chuyện này, nhưng bây giờ đã bị phát hiện, chi bằng cứ thật thà nói hết ra, đằng nào tôi cũng sắp phải chuyển nhà.
“Dì à, gần đây Đoán Đoán có chút không ổn, con đang nghĩ không biết có phải đã va vào cái gì đó hay không…”
Bà lão lắc đầu, không tiếp lời tôi, ngược lại hỏi: “Đưa cho người ta bao nhiêu rồi?”
Tôi thành thực trả lời.
Bà lão nhìn tôi với ánh mắt tiếc nuối pha chút chẳng biết phải làm sao: “Con bị lừa rồi! Rõ ràng là kẻ đó chẳng biết xem gì cả, chẳng qua chỉ là mở miệng nói xàm mà thôi!
Nhìn căn nhà này cũ như vậy, bà ta trước tiên đương nhiên phải hỏi trong nhà có người qua đời hay không, nào có căn nhà cũ nào lại không từng trải qua mấy đời kia chứ!
Nếu trả lời là không có, vậy thì cứ nói đồ vật trong nhà cũ rồi, â.m kh.í nặng!
Rõ ràng là không có chuyện này! Nếu quả đúng như bà ta nói, người trên thế giới này nhìn thấy mấy ông già bà cả đều phải chạy trốn cả rồi! Hai người các con ấy mà, một kẻ dám đòi, một người thì dám đưa!”
Tôi xấu hổ thở dài, miệng không ngừng đáp: “Dì nói rất đúng.”
Bà lão lại bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Dì nói cho con hay, dì với chú của con sưu tầm đồ cổ bao nhiêu lâu nay, chắc chắn không phải loại hàng gì cũng vơ vào tay, lúc nào cũng vô cùng cẩn thận. Mấy cái đồ không may mắn hoặc không tốt, dì với chú con sao có thể mua về nhà được.”
Tôi liên tục nói phải.
“Bình thường dì cũng không nói với ai, nhiều năm sưu tầm đồ cổ, ít nhiều gì hai vợ chồng dì cũng học được cách nhìn nhận một số thứ.”
Đôi mắt chất chứa nỗi lo ánh lên niềm hi vọng: “Dì ơi, dì nể mặt Đoán Đoán giúp con đi. Rốt cuộc là Đoán Đoán đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con gái à, dì thấy con người con thật tốt, coi con giống như con gái ruột vậy, có mấy lời này dì nói thẳng, con đừng để bụng.”
Sau khi tôi nhiều lần hứa hẹn rằng bản thân nhất định sẽ không để bụng, bà lão bèn tiến lại gần, thì thầm vào tai tôi: “Vấn đề không phải ở cái nhà.”
“Vấn đề không nằm ở nhà?” Tôi sốt ruột đến nỗi trong đầu hoàn toàn trống rỗng, liên tục lặp đi lặp lại.
“Vấn đề nằm ở bé con. Con để ý kỹ mà xem, đó nào phải con gái của con đâu!”
M.áu trong người tôi như đông đặc lại.
7.
Lúc này, chẳng biết từ lúc nào Đoán Đoán đã chạy ra khỏi cửa nhà đối diện, tôi thấy trong tay con bé ôm một con búp bê, mặt mũi vô cảm nhìn chằm chằm vào chúng tôi đang to nhỏ với nhau.
“Mẹ, mẹ, hai người đang nói con sao?”
Hai mẹ con tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi không nhịn được bỗng rùng mình ớn lạnh. Đứa nhỏ vốn ngày đêm bên tôi, chưa bao giờ lại khiến tôi cảm thấy xa lạ đến thế.
Tôi cảm thấy, dường như con bé đã cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong đáy mắt tôi.
Cũng may bà lão kinh nghiệm phong phú, bình tĩnh xoay người lại, mỉm cười nói: “Bà đang kể cho mẹ nghe hôm nay chúng ta đã làm những việc gì.”
Đoán Đoán vui vẻ chạy đến, cho tôi xem con búp bê trong tay.
“Con và bà đang trang điểm cho búp bê.” Con bé nói.
Khuôn mặt búp bê bị bút nước tô thành hai màu đen đỏ, đôi mắt màu vàng kim được làm từ hạt thủy tinh lấp la lấp lánh. Đoán Đoán vẫn luôn thích dùng màu nước để trang điểm cho búp bê, thế nhưng chẳng biết có phải tâm lý của tôi bị ảnh hưởng hay không mà cảm thấy cách trang điểm ngày hôm nay vô cùng kỳ lạ. Đáng sợ nhất là trên trán của búp bê còn có một vết được vẽ bằng bút màu nước ánh kim, giống như một con mắt bị kiếm đâ.m xuyên.
“Rất đẹp.” Tôi miễn cưỡng nói.
“Vào nhà trước đã.” Bà lão ra hiệu cho tôi mở cửa, để Đoán Đoán vào nhà trước. Sau đó, bà ấy ghé sát vào tai tôi nói: “Đừng để con bé phát hiện ra, nghĩ kỹ xem trước khi chuyện này phát sinh có từng xảy ra chuyện gì bất thường hay không.” Bà ấy dùng tay trái chạm vào tai ra hiệu có gì thì gọi điện thoại, sau đó vỗ mấy cái vào vai tôi, dường như muốn giúp tôi trấn tĩnh lại, sau đó mới quay trở về nhà của mình.
“Mẹ ơi, mẹ với bà kỳ lạ thật đó.” Lúc này tôi vẫn đang nhìn về nhà đối diện, đột nhiên nghe thấy tiếng Đoán Đoán lạnh lùng vang lên từ phía sau.
“Hôm nay mẹ mệt quá, ở trường có rất nhiều việc phải làm.” Tôi thở dài, xoay người lại, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
“Mẹ, con đói rồi.” Ánh mắt Đoán Đoán vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Đói rồi phải không, mẹ đi làm cơm cho con nhé.” Tôi gần như chạy vào trong nhà bếp, cố gắng tránh mặt đứa con gái mà trước đây bản thân hận không thể ở bên cạnh từng giờ từng phút.
8.
Trước khi những chuyện này phát sinh đã có chuyện gì xảy ra?
Tôi vừa thái rau, vừa hồi tưởng lại.
Chuyện bất thường đầu tiên diễn ra chính là vào buổi tối ngày hôm đó, phần mềm âm nhạc thình lình phát ra âm thanh kêu cứu.
“Mẹ ơi cứu con!”
Lúc này nghĩ đến giọng nói đó, da đầu tôi vẫn tê dại. Đó là tiếng kêu cứu từ đứa con gái thực sự của tôi sao?
Lệ trào ra từ trong mắt tôi. Đoán Đoán, mẹ nhất định sẽ cứu con, nhất định sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm hại, mặc cho đó là thứ qu.ái qu.ỷ gì.
Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cố gắng nhớ xem mấy ngày trước đã phát sinh điều gì lạ thường.
Nghĩ kỹ lại, quả thực là có một chuyện.
Hôm đó đúng vào ngày Đoán Đoán khỏi bệnh và được xuất viện. Tôi đang làm thủ tục ở sảnh bệnh viện, Đoán Đoán ở bên cạnh chờ lâu quá mất hết cả kiên nhẫn, liên tục thúc giục tôi. Thế nên tôi đã đưa ra một đề nghị mà bây giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy mình thực là vô cùng ng.u xu.ẩn. Tôi nói: “Đoán Đoán, chúng ta chơi trốn tìm đi, con đi trốn, mẹ sẽ đi tìm, con không được phép chạy ra khỏi sảnh này, trừ mẹ ra, bất kỳ ai gọi cũng không được đi theo.”
Khi ấy tôi chỉ cố gắng muốn Đoán Đoán yên lặng một chút, mà chơi trốn tìm là trò mà con bé yêu thích nhất. Cái bệnh viện đó không lớn lắm, đại sảnh cũng chẳng chiếm bao nhiêu diện tích, tôi tự cho rằng bản thân có thể nhanh chóng tìm thấy con gái sau khi làm xong thủ tục. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng cái trò chơi này ẩn chứa quá nhiều yếu tố không an toàn.
Sau khi làm xong hết các thủ tục, tôi phát hiện không tìm thấy con gái mình ở đâu cả. Trong lòng vô cùng sốt ruột, lớn giọng gọi tên con bé, thế nhưng chẳng ai đáp lời. Người đi trốn trong trò chơi trốn tìm đều biết không được đáp lại tiếng gọi của “ma”. Đây là nguyên tắc cơ bản của trò chơi này.
Đúng vào lúc tôi đang lo lắng, gọi nhiều đến nỗi hụt cả hơi, tôi bỗng nhiên phát hiện hình như có một bóng người nhỏ bé đang di chuyển trên bồn hoa ở lối vào sảnh bệnh viện. Để mà nói rộng ra thì, bồn hoa ở lối vào cũng được coi là nằm trong phạm vi của đại sảnh. Đoán Đoán là một đứa trẻ thành thực, sẽ không làm trái những gì mà tôi yêu cầu. Tôi nhìn thấy tia hy vọng, vội vàng bước tới bồn hoa.
Bình luận facebook