1.
Mười hai giờ đêm, tôi đã chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai, cũng sắp xếp xong đâu đấy công việc ở trường, lúc này tôi mới nhẹ nhàng bò lên giường, đắp chăn cho con gái đang ngủ bên cạnh, sau đó mở phần mềm nghe nhạc trong điện thoại lên, cắm tai nghe, nằm xuống.
Tôi là giáo viên dạy nhạc ở một trường tiểu học, một mình nuôi dưỡng cô con gái đã được bốn tuổi rưỡi. Mặc dù cuộc sống của mẹ đơn thân không dễ dàng gì, nhưng nhóc con rất dễ thương, mỗi ngày trôi qua cũng coi như tạm ổn. Tôi có thói quen nghe một vài bản nhạc êm dịu trước khi ngủ, bất kể muộn cỡ nào cũng nhất định phải nghe mấy bài để đôi tai được thư giãn, sau đó từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Tôi bật bản nhạc “Lời cầu nguyện của thiếu nữ” của Badarzewska(1) lên, sau đó nhắm mắt lại.
(1) Tên gốc của bản nhạc là “Maiden's Prayer” của Tekla Badarzewska-Baranowska.
Tai nghe bỗng truyền đến vài âm thanh, lập tức liền thổi bay cơn buồn ngủ vừa ập đến!
“Mẹ ơi cứu con!”
“Mẹ ơi cứu con!”
“Mẹ ơi cứu con!”
Tiếng cô bé vang lên rõ mồn một từ trong tai nghe. Để ý kỹ một chút, rõ ràng là tiếng con gái Đoán Đoán của tôi mà!
Tôi giật mình hét “aaaaa” một tiếng, hai mắt đột ngột mở to, đúng lúc chạm phải một đôi mắt khác!
Chẳng biết Đoán Đoán đã tỉnh dậy từ khi nào, con bé chống tay cạnh đầu tôi, đôi mắt to đen lay láy cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào tôi trong bóng đêm. Không biết vì lẽ gì, đôi mắt quen thuộc lúc này đây lại có chút kỳ qu.ái và xa lạ.
Tôi cẩn thận lắng nghe lần nữa, bên tai nào có tiếng hô hét gì. Chỉ có tiếng piano mượt mà truyền đến từ trong tai nghe.
Trong lòng bỗng cảm thấy buồn cười, con gái tự tay mình nuôi dưỡng, tự dưng lại thấy sợ hãi là làm sao? Tôi vươn tay vuốt tóc con bé, dịu dàng nói: “Đoán Đoán, khi nãy là con gọi mẹ sao?”
Đoán Đoán lắc đầu: “Không phải, con nghe thấy mẹ kêu lên.”
“Ừm, ban nãy mẹ gặp ác mộng, làm con giật mình rồi phải không?” Hóa ra nhóc con bị tiếng kêu của tôi làm giật mình thức giấc.
Tôi bảo Đoán Đoán nằm xuống, tay phải nhẹ nhàng vỗ nhẹ cái bụng nhỏ mềm mại của con bé. Tay trái thì trượt điện thoại, mở phần mềm nghe nhạc để xem thử. Bài nhạc vừa phát quả thực là “Lời cầu nguyện của thiếu nữ”, cũng chẳng có bất kỳ âm thanh gì khác lạ được phát ra.
Có lẽ là do mấy hôm nay tôi đã quá mệt mỏi. Gần đây trường học có rất nhiều chuyện, lãnh đạo cấp trên kiểm tra công việc, cách đây không lâu Đoán Đoán lại ốm nặng, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều vì thế mà chẳng còn chút hơi sức nào. Có lẽ vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, khi nãy bản thân lơ mơ ngủ nên nghe nhầm.
Tôi vẫn đang miên man suy nghĩ thì Đoán Đoán đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sẽ ở bên con mãi mãi chứ?”
Một câu không đầu không đuôi này khiến tôi sửng sốt.
Tôi cúi xuống hôn lên mặt con bé, nói: “Đương nhiên rồi, mẹ sẽ mãi ở bên cạnh Đoán Đoán. Được rồi, không nói chuyện nữa, nhanh ngủ đi nào. Ngày mai chúng ta dậy sớm ăn bánh bao(2) nha.”
(2) Loại bánh bao được đề cập ở đây là Thủy Tiên Bao, tức bánh bao chiên bằng nước.
Con bé thì thầm rồi ngủ thiếp đi, tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mọi chuyện sau đó càng ngày càng khác thường.
2.
Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi tan làm tôi đến trường mẫu giáo đón Đoán Đoán.
Cô giáo ở lớp vừa thấy tôi liền vội hỏi: “Mẹ Đoán Đoán, có phải sáng nay Đoán Đoán chưa ăn gì mà đã được đưa tới trường rồi phải không?”
“Đâu có, sáng nay con bé đã ăn hai cái bánh bao rồi.” Dạ dày Đoán Đoán không tốt, bình thường tôi đều để con bé ăn cơm ở nhà, sau đó mới đưa đến trường.
“Thế thì lạ thật đấy.” Mặt cô giáo đầy vẻ khó hiểu: “Sáng nay sau khi Đoán Đoán tới lớp lại ăn thêm bốn cái bánh mì, hai quả trứng chiên và một cốc sữa bò.”
“Hả?” Sắc mặt tôi lập tức lập tức thay đổi: “Một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể ăn nhiều đến thế? Khẩu vị của con bé Đoán Đoán nhà tôi vẫn luôn không tốt, bình thường buổi sáng ngay cả một ổ bánh mì cũng không ăn hết, bánh bao là món con bé thích ăn nhất, vậy nên mới có thể ăn được hai cái, bữa sáng hôm nay cũng coi như ăn nhiều hơn so với mọi hôm rồi. Cô giáo à, sao cô lại không chú ý để con bé ăn nhiều như thế chứ.”
Cô giáo ấm ức: “Tôi cũng có ngăn Đoán Đoán lại rồi, thế nhưng con bé không nghe, miệng liên tục kêu đói, còn giành đồ ăn của các bạn. Tôi thấy quả thật con bé rất đói, sau khi ăn xong cũng không có vấn đề gì lạ, thế nên mới không liên hệ với cô.”
Tôi có hơi tức giận: “Không thể nào, Đoán Đoán nhà tôi vẫn luôn rất ngoan, sao có thể cư.ớp đồ ăn của bạn khác kia chứ!” Sau đó gọi to tên của Đoán Đoán.
Nghe thấy tiếng tôi gọi, Đoán Đoán từ trong lớp chạy ra. Thấy con bé vẫn tinh nghịch vui vẻ, không vì ăn quá nhiều mà khó chịu chút nào, trong lòng tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cũng nhận ra rằng mình không nên đối xử với cô giáo như vậy. Bản thân tôi cũng là giáo viên, thầy cô giáo phải quản biết bao nhiêu học sinh một ngày, có lỡ nhớ nhầm cũng là chuyện bình thường. Để làm dịu mấy lời khi nãy, tôi bèn nói thêm: “Có lẽ bởi vì mấy bữa trước con bé mới bệnh nặng một trận, vì thế trong bụng trống không, mấy ngày này ăn uống rất ngon miệng.”
Cô giáo lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy: “Tôi nói mà, làm sao mà lượng cơm của một cô bé lại giống đàn ông như vậy.”
Tôi cười ngượng với cô giáo, dẫn Đoán Đoán ra ngoài.
“Đoán Đoán, hôm nay con thật sự ăn nhiều như vậy sao?” Tôi hỏi.
Đoán Đoán khẽ lắc đầu.
Tôi thở phào một hơi: “Vậy tại sao cô giáo lại nói con ăn rất nhiều?”
3.
“Cái đó không phải con ăn đâu.”
Quả nhiên là cô giáo nhớ nhầm rồi: “Vậy thì là ai ăn?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Là chú ăn đó.”
“Chú?” Trường mầm non sao lại có chú nào? Tim tôi lại thắt lại: “Chú nào cơ?”
Đoán Đoán cúi đầu không nói gì.
Tôi ngồi xuống, nắm lấy đôi vai của con gái: “Nói cho mẹ biết đi, là chú nào vậy?”
“Chú… chú không cho con nói.” Đoán Đoán vẫn cúi đầu không nhìn tôi.
“Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ bảo vệ con mà.”
“Chú nói… Nếu con nói cho mẹ biết…” Đoán Đoán đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đồng tử giãn ra, đôi mắt tối sầm. Tôi nghe thấy… giọng nói của con gái đã dần thay đổi.
“Chú ấy sẽ gi*t con.”
Tôi không kìm được mà buông hai tay đang nắm trên vai con bé, ngã phịch xuống đất.
Tôi báo cảnh sát, nói rằng bản thân nghi ngờ có kẻ khả nghi xuất hiện trong trường mẫu giáo. Cảnh sát đã lấy toàn bộ các đoạn phim trích xuất từ camera giám sát của trường học ngày hôm ấy. Sau đó, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong camera giám sát, con gái tôi đang ngấu nghiến hết cái bánh này đến cái bánh khác, tốc độ nhanh lạ thường. Sau đó còn cư.ớp lấy món trứng tráng của cô bé ngồi bên cạnh. Cô bé tức đến mức oa oa khóc, cô giáo phải chạy đến an ủi rồi phê bình Đoán Đoán. Đoán Đoán lại ngoảnh mặt đi, tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Cả một buổi chiều, bên cạnh con bé không hề xuất hiện người đàn ông lạ mặt nào.
Đây… đây thực sự là con gái của tôi sao? Cảm giác kỳ qu.ái đáng s.ợ đó một lần nữa bao chặt lấy tôi.
Tôi xin lỗi cô giáo ở trường và cả cảnh sát, thừa nhận bản thân nghi ngờ quá nhiều. Nhà trường cũng khéo léo bày tỏ rằng, nếu tôi đã thiếu niềm tin ở bọn họ như vậy thì chi bằng chuyển con gái sang một trường mẫu giáo khác. Tôi thấy vô cùng xấu hổ, đương nhiên là phải đồng ý.
Lúc tôi dẫn con bé ra khỏi trường cũng đã hơn bốn giờ chiều. Đoán Đoán cứ liên tục kêu đói, lúc này tôi mới chợt nhớ ra trưa nay cả hai mẹ con còn chưa kịp ăn gì. Bất kể thế nào, trước tiên phải tìm cái gì ăn đã rồi nói sau. Lúc này tôi cũng kiệt sức rồi. Vừa hay trên đường từ trường về nhà có một cái siêu thị, tôi quyết định mua chút đồ ăn vặt và đồ nấu sẵn, cho con bé ăn lót bụng trước, buổi tối sẽ xào thêm mấy món, nấu nồi cháo.
Lúc tôi đang đứng ở quầy nấu sẵn để chọn món thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chủ quầy hàng bên cạnh hét lên.
Tôi ngoảnh đầu lại, bản thân lập tức bị dọ.a đến thất hồn lạc phách.
Đoán Đoán đang ôm một con gà sống ở quầy thịt bên cạnh, lớn miệng nhai nuốt! M.áu gà rơi từ trên cằm xuống, nhỏ lên chiếc váy màu hồng bằng vải cotton của con bé.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng, quả nhiên trên người con gái mình có gì đó không đúng.
4..
Ngày hôm sau, tôi giao con bé cho chủ nhà sống ở đối diện nhờ chăm sóc.
Chủ nhà là một bà lão rất hòa nhã, con trai đã định cư ở nước ngoài, để lại cho cha mẹ toàn bộ hai căn hộ trên tầng này, trong đó một căn để hai vợ chồng bà lão ở, một căn dùng để lưu giữ bộ sưu tập mà ông lão đã dành cả cuộc đời mình để gom góp.
Sinh thời, ông lão là người rất nhã nhặn, thích sưu tầm những chiếc đèn cổ, bình hoa, chai lọ và các loại đồ cổ khác, nghe nói giá trị rất lớn, chất đầy cả một phòng, cũng chính là căn nhà mà tôi đang thuê bây giờ.
Hai vợ chồng ông bà lão vẫn luôn muốn ra nước ngoài định cư cùng con trai lúc tuổi già, thế nhưng mấy món đồ này của ông lão cũng không thể lập tức dọn đi, nhưng bỏ lại thì cũng không đành, thế nên vẫn dùng dằng chưa đi được.
Thật không ngờ, chỉ một lần trì hoãn này, ông lão lại không qua khỏi, đột ngột ra đi.
Bà lão còn lại một mình, muốn cho người khác thuê căn hộ đối diện, vừa là để có người chăm nom giúp, lại vừa có người bầu bạn, đợi sắp xếp xong đâu đấy, bà sẽ ra nước ngoài đoàn tụ với con trai.
Bà lão thấy con người tôi đáng tin cậy, sẽ không có ý đồ xấu đối với mấy món sưu tầm của ông lão, một mình đơn độc chăm sóc con nhỏ cũng thật đáng thương, đồng thời cũng cảm thấy Đoán Đoán rất đáng yêu, thế nên chỉ lấy của tôi một nửa số tiền thuê nhà, thỉnh thoảng còn mang cho Đoán Đoán ít đồ ăn do bà tự làm, thực sự đã giúp đỡ tôi không ít.
Để Đoán Đoán ở nhà bà ấy, tôi rất an tâm.
Sắp xếp xong chuyện của bé con, tôi bèn gọi điện cho “bà đồng” do một người bạn giới thiệu, mời bà ta đến nhà.
Trước giờ tôi vẫn không tin mấy chuyện như thế này, thế nhưng xảy ra chuyện kỳ qu.ái với con gái ở quầy hàng hôm trước, tốt hơn cả là cứ mời người đến xem thế nào.
Bà đồng này cũng không lớn tuổi hơn tôi bao nhiêu, ăn mặc cũng chẳng khác nào người bình thường. Người vừa bước vào cửa, mày đã cau lại.
“Đại sư, ngài xem…” Tôi vừa muốn nói chuyện, bà đồng đã xua tay ra hiệu cho tôi im lặng.
Tôi khép chặt miệng, nhìn bà ta bước thẳng về phía mấy chiếc bình hoa đặt trên chiếc kệ trong phòng khách.
Đó là bình hoa do ông cụ hàng xóm để lại, đều được ngăn bằng cửa thủy tinh, nghe nói mấy cái bình đó có từ thời nhà Thanh.
“Nhà này… có người mới m.ất sao?” Bà đồng chậm rãi cất tiếng hỏi.
Bình luận facebook