-
Chương 8
17.
Thẩm Thanh Thu đã gặp được mẹ mình, gặp được chồng con như ý muốn!
Đứa nhỏ vừa nhìn thấy mặt Thẩm Thanh Thu, đột nhiên ngừng khóc, cười khúc khích, dang rộng vòng tay về phía Thẩm Thanh Thu.
Lý Nhiên Nhiên nhìn Thẩm Thanh Thu, đột nhiên bật khóc: “Em yêu, anh đã đợi em sáu năm rồi…”
Lúc đó, không chỉ gia đình cô mà cả phần bình luận trong phòng livestream đều cảm động:
[Hóa ra đứa trẻ trong tay bố đang khóc liền mỉm cười là vì nhìn thấy mẹ!]
[Cho nên khi bố nhìn bé con rồi gọi “vợ” chỉ vì con gái giống vợ nên "nhìn con mà nhớ mẹ" sao?]
[Đứa bé này thật đáng thương, nghĩ đến cuộc hội ngộ ngắn ngủi sau đó sẽ vĩnh viễn xa cách mà lòng tôi đau xót quá!]
[Thẩm Thanh Thu thật hồ đồ, nếu không phải cô ấy nổi điên lên đi giết người thì cô ấy cũng sẽ không bị báo ứng mà chết đi?]
[Này, người tốt và người xấu luôn tồn tại song hành cùng nhau, Hồng Chúc, cô cho rằng những kẻ ác làm việc xấu sau khi chết đều sẽ nhận quả báo sao?]
Tôi gật đầu:
"Đừng lo lắng, những kẻ xấu sẽ bị pháp luật trừng trị. Nếu không thể trừng trị thì khi chết vẫn còn phán quan và Diêm Vương~"
"Dù sao đi nữa, không ai trong số họ có thể trốn thoát."
18.
Sau sáu năm xa cách, ba người lại đoàn tụ nhưng tất cả đều im lặng.
Mãi đến Lý Nhiên Nhiên lên tiếng trước, anh ta mới nói với Trương Nhất Nhất:
“Trước khi chết cùng cậu ngoắc ngón tay, không phải là để kéo cậu xuống hay nhờ cậu chăm sóc gia đình tôi. Mà chỉ đơn giản…tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu.”
“Đã nhiều năm như vậy, linh hồn của tôi bị mắc kẹt trong căn phòng này, tôi nghĩ đi nghĩ lại không hiểu tại sao mình không thể thoát ra được, sau này tôi mới nhận ra, là tôi vẫn còn nợ cậu, nợ A Thu, nợ cha mẹ tôi, cùng tất cả những người yêu thương tôi một lời xin lỗi. .”
"Rõ ràng trước khi chết tôi đã nói lời xin lỗi với cậu, nhưng tại sao tôi vẫn khổ sở như vậy..."
Anh ta liếc nhìn Thẩm Thanh Thu đang đứng ở một bên.
Cô ấy đang nhìn đứa trẻ trong tay mình với niềm khao khát mãnh liệt.
Thẩm Thanh Thu không biết tại sao con mình sau khi chết lại tìm được cha của nó, nhưng ít nhất hiện tại bọn họ có thể đoàn tụ.
Chứng kiến những đứa con của mình đã mất nay một gia đình ba người hạnh phúc đoàn tụ bên nhau, bọn trẻ đã rất vất vả nay ở bên nhau cùng ôm nhau khóc òa.
Thẩm Thanh Thu thấy thế, vội vàng đi về phía mẹ mình, an ủi bà: “Mẹ, khi có cơ hội con sẽ lại tới gặp mẹ.”
Bà lão nước mắt không ngừng rơi, hiển nhiên bà có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đều bị chặn lại trong miệng, cuối cùng chỉ có thể nhìn linh hồn con gái mình, giống như một người mẹ nghiêm khắc dạy dỗ con cái: “Con đã giết người, đã làm ra chuyện sai trái, khi xuống địa phủ nhất định phải chuộc tội."
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Một mạng đổi một mạng, một mình con sẽ làm việc cho cậu ấy để chuộc tội.”
Lúc này, quỷ nam phía sau chứng kiến mọi chuyện đột nhiên giả vờ tức giận: "Ai bắt cô phải giết người? Từ nay người nhà của cô đốt vàng mã cho cô thì cô... chia cho tôi một ít đi."
Cậu bé lang thang tốt bụng và đáng thương này đã khiến cho bình luận bỗng trở nên sôi nổi:
[Tôi khóc chết mất, cậu bé ấy thật tốt bụng]
[Cậu bé! Em tên là gì? Nói cho chị biết, từ nay chị sẽ đốt vàng mã gửi cho em.]
[Cho tôi theo với và tôi cũng sẽ đốt nó cho bạn!]
Lúc này.
Hai bà lão tóc bạc nhìn nhau trong nước mắt tràn đầy thổn thức cùng bi thương, cuối cùng cũng đỡ nhau rời đi.
Tôi biết bọn họ đã trải qua một lần sinh ly.
Không nghĩ đến lại một lần nữa trơ mắt nhìn con cái biến mất.
-Phiên ngoại-
Một tháng sau-
Nhà hàng lẩu trà sữa mới của tôi khai trương ở địa phủ.
Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong số những vị khách ghé qua.
Tôi ngước lên để nhìn kỹ hơn nhưng lại phát hiện không thấy bóng dáng kia đâu cả.
Mãi đến khi tôi làm xong việc và bước ra khỏi cửa hàng, tôi mới chú ý đến một bóng đen đang nép sang một bên, nhìn thấy tôi đi tới, bóng đen đó mới dám chào tôi: “Hồng Châu, cảm ơn cô đã giúp tôi giải oan….,tôi, tôi còn có việc muốn nhờ cô giúp đỡ."
Khuôn mặt trong bóng tối dần dần hiện rõ ràng, tôi nhìn kỹ hơn, hóa ra là cậu bé lang thang bị Thẩm Thanh Thu bóp cổ chết một tháng trước.
Nhưng bây giờ trông cậu bé khá hơn nhiều.
Chẳng những cậu ấy có quần áo mới, giày mới mà toàn bộ thân thể còn sạch sẽ, ngăn nắp, đôi mắt còn còn chưa vẻ đau khổ khi bị đói nữa.
Cậu ấy xấu hổ xoa xoa tay: “Tôi thấy cô bận rộn cả ngày nên không dám làm phiền.”
Tôi cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Thanh Thu đã giết người, mà phiên tòa ở Địa Phủ chưa kết thúc, nên không thể thả cô ấy về âm phủ sớm như vậy được, vậy ai đã nuôi cậu ấy tốt như vậy?
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt tôi, cậu ấy càng thêm ngượng ngùng: “Là cư dân mạng trong phòng livestream của cô đã đốt rất nhiều đồ cho tôi. Trước đây, khi còn sống tôi chưa bao giờ được ăn một bữa cơm no, thật không ngờ rằng sau khi chết lại thành người nổi tiếng trên mạng, bây giờ tôi không còn lo đến cơm ăn áo mặc nữa.”
“Nhưng mỗi lần ăn no, tôi lại thấy buồn và khó chịu”.
“Trước đây, có một em gái luôn mang đồ ăn cho tôi bất kể trời mưa hay gió. Khi thời tiết trở lạnh, em ấy còn trộm quần áo ở nhà rồi mang cho tôi”.
"Trên người em ấy có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.”
"Vết thương cũ vừa lành thì vết thương mới lại xuất hiện."
"Tôi cứ tưởng là do em ấy trộm đồ ở nhà mang đến cho tôi nên mới bị đánh. Cho đến đêm tôi chết tôi mới biết sự thật."
“Đêm đó, em ấy lê đôi chân khập khiễng mang bánh mì đến cho tôi nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt, bộ dạng thê thảm đó của em làm sao tôi có thể nuốt trôi được. Sau khi hỏi đi hỏi lại, tôi mới biết ngày hôm đó người mẹ duy nhất trong gia đình yêu thương em đã qua đời. Mẹ của em vừa mất, thì ngay đêm đó cha em đã dẫn tình nhân của ông ta về nhà sống, thậm chí còn đánh gãy một chân của em.”
Khả năng là dạo gần đây tôi đã ở trong phòng livestream quá lâu vì từ trước đến nay tôi vốn là người không có quá nhiều cảm xúc, nhưng khi nghe cậu ấy kể xong tôi lại có chút xúc động.
Tôi vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ: “Ý của cậu là ngay khi mẹ cô bé vừa mất thì bố của cô bé và ả tình nhân của ông ta đã đánh gãy chân cô bé? Tại sao vậy?”
Cậu ấy tức giận siết chặt nắm đấm: “Bởi vì em ấy ôm di ảnh của mẹ khóc đến ngủ quên, khi bố em ấy và ả tình nhân quay về, phát hiện em ấy còn đang ngủ, chưa nấu cơm…”
"Hồng Chúc, cô có thể làm gì để cứu em ấy không?"
Cậu ấy cầu xin tôi hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn quỳ xuống trước mặt tôi: “Chỉ cần cô cứu được em ấy, dù cô muốn mệnh của tôi cũng sẽ cho cô!”
Tôi đỡ cậu ấy dậy: “Tôi mệnh của cậu để làm gì?”
“Nhanh lên, tối nay hãy vào giấc mơ của cô bé ấy đi.”
"Bảo cô bé ấy ngày mai đến phòng livestream tìm tôi!"
"Nếu sự thật như những gì cậu nói, tôi sẽ thẩm vấn trước cha ruột và mẹ kế của cô bé thay cho cha tôi!"