6.
Phịch một tiếng!
Một vệt đỏ bất ngờ bay đến giữa không trung, sau đó đỡ lấy tôi!
Cô ấy rất xinh đẹp, xinh đẹp như tiên nữ.
Nhưng cơ thể cô ấy rất lạnh, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng: "Đừng chết. Chị đã biết chuyện của nhóc và mẹ nhóc rồi."
Trong nháy mắt, tôi ở giữa không trung đã trở lại phòng của mình.
Lúc tôi ngẩng đầu lên, tôi đã được chị gái mặc áo đỏ ôm vào lòng.
Tiếng nói lạnh lùng của cô ấy vang vọng bên tai tôi:
"Chị tên Hồng Chúc, được Diêm Vương phái đến để xét xử cha và mẹ kế của nhóc.”
"Chị có thể khiến bọn họ xuống địa ngục, nhưng đó là cha ruột của nhóc, nhóc có đau lòng không?"
Nhớ lại dáng vẻ đau đớn của mẹ, tôi hung hăng gật đầu "Chị ơi, chị hãy giết bọn họ đi!”
Tầm nhìn của Hồng Chúc.
7.
Tôi mở phòng livestream, nhìn số lượng người xem đang tăng lên không ngừng, nói:
"Chào mừng các bạn mới đến với phòng livestream. Tôi tên là Hồng Chúc, là một nhân viên giao hàng ở m Phủ.”
"Livestream bán vàng mã là để duy trì kế sinh nhai ở m Phủ của tôi.”
"Nhưng hôm nay tôi sẽ ở nhà cô bé này, đợi hai kẻ giết người trở về, nhân tiện mời bọn họ đi du lịch Địa Ngục một ngày~"
Vừa nói xong, bình luận trong phòng livestream đã ồ lên:
[Lần livestream trước Hồng Chúc đã lỡ lời! Cô ấy nói cha cô ấy là Diêm Vương!]
[Cái gì?! Có thật không?!]
[Các bạn mới vào nhanh chóng ngồi xuống, phòng livestream bán giấy cúng của Hồng Chúc chưa bao giờ xét xử kẻ xấu, đây là lần đầu tiên, các bạn kiếm được món hời rồi!]
Đúng lúc này——
Tôi nghe thấy cửa sau ken két một tiếng.
Ở cửa ra vào, một nam một nữ cười đùa vui vẻ trở về!
8.
Trong căn nhà tối om, người đàn ông nghe thấy tiếng động lạ thì lập tức im bặt.
Tôi chĩa chiếc điện thoại đang livestream về phía cửa ra vào, sau khi bật đèn lên, một nam một nữ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt bọn họ thận trọng liếc nhìn tôi, dường như đang thắc mắc liệu người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện này có phải là phóng viên truyền thông đã phỏng vấn ông vào ban ngày hay không.
Dù sao thì, ống kính điện thoại của tôi vẫn luôn hướng về họ.
Lương Kiến Bân chỉ vào cánh cửa đang mở toang, tức giận nói: "Nếu vì chuyện vợ tôi nhảy lầu vào ban ngày, xin lỗi tôi không có gì để nói! Xin hãy lập tức rời khỏi nhà tôi!"
Nói xong, hắn quát mắng Kiều Kiều: "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Không được mở cửa cho người lạ! Con quên rồi à !!"
Ngưu San San vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô ta có dáng người cao ráo, trang điểm tinh tế, ánh mắt lơ đãng ngay khi đối diện với ống kính, lập tức trở nên dịu dàng như nước: "Kiến Bân, sao anh lại đối xử với một đứa bé như vậy? Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, anh tính toán với con bé làm gì?"
Nói rồi, người phụ nữ ngồi xổm xuống, ân cần giúp Kiều Kiều chỉnh lại mái tóc rối bên tai: "Bảo bối, con nói với cô đi, cô gái này là ai vậy?"
[Không phải chứ? Cô gái này có thể là kẻ xấu hả? Quá dịu dàng xinh đẹp rồi!]
[Oa! Dáng người phụ nữ này nóng bỏng quá!]
[Chủ phòng nói họ là kẻ giết người? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi thật sự không hiểu. Chủ phòng có thể giải thích một chút được không?]
Tôi vẫy tay lên trời: "Mọi người hãy xem VCR!"
Nhưng đợi mãi, không có hình ảnh nào hiện ra.
Chết rồi.
Lâu quá không dùng Thông Linh Thuật để tái hiện ký ức của người chết, vậy mà lại hỏng rồi.
Thấy tôi vung tay múa chân trong không trung, Lương Kiến Bân nhìn tôi như nhìn một kẻ tâm thần.
Hắn ngạo mạn nói với tôi: "Dù cô là phóng viên của hãng truyền thông nào ở đây để quay video, miễn là tôi không đồng ý cho cô vào, cô chính là đang xâm phạm vào nhà riêng!"
Nói xong, hắn lớn tiếng với Kiều Kiều đang trốn sau lưng tôi: "Kiều Kiều! Mau đến đây với cha!”
Kiều Kiều bị tiếng hét của hắn dọa khóc!
Ngưu San San chạy đến giả vờ tốt bụng, nhưng lúc Kiều Kiều nhìn thấy mặt cô ta, cô bé căm phẫn đến mức xiết chặt nắm tay nhỏ run rẩy.
Tôi đành phải giơ chân dùng đầu gối đẩy Ngưu San San ra, nhưng cô ta thuận thế ngã xuống, vẻ mặt cực kỳ đau đớn: "Cô, cô là phóng viên của hãng truyền thông nào vậy? Sao lại đá người ta thế này!"
Thấy tôi vẫn cầm điện thoại trên tay.
Lương Kiến Bân cũng chạy đến chỉ vào mũi tôi: "Đồ phóng viên bất lương! Còn có lương tâm không? Vợ tôi vừa nhảy lầu tự tử, các người lại đến quay video?!"
Thì ra hắn luôn nghĩ tôi đang quay video.
Trong phòng livestream, hàng chục nghìn dòng bình luận đã sớm im lặng mà sôi sục:
[Cô gái đó nhìn thấy gì ở hắn chứ, trông bình thường lại còn lùn! Chẳng lẽ là đàn ông ăn bám?]
[Dù sao thì mới mất vợ đã dẫn phụ nữ về nhà! Chắc chắn không phải là người tốt!]
[?! Không có bằng chứng gì mà các bạn lại nói vậy? Lỡ người phụ nữ đó chỉ là em gái của hắn thì sao?]
[Mọi người có thấy ánh mắt của cô bé nhìn cha không? Sợ hãi là không thể giả được!]
[Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!]
[Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!]
[Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!]
[Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!]
……..
9.
Kênh livestream của tôi tràn ngập bình luận "Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!.
Một bên Ngưu San San không biết đã nói gì với Lương Kiến Bân, hắn đột nhiên thay đổi thái độ, tiến tới hỏi tôi: "Cô là người của hãng truyền thông nào?"
Tôi lắc đầu: "Tôi không phải người của hãng truyền thông."
Lương Kiến Bân sửng sốt, sau đó lại hỏi: "Vậy cô là phóng viên?"
Tôi lại lắc đầu.
Giọng nói của Lượng Kiến Bân không khỏi tăng cao: "Vậy cô con mẹ nó là ai? Đến nhà tôi làm cái quái gì?"
Hắn liếc nhìn Kiều Kiều phía sau tôi, cuối cùng thì mạch suy nghĩ cũng bắt kịp: "À! Cô lợi dụng lúc người lớn không có nhà để bắt cóc trẻ con! Kết quả bắt cóc được một nửa thì chúng tôi về rồi! Cô đành phải giả vờ quay video để lừa người chứ gì?"
Tôi: "..." Anh đúng là thiên tài!
Phát hiện ra tôi không phải là nhân viên truyền thông đến để phỏng vấn vụ nhảy lầu.
Ngưu San San cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, giơ chân lên đá tôi.
Tôi dịch chuyển tức thời, cô ta lỡ đà, va vào bàn trà thật mạnh, trán mắt thường có thể thấy nổi lên một cục to!
Cô ta đau đớn đến mức nghiến răng ken két mà chửi: "Mẹ kiếp, tao cảnh cáo mày! Nhân lúc tao còn chút lý trí, khuyên mày mau cút đi! Nếu không, kẻ chết tiếp theo chính là mày!"
Tôi cau mày: "Xin lỗi, câu này đáng lẽ ra phải là tôi nói với cô mới đúng."
Nhìn vào sổ sinh tử của cô ta, tôi chán ghét nói: "Không phải tôi coi thường cô, nhưng cô là loại người dựa vào tiền nhưng không có não lại làm đủ chuyện xấu xa! Đến địa ngục chịu tội, cũng là loại mà cả quỷ nhìn thấy cũng phải nôn mửa."
Không đúng.
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô ta: "Sổ sinh tử của cô toàn là nợ nần?! Phúc báo cũng sớm tiêu hết rồi! Theo lý mà nói thì dương thọ đã tận sao còn ở đây hại người? Trời ơi! Nói đi! Có phải cha cô dùng bùa ngải gì đó để kéo dài mạng sống cho cô không hả!"
Cô ta rõ ràng bị lời nói của tôi làm cho não bị ngắt kết nối, chỉ còn biết lặp đi lặp lại một câu: "Tao nói lại một lần nữa! Đây! Là nhà tao! Mày là cái thá gì? Mau cút!"
Kiều Kiều vẫn luôn im lặng, đột nhiên nổi giận: "Căn nhà này là mẹ tôi mua, muốn đi thì cũng là đồ tiểu tam như cô đi!"
Tiếng thét trẻ con non nớt khiến tất cả mọi người có mặt ở đó, kể cả khán giả trong livestream, đều run rẩy.
Người đầu tiên không chịu nổi là cha cô bé, hắn lao tới hung hăng cho cô bé một cái tát: "Sao hôm nay mày không đi chết cùng mẹ mày luôn đi?"
Câu nói vừa dứt.
Ngưu San San nhìn điện thoại, đột nhiên hét lên.
Cô ta vội vàng chạy đến kéo lấy người đàn ông, nhưng người đàn ông này kể từ khi biết tôi chẳng là gì cả thì đã không còn sợ hãi nữa!
Cộng thêm tiếng khóc của Kiều Kiều đã hoàn toàn chọc giận hắn, hắn trực tiếp không giả vờ nữa, chửi bới một tràng vào mặt con gái mình:
"Thứ đuỹ bẩn thỉu! Sao? Mày nghĩ mày học mẹ mày làm trò đĩ bẩn, một khóc hai nháo ba thắt cổ tự tử thì tao sẽ tha cho mày sao? Tao nói cho mày biết là không thể! Tao sớm muộn gì cũng sẽ đưa mày lên đường!"
Lúc này!
Bình luận hoàn toàn bùng nổ!
[Thông tin quá nhiều rồi! Người đàn ông này nói chuyện với con gái mình như vậy, đúng là giống kẻ giết người!]
[Mấy người lúc nãy nói "Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!" chết đâu rồi!]
[Có ai là người địa phương không? Chuyện nhảy lầu ở địa phương không lẽ không có tin tức gì sao?]
[Tôi đây! IP của livestream này ở địa phương chúng tôi, tôi quen người đàn ông đó, hắn tên là Lương Kiến Bân, người phụ nữ nhảy lầu là vợ hắn. Sau đó nghe nói vợ hắn do mắc bệnh trầm cảm rồi suy nghĩ nhiều nên mới tự tử, nhưng trên người vợ hắn có nhiều vết thương, hắn cũng bị đưa đến cục cảnh sát thẩm vấn. Nhưng mà hiện tại Lương Kiến Bân bình an trở về, có nghĩa ít nhất hắn không phải là hung thủ.]
[Nghe chưa nào! Ít nhất hắn không phải là hung thủ! Tôi đã nói "Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!” rồi mà!]
[Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!]
[Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!]
[Chưa biết rõ mọi chuyện, không thể đánh giá!]
[Các người "chưa biết rõ mọi chuyện" cái con khỉ! Đừng để thẩm phán chui qua đường dây mạng đến tát các người một cái vào mồm cho tỉnh!]
Bình luận facebook