• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Lấy ác trị ác (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Phần 1

Tác giả
Đào Tiên Chi Chi
Thể loại
  1. HE
  2. Trinh Thám
  3. Đô Thị
  4. Phục Thù
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
3P
Nguồn
Tương Kính Như Tân - Bách Niên Giai Lão
Lượt đọc
2,409
Cập nhật
1.

Khi tôi và Cố Niệm được cảnh sát đưa về nhà, bố mẹ mừng rỡ khôn xiết, ôm tôi rơi nước mắt, nhất là mẹ tôi, bà đã khóc đến nỗi ngất đi nhiều lần.

Bạn bè và người thân đều chúc mừng gia đình chúng tôi đoàn tụ.

"Tiếu Tiếu, đứa bé này là..." Dì tôi nhìn Cố Niệm đứng bên cạnh, cố ý cao giọng, "Chẳng lẽ đứa bé này là con sinh ra sao? Trời ơi, con thực sự đã sinh ra một đứa con trai của kẻ lừa đảo? Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, Tiêu gia chúng ta sẽ bị chê cười mất!”

Dì ta hét lên như vậy, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Cố Niệm.

Cố Niệm đ ấm dì tôi thành mắt gấu trúc: "Bà còn ồn ào nữa, tôi giet chet bà!"

Tiểu bá vương được chiều chuộng, từ khi nào bị ghét bỏ như vậy?

Dì tôi che mắt không ngừng rên rỉ. Cố Niệm tức giận chạy tới giật tóc dì ta: "Khóc lóc cái gì, ông nội của tôi còn chưa chet đâu, nếu bà còn nhiều chuyện sớm muộn gì tôi cũng sẽ c ắt lưỡi bà thôi."

Cố Niệm đã tiếp xúc với cuộc sống thường ngày ở miền bắc Myanmar từ khi còn nhỏ.

Dì tôi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, run rẩy nửa ngày, một chữ cũng không nói ra đã chuồn mất.

Những người khác thấy thế, cũng nhao nhao tìm cớ rời đi. Bố tôi sửng sốt hồi lâu mới định thần lại: "Tiếu Tiếu đứa nhỏ này…”

Bố nhìn tôi. Lại nhìn Cố Niệm: “Còn nhỏ mà đã khá mạnh mẽ.”

Tôi không khỏi bật cười, đó là một nụ cười mỉa mai, cười nhạo bố tôi cả đời hèn nhát.

Mẹ tôi đang khóc ngất đi, cũng từ từ tỉnh lại: "Lão Tiếu, đừng dọa đứa nhỏ, Niệm Niệm đúng không, đi tới chỗ bà ngoại nào.”

Cố Niệm hếch lỗ mũi, cười lạnh: "Bà già khốn khiếp, bà giả vờ làm gì!"

Mẹ tôi: "......”

2.

Trong nhiều ngày liên tiếp, bố mẹ tôi đều lấy lý do công việc bận rộn, để tôi và Cố Niệm tự chuẩn bị ba bữa một ngày.

Nhưng vào ngày em gái tôi Tiếu Lam trở về, mẹ tôi đã đặc biệt xin nghỉ phép và nấu một bàn thức ăn lớn.

Bà không ngừng gắp đồ ăn cho Tiếu Lam, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng: “Có phải việc học quá nặng không con? Nhìn con đã gầy đi mấy cân rồi kìa, thân thể nhỏ nhắn như vậy dễ bị gió thổi bay mất.”

Bố tôi cũng về, mang theo chiếc bánh xoài yêu thích của Tiếu Lam: “Bố xếp hàng hai tiếng mới mua được đấy!”

Tiếu Lam ôm cánh tay của bố mẹ, cười ngọt ngào: "Bố mẹ thật thương con, con cũng rất yêu bố mẹ! Ôi…chị ơi, chị sẽ không ghen tị chứ?"

“Ai bảo mấy năm nay đều là em ở bên cạnh bố mẹ chứ, tất nhiên là họ sẽ yêu quý em hơn.”

"Chị hẳn là cũng không thiếu người...... Có đau không?"

Em tôi liếc nhìn Cố Niệm, có ý ám chỉ. Tôi siết chặt chiếc đũa trong tay, lắc đầu: “Ừ, may mà em đã chuyển hướng sự chú ý của bố mẹ, nếu không họ sẽ khó chịu hơn nhiều.”

Tiếu Lam như đang đ ấm vào bông gòn, thấy không thú vị liền bĩu môi, im lặng ăn cơm.

Mẹ tôi thấy vậy, tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Con bắt nạt em gái con làm gì?"

Một giây sau, Cố Niệm cầm bát canh nóng hổi trước mặt hất vào khuôn mặt thanh tú của Tiếu Lam: “Bà nhìn cho rõ, đây mới gọi là bắt nạt!"

Tiếu Lam bị b ỏng thét chói tai, bố mẹ tôi sợ đến mức không thèm mắng Cố Niệm, luống cuống tay chân kiểm tra tình trạng của Tiếu Lam.

Cố Niệm nhìn Tiếu Lam, cười khanh khách: "Mẹ, con có giỏi không!"

Tôi cũng nhìn Tiếu Lam. Bố mẹ đang vây quanh cô ta với vẻ mặt lo lắng.

Tôi cười lớn: "Thật tuyệt vời!”

Một nhà ba người đang hỗn loạn, nên có lẽ không nhận ra được vực thẳm nào đang chờ đợi họ tiếp theo.

3.

Mặt Tiếu Lam bị b ỏng đỏ một mảng lớn. Cố Niệm tỏ ra tiếc nuối: "Thật xấu xí, da mặt cô ta dày quá, lần sau con sẽ đổi cái gọi là chua... Mẹ, chua gì?"

Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Axit sunfuric.”

"Đúng, là axit sunfuric!" Cố Niệm lớn tiếng nói, nét mặt thâm trầm mang theo vẻ hung ác không hợp với tuổi tác, "Con chó cái do mụ già đó sinh ra nên biến thành một vũng m áu, tránh bị ném xuống sông Mekong làm hại cá sấu bị tiêu chảy!"

"Mày... mày..." Mẹ tôi tức giận đến méo cả mặt, bà ta ôm Tiếu Lam run lẩy bẩy, bà ta thật sự sợ Cố Niệm.

Bà ta không dám đối đầu với Cố Niệm, liền chỉ về phía tôi: "Tiếu Tiếu, mày cũng không quản con trai mày sao, tuổi còn nhỏ đã hung ác như vậy, sau này lớn lên còn như thế nào nữa?"

“Bố không nói tới con, nhưng con dạy đứa nhỏ kiểu gì vậy? Nó mới tám tuổi đã ra tay tàn nhẫn như vậy.” Bố tôi cũng nói: “Là lỗi của con dạy dỗ nó không tốt, con nên xin lỗi Lam Lam thay nó đi!”

Tôi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn bố mẹ. Họ cảm thấy không thoải mái khi bị tôi nhìn chằm chằm như vậy, nên quay mặt đi và không dám nhìn tôi.

"Các người biết, bố nó là ai không?"

"Là ai cũng không thể vô phép như vậy! Chị ơi, em biết chị ghen tị vì bố mẹ yêu em hơn chị, nhưng không thể vì vậy mà xúi giục con trai chị hãm hại em đúng chứ? Nhiều năm nay em vẫn lo lắng không biết chị còn sống hay không, suốt ngần ấy năm liệu chị có đủ cơm ăn áo mặc không. Chị thật sự khiến em thất…”

“Bố nó, là Thái tử gia miền Bắc Myanmar.”

Tôi cắt ngang ngôn ngữ trà xanh của Tiếu Lam, thản nhiên cười: "Nó giống hệt bố mình, trời sinh là ác chủng.”

Tiếu Lam trợn tròn mắt, sự sợ hãi nhanh chóng hiện lên trong ánh mắt của cô ta.

Cả bố lẫn mẹ đều sững sờ. Giống như Tiếu Lam, sắc mặt của họ trở nên tái nhợt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Dù sao, mấy ngày nay, tất cả tin tức đều đang phát sóng những tội ác tày trời mà Thái tử gia Myanmar đã gây ra, tội lỗi chồng chất.

Giọng mẹ tôi run rẩy không ngừng: "Vậy... Vậy con mang... mang nó về làm gì?"

Tôi dịu dàng cười: "Đương nhiên là... về đòi nợ rồi.”

4.

Hai từ ‘đòi nợ’ khiến đồng tử mẹ tôi nhanh chóng mở to: "Con... con đòi nợ? Đòi, đòi nợ gì? Tiếu Tiếu, con đang đùa mẹ à? Chúng ta không có khoản nợ nào cả... Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu..."

Mẹ tôi lắp bắp thăm dò tôi, bà nóng lòng muốn biết tôi có phải đã biết cái gì hay không, và rốt cuộc đã biết bao nhiêu.

“Tiếu Tiếu à,con có phải có hiểu lầm gì với mẹ con không? Mẹ con…”

“Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi.”

Nói xong những lời này, tôi liền dẫn Cố Niệm trở về phòng. Nói là một căn phòng nhưng thực chất chỉ là một chỗ chứa đồ có diện tích chỉ bảy tám mét vuông.

Không mát, không có cửa sổ. Nóng vào mùa hè và lạnh vào mùa đông.

Tôi đã sống ở đó từ năm tôi sáu tuổi, còn Tiếu Lam thì có một phòng ngủ lớn với cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đón ánh nắng. Mỗi vật dụng trong đó đều đắt gấp mấy lần chi phí sinh hoạt hàng tháng của tôi khi tôi còn đi học.

“Cố Niệm.”

Cố Niệm quay đầu nhìn tôi. Tôi cười cười: "Con có muốn ở trong một căn phòng lớn không?"

"Lớn như trước à?"

“Không, nó chỉ lớn bằng toilet cũ thôi.”

Cố Niệm bĩu môi gật đầu, không đợi tôi nói gì, nó đã cầm chăn gối trên giường đi vào phòng Tiếu Lam.

Sau khi Tiếu Lam nhìn thấy Cố Niệm, cô ta hét lên bảo Cố Niệm cút ra ngoài.

Cố Niệm lại hung hăng tát vào miệng cô ta hai cái, tát đến khi miệng Tiếu Lam đầy m áu.

"Cút ra ngoài, sau này tôi và mẹ tôi sẽ ở đây." Trong mắt Cố Niệm không có chút ấm áp nào, lạnh lùng như một con rắn: "Còn dám bắt nạt mẹ tôi, tôi sẽ ném cô xuống sông Mekong cho cá sấu ăn."

Khi Tiếu Lam đi ngang qua tôi, cô ta nhìn tôi tức giận đến mức không nói nên lời.

Tôi gọi cô ta lại, tốt bụng phổ cập kiến thức: "Em biết không, từ năm tuổi Cố Niệm đã nuôi cá sấu rồi. Nó nuôi cá sấu rất tốt, vừa to vừa béo. Em biết tại sao không? Bởi vì, bọn chúng đều được ă n th ịt người mà lớn lên."

Tiếu Lam sợ tới mức cả người run rẩy.

Thật tốt khi còn sống, còn có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi rõ ràng như vậy trên khuôn mặt của Tiếu Lam.

Trong những năm qua, cô ta luôn vênh váo tự đắc, kiêu ngạo ương ngạnh. Không biết đã bắt nạt tôi bao nhiêu lần.

5.

Tôi ghét Tiếu Lam.

Ngay từ ngày đầu tiên cô ta đến nhà tôi, tôi đã ghét cô ta. Lúc đó cô ta không xinh đẹp như bây giờ, không diện đồ hiệu nổi tiếng.

Cô ta có làn da ngăm đen và gầy gò, việc đầu tiên làm khi bước vào cửa là giật lấy chiếc váy công chúa màu trắng trên người tôi.

Cô ta đuổi tôi ra khỏi phòng của tôi, mắng tôi nói từ nay về sau cô ta sẽ là công chúa nhỏ của gia đình này, còn tôi sẽ là một đứa con hoang phải sống dưới mái nhà người khác sau khi mẹ ruột qua đời.

Tôi nhìn bố tôi như thể đang cầu cứu. Bố tôi lại sờ sờ đầu tôi, ông ta nói: "Bố Lam Lam không cần con bé nữa, con bé đã phải chịu đựng rất nhiều, con là chị phải nhường em ấy một chút.”

“Nó không phải em gái con.”

Sau đó, bố tôi nói: "Tiếu Tiếu, con làm bố thất vọng quá, sao con có thể bắt nạt em gái chứ?"

“Điều kiện trong nhà chỉ có thể cung cấp cho một người học múa, con là chị thì nên nhường em ấy một chút.”

"Bình thường em ấy có thứ tốt đều nghĩ đến con, vì sao con không thể hào phóng một chút chứ? Con không thấy em con khóc tội nghiệp như vậy sao?"

Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Tiếu Lam c ướp đi tất cả những gì thuộc về tôi.

Tôi đã chịu đựng mười năm, lại mắc kẹt ở miền Bắc Myanmar tám năm.

Mười tám năm qua, tôi đã học được một sự thật: người tốt luôn bị bắt nạt.

Tiếu Lam không cam tâm tình nguyện vào ở phòng chứa đồ của tôi, nhưng tôi cũng không có ý định bỏ qua cho cô ta như vậy.

Đêm khuya yên tĩnh.

Tôi lấy k éo ra, ánh mắt nhìn vào chiếc váy ba lê treo trên ban công.

Giet người chẳng qua chỉ là một cái gật đầu, nhưng điều đau đớn nhất chính là ph á hủy thứ cô ta quan tâm nhất, thứ quý giá nhất.

Thứ Tiếu Lam coi trọng nhất, chính là ba lê mà cô tự hào. Và điều mà mẹ tôi tự hào nhất là…

Vì thế, tôi lấy từ dưới giường ra một cái hộp giấy phủ đầy bụi bặm. Yên lặng chờ đợi, mặt trời mọc ở phía đông.

“A a a a a! Lão Tiếu! Lão Tiếu, ông...... Mau tới đây!”

Hai mí mắt giằng co, tiếng thét chói tai của Lương Mẫn cuối cùng cũng phá vỡ sự yên tĩnh.

Thật tuyệt vời!

Tôi và Cố Niệm nhìn nhau cười rồi đi vào phòng khách. Tôi nhìn thấy mẹ tôi, à không, là mẹ kế Lương Mẫn giống như thấy quỷ, chỉ vào thứ gì đó, toàn thân run rẩy.

Bố tôi nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ chạy ra: "Xảy ra chuyện gì..."

Chưa kịp nói xong, ông ta đã sững sờ, nghẹn ngào nuốt lại những lời vừa thốt ra khỏi miệng.

"Sáng sớm đã ồn ào cái gì vậy... ahhh! Ai đặt nó ở đây!" Tiếu Lam bất mãn trừng mắt nhìn hai người họ, khinh thường liếc nhìn một cái, sau đó cũng có phản ứng tương tự.

Bố tôi là người đầu tiên tỉnh táo lại, nhanh chóng bước tới gỡ những bức ảnh đen trắng đặt trước tủ TV xuống.

"Đừng di chuyển."

Tôi lên tiếng ngăn cản ông ta: “Tiết Trung Nguyên đến rồi, bố không thể bái lạy mẹ tôi được sao?”

Bố tôi: “……”

"Hay là các người cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, không dám bái lạy?"

Lương Mẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, chắc bà ta không ngờ rằng tôi lại vạch trần lớp ngụy trang hơn mười năm của bà ta một cách tàn nhẫn như vậy.

"Mẹ" Cố Niệm đi tới bên cạnh tôi, chỉ vào di ảnh của mẹ tôi, hỏi: "Bái lạy, có phải nên quỳ xuống dập đầu không?"

“Đúng.”

Cố Niệm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nó phù một tiếng, quỳ gối trước di ảnh của mẹ tôi, dập đầu ba cái.

Bố tôi, Lương Mẫn, còn có Tiếu Lam đều mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Cố Niệm đá Lương Mẫn ngã rồi bắt bà ta quỳ xuống. Quỳ trước di ảnh của mẹ tôi.

"Quỳ lạy! Bà không nghe à, con đ iếm già. Sao bà ngu quá vậy!" Cố Niệm ấn vào gáy Lương Mẫn, ép bà ta lạy mẹ tôi ba lần.

Cố Niệm là một đứa trẻ đặc biệt. Cả về thể chất lẫn sức lực, đều lớn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Chỉ với ba lần dập đầu, trán của Lương Mẫn đã đầy m áu. Đỏ rực, cực kỳ giống hoa mẫu đơn nở rộ.

Một đóa hoa mẫu đơn nho nhỏ, còn lâu mới bằng đóa hoa nở rộ rực rỡ khi mẹ tôi buông người nh ảy xuống năm đó.

Lương Mẫn tự hào nhất... chính là thân phận Tiếu phu nhân mà bà ta đoạt được từ tay một người phụ nữ khác.

Bố tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi, chỉ đứng đó nhìn tôi.

Tôi nhún vai cười, tôi nói, tôi trở về đòi nợ.

Nợ của tôi và của mẹ tôi.

6.

Liên tục một tháng, Lương Mẫn đều tỉnh dậy trong những cơn ác mộng.

Nhưng tỉnh lại, có thể trốn thoát được sao? Không.

Chắc chắn là không.

Vừa mở mắt ra, bà ta sẽ thấy di ảnh của mẹ tôi được đặt ngay ngắn trước mặt, nở nụ cười nhìn bà ta.

“A a a a a!”

Ban ngày chỉ cần không cẩn thận, bà ta sẽ phát hiện chân dung của mẹ tôi bất cứ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh bà ta.

Ngày ngày như thế. Đêm đêm như thế.

Lương Mẫn bị tr a t ấn đến mức trở nên đ iên cuồng nói rằng có người đang cố làm hại bà ta, và bà ta đã làm sai điều gì đó.

Bà ta tìm người về nhà làm phép, thỉnh tượng Phật về nhà để xua đuổi tà ma. Lại giả mù sa mưa đi tế bái mẹ tôi.

Có ích không? Không.

Sao bà ta lại không hiểu chứ?

Người từ đầu đến cuối không bao giờ buông tha bà ta không phải là người vợ đã sớm thành tro bụi, mà là đứa con gái của người vợ đó đang sống sờ sờ đứng trước mặt bà ta.

Vì tôi trở về đòi nợ, tuyệt đối sẽ không để cho bà ta có một ngày tốt lành.

Bố tôi nói, ông rất thất vọng về tôi, ông không ngờ tôi lại trở nên ngang ngược, á c đ ộc như thế.

Ông nói rằng may mà có Lương Mẫn mấy năm nay m óc tim m óc phổi nuôi nấng tôi lớn khôn, đồng thời còn nói rằng tôi đã làm tổn thương trái tim bà ta.

Thật là nực cười, tôi cần bà ta m óc tim m óc phổi nuôi nấng sao? Nếu mẹ tôi còn sống, mẹ sẽ làm tốt hơn bà ta gấp vạn lần!

Tiếu Lam nói tôi là sói mắt trắng, cô ta nói từ nhỏ đến lớn Lương Mẫn đều đặc biệt thiên vị tôi, kết quả là tôi lại chỉ nhận mẹ ruột của mình.

Tôi nghĩ cô ta cũng thật hài hước. Năm đó, tại sao tôi lại đến Myanmar, cô ta hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Cô ta còn có mặt mũi nói những lời này. Nhưng không sao cả, d ao g ăm rất nhanh sẽ chạm vào người cô ta.

Vài ngày sau, Tiếu Lam tham gia một cuộc thi cực kỳ quan trọng, váy ba lê trên người cô ta tuột ra ngay tại chỗ.

Bởi vì là truyền hình trực tiếp, thế cho nên mấy triệu người đều chứng kiến sự xấu xí của cô ta.

Dệt hoa trên gấm nhiều, bỏ đá xuống giếng cũng càng nhiều.

Những bình luận trong phòng truyền hình trực tiếp rất khó coi, 80% mọi người đều nói Tiếu Lam có ý đồ xấu, cố tình làm tuột váy múa để quyến rũ ban giám khảo.

Mặc dù lời nói này không thể chịu được sự soi mói, nhưng cho dù người ta có ngu xuẩn đến đâu thì cũng sẽ không làm chuyện bất lợi như vậy khi biết chương trình đang phát trực tiếp.

Tuy nhiên, lời nói của mọi người cũng thật đáng sợ.

Tiếu Lam mất đi cơ hội vào đoàn múa ba lê cao cấp trong nước, trong khoảng thời gian ngắn cô ta cũng không thể tìm được cơ hội tốt hơn.

Cố Niệm chỉ vào hình ảnh Tiếu Lam xấu xí trên ti vi, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi: "Mẹ, mẹ múa giỏi hơn ả ta. Múa nhìn như vịt kêu, xấu chet đi được.”

Nhìn Tiếu Lam đau khổ lại vô tội trong TV, tôi phát hiện tôi cười không nổi. Người phù hợp hơn và múa giỏi hơn Tiếu Lam chính là tôi.

Vì Tiếu Lam ghen tị với tôi nên đã dụ dỗ bố tôi nhường danh ngạch ở trường cấp hai Bắc Vũ cho cô ta. Mẹ ruột của tôi, từng là vũ công ba lê giỏi nhất.

Mẹ tôi vì tình yêu, dứt khoát kiên quyết từ bỏ sân khấu.
Bỏ ra toàn bộ tiền tiết kiệm, giúp bố tôi thành lập công ty, biến bố tôi từ một sinh viên nghèo hai bàn tay trắng trở thành một người đàn ông thành đạt có trong tay nhiều công ty lớn.

Đáng tiếc, bố tôi đã không trả ơn cho mẹ một cách xứng đáng. Những gì mẹ nhận được từ việc hy sinh tất cả chính là sự phản bội tàn nhẫn của người đàn ông này.

Sau khi bị Lương Mẫn khiêu khích hết lần này đến lần khác, mẹ tôi không thể chịu đựng được nữa và đã chọn cách rời đi.

Mẹ tôi phải đau đớn biết bao khi bỏ lại đứa con gái đang khóc lóc van xin ở phía sau rồi nh ảy từ tòa nhà cao như vậy mà không quay đầu lại!

Tôi đã ghét nó hơn mười năm, nhưng tại sao bây giờ tôi lại không vui chút nào?

Sân khấu đó... Vốn nên sạch sẽ, tao nhã.

Nhưng vì lòng tham của Tiếu Lam và lòng hận thù của tôi mà nó trở nên bẩn thỉu.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom