• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Không vào giấc mộng của tôi (1 Viewer)

  • Chương 5 HOÀN

“Ngại quá, học trưởng, em xuống dưới lầu thuê phòng riêng.”
Anh ấn bả vai tôi, để tôi ngồi trở lại: “Không cần, em ở chỗ này ngủ đi, anh đi ra ngoài.”

Tôi thấy Lâm Thâm đi xa, rồi tay nắm lấy then cửa dừng lại, hơi nghiêng đầu:
“Đường Mẫn, em không cần áp lực. Anh nói rồi, anh thật tình thích em.”

“Cho nên, anh có thể chờ.”

11
Sau khi trở về, tôi tìm một chung cư phù hợp khác, sau đó dọn khỏi phòng của bạn Lâm Thâm.
Chuyển nhà chưa tới mấy ngày, liền nghe Ninh Vi nói tin kết hôn của La Kiều.

“Nghe nói lúc trước nhà Giang Ngôn thiếu chút nữa phá sản, do một hạng mục lớn xảy ra vấn đề, thật ra phía sau có người nhà La Kiều làm thần làm quỷ. Giang Ngôn mất nửa ngày tra hỏi, thật vất vả mới tìm được chứng cứ. La Kiều sở dĩ hấp tấp kết hôn như vậy, cũng là liên hôn thương nghiệp, vì giữ được công ty nhà cô ta……”

Nói xong lời cuối cùng, Ninh Vi có vài phần cảm khái.
Tôi cười, cảm thán vài câu với cô ấy, sau đó tắt điện thoại.

Sau đó, tôi nhận cuộc gọi từ Giang Ngôn, nói tôi có đồ còn ở nhà hắn, kêu tôi có rảnh đi một chuyến, lấy đồ.
Mới đây đã nửa năm, một lần đứng ở căn nhà mà tôi từng ở ba năm, tôi mới phát hiện bày biện trong nhà vẫn y nguyên.

Đáng tiếc trong lòng đã sinh ra một cảm giác xa lạ.
Giang Ngôn đứng ở trước mặt tôi, không đem đồ xuống cho tôi, ngược lại nói: “Em gầy.”
“…… Ừm, gần đây mãi tập nhảy, lượng vận động khá lớn.”

Tôi hơi ngẩn ra, trả lời xong lại hỏi hắn: “Đồ của tôi đâu?”
Giang Ngôn xoay người, đến phòng ngủ lấy một quyển vở lại, đưa tận tay tôi.

Bìa quyển vở vô cùng xa lạ đối với tôi, tôi hoàn toàn không nhớ rõ mình từng mua một món đồ như vậy, chỉ có thể nhìn Giang Ngôn một cách ngờ vực.
Hắn hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Em mở ra xem.”

Tôi mở quyển vở ra, sau đó sững sờ tại chỗ.
Trên trang giấy ố vàng, là một bức hình của cô gái mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa. Cô ấy ở trên đường băng dùng hết toàn lực mà chạy, phía sau là sân bóng thảm cỏ xanh, còn có chân trời hoàng hôn.

Ký ức xa xôi bỗng ập tới.
Tôi đột nhiên nhớ lại, lúc trước đại hội thể thao, khi tôi ở sân thể dục luyện tập chạy 3000 mét, Giang Ngôn liền ngồi ở ngoài sân, ở trên vở vẽ cái gì đó.

Nhưng quyển vở kia, hắn trước nay chưa từng cho tôi xem qua.
Đầu quả tim nảy lên một cổ chua xót, tôi giương mắt nhìn Giang Ngôn, nghe hắn nói:

“Kỳ thật kỳ nghỉ hè năm đó, anh tuy uống say, nhưng không mất ý thức. Anh nói thích em là thật, nói nhận sai người mới là lừa gạt em. Tiểu Mẫn, anh đã đi trị liệu vài đợt, hiện tại tay cũng sẽ không lạnh, còn học nấu cơm xong……”

Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ, thẳng đến khi thấy tôi bình tĩnh thì đột nhiên dừng lại.
“Nhưng em sẽ không trở về nữa, đúng không?”
Tôi không biết nên nói cái gì.

Nếu nửa năm trước hắn đưa bức họa này cho tôi, có lẽ tôi thật sự sẽ trở lại bên người hắn.
Chỉ là trong nửa năm rời đi này, tôi đã hiểu.
Cuộc đời của tôi luôn không thú vị, gia đình nghèo khó, diện mạo thường thường, người cũng không đủ thông minh.

Đối với sự tự ti của tôi lúc trước mà nói, Giang Ngôn tùy ý làm bậy lại xuất sắc xuất hiện ở năm tôi 16 tuổi, cơ hồ không cần cố sức, liền có thể nhẹ nhàng chiếm lấy trái tim tôi.

Khi đó, tôi vô cùng hâm mộ hắn, liều mạng muốn trở thành hắn.
Sau này, hắn có người mà hắn thích, còn tôi cứ chạy theo hắn một cách vô vọng.

Cho nên sau bảy năm tôi theo đuổi hắn, chẳng sợ dập nát tự tôn của mình, cũng muốn sóng vai với hắn.
Nhưng cũng tốt, tôi không chỉ đuổi theo hắn, mà đồng thời ở con đường của mình ngày càng tăng tốc chạy như điên, một khắc cũng không dám ngừng lại.

Trong khi theo đuổi Giang Ngôn, tôi vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ kiêu ngạo, duy nhất một thứ tôi không từ bỏ, chính là tiền đồ.
Mà hiện tại, nó cũng rốt cuộc cho tôi quả ngọt, để tôi trở thành dáng vẻ tự tin, thong dong, hào phóng mà Đường Mẫn năm 16 tuổi luôn mơ ước.

Lần lột xác này cho tôi sự tự tin, thế cho nên dù đã từng yêu Giang Ngôn tận xương tủy, chuyện này giờ trở nên không quan trọng.
Tôi trở thành phiên bản tốt hơn, cũng có cũng đủ tin tưởng, đi nghênh đón niềm hạnh phúc mới, yêu và được yêu.

—— cho dù người đó sẽ là ai.

Tôi trả vở lại cho Giang Ngôn: “Anh nên giữ lại đi, thứ này tôi đã không cần.”
Giang Ngôn rũ đôi mắt: “Anh còn có cơ hội theo đuổi em nữa không?”

“Giang Ngôn, chấp nhất với quá khứ không có ý nghĩa.” Tôi vỗ bờ vai của hắn, “Nếu anh thật sự thích tôi, bảy năm qua, anh có vô số cơ hội có thể nói cho tôi, nhưng anh vẫn luôn không nói. Hiện tại như vậy không thuận theo không buông tha, đơn giản là anh không cam lòng mà thôi.”

“Không phải……”
Giang Ngôn thoạt nhìn rất muốn phản bác, lại bị tôi giơ tay đánh gãy.
“Tôi đi trước, lát nữa còn có lớp vũ đạo.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời nhà Giang Ngôn.
Giang Ngôn không cản tôi nữa, chỉ là sau khi ra thang máy, tôi nhận được WeChat mà hắn gửi tới: “Ít nhất không cần xóa anh.”

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn này rồi cười, sau đó cất điện thoại vào trong túi.
Trên đường taxi chạy đến lớp vũ đạo, tài xế mở radio.

Một thanh âm ôn nhu của nữ MC cất lên: “Nếu bạn có cơ hội nhìn thấy bản thân của năm 18 tuổi, bạn sẽ nói gì với chính mình?”
Tôi nhìn chằm chằm phong cảnh lùi nhanh ngoài cửa sổ, có chút thất thần.

Tôi sẽ nói gì?
Đại khái sẽ nói cho Đường Mẫn của tuổi 18 ——
Thay vì theo đuổi ánh sáng không thuộc về mình, không bằng tự mình trở thành ngôi sao.

- Hoàn -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom