• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Không vào giấc mộng của tôi (1 Viewer)

  • Chương 1

1
Hồi ba năm trước, tôi có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, hai chữ chia tay, là tôi nói với Giang Ngôn trước.
Khi đó, tôi đã thích hắn suốt 5 năm, khi yêu thầm dài lâu không kết quả sắp đẩy tôi vào cảnh tuyệt vọng, Giang Ngôn bỗng thổ lộ với tôi.
Kỳ thật cũng không tính là thổ lộ.
Hắn chỉ là sờ đầu tôi khi tôi mua thức ăn khuya đưa cho hắn ở dưới lầu, sau đó cúi đầu hôn tôi.
Tôi đứng tại chỗ, cả người cứng đờ, trái tim kinh hoàng.
Giang Ngôn hôn tôi thật lâu, sau đó dán môi hỏi tôi: “Muốn thử không?”
“Được.”
Tôi không thể cự tuyệt hắn, hắn từ trước đến nay rất rõ điểm này.
Sau khi ở bên nhau đến tháng thứ hai, tôi mới biết được, hắn chọn tôi, là bởi vì bạch nguyệt quang của hắn là La Kiều đính hôn.
Giang Ngôn là bạn học cao trung của tôi.
Năm thứ hai ấy, bởi vì phân khoa văn lý, hắn vào ban của chúng tôi, được giáo viên an bài ngồi cùng bàn với tôi.
Khi hắn đi tới cạnh tôi, tôi còn ghé vào bàn viết bài.
Thẳng đến khi một thân ảnh ngăn ánh mặt trời, tôi theo bản năng ngẩng đầu, đối mặt là một khóe môi hơi nhếch lên cùng gương mặt tươi cười.
Hắn rất cao, đây là phản ứng đầu tiên của tôi.
Kỳ thật Giang Ngôn lớn lên rất đẹp.
Làn da trắng, hình dáng mặt mày thâm thúy, lông mi vừa dài vừa đen, vào năm nhất từng nghe nói có học tỷ gửi thư tình cho hắn.
Hắn mới vừa trở thành bạn cùng bàn của tôi thì cuối tuần thứ hai, liền có người năn nỉ tôi bỏ một hộp chocolate vào ngăn kéo của hắn.
Khi đó thành tích của tôi chỉ thường thường, diện mạo thường thường, ưu điểm duy nhất là năng lực vận động.
Mỗi năm có đại hội thể thao, thi chạy 3000 mét lúc nào tôi cũng có giải.
Khi tôi tập luyện, Giang Ngôn liền ngồi ở ngoài sân, cúi đầu vẽ tranh ở trên vở.
Chờ tôi thở hồng hộc mà chạy xong, hắn với vẻ mặt ngạc nhiên mà thò tới hỏi tôi: “Đường Mẫn, sao cậu có thể chạy như vậy?”
Tôi chống tay lên đầu gối, đợi nửa ngày mới trả lời hắn: “Giảm béo.”
Đúng vậy, giảm béo.
Thi giữa kỳ xong là nghỉ hè, dưới mặt trời chói chang mỗi ngày tôi đều chạy năm km, rốt cuộc vào ngày khai giảng cao trung gầy xuống bằng thể trọng của người bình thường.
Các buổi học sau khai giảng, tôi vô cùng khắc khổ mà nghe giảng cùng giải đề, mới có thể ổn định thứ hạng ở trên lớp.
Ở cuộc đời dài rộng của tôi, trời cao chưa từng ưu ái tôi.
Nhưng Giang Ngôn không giống vậy.
Hắn kỳ thật nghe giảng bài cũng không nghiêm túc, bài tập thì gần hạn nộp mới làm.
Cho dù là như vậy, thành tích của hắn vẫn ưu tú hơn tôi.
Đến nỗi tôi không biết khi nào mình thích Giang Ngôn, đại khái là khi thi đại học xong bạn học tụ hội.
Ánh đèn ở KTV lờ mờ, tôi uống nửa ly bia xong liền váng đầu hoa mắt, khi lung lay mà lên sân thượng hóng gió, mới phát hiện Giang Ngôn đứng ở đó hút thuốc.
Hắn cười nói với ánh mắt ngạc nhiên của tôi: “Chúng ta đã tốt nghiệp, Đường Mẫn, chuyện này thế mà cậu không quản được tôi.”
Bóng đêm mê mang, trên sân thượng chỉ có một mảnh tối tăm.
Hắn ở dưới ánh đèn nhếch khóe môi, ánh mắt mang theo một loại giảo hoạt của thiếu niên có tính trẻ con.
Tôi phát hiện trái tim của mình đang cuồng loạn nhảy lên, có hạt giống không biết khi nào vùi vào đáy lòng, tại đây từng khắc chui từ dưới đất lên.
Rất mau có điểm thi đại học, tôi phát huy vượt xa người thường, chen vào top 100, được vào ngành khoa học của đại học công nghệ, Giang Ngôn cũng thuận lợi trúng tuyển.
Đó là lần đầu trong cuộc đời, tôi không cân nhắc mà xúc động đưa ra quyết định.
Học quân sự ở đại học vô cùng nghiêm khắc, sau khi kết thúc tôi chẳng những gầy một vòng lớn, người cũng phơi đen rất nhiều.
Chiều hôm nghi thức duyệt binh kết thúc, tôi ngồi xe điện ngầm đến trường của Giang Ngôn, muốn tìm hắn cùng nhau ăn cơm, lại ở cửa trường, thấy hắn đang hôn môi một nữ sinh.
Cô gái kia mặc váy hoa hai dây ngắn ngủn, buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng như trong suốt, giống như hoàn toàn đã không chịu ảnh hưởng từ kỳ quân sự.
Ánh sáng có bao nhiêu loá mắt, cô gái đó liền có bao nhiêu loá mắt.
Tôi cơ hồ hốt hoảng thất thố mà rời đi.
Cô gái kia, chính là La Kiều.
2
Có đôi khi, trời cao thiên vị không hề có đạo lý.
Tỷ như rõ ràng là tôi quen biết Giang Ngôn trước, nhưng La Kiều chỉ dùng hai mươi ngày, liền trở thành bạch nguyệt quang mà hắn trân trọng nhất ở đáy lòng, mãi cho đến rất nhiều năm sau.
Tỷ như trên thế giới có kiểu người như La Kiều, gia cảnh bề ngoài tính cách đều vô cùng ưu việt; cũng có kiểu người như tôi vô cùng bình thường, ném vào đám người cũng tìm không thấy người.
Kỳ thật tôi vẫn luôn không hiểu gút mắt giữa Giang Ngôn và La Kiều, bọn họ giống như hợp tan không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần, khi tôi cho rằng mình rốt cuộc có hy vọng, bọn họ lại hợp lại.
Vào năm hai, tôi bắt đầu học trang điểm, dùng tiền làm việc bán thời gian mua nguyên bộ đồ trang điểm, mong là sẽ che lấp được khuyết điểm trên gương mặt.
Tôi trước tiên hẹn Giang Ngôn, muốn cùng hắn đi Disney.
Ngày đó tôi dậy rất sớm, nhìn vào gương thật cẩn thận mà trang điểm thật lâu, muốn mình trở nên xinh đẹp một chút.
Chờ đón xe rồi tàu điện ngầm, mới phát hiện nơi đó có hai người đang đứng.
Giang Ngôn cùng La Kiều.
La Kiều cười tủm tỉm mà nói:
“Đừng để ý nha, chúng tôi hiện tại chỉ là bạn bè bình thường. Vừa lúc tôi cũng muốn đi Disney, liền đi chung hai người, chị sẽ không để ý chứ?”
Tôi trì trệ mà lắc đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ thiên sinh lệ chất của cô ta để sát vào tôi, từ trên mặt tôi tháo xuống thứ gì:
“Chị gái, phấn phủ rớt ở trên mặt kìa.”
Cả ngày, tôi đi theo phía sau bọn họ, giúp La Kiều cầm một đống đồ lung tung rối loạn.
Cô ta là cô gái nhỏ rất hoạt bát, ở trong tiệm mua rất nhiều phụ kiện Disney, lôi kéo Giang Ngôn đi khắp nơi giúp cô ta chụp ảnh.
La Kiều mua một cây kem ốc quế, lại quay đầu hỏi tôi muốn hay không.
“Không cần, tôi không thích đồ ngọt lắm.”
Kỳ thật là bởi vì rất mắc.
Tôi làm việc một tuần mới đủ tiền mua một vé vào cửa cuối tuần, cây kem mấy chục tệ với tôi mà nói đã là không rẻ.
La Kiều không để bụng gật đầu, đi tiếp.
Xe du hành lập tức bắt đầu, cô ta muốn đi chiếm vị trí trước.
Tôi rũ xuống mắt, một lát sau đang muốn qua cùng, một cây kem ốc quế bỗng được đưa tới trước mặt tôi.
Nhìn lên bàn tay thon dài đẹp, tôi thấy đôi mắt trong sáng của Giang Ngôn.
Hắn dùng một cái tay khác xoa đỉnh đầu tôi: “Cầm đi. Đi chơi phải vui vẻ một chút.”
Cây kem ốc quế kia tôi ăn rất lâu, thẳng đến khi nó ở trên tay tôi từ từ tan.
Buổi tối biểu diễn pháo hoa , khi âm nhạc bùng cháy, La Kiều bỗng quay đầu, ôm cổ hôn Giang Ngôn.
Giang Ngôn không đẩy cô ta ra.
Tôi đứng ở bên cạnh, cảm thấy mình giống như đánh mất hô hấp cùng năng lực ngôn ngữ.
Không biết qua bao lâu, bọn họ rốt cuộc kết thúc màn hôn môi.
La Kiều quay đầu, có chút ngượng ngùng mà nhìn tôi, nói: “Rất xin lỗi, khó kìm lòng nổi.”
Tôi học trang điểm, học chơi game, gom đủ dũng khí hẹn Giang Ngôn đi Disney, muốn tiến vào thế giới muôn màu muôn vẻ của hắn, lại gần hắn một chút.
Mà cô ta chỉ dùng bốn chữ liền đánh bại tôi.
Khó kìm lòng nổi.
3
Tôi đang đắm chìm trong hồi ức thật lâu, chờ lấy lại tinh thần, mới phát hiện trước mặt Giang Ngôn hốt hoảng vô thố.
“Đường Mẫn, anh không phải cố ý trở về trễ, là công ty tăng ca……”
Hắn giải thích, khi thấy nội dung tin nhắn trên màn hình di động của tôi, chợt im tiếng.
Tôi xoa xoa giữa mày, có chút mệt mỏi mà nói:
“Tôi ở nhà hàng kia mời khách hàng ăn cơm xong, cho nên thuận đường làm hội viên. Anh cùng La Kiều ăn cơm, dùng chính thẻ hội viên của tôi, bọn họ tự động gửi tin nhắn cho tôi.”
Đó là nhà hàng rất khó đặt được chỗ, cho nên tôi cố ý gọi điện thoại trước.
Kết quả trước tan tầm, Giang Ngôn bỗng gửi tin nhắn, nói công ty tăng ca, không thể đi ăn cơm.
Lúc ấy tôi đang mở họp, liền gửi mã QR cho hắn, để hắn hủy bỏ vị trí đặt trước.
Hai giờ sau, tôi xách theo bánh kem về nhà, liền nhận được tin nhắn này.
Tôi nhìn Giang Ngôn, trên gương mặt đẹp kia, từng điểm từng điểm hiện ra một loại tuyệt vọng.
Hắn duỗi tay bắt cổ tay của tôi, tôi không ném ra, đôi môi tái nhợt của hắn rốt cuộc có chút huyết sắc.
“Anh có thể giải thích, Tiểu Mẫn, anh có thể giải thích……”
Tôi lắc lắc đầu: “Không cần, Giang Ngôn. Chuyện này không trách anh, có một số việc tôi kỳ thật đã sớm biết, cũng do mình không chịu hết hy vọng.”
Trong mấy giờ đợi Giang Ngôn về nhà, tôi một lần nữa hồi tưởng chuyện quá khứ.
Mới phát giác, nếu không phải cố chấp mà đuổi theo Giang Ngôn như vậy, đại khái tôi sẽ tốt hơn hiện tại.
Lúc trước cũng không phải không ai thích tôi. Vào năm ba, có học trưởng cùng chuyên ngành đang ở học nghiên cứu sinh thổ lộ với tôi.
Nhưng khi đó tôi đang yêu đơn phương trong vô vọng với Giang Ngôn, trước sau không đồng ý với anh ấy.
Mãi cho đến tháng trước, khi hợp tác hạng mục mới, tôi ngoài ý muốn gặp lại học trưởng.
Hội nghị kết thúc, anh cảm khái với tôi: “Đường Mẫn, em không giống trước kia.”
Tôi cười: “Phải không?”
Kỳ thật tôi biết.
Ba năm xã hội mài giũa khiến tôi nhanh trưởng thành.
Có đôi khi, tôi nhìn chăm chú vào gương mặt được trang điểm tinh xảo trong gương, nghĩ đến lúc trước bị La Kiều thầm chê bai phấn phủ kém chất lượng, trong nháy mắt hoảng hốt.
“Tôi không chia tay. Tiểu Mẫn, anh không đồng ý chia tay.”
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt cố chấp của Giang Ngôn.
Kỳ thật hắn có chút trẻ con. Sau khi chúng tôi ở bên nhau, Giang Ngôn thường mang theo ta chơi các loại trò chơi.
Tôi không có thiên phú gì trong lĩnh vực đó, thường nắm tay cầm chuột ấn loạn.
Lúc này Giang Ngôn sẽ cúi xuống, từ sau lưng ôm tôi, nhận chuột trong tay tôi, thao tác như nước chảy mây trôi.
Mùa hè ăn mặc khinh bạc, phía sau lưng tôi là lồng ngực ấm áp của hắn, bất tri bất giác, chúng tôi buông chuột, cùng nhau lăn lên giường phía sau.
Tôi rất thích cùng Giang Ngôn dạo siêu thị, cảnh tượng sinh hoạt này, sẽ khiến tôi có ảo giác bạch đầu giai lão với hắn.
Mỗi lần tôi đẩy xe ở khu thực phẩm tươi sống chọn nguyên liệu nấu ăn, Giang Ngôn tự dưng mất tích, vài phút sau tự dưng xuất hiện, ném hai hộp “ba con sói” vào trong xe.
Hắn còn tiến đến bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Nghe nói là ra hương vị mới, buổi tối thử xem.”
Sau đó nhìn tôi ửng đỏ mặt, thiếu niên đắc ý mà cười.
Rất lâu trước kia tôi từng nghĩ tới kết hôn với Giang Ngôn, nhưng mỗi lần nhắc tới, Giang Ngôn chỉ cười rồi chuyển đề tài.
Dần dà, tôi cũng không hỏi.
Thẳng đến hai tháng trước, ngẫu nhiên khi nói chuyện phiếm với bạn thời đại học, biết được La Kiều vẫn chưa kết hôn, tôi mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn vốn cùng tôi ở bên nhau mấy năm nay, bất quá là vì để chờ đợi La Kiều quay đầu lại.
Tôi từ trong tay Giang Ngôn rút tay của tôi ra, đứng lên, thu dọn hành lý xong kéo lại đây.
Hắn sắc mặt trắng bệch mà nhìn tôi: “Tiểu Mẫn, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi……”
Tôi chịu đựng vết thương ẩn đau ở đáy lòng đang ập lên, nhàn nhạt nói:
“Tôi biết anh có thể nhất thời rất khó tiếp thu, nhưng tôi nghĩ trước mắt dọn ra một thời gian, anh cũng sẽ quen thôi.”
“Anh không quen được ——”
Tôi kéo vali đi ra cửa, Giang Ngôn một đường chạy theo.
Mở cửa nhà ra, học trưởng đang đứng ở ngoài cửa, ôn hòa mỉm cười với Giang Ngôn: “Ngại quá, tôi tới giúp Đường Mẫn chuyển nhà.”
4
Học trưởng rất tự nhiên mà từ trong tay tôi nhận hành lý.
Tôi từ trong túi lấy ra chìa khóa, nhẹ nhàng đặt ở trên tủ giày, khi muốn rút ra lại bị Giang Ngôn một phen ôm chầm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom