-
Chương 5 END
Bạn cùng phòng tìm nhà giúp Khương Khương vì phải ở lại thành phố A một tháng. Sau vài ngày thì cô gặp lại Thịnh Nghiên trước cửa nhà.
Thịnh Nghiên rủ Khương Khương cùng đi ăn nhưng Khương Khương từ chối: “Không được, nếu để bạn gái cậu nhìn thấy…”
“Mình không có bạn gái”
“Vậy Tạ Mẫn…”
“Mình và cô ấy không còn quan hệ gì với nhau cả.”
Nhưng Khương Khương đã hết thích Thịnh Nghiên từ lâu rồi, giờ chỉ là bạn học bình thường với nhau nên cũng đồng ý đi ăn. Thịnh Nghiên dẫn đến quán gần trường trước đây Khương Khương thích nhất, muốn nhắc lại quá khứ nhưng cô không quan tâm.
Trong lúc ăn thì bạn cùng phòng gọi đi thử váy phù dâu nên Thịnh Nghiên muốn đi cùng, lấy lý do muốn gặp lại bạn cũ.
[ Lược bỏ cuộc nói chuyện hỏi thăm trên xe…nói chuyện được 1 lúc thì KK giả vờ ngủ]
Bạn cùng phòng thấy Thịnh Nghiên thì lo lắng hỏi, sau khi nghe Khương Khương nói không có thì mới an tâm, “Vậy là tốt rồi, mình cũng không muốn thấy bà trốn trong chăn khóc nữa.”
Gặp lại bạn cũ thì Thịnh Nghiên ở ngoài chờ, trong cuộc trò chuyện thì Khương Khương tình cờ nghe được chuyện lúc năm 4 đại học, hoa khôi trường ( Tạ Mẫn ) trộm máy tính, muốn xoá số liệu thí nghiệm của ai đó.
"Đúng vậy, mình nhớ là cuối kỳ năm đó, lúc ấy đã 12 giờ sáng, mình vừa làm xong thí nghiệm, từ phòng đi ra thì mưa rất lớn, lúc mình đi lấy ô thì thấy cô ấy trốn trong góc gọi điện thoại, chắc là gọi cho Thịnh Nghiên, nói cái gì mà nếu anh chia tay với tôi, tôi sẽ phá máy tính của cô ấy, khiến cô ấy không tốt nghiệp được."
Khương Khương nhớ lại cái đêm ở quán rượu rồi nhìn qua Thịnh Nghiêm ở ngoài cửa, “‘Đêm đó ở quán rượu, cậu ấy lo Tạ Mẫn phá máy tính của tôi nên mới vội vàng rời đi sao?’
Bần thần đến khi bạn cùng phòng kéo đi thử váy mới tỉnh lại.
Sau khi thử xong trời đã tối, Thịnh Nghiên đưa bạn cùng phòng về rồi đưa Khương Khương về nhà.
Trên xe Khương Khương hỏi về năm đó ở quán rượu vì sao hỏi cô ấy có gì đó trên tình bạn với cậu ấy không nhưng Thịnh Nghiên lảng tránh câu hỏi, đổi chủ đề sang váy phù dâu blabla.
[ Sau khi xuống xe, cậu ấy lặng lẽ đưa tôi lên lầu, trước khi tôi mở cửa đi vào bỗng nhiên nắm lấy tay tôi.
“Khương Khương.”
Tôi ngạc nhiên, nhìn thoáng qua cổ tay đang bị nắm lấy rồi lạnh nhạt nhìn cậu ấy: "Cái gì?"
Cậu ấy do dự một lát rồi hỏi: "Ngày mai mình có thể tới tìm cậu không?”
“Không, ngày mai mình có việc.”
“Vậy cậu có thể nói chuyện với mình thêm chút nữa không?”
“Không, quá muộn rồi.”
Tôi muốn rút tay ra lại bị nắm chặt hơn, ngẩng mặt lên liền va vào ánh mắt đau đớn của cậu ấy.
“Sao bây giờ cậu đối xử với mình như người xa lạ vậy?”
Tôi cười nhạt: "Xa lạ chỗ nào, chúng ta vẫn là bạn bè thôi.”
"Mình không muốn làm bạn với cậu!" ]
Blabla, Thịnh Nghiên bày tỏ, “Không muốn lại bỏ lỡ cậu nữa”, “Nghĩ là mình đã buông bỏ được nhưng khi nghe nói cậu quay về thành phố A liền điên cuồng đi tìm cậu”, “Mình thích cậu, không quên được cậu.”
[ “Cậu thích mình? Sao có thể chứ?”
“Mình biết cậu sẽ không tin.”
Cậu ấy cười khổ: "Đúng vậy, mình thích bạn thân của mình, đã nói muốn cả đời làm bạn tốt nhưng mình lại vượt qua ranh giới đó mà đơn phương thích cậu, mình biết mình hèn hạ, đáng xấu hổ, nhưng Khương Khương, mình không kiềm chế được nữa, mình đã chịu đủ mọi sự đau khổ rồi, mình không muốn giữ bí mật này cả đời.”
…
"Làm sao có thể, vậy sao cậu lại hẹn hò với Tạ Mẫn......."
“Cô ta đe dọa mình, Khương Khương, lúc đó mình không thể nhìn một người sống sờ sờ chết ở trước mặt mình được.”
"Vậy ở quán rượu hôm đó thì sao?"
"Ngày hôm đó mình muốn thổ lộ với cậu, thiếu chút nữa đã nói ra nhưng cậu lại nói chúng ta là bạn tốt......Sau đó, Tạ Mẫn muốn phá máy tính của cậu để uy hiếp mình, mình không có cách nào chỉ có thể đi tìm cô ấy." ]
Sau đó Khương Khương quay đầu im lặng rất lâu, sau đó lại bảo Thịnh Nghiên “Vào nhà đi”.
( Kiểu:??? Ủa alo chị ơiiiiii?!! Sao zị? Ai có cách chữa bệnh simp chữa cho chị mình với ạ!! Omo cũng không tẩy trắng bằng anh Nghiên =))) Yêu chị nhà nhưng vì bị một đứa con gái đe doạ mà tổn thương chị nhà??? Không biết báo ca ạ?? Còn nắm tay nắm chân đồ haa??...)
Cuối cùng Khương Khương cũng yêu đương với Thịnh Nghiên, bất thình lình báo cho bạn cùng phòng với Trình Trì biết tin.
Khương Khương bảo là lần này trở về chỉ yêu hắn một tháng để không muốn để lại tiếc nuối thôi, không phải là…vì vẫn yêu hắn, sau một tháng sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ ( Thịnh Nghiên không biết )
Lược bỏ 7749 cảnh yêu đương cơm chó của hai người.
Thịnh Nghiên nhiều lần ẩn ý chuyện kết hôn, đưa mật mã điện thoại, thẻ ngân hàng cho KK hết nhưng KK vẫn lờ đi.
Mấy ngày trước khi hết 1 tháng, lúc đang ăn cơm thì có người đổ cà phê nóng về phía Khương Khương nhưng Thịnh Nghiên đã chắn phía trước.
Là Tạ Mẫn.
[ Cô ta xắn tay áo lên, để lộ những vết sẹo uốn lượn trên cổ tay: "Dựa vào cái gì chứ, cô ta có yêu anh không?
Cô ta đập vỡ ly, để trên cổ tay, đỏ mắt gào thét: "Nếu anh ở cùng cô ta, em sẽ chết trước mặt anh!"
Thịnh Nghiễn liền nắm chặt tay tôi.
“Tùy cô thôi, Tạ Mẫn, tôi sẽ không quan tâm đến cô nữa, tôi sẽ không để cô hủy diệt tôi thêm lần nào nữa.”]
Thịnh Nghiên lại giải thích rồi nói muốn kết hôn blaba
“Em sẽ không kết hôn với anh.”
“Em không muốn kết hôn sớm cũng không sao, chúng ta muộn chút cũng được, nhưng cũng không nên quá muộn, anh thật sự rất muốn kết hôn với em.”
“Em muốn ra nước ngoài học tiến sĩ.”
(…)
“Em có thể đừng đi không?”
“Anh đang nghĩ gì thế, vì anh mà bắt em từ bỏ tất cả, từ bỏ sự nghiệp của mình? Phụ thuộc vào anh, trở thành con rối của anh sao?”
“Không phải, không phải đồ phụ thuộc, là vợ…”
Blabla, Khương Khương quyết tâm rời đi “nếu anh thật sự muốn ở bên em, thật sự yêu em thì bây giờ không nên xin em ở lại vì anh mà nên tự mình nghĩ cách…”
Ngày rời khỏi thành phố Thịnh Nghiên không tới tiễn.
[ Điều tôi phải thừa nhận là một tháng ở chung này đã khiến tôi lần nữa yêu anh
Nhưng tôi sẽ không hối hận về quyết định của mình, tôi có kế hoạch của mình, có cuộc sống của mình, sẽ không từ bỏ vì bất cứ ai. ]
…
Sau khi ra nước ngoài học một thời gian dài, có người nói phòng thí nghiệm đối diện trống rất lâu nhưng đã có người thuê lại. Ông chủ là người châu Á và rất đẹp trai.
…
“Khương Khương, anh tới rồi.”
(Hết)