-
Chương 4
9.
3 ngày 2 đêm, Hiền phi cuối cùng cũng hạ sinh một hoàng tử.
Đứa nhỏ bị kẹt trong tử cung rất lâu, mặt mày tím tái, tựa như bát hoàng tử năm xưa, cực kỳ suy yếu.
Hiền phi đóng chặt cửa cung, ngay cả ngày ấy, khi tắm 3 ngày, bà ta cũng không cho ai xem lễ.
Vào buổi tiệc đầy tháng của thập hoàng tử, Hiền phi lại đột nhiên làm khó dễ, thẳng thừng tố cáo hoàng quý phi và Kiều mỹ nhân cấu kết với nhau sát hại con vua. Từng câu từng chữ buộc tội đều đi kèm bằng chứng, hoàng quý phi không tài nào thoát tội được.
Hiền phi ôm con trong lòng, khóc nức nở, hình ảnh được phản chiếu qua lớp gạch vàng, trông càng thêm nhu nhược đáng thương:
“Thủ đoạn của hoàng quý phi thật là tàn nhẫn độc ác, mượn tay của Kiều mỹ nhân bỏ thuốc hoãn thai trong cung Trọng Hoa của ta, bên ngoài lại xúi giục ta cố gắng chịu đựng. Cứ như thế, ta bị động thai, mãi mà không sinh được, suýt chút nữa thì thập hoàng tử đã chết trong bụng mẹ!”
Phụ hoàng im lặng không nói gì, giọng nói của Hiền phi lại như dao găm không chịu buông tha:
“Xin hỏi hoàng thượng, chuyện mà thần thiếp phải trải qua ngày hôm nay, so với Chiêu phi năm xưa thì như thế nào? Rõ ràng hai lần này đều giống nhau như đúc, có thể thấy được sự tàn nhẫn của độc phụ, mấy chục năm như một ngày. Nếu cứ nhẹ nhàng buông tha, vậy thì gia đình đế vương làm sao có dũng sĩ nữa?”
Cuối cùng, hoàng quý phi bị biếm vào lãnh cung, tam hoàng tử bị phế làm thứ dân, Kiều mỹ nhân bị đánh chết bằng gậy.
Hiền phi được chọn ngày lành để phong làm Quý phi, đứng đầu chúng phi, chờ thập hoàng tử tròn một tuổi thì quản lý lục cung.
Đêm hôm đó, ca ca và ta cùng ngồi trên nóc cung điện, nhìn Hiền phi ôm lấy thập hoàng tử ốm yếu như một chú mèo con, gót sen ung dung đi qua đi lại trong điện Thanh Lương rộng lớn, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành thập hoàng tử.
Mặc dù chúng ta chỉ nhìn thấy vài vạt váy, nhưng cũng biết rằng trên gương mặt Hiền phi lúc này tràn ngập vẻ đắc ý vênh váo.
Ca ca tựa người về phía sau, ngẩn ngơ trợn mắt nhìn lên bầu trời:
“Khanh Khanh, trong mấy năm nay, chúng ta sẽ không báo thù được.”
“Tam ca, huynh ấy……”
“Tam ca nản lòng, tự xin lệnh biếm đến vùng biên giới xa nhất, đổi lại là hoàng quý phi bị cấm túc trong điện Tử Hà, ngày ngày tụng kinh niệm Phật, không phải chịu sự khổ sở trong lãnh cung. Tam ca…… Có lẽ, giờ phút này đã không còn sống nữa.”
Ta biết, Hiền phi đã ra đòn sát thủ. Tam hoàng tử dùng tính mạng để đánh đổi, nhưng nếu như huynh ấy chết rồi, hoàng quý phi làm sao có thể sống tiếp trong cung được?
Ta đứng sóng vai bên cạnh ca ca, trái tim buốt giá:
“Tuy rằng tam ca xứng đáng bị như vậy nhưng cũng không đến mức cả mẹ lẫn con đều bị tổn hại. Nếu nói là do hoàng quý phi sát hại con vua, vậy chẳng lẽ tam ca không được tính là con vua hay sao?”
Phụ hoàng thật tàn nhẫn. Ông ấy nói điện Tử Hà là lãnh cung, không ai dám nói đó không phải là lãnh cung, đối với tam hoàng tử, xem như là nhổ cỏ tận gốc.
Làm như vậy, cho dù tam hoàng tử có giữ được mạng sống, nhưng sau này lại dựa vào cớ gì để dẫn binh tạo phản?
Ca ca nói:
“Khanh Khanh, Tư Thiên Giám bói cực kỳ chính xác về giới tính là nam hay nữ. Nếu thật sự sát hại con vua thì hoàng quý phi đâu chỉ có mỗi lần này? Chẳng qua là tam ca trưởng thành, dã tâm cũng lớn hơn, lại liên lụy tới hoàng quý phi, có ý muốn nhúng chàm vị trí của thiên tử. Phụ hoàng còn đang trong tuổi xuân hưng thịnh, sao có thể bao dung cho trưởng tử nhảy nhót lung tung như vậy? Chẳng qua là Hiền phi đã đoán đúng tâm tư của phụ hoàng, cho ông ấy một lý do quang minh chính đại mà thôi. Lần này thì hay rồi, mượn tay bà ta, phụ hoàng còn có thể hưởng thụ thêm ít nhất 5 năm an yên.”
Ta nghe vậy thì ngẩn người, mới hiểu ra vì sao ca ca lại nói trong mấy năm nay, chúng ta sẽ không thể báo thù được.
Hiền phi là một con dao sắc bén trong tay phụ hoàng, cũng giống như Võ thị và Lý Trị.
Nếu không mài giũa bản thân thành một vũ khí sắc bén hơn để cho phụ hoàng sử dụng, sao phụ hoàng có thể cho phép ai động đến Hiền phi?
Nhưng nếu trở thành loại người như Hiền phi…
Có lẽ ca ca cũng nghĩ đến vấn đề này, không khỏi cảm thán:
“Cho dù ta vừa ghét vừa hận Hiền phi nhưng lại không thể không thừa nhận rằng, Hiền phi mới là nữ tử thích hợp đứng bên cạnh quân vương nhất. Muội nhìn một vòng trong cung này mà xem. Kể từ khi chúng ta bắt đầu ghi nhớ được mọi chuyện, không biết đã có bao nhiêu tính mạng bị chôn vùi tại đây rồi. Thứ nó nuốt vào là máu thịt, nhưng thứ được phun ra lại là xương trắng. Một nơi như thế này, chỉ có loại cây độc như Hiền phi mới có thể tồn tại nổi. Mẫu phi lương thiện hòa nhã, tựa như một cây thủy tùng, chỉ cần chạm nhẹ một chút, lá cây đã rơi rụng theo gió.”
Còn không phải hay sao? Uổng cho huynh muội chúng ta tự cho mình là thông minh, lại không ngờ rằng, phụ hoàng không những sủng ái Hiền phi mà còn cùng bà ta sóng vai chiến đấu.
Hiền phi là mùng một, phụ hoàng là 15.
Tiến lên một bước là “Nghịch tử to gan”.
Lùi một bước lại là “Bị tiện thiếp quyến rũ”.
Phụ hoàng thận trọng biết điểm dừng, cùng lắm thì còn có Hiền phi gánh tội thay.
Đúng là mánh khóe hay.
Sao đêm lắng đọng trong đôi mắt của ca ca, phảng phất như chìm vào vực sâu phủ đầy bụi.
Ca ca nói:
“Khanh Khanh, trái tim của đế vương thật sự rất vô tình.”
10.
Lòng dạ đế vương lạnh nhạt vô tình đến mức nào, ta và ca ca đã sớm hiểu rõ. Trong tang lễ của mẫu phi, ta không muốn ca ca nhìn thấy cả khuôn mặt ta đều thấm đẫm nước mắt, chỉ che mắt nói một tiếng cảm ơn, sau đó chạy về phía góc tường âm thầm khóc thút thít.
Ngày hôm ấy, các nghi thức và phụ hoàng nối đuôi nhau mà đến. Ta cho rằng phụ hoàng đến để thắp nhang cho mẫu phi, nào ngờ long liễn không hề dừng lại dù chỉ một chút. Phụ hoàng nhíu mày hỏi Hoàng công công, đại thái giám chủ quản bên cạnh ông:
“Ai đã qua đời vậy?”
“Là Thanh mỹ nhân của Huyên Nghi Các.”
“Là người đã khiến cho Hiền phi vì nàng mà khóc suốt nửa buổi ấy à?”
Hoàng công công cười nói:
“Thanh mỹ nhân có công sinh hạ cửu hoàng tử.”
Phụ hoàng ngẫm nghĩ:
“Ừm, nhan sắc cũng không tệ lắm.”
Khi còn nhỏ, ta chưa từng nghĩ đến việc phụ hoàng sẽ đối xử lạnh nhạt vô tình với một người phụ nữ mà ông ấy đã từng sủng ái một thời gian, thậm chí còn sinh con đẻ cái cho ông ấy đến như vậy.
Trong lúc nhất thời, máu trong người trở nên lạnh như băng, phẫn uất tột độ, chờ ta hoàn hồn lại, bản thân đã xông lên phía trước đuổi theo kiệu liễn, bị đồ đệ Tiểu Phúc Tử bên cạnh Hoàng công công ôm chặt lại. Tiểu Phúc Tử quỳ xuống, lấy tay bịt miệng ta lại để ngăn không cho ta gào lên, nhỏ giọng cầu xin ta:
“Tổ tông! Làm long giá bị kinh hãi chính là tội ch/é/m đầu đó!”
Hoàng công công chạy đến đây, nhìn thấy ta giãy giụa đến mức này thì tát thẳng vào mặt ta, chỉ tay vào ta mà quát:
“Muốn đi thì đế cơ cứ đi, đừng liên lụy đến cửu hoàng tử, nhìn xem mẹ của ngài còn lưu luyến gì trên thế gian này!”
Nói xong, ông ta dùng cây phất trần gõ gõ lên tay Tiểu Phúc Tử, bỏ ta lại trong một con hẻm sâu giữa hoàng cung.
Khi đó, ta còn nhỏ, không biết Hoàng công công đã từng cứu ta một mạng như thế nào.
Sau này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Trong thiên lao, lúc ta đích thân rót một ly rượu tiễn ông ấy lên đường, ép ông ấy vì ta mà chết, ta đã nghĩ rằng, có lẽ phần lớn tính cách của ca ca giống mẫu phi hơn, cực kỳ thông minh nhưng lại không đủ nhẫn tâm.
Nhưng ta mới là con gái của phụ hoàng.
Là đứa con gái kế thừa toàn bộ sự tàn nhẫn và máu lạnh của phụ hoàng.
Nghĩ như vậy, ta không khỏi nhớ đến ngày hôm đó, khi Hoàng công công để lạc mất đứa bé 5 tuổi là ta ở giữa một con hẻm vắng tanh không một bóng người trong cung.
Khi đó, ta cũng đã để lạc mất Khanh Khanh 5 tuổi.
Kể từ ngày hôm ấy, ta chỉ là Phúc Trinh Đế Cơ.
Thật ra, phụ hoàng không xem chúng ta là con người, sao ta lại phải xem phụ hoàng như con người?
Nửa tháng sau, chọn ngày lành tháng tốt, Hiền phi được thăng lên làm Quý phi, ban cho phong hào là “Dung” (瑢). Sau hoàng quý phi, bà ta trở thành người thứ hai trong triều có quyền lực tối cao, chỉ thua hoàng hậu.
(* Chữ 瑢 có phiên âm Hán Việt là Dung, đồng âm với chữ Dung (容) trong tên của Dư Dung (余容), miêu tả âm thanh leng keng khi hai miếng ngọc va chạm nhau.)
Suốt mấy ngày liền, bà ta chỉ ăn đồ ăn do phòng bếp nhỏ cung cấp mà không dùng ngự thiện.
Bà ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, lấy cớ bị bệnh nên không thể thị tẩm, chỉ vơ vét các tinh hoa ẩm thực ở khắp nơi rồi kêu phòng bếp nhỏ làm, hấp dẫn phụ hoàng thường xuyên đến đây.
Con gái của Điền ma ma là Hoa Diễn, nhận được sự giúp đỡ của ca ca nên đã bái danh sư, học làm y nữ. Nàng ấy nằm trong nhóm cung nữ được đưa vào cung, bởi vì tay chân vụng về nên bị chưởng sự ma ma mỉa mai là “Rất hợp với nha đầu ngu ngốc kia” nên đã được phân phát cho ta.
Năm ta 9 tuổi, Hoa Diễn trở thành nữ quan bên cạnh ta.
Kể từ khi nàng ấy đến đây, những con cua của ta cũng không chết nữa.
Nàng ấy nói với ta, có gian thương trong dân gian vì muốn cho súc vật lười biếng để tích trữ được nhiều mỡ nên đã dùng một cách. Con đực bị thiến như thái giám, con cái thì trộn một chút dược liệu gây lười vào thức ăn, khiến cho sinh hoạt của chúng nó chỉ có ăn và ngủ. Chỉ có như vậy mới có thể nuôi ra những con vật béo mập ngoan hiền.
Ta cười nói:
“Quý phi nói đúng, quả nhiên là cao thủ đến từ dân gian.”
Phụ hoàng thích ăn cua tôm cá, tuy Quý phi không tính là cực kỳ thích ăn, nhưng chỉ cần phụ hoàng đến đây, bà ta sẽ cùng phụ hoàng ăn một ít.
Phòng bếp nhỏ thấy cua được nuôi béo tốt, thậm chí còn to hơn cả cua bên ngoài.
Nhân lúc phụ hoàng đến đây thì muốn bắt mấy con cua để hiến cho vua ăn.
Mỗi lần phụ hoàng ăn cua xong cũng sẽ lười biếng như cua, cho dù Quý phi có thể thị tẩm, nhưng số lần bà ta có thể giữ chân phụ hoàng ở lại cũng không nhiều.
Ta vẫn cảm thấy chưa đủ, sai Hoa Diễn làm ra loại dầu dưỡng tóc tốt nhất, nhờ ca ca đem ra ngoài cung, lại mượn tay người Dư gia dâng lên cho Quý phi sử dụng.
Tuy thập hoàng tử đã ra đời được hơn một năm, nhưng chứng rụng tóc do hậu sản của Quý phi vẫn chưa được cải thiện.
Ngày thường, bà ta còn có thể che giấu qua kiểu tóc và việc sử dụng tóc giả.
Nhưng lúc thị tẩm không thể sử dụng trang sức, bà ta chỉ có thể né tránh sự truyền gọi của phụ hoàng. Mỗi lần như vậy, bà ta còn làm ra vẻ rộng lượng, không tranh giành sự sủng ái của phụ hoàng.
Sự sủng ái của bà ta dần dần đi xuống.
Quý phi cực kỳ sốt ruột, lấy cớ không chăm sóc tốt cho thập hoàng tử để đánh chết rất nhiều thái y.
Mỗi ngày mỗi đêm, thập hoàng tử đều làm ầm ĩ, gào khóc không ngừng, cứ khóc rồi lại bệnh, bệnh thì lại khóc.
Lại thêm nhan sắc tàn phai, ca ca giấu dốt, từng bị phụ hoàng răn dạy mấy lần. Đủ loại kích thích thay phiên nhau, khiến cho Quý phi tựa như một con sói mẹ đang bị ức chế đến đỏ cả mắt, ở trong cung cứ hở chút là đập vỡ đồ vật, cực kỳ bực bội.
Hoàng hậu lấy cớ sức khỏe của thập hoàng tử mới là quan trọng nhất, cho nên việc quản lý lục cung cứ như nước chảy về hướng Đông như lẽ hiển nhiên.
Ca ca nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ:
“Sao thập hoàng tử cứ hở chút là lại khóc vậy?”
Ta cũng không hiểu:
“Muội vẫn chưa làm gì cả.”
Cho dù ta có tàn nhẫn như thế nào thì cũng không thể ra tay với một đứa trẻ còn nằm trong tã lót được.
Nếu như nó phúc lớn mạng lớn, có thể sống lâu hơn một chút thì ta còn có thể ra tay.