-
Chương 2
5.
Từ lâu, ta đã biết chuyện Hiền phi chưa từng thật lòng yêu thương ca ca, bà ta chỉ xem ca ca như một thanh kiếm sắc bén trong tay.
Nhưng ca ca của ta, phải chờ đến khi được phong vương, chờ có phủ đệ riêng, chờ sự sủng ái của phụ hoàng, cưới người vợ có xuất thân hiển hách, chờ đến khi huynh ấy vượt qua tất cả các huynh đệ khác để cầm quyền, mới có thể dùng lưỡi dao sắc bén của huynh ấy để đâm lại Hiền phi.
Hai chúng ta vẫn còn nhỏ.
Nhưng nếu không nhẫn nhục chịu đựng thì không thể nào có khả năng báo thù cho mẫu phi được.
Khi đó, ta nghĩ thầm, ta cũng là con của mẫu phi, vì sao chuyện báo thù cho bà ấy chỉ có thể dựa vào một mình ca ca?
Sau khi ca ca bị thương, phụ hoàng đã đến cung Trọng Hoa rất nhiều lần, Hiền phi vui mừng như trẩy hội. Năm thứ 14 sau khi vào cung, lần đầu tiên bà ta có tin vui.
Vườn hoa của bà ta trồng rất nhiều loại mẫu đơn, ngay chỗ dư dung đang nở rộ, bà ta viết ngày tháng năm sinh của ca ca lên một tờ giấy vàng rồi mỉm cười bật lửa lên:
“Biện pháp dân gian quả thật là danh bất hư truyền, hiệu quả chiêu đệ vậy mà lại thật sự linh nghiệm đến như vậy.”
Chưởng sự cô cô khuyên nhủ:
“Cái thai của chủ tử vẫn chưa được ổn định, đối với cửu điện hạ, dù sao cũng nên kiên nhẫn một chút.”
Bà ta nũng nịu hừ một tiếng:
“Đương nhiên là ta biết chứ. Không để cho đứa con của con khốn kia đi tiên phong, chẳng lẽ lại muốn cho con ta đi chịu khổ hay sao?”
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng vỗ lên cái bụng tròn vo kia:
“Vào Vĩnh Hạng thì vĩnh viễn là nô tỳ. Một ả đàn bà giặt quần áo thấp kém mà còn muốn tranh đua cao thấp với ta à?! Con à, con hãy nhớ cho kỹ, nô tỳ sinh ra là để mặc cho người ta lợi dụng.”
Ta nấp sâu bên trong lùm cây, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Kể từ khi ta sống qua tuổi thứ 8, Điền ma ma đã nói cho ta tất cả mọi chuyện.
Con khốn Vĩnh Hạng? Nếu như không phải là do thúc phụ của bà ta tố cáo, mẫu phi của ta sẽ gả cho Thám Hoa lang thanh mai trúc mã của bà ấy, cuộc đời của bà ấy làm sao lại rơi vào cảnh sớm nở chóng tàn như thế này?
Nếu bà ta không cố tình chèn ép vị mẫu phi đã từng là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành của ta, sao mẫu phi lại lưu lạc đến bước đường phải đi giặt giũ quần áo, làm công việc của nô tì?
Dư gia của bà ta huỷ hoại cả cuộc đời của mẫu phi ta, vậy mà còn dám cười cợt mẫu phi ta thấp kém!
Ta đã từng nghĩ đến những biện pháp cung đấu vụng về, ví dụ như việc đẩy bà ta ngã sảy thai.
Bây giờ, ta đổi ý.
Bà ta muốn dạy con bà ta cách sử dụng nô tỳ, nhỉ? Vậy thì dễ rồi, chờ bà ta sinh xong, ta sẽ đích thân dạy cho đứa bé kia một cách tường tận!
6.
Kể từ ngày hôm ấy, ta lại có thêm một sở thích là nuôi cua.
Muốn nuôi cua trong cung cũng không dễ dàng, nhưng ta vẫn kiên trì nuôi dưỡng, nếu chết thì lại thay một bầy cua mới, cứ chết là lại thay một bầy cua mới.
Ca ca nghi ngờ — Ngày hôm ấy khi mẫu phi qua đời, tình hình cực kỳ bi thảm. Ta còn nhỏ tuổi, để lại bóng ma tâm lý, không những không ăn cua mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy buồn nôn hoặc khóc lóc không ngừng.
Cuối cùng, ca ca vẫn không yên tâm. Giờ Tý nửa đêm, huynh ấy lén đến gặp ta. Ta chỉ vào những con cua con trong hồ nước, chậm rãi kể cho huynh ấy nghe những tâm sự trong lòng ta:
“Ca ca, chúng ta chỉ có chỗ dựa duy nhất là đối phương, nhưng không phải là muội đơn phương dựa dẫm ca ca. Muội đã lớn, tình nguyện tận tâm tận lực vì mẫu phi, cũng chấp nhận tận tâm tận lực vì ca ca.”
Đó là lần đầu tiên ca ca rơi nước mắt. Dưới ánh trăng, khuôn mặt đẹp như tượng tạc của thiếu niên như mất đi ánh sáng. Huynh ấy thở dài, giọng nói còn cô đơn lạnh lẽo hơn cả màn đêm:
“Ca ca muội muội, Khanh Khanh của ta chỉ mới có tám tuổi thôi……”
Ta nâng mu bàn tay lên để lau mặt. Đúng vậy, tám tuổi, dù sao cũng là những năm tháng hái hoa bắt bướm tốt đẹp, vô ưu vô lo. Cuối cùng, ta vẫn không xứng.
Vốn dĩ, ta cho rằng chúng ta sẽ khóc sướt mướt một lúc lâu, nhưng đến cuối cùng, mọi người chỉ rơi vài giọt nước mắt đã phải gạt lệ — Chúng ta sợ đối phương sẽ đau lòng.
Sau đó, ta nhận được nhiệm vụ đầu tiên: Làm náo loạn cung Trọng Hoa.
Cung Trọng Hoa này, ngoại trừ Hiền phi ra thì còn có vài vị thải nữ, mỹ nhân linh tinh cư trú. Ta ngồi dưới ánh trăng, chẳng được bao lâu đã nảy ra sáng kiến.
Ngày hôm sau, trong lúc chơi đùa quanh hòn non bộ ngoài sân, ta giả vờ làm rơi một quả cầu. Kiều mỹ nhân rất xinh đẹp, có lòng muốn nịnh nọt Hiền phi nên dùng bánh dụ dỗ ta, ta ỷ vào việc bản thân tuổi nhỏ vô hại, lại cố tình giả ngu, lơ đãng tiết lộ rất nhiều việc vặt của Hiền phi cho Kiều mỹ nhân.
Cái thai này của Hiền phi cực kỳ quý giá. Mỗi ngày, cung Trọng Hoa đều có phi tần đến chúc mừng, điện Thanh Lương cực kỳ sôi động. Trong lúc nhất thời như là dệt hoa trên gấm, thêm dầu vào lửa, cũng chẳng trách sao Kiều mỹ nhân muốn nịnh hót để trèo cao.
Ai cũng biết.
Kể từ sau ca ca ta, phụ hoàng chỉ có thêm con gái, suốt 13 năm nay không có thêm vị hoàng tử nào được sinh ra. Nếu cái thai này của Hiền phi là bé trai, vậy thì đó chính là thập hoàng tử. Triều của chúng ta tôn thờ số mười, xem mười là con số tượng trưng cho sự tôn quý, viên mãn, vinh hoa phú quý không thể đếm xuể.
Nếu là một bé gái……
“Nương nương đừng lo lắng quá, nếu đó là một đế cơ thì cũng tốt, 33 tuần……”
Kiều mỹ nhân còn chưa kịp dứt lời thì đã bị chưởng sự ma ma bên cạnh Hiền phi vả vào mặt.
Kiều mỹ nhân bị tát ngã lăn quay ra khỏi ghế, còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị Hiền phi dùng móng tay sắc bén bấu vào mặt:
“Làm xằng bậy! Cái thai này của bổn cung chắc chắn là con trai! Đồ khốn, vì ghen tị mà dám nguyền rủa bổn cung!”
Kiều mỹ nhân sững sờ ngay tại chỗ. Ai nấy đều biết rằng Hiền phi mê tín, lại có sự dẫn dắt trong lúc vô tình của ta, nàng ta vốn có ý muốn khen rằng cái thai trong bụng Hiền phi dù là nam hay nữ thì đều quý giá.
Nhưng nhược điểm của nàng ta là vào cung trễ, không biết sự khúc mắc trong lòng Hiền phi — Khó khăn lắm mới mang thai, ai lại muốn sinh ra đế cơ?
Ôn Gia quý tần sai người đỡ Kiều mỹ nhân dậy, nở nụ cười duyên mà phe phẩy chiếc khăn:
“Ai da, đúng là không uổng công bổn cung đội nắng đi đến đây một chuyến, tới đây thỉnh an cho tỷ tỷ, đúng là có trò hay để xem.”
Nơi ở của Ôn Gia quý tần là cung Cam Tuyền ở hướng Tây. Do ca ca đã sắp xếp tiểu thái giám đi loan tin cho bên kia rằng Hiền phi lén mời đạo sĩ đến đây để “vẽ bùa cầu con trai” từ sáng sớm, Ôn Gia quý tần lại chướng mắt xuất thân nghèo khó của Hiền phi, lần này chịu đến đây đúng là chỉ để mỉa mai vài câu.
Quả nhiên, Ôn Gia quý tần chớp lấy cơ hội, giọng nói như chim hoàng oanh vang lên:
“Sao tỷ tỷ phải lạnh lùng nghiêm khắc đến như vậy, đều nói là bụng của tỷ tỷ hơi nhọn, có lẽ là mang thai một bé gái. Thật ra, đế cơ cũng không có gì là không tốt, bổn cung cũng đang mong có một đế cơ đây.”
Hiền phi trợn mắt nhìn bụng của Ôn gia quý tần, không những không giận mà ngược lại còn nở nụ cười:
“Nếu muội muội đã mong có một đế cơ ngoan ngoãn đến vậy, chi bằng ngày ngày tụng kinh niệm Phật, xin được có một cô con gái ngoan ngoãn, như vậy cũng không phụ lòng mong mỏi có được nhi nữ song toàn của muội muội.”
Khuôn mặt như hoa phù dung của Ôn Gia quý tần thậm chí còn đẹp hơn mẫu đơn được cắm trong bình hoa:
“Không phải là muội muội không muốn như vậy, mà là Tư Thiên Giám đã nói, muội muội có tướng sinh con trai, một khi đã có thai thì tám phần là con trai, chỉ tiếc là không thể có con gái được.”
Hiền phi căm tức, nhưng bởi vì gia thế thua xa người ta nên không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Gia quý tần đi một bước lắc hông 3 cái, dẫn theo một đống người uốn éo rời khỏi đây.
Đương nhiên là Ôn Gia quý tần kiêu ngạo rồi. Phụ hoàng chán ghét đế cơ, càng chán ghét tỷ lệ chênh lệch giữa đế cơ và hoàng tử. Mỗi khi quốc gia gặp nguy nan sẽ có quan văn can gián, khuyên phụ hoàng ngẫm lại tội của bản thân mình, chắc chắn là do quân vương bất công nên âm dương mới mất cân bằng đến mức này.
Các phi tần đã từng sinh con trong hậu cung này, căn bản là liên tục sinh ra đế cơ, người này nối tiếp người kia.
Chỉ có một mình Ôn Gia quý tần là cười nói với hoàng thượng:
“Cái thai này của thần thiếp chắc chắn là con trai. Nếu thật sự đúng như vậy, hoàng thượng phải ban cho thần thiếp vị trí quý tần.”
Khi đó, bà ta vẫn còn là tiệp dư, còn đang mang thai thất hoàng tử.
Lúc thất hoàng tử được sinh ra, vừa khỏe mạnh vừa bụ bẫm, phụ hoàng vui mừng khôn xiết, đích thân ban cho quý tần phong hào “Ôn Gia”.
Có thai cùng lúc với một sủng phi như vậy, thai kỳ của Hiền phi không hề suôn sẻ chút nào.
Đặc biệt là lúc gần đi, giọng nói đầy oán trách của chưởng sự ma ma cung Cam Tuyền như hòa vào làn gió, thổi vào điện Thanh Lương:
“Nương nương của ta ơi, ngài mang thai kim long, sao phải đến cung điện bùn lầy này làm gì, cũng không sợ bùn lầy thấp kém này làm vấy bẩn sự may mắn của chúng ta.”
Phía sau, Hiền phi đập vỡ một cặp bình cúng.
Xuất thân và không có con trai là nỗi đau cả đời của Hiền phi. Một chuyến ghé thăm này của Ôn Gia quý tần khiến cho Hiền phi giận dữ đến mức đổ bệnh suốt 3 ngày.
Chúng ta nhỏ giọng thảo luận, cảm thấy phương pháp này rất hữu dụng, còn muốn làm ầm ĩ thêm vài chuyện để ghê tởm bà ta mới tốt.
Ca ca dùng một tờ giấy đè ta xuống:
“Tĩnh tâm, đừng nói chuyện. Mùng một đã qua, chắc chắn sẽ có người khác đến làm 15.”
Ca ca suy đoán như thần.
Chẳng bao lâu sau đã đến 15.